[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ
Chương 29 : Luận Bàn Về Tô Trung Từ và Trần Tự Khánh
.
Lý Hạo thấy câu nói kinh điển của danh nhân Nguyễn Trãi thời hậu thế đã mang lại hiệu quả, hắn bồi thêm: “Đúng vậy, nhân dân chính là gốc rễ của một đất nước. Một đất nước có dân chúng giàu có, người người an cư lạc nghiệp, chính là một đất nước hùng mạnh. Đây là tâm nguyện từ xưa đến nay của trẫm. Trẫm sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành tâm nguyện ấy.”
Đỗ Kính Tu hoan hỉ ứng tiếng: “Bẩm hoàng thượng, lão thần tin rằng lý tưởng của hoàng thượng sẽ trở thành sự thật.
“Về phương hướng của kế ly gián, trẫm thấy rất được. Còn kế hoạch cụ thể chắc là phải tùy cơ ứng biến, chuyện này để bàn sau. Yêu cầu trước mắt của chúng ta bây giờ, là làm thế nào để giành lại quyền kiểm soát kinh thành. Nếu ngay cả chuyện này cũng không thực hiện xong, thì tất cả những kế sách kia sẽ tan thành bọt nước.” Lý Hạo nheo mắt bảo.
“Lão thần hiểu. Lão thần mạn phép hỏi hoàng thượng, mấu chốt của kế sách giành lại kinh thành nằm ở đâu ạ?” Đỗ Kính Tu nghĩ ngợi rồi hỏi.
Phất nhẹ tay, Lý Hạo khẽ cười: “Vấn đề đơn giản như vậy mà còn phải hỏi trẫm sao? Chính là nằm ở Tô Trung Từ, chỉ cần có thể khống chế được Tô Trung Từ là đại công cáo thành rồi.”
Chớp mắt hai cái, Đỗ Kính Tu lắc đầu, lộ vẻ tiếc rẻ: “Hoàng thượng sai rồi. Khống chế được Tô Trung Từ không thể nào khống chế được toàn bộ cục diện.”
“Tại sao vậy? Chẳng phải Tô Trung Từ là người đứng đầu gia tộc họ Trần hay sao? Chỉ cần giết chết hắn, đám người gia tộc họ Trần ở kinh thành sẽ như rắn mất đầu. Lúc đó chúng ta có thể tiêu diệt toàn bộ những kẻ còn lại.” Lý Hạo ngẩn người, hắn không phải là thần, cũng có lúc tính sai là chuyện đương nhiên.
Trở nên nghiêm nghị, Đỗ Kính Tu trả lời: “Bẩm hoàng thượng, bắt đầu từ khi gia tộc họ Trần đánh chiếm kinh thành. Lão thần đã cho người điều tra về gia tộc họ Trần. Hiện tại, lão thần đã có một số tai mắt trong phủ đệ của họ.”
“Tốt, rất tốt. Trẫm cũng định bụng nhắc nhở khanh cho người điều tra và cài đặt nội gián trong phủ đệ họ Trần.” Lý Hạo tán dương.
“Hoàng thượng quá khen. Dù gì lão thần cũng là người trải qua sóng gió, có một số chuyện cũng nên tự mình lĩnh ngộ. Bẩm hoàng thượng, ngài có để ý một điều là Tô Trung Từ họ Tô chứ không phải họ Trần hay không?” Đỗ Kính Tu chăm chú nhìn Lý Hạo hỏi tiếp.
Lý Hạo vừa nghĩ vừa trả lời: “Họ Tô... Đúng thế… Trẫm thật quá hồ đồ. Đỗ ái khanh tiếp tục nói đi.” Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Lão già ngươi thì biết cái quái gì? Ta mới đến có hai, ba hôm làm sao mà rành hết được. Ta mà biết được tận cả mấy cái mối quan hệ thân tộc lằng nhằng này, thì ta một cước đá bay tất cả bọn chúng từ lâu rồi. Còn phải nhờ đến ngươi chỉ điểm cho ta à?”
Giọng Đỗ Kính Tu không nhanh không chậm: “Bẩm hoàng thượng, tộc trưởng của gia tộc họ Trần bây giờ là Trần Tự Khánh. Họ Tô và họ Trần bề ngoài thì đoàn kết, nhưng bên trong họ đang ám đấu không ngừng. Cái này là nhờ vào những tai mắt của lão thần điều tra được.”
Lý Hạo cười âm hiểm: “Vậy ta châm thêm mồi lửa đi. Đỗ ái khanh đánh giá như thế nào về hai kẻ này?”
“Bẩm hoàng thượng, cả hai đều là đấng kiêu hùng đương thế. Tuy nhiên, lão thần cho rằng Trần Tự Khánh hơn hẳn Tô Trung Từ một bậc. Có lẽ hoàng thượng cũng đã nhận ra.” Nói tới đây Đỗ Kính Tu mỉm cười nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo biết Đỗ Kính Tu đang muốn xem cách nhìn người của hắn như thế nào. Lý Hạo không thể không tỏ ra một chút bổn sự, trầm tư bảo: “Tô Trung Từ là một người tài giỏi, tinh thông binh pháp, hiểu đạo trị quốc, giỏi thủ đoạn, nhưng hắn quá ngông cuồng, tự đại. Hắn luôn cho rằng tới đây đã không còn ai hơn được hắn, nên kiêu ngạo càn rỡ, những kẻ có tính cách này không thể lập nên nghiệp lớn.
Thấy Đỗ Kính Tu gật gù tán đồng, Lý Hạo tiếp lời: “Về phần Trần Tự Khánh, do Đỗ ái khanh nói về chuyện hai nhà Tô, Trần đang ám đấu, trẫm mới để ý đến những biểu hiện trước giờ của hắn. Vì thế trẫm chỉ có đôi lời nhận xét về hắn. Con người này thâm sâu khôn lường, biết đạo tiến thoái, chính là cường địch của trẫm, đối phó với hắn không dễ chút nào.”
Ánh mắt Đỗ Kính Tu trở nên sắc bén: “Những gì hoàng thượng vừa nêu ra hoàn toàn chính xác. Có một điểm ở Tô Trung Từ mà lão thần muốn bổ sung. Tô Trung Từ còn là một kẻ háo sắc.”
Bất ngờ trước ý kiến của Đỗ Kính Tu, Lý Hạo lẩm bẩm liên hồi: “Háo sắc... háo sắc... háo sắc...”
“Ha ha ha ha... Ta nhớ ra rồi, trời giúp ta, đúng là trời giúp ta.” Hắn ngửa đầu cười vang không ngớt.
Cười chán chê, Lý Hạo nghiến răng: “Đỗ ái khanh, từ giờ trở đi Tô Trung Từ thuộc về trẫm, khanh đừng làm chuyện gì gây kích động Tô Trung Từ. Phải cẩn thận, bí mật, án binh bất động, ghi nhớ lời trẫm. Cho trẫm sáu tháng, Tô Trung Từ tất phải chết.”
Đỗ Kính Tu nghi hoặc đáp ứng: “Bẩm hoàng thượng, lão thần tuân mệnh. Hoàng thượng dựa vào đâu mà khẳng định như vậy?”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện