[Dịch] Nhất Thế Chi Tôn

Chương 4 : Trăm ngày Trúc Cơ

Người đăng: 

.
Một dòng suối nhỏ trong xanh từ trong núi chảy ra, ở trước mặt Mạnh Kỳ xoay một vòng rồi khuất sau chân núi. Gần đó thấp thoáng cây xanh, sương giăng tràn ngập giữa rừng. Không khí cực kỳ tinh khiết, làm cho Mạnh Kỳ cảm thấy vui vẻ, lạc quan. Trời còn chưa sáng, tiếng chuông báo đã vang lên đánh thức Mạnh Kỳ. Hắn và Chân Tuệ bị Huyền Tâm bố trí ở đây gánh nước. Xung quanh còn có mấy người Chân Ứng và Chân Quan, cùng với chúng tăng của Võ Tăng Viện dùng việc gánh nước để rèn luyện. Nhìn xuống dòng nước, trong lúc lơ đãng, Mạnh Kỳ lờ mờ thấy được bộ dáng của mình bây giờ. Đôi mắt đen như mực, lông mày như dãy núi xa xa, dáng người rõ là con nhà có điều kiện. Tuổi nó khoảng chừng mười hai, mười ba. So với Chân Tuệ thì lớn hơn một chút. “Lớn lên chắc sẽ không tệ (ý chỉ hình dáng). Xem ra trước kia cũng được sống an nhàn sung sướng.” Mạnh Kỳ tự khen một câu nhưng chợt điều này có gì tốt đối với một tên hòa thượng chứ? Ta nhất định phải hoàn tục! Hắn đem thùng gỗ ấn chìm tới đáy nước, định thử xem mình có bao nhiêu khí lực, đồng thời dặn dò Chân Tuệ ở bên cạnh: “Tiểu sư đệ, ngươi chỉ lấy một nửa thùng là đúng, không nên làm quá sức.” “Vâng.” Chân Tuệ vừa nhìn mấy con cá đang bơi trong dòng nước vừa trả lời. Đúng lúc Mạnh Kỳ chuẩn bị nhấc thùng gỗ lên thì có cảm giác ai đó đang nhìn mình. Hắn quay đầu, hướng ánh mắt tới nơi đó thì thấy một đám vũ tăng đã quen. Bọn chúng chính là bọn nhóc đã cùng quy y với mình lúc trước. Trong đó, Mạnh Kỳ còn nhớ rõ một đứa tên là Chân Đức. Chân Đức có lông mày lộn xộn, đôi gò má cao gầy. Nó nhìn thấy Mạnh Kỳ nhìn mình thì khẽ ngẩng đầu, có chút ngạo mạn và đắc ý. Những tiểu sa di (hòa thượng mới xuất gia) khác ở xung quanh thấy thế, mặt mũi đang sầu não chuyển thành vui vẻ như hình dung ra bản thân ngày sau sẽ không thua kém bọn chúng. Bao nhiêu gian khổ trong Võ Tăng Viện bỗng chốc tan thành mấy khói. Phải rồi, bọn chúng được vào Võ Tăng Viện, còn bọn Chân Định cùng Chân Tuệ lại phải làm tạp dịch. Chính điều này làm cho bọn chúng cảm thấy rất cao hứng. Chân Đức há miệng định nói điều gì nhưng nhìn thấy tăng nhân quản lý giới luật ở phía sau, đành ngậm miệng mang thùng gỗ từ suối đưa ra. Trong hai thùng gỗ đều chứa đầy nước. Mạnh Kỳ bĩu môi, quyết định không chấp nhặt mấy bất hòa nho nhỏ này. Một ngày nào đó hắn cũng muốn được vào Võ Tăng Viện, được học những tuyệt học của Thiếu Lâm. Gạt sang bên những tâm tình lộn xộn, hắn dùng sức gánh hai thùng nước đi tới. Thùng gỗ vừa rời khỏi mặt nước, trong tâm Mạnh Kỳ bỗng tràn đầy kinh ngạc. Làm sao lại nhẹ như vậy? Hắn có cảm giác mình không cần dùng chút sức nào thì đã nhấc được thùng gỗ lên. “Có nặng không?” Mạnh Kỳ nghi ngờ quay sang hỏi Chân Tuệ. Chân Tuệ vốn trung thực, thấy Mạnh Kỳ xách hai thùng nước đầy trước người thì nhăn mặt, sau đó gật đầu nhẹ. “Nặng.” “Không phải nước này có vấn đề chứ?” Mạnh Kỳ hít khẽ một hơi, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thân thể này sinh ra đã mạnh mẽ như vậy? Xem nào, nhìn làn da, nhìn quần áo, nhìn đồ trang sức, lại nghe đại thúc mặt ngựa nói mấy tiếng Hầu Gia gì đó, nhất định đứa nhóc này có xuất thân rất cao sang quyền quý. Có thể nó trước kia đã từng luyện võ, trụ cột đã vững, sức mạnh so với những đứa trẻ khác thì lớn hơn nhiều.” Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, Mạnh Kỳ cũng không hề sợ hãi việc phải gánh nước. hắn cúi người xuống, gánh hai thùng nước lên, đi theo những võ tăng phía trước bước trên những bậc đá để lên núi. Đội hình gánh nước nhanh chóng giãn dần ra. Những võ tăng đã rèn luyện nhiều năm chịu trách nhiệm gánh thùng sắt cũng bước đi như bay, nhanh chóng biến mất trong rừng núi. Mạnh Kỳ vì không muốn gây chú ý cho mọi người, cùng với Chân Tuệ và các tăng nhân làm tạp dịch khác đi ở sau cùng. Đám Chân Đức cùng những tiểu sa di của Võ Tăng Viện mới gia nhập được một ngày nên cũng chưa tiến bộ. So sánh cùng với bọn họ thì không khác nhau là mấy. Cảm nhận được ánh mắt của Mạnh Kỳ, Chân Đức cùng các tiểu sa di của Võ Tăng Viện cùng bặm môi bặm lợi, cúi người xuống lấy tư thế rồi sải bước tiến lên, không muốn ở cùng một chỗ với đám tăng nhân làm tạp dịch này. Nhìn tốc độ của bọn chúng tăng lên, Mạnh Kỳ trong lòng khẽ động, cũng học theo bộ dáng của bọn chúng, liền thấy thùng nước đang gánh có vẻ còn nhẹ hơn. “Cái tư thế này thật đơn giản mà…” Mạnh Kỳ tìm cách vận lực sao cho mình cảm thấy thoải mái hơn, bước chân cũng nhanh dần, chỉ một thoáng liền bỏ xa bọn Chân Đức. “Hừ, ban đầu phải giữ được sự ổn định, chỉ sợ sau này lại muốn bước mà không bước được thôi.” Chân Đức căm giận nói sau lưng Mạnh Kỳ. Mạnh Kỳ cười hắc một tiếng, cảm thấy ngày mai nên thay một đôi thùng gỗ lớn hơn, nếu không thì hiệu quả rèn luyện sẽ giảm đi không ít. Nhưng đường núi quả thực khó đi, lại còn đang là đi lên. Về sau Mạnh Kỳ toàn thân toát mồ hôi, thở hồng hộc. “Chú ý điều chỉnh hô hấp.” Bỗng nhiên, một âm thanh nghiêm túc vang lên bên cạnh lỗ tai hắn. Mạnh Kỳ nghiêng đầu nhìn lại, mới phát hiện ra vị giới luật tăng (tăng nhân lo việc giữ gìn luật lệ trong chùa) không biết đã đứng cạnh mình từ lúc nào, làm mẫu cách hô hấp cho hắn. Hắn vừa mừng vừa sợ, học cách điều chỉnh hô hấp, chỉ một chốc thì hết thấy hô hấp loạn nhịp, sức lực hồi phục, thẳng một đường về tới miếu. “Ngày mai đổi sang một thùng gánh nước lớn hơn.” Giới luật tăng nhắc nhở một câu, lại quay xuống đón tiểu sa di khác. Mạnh Kỳ khóe miệng hơi cười. Trong thâm tâm hắn cũng định như vậy, nhưng chỉ sợ sức lực không đủ thôi. Qua một lúc, Chân Tuệ và Chân Đức cuối cùng cũng gánh được nước lên núi. Nhìn thấy thần thái nhàn nhã của Mạnh Kỳ thì lắc đầu thầm nhủ. “Chỉ cậy có chút sức khỏe mà thôi.” Chân Đức thở phì phò, nhìn đám tiểu sa di khác của Võ Tăng Viện cũng không khác gì mình. Nó cảm thấy rõ mình không sánh bằng nhóm người của Tạp Dịch Viện, trong lòng thấy thật mất thể diện! Sau đó, bọn chúng không dừng lại, gấp gáp đi khỏi. “Tiểu sư đệ, hít thở còn tốt đấy chứ?” Mạnh Kỳ không để ý bọn chúng, hỏi sư đệ Chân Tuệ đang há mồm thở dốc. Chân Tuệ nhẹ gật đầu: “Rất… rất tốt. Mau đi ăn sáng thôi!” Ăn sáng xong trời mới vừa hửng sáng, phương Đông rực một màu đỏ thẫm. Sau khi lao động chân tay, lẽ ra phải thấy mệt mỏi, bủn rủn nhưng Mạnh Kỳ lại cảm thấy tinh thần thoải mái, khí huyết lưu thông. “Thân thể này quả thực không tồi a…” Mạnh Kỳ nhìn một lượt đám tạp dịch tăng đang mệt mỏi ngã trái ngã phải trong trai đường (nhà ăn của tăng nhân) rồi tự nhận xét về mình. Cảm giác mừng rỡ cũng tự nhiên mà có. Bất kể thế nào, một thân thể tốt là chỗ để tương lai mình dựa vào. “Những người mới tới theo ta đi Giảng Kinh Viện.” Huyền Tâm cầm lấy một cây đùi gà, cười hì hì đứng ở cửa trai đường nói. Hắn nhìn thấy Mạnh Kỳ đang nhìn mình thì nhẹ nhàng vuốt cằm bảo: “Làm tốt lắm! Không nên để cho bọn oắt con của Võ Tăng Viện được dịp lên mặt. Buổi tối trở về, sư thúc sẽ ban thưởng cho ngươi.” “Ban thưởng?” Mạnh Kỳ mừng vui trong lòng. Hắn mặc dù vẫn có điểm không ưa Huyền Tâm, nhưng ban thưởng thì ai mà chẳng thích? Huyền Tâm còn chưa dứt lời, Chân Tuệ liền ngơ ngác nói: “Huyền Tâm sư thúc, giới luật đã nói rõ không được ăn thịt, người vi phạm giới luật rồi.” Mạnh Kỳ trong đầu ong ong, muốn quay người che miệng Chân Tuệ lại mà không kịp. Quả nhiên, Huyền Tâm đang tươi cười liền trở nên cứng ngắc. Khóe miệng hắn khẽ nhếch, bên ngoài thì tươi cười nhưng trong lòng căm tức mà nói: “Sư thúc ta sẽ không có vi phạm giới luật.” Nói xong, không đề cập tới chuyện ban thưởng nữa, sắc mặt khó coi đi ra khỏi trai đường. (vất cái đùi gà đi đâu rồi không biết?!! T__T) Tới lúc này, trong trai đường mới vang lên những tiếng cười khẽ. Chân Tuệ không hiểu rõ sự tình, nhìn Mạnh Kỳ hỏi: “Sư huynh, bọn chúng cười gì vậy?” “Cười ngươi thật ngu ngốc” Mạnh Kỳ chỉ đáp như vậy ở trong lòng. Dù sao Chân Tuệ cũng không quá để ý tới chuyện đó, ngay lập tức chú ý tới chuyện khác: “Sư huynh, vì sao Huyền Thúc nói hắn không vi phạm giới luật? Hắn rõ ràng đã gặm đùi gà mà!” “Bởi vì hắn còn chưa đạt tới cảnh giới khai khiếu (thông suốt).” Mạnh Kỳ mơ hồ đáp. Hắn cảm thấy phải dạy cho Chân Tuệ một ít đạo lý làm người, kẻo hắn cứ ngu ngơ đắc tội với người khác, rồi lại liên lụy tới cả mình. “A, Huyền Tâm sư thức còn chưa có khai khiếu!” Nét mặt Chân Tuệ bừng sáng, giống như vừa tìm ra một bí mật rất lớn. Mạnh Kỳ nhìn thấy Huyền Tâm vẫn không dừng bước, mặc kệ Chân Tuệ vẫn đang ngẫm nghĩ sự đời, liền gọi hắn đi theo mình. Đi một mạch qua sân những Phật điện lớn nhỏ, Mạnh Kỳ chỉ nghe thấy những âm thanh tụng kinh, huyền diệu vô cùng, hết sức tẩy rửa nhân tâm. “Mộ Cổ Thần Chung, bừng tỉnh thế gian danh lợi khách Nghe qua Phật hiệu, quay về khổ hải mộng mê người”… Tự nhiên, Mạnh Kỳ nhớ tới hai câu đối này, trong lòng thấy rất tâm đắc. “Ồ, Chân Định sư điệt, ngươi đã từng nghe qua đôi câu đối ở Thủy Nguyệt Am này à?” Huyền Tâm cười vang hỏi thăm. Mạnh Kỳ dựng tóc gáy, ra vẻ trấn tĩnh mà nói: “Thưa, đã từng nghe cha nhắc qua.” Hắn nhất thời chỉ có thể đổ hết lên đầu lão Hầu Gia mà hắn không biết mà thôi. Huyền Tâm cũng không lấy làm kỳ quái, giọng điệu thổn thức mà nói: “Sư thúc ta đã từng đi qua Thủy Nguyệt Am, được nhìn thấy đôi câu đối ở cửa ra vào này cho nên nhớ rất rõ. Khi đó, Am chủ nhiều năm liền đứng đầu Địa Bảng, muốn trùng kích cảnh giới Pháp Thân, hy vọng có thể đạt được Bồ Tát Kim Thân tại Quan Tự đại từ đại bi. Đáng tiếc lại thất bại.” “Đại từ đại bi Bồ Tát Kim Thân?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên hỏi, trong lòng đầy hiếu kỳ. Huyền Tâm đã thôi thổn thức, ha ha cười nói: “Thủy Nguyệt Am lập phái căn bản chính là dựa vào ‘Quan Tự tại Bồ Tát Tâm Kinh’, tu thành chính quả nên đạt tới ‘Đại từ đại bi Quan Tự tại Bồ Tát Kim Thân’, thuộc về tầng lớp đại Bồ Tát, là một trong những đại La Hán Kim Thân. Vị trí cao hơn nhiều Bồ Tát Kim Thân cùng với La Hán Kim Thân bình thường. Nhưng qua các thời kỳ từ xưa đến nay, cũng chỉ có Am chủ khai phái (sáng lập) của Thủy Nguyệt Am là đạt được.” “Là như vậy sao…” Mạnh Kỳ cảm thấy da mặt đang nóng lên, nhịp tim nhảy loạn. Thế giới này còn có Bồ Tát Kim Thân, Phật Tổ Kim Thân các loại, thật đúng là khiến người ta kích động muốn hướng tới. Lúc này, mọi người đã bước vào Giảng Kinh Viện. Huyền Tâm không còn dáng vẻ cười đùa lung tung, không nói thêm gì mà nghiêm trang dẫn đám người Mạnh Kỳ tiến vào một Thiên Điện. “Huyền Ân sư huynh! Đây là những tiểu sa di mới của Tạp Dịch Viện.” Huyền Tâm thấp giọng tuyên Phật hiệu rồi chỉ đám người Mạnh Kỳ nói. Người ngồi trên cao đang tụng kinh phía trước là một lão giả lông mi trắng như tuyết, mặc tăng y (áo của tăng nhân) màu vàng. Trước mặt bày biện sách vở cùng mõ gỗ, trong tay nắm thước. “Các ngươi ngồi xuống đi.” Lão chỉ về phía dưới, còn hơn nửa bồ đoàn để trống bảo. Phía trước mỗi bồ đoàn đều có một cái bàn nhỏ. Mạnh Kỳ cùng Chân Tuệ không dám nói lời nào, đều tự tìm vị trí mà ngồi quỳ xuống (như kiểu ngồi của người Nhật hay Hàn vậy). Ngồi đợi một lúc, lại thấy một đám tiểu sa di khác đi đến, trong đó có Chân Đức cùng nhập tự với mình hồi trước. Bọn hắn kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ, hiển nhiên vì không nghĩ tới đám tăng nhân của Tpaj Dịch Viện cũng được tới Giảng Kinh Viện để học tập. Huyền Ân gõ vào chiếc mõ gỗ trước mặt, đợi cho đám tiểu sa di yên tĩnh trở lại, sau đó cất tiếng không cao không thấp nói: “Tương lai ba năm nữa, chỉ cần các ngươi không vi phạm nội quy của bản tự, mỗi ngày đều có thể tới nói này học chữ. Ngoài những văn tự bình thường, còn phải học Phạn ngữ để nghiên cứu cổ Kinh (những bản kinh cổ xưa viết bằng tiếng Phạn).” Lão dừng lại một chút, rồi nói: “Hôm nay sẽ dạy các ngươi văn tự trước. Đầu tiên, phải chỉ dẫn các ngươi bước vào võ đạo.” Nghe lão nói vậy, tinh thần Mạnh Kỳ phấn chấn hẳn lên. Eo lưng thẳng tắp, thầm nghĩ. “Tạp Dịch tăng cũng có thể được học đạo sao?” Những nghi hoặc đó cũng làm cho đám người Chân Đức mở mắt nhìn trân trối. Như vậy thì Tạp Dịch Viện cùng Võ Tăng Viện có gì khác nhau chứ? Bất kể là Đạo Môn tĩnh công, hay là pháp môn lưu lạc ngoài thế tục, tu luyện võ đạo thì bước đầu tiên đều vô cùng quan trọng, mà lại nhận thấy rất dễ. Đó là phải làm cho khí huyết lưu thông, thân thể trở nên cường tráng.” Huyền Ân không để ý đến đám người Chân Đức đang nghi nghi hoặc hoặc, vẫn tiến hành giảng bài. Mạnh Kỳ lắng nghe rất chăm chú, không bỏ sót chữ nào. “Bước đầu tiên này, tại Đạo Môn gọi là ‘trăm ngày Trúc Cơ’, ý nói tới khoảng thời gian đặt nền tảng cho việc tu hành võ đạo sau này. Gọi là ‘trăm ngày Trúc Cơ’ nghĩa là, bình thường trong vòng trăm ngày khai mở kinh mạch Nhâm Đốc. Phật môn gọi là ‘trăm ngày Trúc Cơ’. Bởi vì chỉ có tĩnh tâm nhập Định (ngồi thiền), không bấn loạn thì chân khí mới có thể tự nhiên hóa sinh, bổ sung vào khiếu huyệt, khai thông kinh mạch. Thế tục vẫn tự xưng là ‘khai mạch’.” Huyền Ân giới thiệu qua một lượt nội dung của ‘trăm ngày Trúc Cơ’: Thân người có 365 đại khiếu (đại huyệt). Chân khí mỗi khi hóa sinh, đều nhập vào khiếu huyệt. Mà mỗi đại khiếu cần tới chín miệng chân khí mới đầy đủ sung túc…” “Mỗi lần nhập định khoảng một phút đồng hồ, chỉ có thể hóa sinh một cái chân khí, cho nên mỗi người tu hành, căn cứ theo thời gian này thì đại khái khoảng trăm ngày đến một năm là có thể hoàn thành bước đầu tiên này.” Lúc nhập định, lục căn phải thanh tịnh, không vọng tưởng vội vã thì một phút sau chân khí sẽ tự sinh ra. Trong đó một nửa từ Đốc Mạch chạy về tâm, tới đỉnh đầu chính là huyệt Bách Hội, một lần nữa đi xuống hai tay, tạo thành ‘Kim Tân’. Mặt khác, nửa còn lại từ Nhâm Mạch chạy về tâm, ở vị trí dưới hàm (đan điền?), hóa thành một cái ‘Ngọc dịch’.” Kim tân – Ngọc dịch gặp nhau, sẽ tạo thành một thứ nước bọt thanh mà ngọt, Phật môn gọi là ‘Cam Lộ’. Về sau nuốt ‘Cam Lộ’ nhập vào khiếu huyệt tương ứng.” Huyền Ân cân nhắc mấy lần rồi nói: “Đợi đến lúc ‘trăm ngày Trúc Cơ’ hoàn thành, tức là tinh khí đầy đủ, khí mạch cơ bản thông suốt, thân thể cường tráng là có thể tới bước tiếp theo ‘Thiền định súc khí’ mà Phật môn ta gọi là ‘Trường dưỡng thánh thai’.” Nói xong, lão yêu cầu từng tiểu sa di tiến hành nhập Định thử. Việc này chưa phải thiền Định, mới chỉ yêu cầu tĩnh tâm nên cũng không khó. Đối với hầu hết tiểu sa di thì tương đối đơn giản. Nhưng Mạnh Kỳ lại là một người trưởng thành, tư tâm rất nhiều, ngồi một lúc lâu mà không cách nào nhập Định. Điều này làm cho hắn xao động không thôi, nhưng càng nóng vội lại càng không có cách nào nhập Định. Đới tới lúc mồ hôi đầy đầu, đột nhiên cảm giác trước ngực truyền đến một trận thanh lương, ý nghĩ cũng trở nên thanh thản. “Chính là cái tiểu ngọc Phật kia?” Mạnh Kỳ trong lòng vui vẻ, không suy nghĩ nhiều, chậm rãi thu liễm tinh thần tiến vào trạng thái nhập Định.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang