[Việt Nam] Nhất Thống Thiên Hạ
Chương 20 : Yêu
.
Lý Hạo nắm chặt tay Trần Thị Dung đè lên ngực, như sợ rằng bàn tay nàng biến mất, hắn sẽ chết ngay lập tức vậy. Hắn cố biến đôi mắt của hắn trở nên long lanh. Đối với những diễn viên chuyên nghiệp thì chuyện khóc lóc đã trở thành chuyện nhỏ như con thỏ. Lý Hạo lại vượt cấp cả diễn viên chuyên nghiệp. Hắn mà sang HollyWood đóng phim, có khi được xếp vào hàng diễn viên hạng A cũng chưa biết chừng.
Chỉ nghe Lý Hạo bắt đầu trổ tài miệng lưỡi: “Ái phi đừng buông tay. Nàng mà buông tay trẫm cảm thấy như trẫm sẽ rơi vào một cái hố sâu không đáy. Trẫm chỉ biết nhắm mắt lại và cảm nhận sự khủng khiếp đó. Không ai có thể cứu vớt được trẫm. Trẫm ở dưới hố chỉ biết lần mò từng bước trong vô vọng. Trẫm không biết đi đâu về đâu, nếu không có nàng.”
Thấy Trần nguyên phi mở miệng định nói, hắn lấy hai ngón tay chặn lên miệng nàng, âu yếm bảo: “Nàng không cần nói gì cả, trẫm hiểu. Nếu sống thiếu nàng, trẫm thật không biết làm sao nữa. Mọi chuyện là do mẫu hậu của trẫm sắp đặt. Trong tâm khảm của trẫm thực không muốn chút nào. Suốt cuộc đời này, nàng chỉ cần biết, nàng là người mà trẫm yêu thương nhất.”
Tiếp theo, hắn nói rất nhiều lời đằm thắm chân tình nữa cho đến khi hắn cảm nhận được cơ thể nàng run rẩy, hắn thấy đôi mắt nàng ngấn lệ. Hắn biết thời cơ đến rồi. Không chút chậm trễ, hắn ôm Trần nguyên phi, siết chặt cơ thể mềm mại không xương vào lòng.
Lý Hạo nhích người cao lên, hôn nàng, môi chạm môi, hai đầu lưỡi quấn chặt. Hắn nhẹ nhàng bồng cơ thể tuyệt mĩ, đặt xuống giường. Xuân sắc tràn ngập khắp phòng. Tiếng rên rỉ truyền ra khe khẽ như hòa vào điệu nhạc của cơn gió ngoài hiên, tạo thành một bản hòa tấu động lòng người.
Hắn từng nghe nói người phụ nữ cực kỳ nhạy cảm. Dù cho ngươi có hóa trang thành một người khác giống đến đâu, tài giỏi đến cỡ nào. Một khi ngươi quan hệ với vợ của kẻ đó, thì nàng sẽ ngay lập tức nhận ra ngươi chính là kẻ giả mạo. Chính vì nguyên nhân như vậy, Lý Hạo đã không dám phóng túng, mà cẩn thận chú ý từng động tác, để không rơi vào hoàn cảnh sai lầm, vạn kiếp bất phục.
Phải chú ý đến động tác này cử chỉ kia trong thú vui hoan lạc, thì còn gì gọi là hoan lạc nữa. Hắn rất bi ai. Nhưng hắn phải cố gắng kiên trì. Hắn không thể chết và hắn đã quyết tâm giữ lấy tất cả những gì thuộc về hắn, kể cả giai nhân đang uyển chuyển hầu hạ hắn trong lúc này. Hắn không thể vì hứng thú nhất thời, mà làm hỏng đại sự.
Chuyện đó cũng không phải là không có cách giải quyết. Hắn có thể dần dần thay đổi các động tác theo thói quen vốn có của hắn. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Khi đó Trần nguyên phi sẽ chấp nhận với con người thực sự của hắn, con người của Lý Hạo.
Mây mưa tan đi, hai cơ thể trắng bóng lặng lẽ cuốn lấy nhau. Lý Hạo chưa hề thỏa mãn, tuy nhiên hắn không dám vọng động, đè Trần nguyên phi ra mà đưa nàng lên đỉnh vu sơn lần nữa. Hắn đang ngầm khinh bỉ kẻ hắn chiếm thân xác: “Nhóc con quá yếu đuối. Mới bắn một phát đã không cử động nổi. Chú mày đi chết là phải lắm rồi.”
Một tiếng nói nũng nịu kéo dài cất lên, cắt đứt luồng tà hỏa đang thiêu đốt cơ thể Lý Hạo: “Hoàng thượng, thiếp muốn tối mai hoàng thượng vẫn ôm thiếp như thế này.”
Hắn không trả lời, mà hỏi nàng: “Ái phi biết tình yêu có nghĩa là gì không?”
Trần nguyên phi vẽ từng vòng tròn trên bộ ngực Lý Hạo, nàng thỏ thẻ: “Tình yêu là giống như tình cảm của hoàng thượng và thần thiếp. Loại tình cảm không thể chia lìa. Khi thiếp ở xa hoàng thượng, thiếp rất nhớ hoàng thượng. Có lẽ đó là tình yêu chăng?”
Một tay hắn vuốt ve gò bồng đảo tròn trịa hồng hào đang vươn cao ngạo nghễ, hắn lắc đầu trả lời: “Đúng mà không đúng. Tình yêu là hệ quả của sự kết hợp giữa bản năng và trí tuệ của con người. Tình yêu còn là một loại tình cảm giữa người và người, hướng con người đến Chân, Thiện, Mỹ. Bản năng con người được nhìn nhận là những hành động suy nghĩ sẵn có từ trong tự nhiên trong đó có việc giao hoan để duy trì nòi giống.
Trong thế giới con người phát triển, với bộ óc thông minh, hay trong đây gọi là "trí tuệ" cho phép con người không chỉ dừng lại ở việc kết hợp hay giao hoan đơn thuần như ở động vật mà còn hình thành vô số những biểu hiện quan tâm, chăm sóc, bảo vệ lẫn nhau. Đấy, tình yêu là như vậy đấy. Nàng có hiểu không?”
Quan sát gương mặt mờ mịt, phảng phất lạc vào sương mù của nàng, hắn biết chắc chắn nàng không hiểu, ngay cả hắn cũng chả hiểu đang nói gì nữa là. Hắn thở dài thật sâu coi bộ suy tư nhiều lắm, chốc lát sau hắn ngâm nga:
Yêu là chết trong lòng một ít
Vì mấy khi yêu mà đã được yêu
Cho rất nhiều song nhận chẳng bao nhiêu
Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt
Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu
Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu!
Yêu, là chết trong lòng một ít
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt
Những người si theo dõi dấu chân yêu
Và cảnh đời là sa mạc cô liêu
Và tình ái là sợi dây vấn vít
Yêu, là chết ở trong lòng một ít
Hắn ngâm xong bài thơ, mắt nhắm lại trầm tư như chẳng đáng, như cho cả thế gian biết hồn của hắn giờ đã phiêu diêu nơi chốn nào. Thật lâu sau, đợi cho Trần nguyên phi tự lẩm nhẩm một mình, thấm thía bài thơ, hắn mới buông lời tựa thế ngoại cao nhân: “Ái phi đã hiểu chưa? Yêu là phải biết hy sinh đó.”
Từ trong mộng tưởng do bài thơ mang lại, Trần Thị Dung nghiến răng, cấu năm đầu ngón tay xuống ngực hắn: “Thần thiếp đã biết là hoàng thượng muốn cái gì mà. Được rồi đó, hoàng thượng đi đi. Nhưng nhớ hôm sau phải về ngay với thần thiếp.”
Trong đêm khuya thanh vắng, một tiếng hét thảm thiết vang lên, kinh động khắp hoàng cung.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện