[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ

Chương 23 : Hoàng Hậu Đàm Ngọc Trúc

Người đăng: 

.
Mặt trời ngả dần về tây, Lý Hạo trở về hoàng cung. Hắn thấy thời gian đã trễ nên quyết định hôm nay không đến thăm Đàm thái hậu nữa. Hắn đi thẳng tới cung Long An. Lý Thông đã đứng đợi hắn ở đó từ lúc nào. Lý Hạo thay bộ y phục đơn giản. Hắn bắt đầu luyện tập võ công với Lý Thông. Lúc đầu, hắn giả vờ không biết chút gì về võ công. Được Lý Thông dạy các bước đơn giản nhất. Từ đứng trung bình tấn, đến nắm tay thành nắm đấm, chuyển động của eo hông. Tiếp theo Lý Thông hướng dẫn hắn các thế võ cơ bản và yêu cầu hắn lặp đi lặp lại liên tục những động tác nhàm chán đó. Hắn đều ngoan ngoãn tuân theo, không than vãn nửa lời. Khiến Lý Thông khen ngợi về lòng kiên nhẫn của hắn không ngừng. Tông sư võ học Lý Hạo mà không có lòng nhẫn nại, thì cũng chẳng biết tìm đâu ra ai có lòng nhẫn nại. Hắn từng nằm gai nếm mật suốt mấy năm trời, để rồi quật khởi thì như gió giật mưa sa, làm cho đối thủ không tài nào chống đỡ. Hắn yêu thích cách giết chết địch nhân đơn giản nhất, một kích tất sát. Về điểm này, hắn và sư phụ đồng ý với nhau, mặc dù hai thầy trò luôn khắc khẩu ở mọi vấn đề. Hắn khinh thường những cách đánh vờn vờn như mèo vờn chuột. Đã động thì phải đánh tới cùng, mà đã đánh thì phải giết cho địch nhân không còn đường sống. Lý Hạo ghét những kẻ ra vẻ quân tử, vào trận tử chiến, đã chiến thắng địch nhân không đội trời chung, lại bày đặt nhân nghĩa đạo đức, tha cho tên kia một mạng, để rồi kẻ đó cứ mãi lẽo đẽo theo đuôi dây dưa không dứt. Ngu ngốc, cực độ ngu ngốc, mỗi khi xem phim tới cảnh đó, hắn rất muốn đập nát tivi, nhất là phim Đài Loan, Hàn Quốc, thường hay có cái kiểu quân tử dở người này. Lý Hạo đấm mạnh về phía trước một cách dũng mãnh, rồi thu tấn, thở ra, hoàn thành buổi tập chiều hôm nay. Lý Thông tán thưởng: “Hoàng thượng rất giỏi. Hạ thần chỉ nói qua một lần, ngài đã nắm được cái yếu lĩnh trong đó. Người như hoàng thượng, hạ thần mới thấy lần đầu.” Vuốt ve ngón tay út, Lý Hạo khiêm tốn nói: “Đa tạ điện tiền chỉ huy sứ sư phụ có lời khen tặng. Còn cần sư phụ dạy bảo nhiều.” Lý Thông mỉm cười: “Hoàng thượng lão nhân gia, có phải ngài muốn giết hạ thần hay không mà xưng hô kiểu đó. Vi thần gánh không nổi tội khi quân phạm thượng đâu.” Tiếng cười sảng khoái vang lên, Lý Hạo bước tới vỗ bả vai Lý Thông, nói: “Ha ha ha, Lý ái khanh sao lại không có tính hài hước như thế? Sợ sợ sệt sệt là bản tính của ái khanh đó hả? Nam nhi chi chí, ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, nói lời hào sảng thì chém với giết cái gì?” Lý Thông siết chặt hai bàn tay, khâm phục tiếp lời: “Hoàng thượng, thứ lỗi cho vi thần nói thẳng. Trước kia, vi thần đã nhìn lầm ngài. Đến bây giờ, vi thần mới hiểu được chí hướng rộng lớn của ngài. Vi thần bội phục.” Đứng đối diện với Lý Thông, Lý Hạo nắm thật chặt một bàn tay Lý Thông, siết mạnh, một tay giơ nắm đấm đang hằn lên từng làn gân xanh, bảo: “Trẫm không cần những lời nói nhảm. Hãy dùng hành động thực tế để chứng minh bản lĩnh của khanh. Trẫm chỉ cần Lý khanh nắm thật chặt túc vệ quân trong lòng bàn tay.” Quỳ gối xuống đất bằng một chân, đầu cúi thấp, Lý Thông phủ phục nói: “Hoàng thượng yên tâm. Vi thần nguyện lấy đầu bảo đảm.” Lý Hạo nở nụ cười nửa miệng hài lòng: “Tốt, về thôi.” Anh hùng trọng anh hùng, hảo hán không cần những lời hoa mĩ dễ nghe, cái họ cần là sự hào sảng. Lý Hạo muốn vị dũng tướng này thần phục triệt để, thì hắn phải tỏ rõ khí phách của bậc đế vương. Lý Thông có mộng tưởng của hắn. Hắn ao ước được tung hoành chốn sa trường. Hắn kỳ vọng được chém đầu tướng địch lập công huân. Hắn mong muốn đền nợ nước, báo ơn vua. Và hắn tin rằng vị vua trẻ tuổi này sẽ giúp hắn thực hiện lý tưởng đó. * * * * * * * * * * Đây là lần thứ hai Lý Hạo tới cung hoàng hậu. Nhìn gương mặt hồi hộp, lo lắng của Đàm Ngọc Trúc mà hắn cảm thấy buồn cười. Nàng có dáng người mảnh mai, thanh tao. Gương mặt nàng tuy không mĩ lệ bằng Trần Thị Dung. Nàng cũng không có vẻ quyến rũ như chị em sinh đôi Xuân Lan, Thu Nguyệt. Ở nàng hắn nhìn thấy sự ngây thơ. Một thiếu nữ trong sáng hiếm thấy ở chốn thâm cung. Thành thử nàng không có khả năng tranh sủng. Ở chốn hậu cung đầy rẫy âm mưu và thủ đoạn. Một thiếu nữ hồn nhiên, không hiểu chuyện đời có thể tồn tại được sao. Những người như thế chỉ có thể tiếp nhận số phận bi thương, đau khổ. Lý Hạo ngồi trên ghế, phì cười nhìn gương mặt sáng như trăng rằm của Đàm Ngọc Trúc, bảo: “Hoàng hậu làm gì mà cứ đứng đó vân vê y phục như thế. Lại đây, ngồi bên cạnh trẫm.” Nói đoạn Lý Hạo kéo ghế lại sát chỗ hắn đang ngồi. Đàm Ngọc Trúc ngập ngừng đi lại ngồi lên ghế. Điệu bộ của nàng run run như sợ rằng làm điều gì đó có lỗi sẽ khiến hắn không vui. Nàng lặng thinh cúi đầu. Hắn cười cười nói: “Tại sao hoàng hậu lại ngồi im không nói gì? Ngước đầu lên nhìn trẫm.” Đôi mắt long lanh của Đàm Ngọc Trúc khẽ liếc lên, hơi ngẩng đầu lén nhìn hắn, nàng lo lắng sẽ làm hắn phật ý bỏ đi không bao giờ trở lại nữa. Nàng khẽ nhấc bình trà rót sang chén của hắn, môi mấp máy, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: “Bẩm hoàng thượng, mời hoàng thượng ngự trà.” Hương vị thơm ngát của chén trà thoang thoảng bay ra, hắn cầm lên hít nhẹ, nhấp một ngụm, vui vẻ hỏi: “Trẫm có phải cọp đâu mà nàng sợ như vậy? Cười lên nào, nếu như nàng cứ bày ra điệu bộ khó coi đó, trẫm sẽ bỏ đi ngay.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang