[Dịch] Nhất Thế Chi Tôn

Chương 45 : Di sản của Thẩm Túy

Người đăng: 

''Đúng thế, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Đại đương tử một thân một mình có thể tạo ra một đội mã phỉ, nhìn thế nào cũng thấy là tuấn kiệt a.'' Mạnh Kỳ thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn Thẩm Túy. Thẩm Túy sợ hãi, lo lắng nói: ''Ngươi nhất định phải giữ lời.'' ''Ta thề với Phật Tổ.'' Trước kia Mạnh Kỳ thề thốt nhiều như uống nước. Nhưng đến thế giới này, có đầy đại năng như Phật Tổ, Đạo Tôn, liền phát ra lời thề rất cẩn thận. Tuy nhiên chuyện hiện tại thì không sao, mình có thể làm được. Thẩm Túy hít nhẹ một hơi, nói: ''Hôm qua chim đầu bạc truyền đến tin tức, 'Phiên Thiên Hống' Nguyên Mạnh Chi bắt được sư đệ của ngươi tại Xa Lê - yếu đạo thông đi Bá Mật. Hắn chuẩn bị mang sư đệ ngươi đến Tà Lĩnh làm mồi dụ.'' Phiên Thiên Hống là một đầu lĩnh mã phỉ nổi danh dưới trướng Tắc La Cư, thủ hạ có mấy trăm tên, đều là loại mã phỉ cường hãn. Bản thân Nguyên Mạnh Chi cũng là Cửu Khiếu cao thủ, tung hoành ở Xa Lê yếu đạo, có thể coi là quốc vương không ngai. Mà Chân Tuệ non nớt, tuy không ngu ngốc nhưng kinh nghiệm giang hồ nông cạn, lại không biết có Tà đao truy sát lệnh, bị mã phỉ bắt được là chuyện bình thường. Mà Tà Lĩnh vốn tên là Khố Nhĩ Trát Sơn, ở vùng đông nam của Hãn Hải, là hang ổ của Tắc La Cư. Nơi này cũng không xa ốc đảo mà Mạnh Kỳ giết An Quốc Tà, tên Bạch Đầu Ngốc Thứu chọn tuyến đường đó cũng là vì muốn trốn đến Tà Lĩnh. ''Chuẩn bị mang đến Tà Lĩnh?'' Mạnh Kỳ nhíu nhíu mày nói, tin tức này Thẩm Túy không thể nói dối, vì nếu Nguyên Mạnh Chi muốn dùng sư đệ làm mồi, chắc chắn sẽ to mồm rêu rao, lúc đó mọi người ai cũng biết. Cố Trường Thanh thở dốc một hồi, cố quên đi cảm giác buồn nôn, suy nghĩ nói: ''Nơi đây gần Tà Lĩnh hơn Xa Lê nhiều, có lẽ chúng ta có thể kịp chặn đường chúng. Tuy nhiên ta sợ Nguyên Mạnh Chỉ chỉ đưa ra một cái bẫy, dụ chúng ta đoạt người.'' Mạnh Kỳ nhẹ gật đầu: ''Ta cũng cho là thế, tà đao lệnh là nhằm vào ta, coi như bắt lấy tiểu sư đệ cũng không đổi được hứa hẹn của Tắc La Cư. Nguyên Mạnh Chi nếu muốn có lợi ích lớn, nhất định sẽ thông qua tiểu sư đệ mà bắt ta. Từ Xa Lê đến Tà Lĩnh mất bao lâu?'' Hắn hỏi Thẩm Túy, Cố Trường Thanh chưa đi qua tuyến đường này, tính toán không chính xác được. ''Nếu không chạy gấp, từ Xa Lê đến Tà Lĩnh cần khoảng mười bốn mười lăm ngày. Dù sao bên trong Hãn Hải có nhiều nguy hiểm, trong đó có ba đường có thể đi, có khoảng hai ba địa điểm là cả ba đường đều phải đi qua. Các ngươi chỉ cần tìm hiểu lộ tuyến rõ ràng, là có thể kịp tới chặn đường.'' Thẩm Túy hận không thể nói nhanh hơn, chết sớm thì siêu sinh sớm. Mạnh Kỳ trầm ngâm nói: ''Nếu Nguyên Mạnh Chi muốn ta đoạt người trên đường, chắc chắn hắn sẽ không che dấu tung tích. Nếu hắn không làm như vậy, chúng ta chắc hẳn chỉ có thể cướp người trước cửa Tà Lĩnh.;; Tà Lĩnh là hang ổ của Tắc La Cư, Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh không dám xông thẳng vào. Nếu muốn đoạt người, ốc đảo cuối cùng trước khi đi vào Tà Lĩnh là cơ hội động thủ. Tuy nhiên nếu Nguyên Mạnh Chi mạnh mẽ chạy nhanh, bằng thực lực Cửu Khiếu của hắn, mang theo Chân Tuệ đi xuyên qua sa mạc không cần vào ốc đảo cũng là có thể. ''Tên Nguyên Mạnh Chi này luôn tự phụ, hơn nữa thời gian khẩn cấp, hắn nhất định sẽ gióng trống khua chiêng mà áp giải người, khiến bọn ngươi xuất đầu lộ diện.'' Thẩm Túy bỗng nhiên nở nụ cười cổ quái. Mạnh Kỳ nghi ngờ nói: ''Thời gian khẩn cấp?'' Chúng ta mới là khẩn cấp chứ? Thẩm Túy dường như đã tìm được chỗ an ủi tâm lý, ha ha cười nói: ''Tiêu sư phụ, ngươi đúng là không có nửa điểm giác ngộ của đệ tử đại môn phái a?'' ''A?'' Mạnh Kỳ càng khó hiểu. Thẩm Túy khẽ cười nói: ''Thiếu Lâm không ngờ Khốc Lão Nhân đột nhiên tái hiện, biết thầy trò các ngươi sẽ lâm vào khốn cảnh, làm sao có thể không cứu viện? Tuy rằng Tây Vực ở xa, ngoài tầm với của các ngươi. Nhưng có nhiều thương đội và sa khách thân cận với Thiếu Lâm, chắc chắn tin tức sẽ được truyền ra ngoài.'' ''Tính toán thời gian, nhiều lắm là mười ngày nữa tin tức sẽ đến Thiếu Lâm. Đến lúc đó khẳng định sẽ có hòa thượng đẳng cấp Ngoại Cảnh đỉnh phong tới. Nói không chừng hàng chữ 'Không' cũng sẽ tới một vị, dùng tốc độ của họ, chỉ cần mười ngày là có thể đi vàn ngạn dặm vào Hãn Hải.'' Mạnh Kỳ khẽ vuốt cằm: ''Bọn chúng đúng là thời gian khẩn cấp, tuy vậy Nguyên Mạnh Chi cũng coi như có dũng khí. Biết rõ Thiếu Lâm sắp có viện thủ tới, còn muốn làm lớn chuyện như vậy.'' Gióng trống khua chiêng như thế, tăng nhân cứu viện chắc hẳn sẽ nắm được tin tức. Lúc đó Ngoại Cảnh đỉnh phong, thậm chí nửa bước Pháp Thân đều tới, chuyện vui này sẽ thành lớn. ''Sợ cái gì? Chỉ cần qua mười lăm mười sáu ngày, ngươi còn chưa xuất hiện, bọn chúng liền đem tiểu hòa thượng làm thịt. Rồi sau đó trốn vào Bá Mật, trốn vào các loại hiểm địa trên Hãn Hải, còn sợ đám hòa thượng tìm được hay sao? Đợi đến lúc đám trọc Thiếu Lâm rời đi, lại rời núi lần nữa, thu nạp đội ngũ, tiếp tục làm một cái 'hảo hán'. '' Thẩm Túy cười ha ha. Cố Trường Thanh giải thích cho Mạnh Kỳ: ''Hãn Hải rộng lớn, có nhiều nơi ẩn núp, cao tăng quý tự lại không thể ở nơi này quá lâu, trừ phi cấp độ Pháp Thân - Lục Địa Thần Tiên tự mình đuổi giết. Nhưng 'Đại A tu la' Mông Nam sẽ không để cho Pháp Thân khác xâm nhập Tây Vực.'' ''Ân.'' Mạnh Kỳ chậm rãi gật đầu, chính vì vậy mã phỉ mới không dám trêu chóc mấy đại phái bản địa như Tuyết Sơn Phái, nhưng đối với các đại phái Trung Nguyên lại không cố kỵ, ''Thời gian của chúng ta cũng gấp gáp, phải đoạt được sư đệ trước khi bọn chúng kịp tới Tà Lĩnh.'' Nguyên Mạnh Chi đang dùng dương mưu, Mạnh Kỳ không có nhiều sự lựa chọn. Mạnh Kỳ sau khi nói xong, nhìn chằm chằm vào Thẩm Túy: ''Ngươi nói kỹ càng như thế, đến cùng là có mục đích gì?'' Thẩm Túy cười to: ''Ta sắp chết rồi, còn có thể có mục đích gì? Không muốn gì ngoài chết thoải mái! Ha ha ha, các ngươi đi cứu người nhất định sẽ chết dưới tay Nguyên Mạnh Chi và đám mã phỉ của hắn. Còn nếu không đi cứu sư đệ, ngươi sẽ thương tiếc cả đời, trong lòng không thể sống bình an.'' ''Nghĩ đến ngươi không có kết cục tốt, ta liền cảm thấy vui vẻ, ha ha ha!'' Trong tiếng cười của hắn lộ rõ oán độc và hận ý. Mạnh Kỳ bình tĩnh chờ hắn cười xong, không sợ hãi nói: ''Ngươi cảm thấy Nguyên Mạnh Chi sẽ đi đường nào? Hiện tại Tắc La Cư đang ở chỗ nào?'' ''Ngươi muốn đi thật?'' Thẩm Túy đang ước gì Mạnh Kỳ đi chịu chết, cũng không giấu giếm mà nói, ''Khốc Lão Nhân và sư phụ ngươi đánh nhau kịch liệt, cuốn lấy nhau vào sâu trong đại mạc. Bên Cáp Lặc có chút dị động, Diên Sư Xa không đủ trấn áp, nên Tắc La lão đại đi đến hỗ trợ.'' Cáp Lặc không chỉ có một mình Diên Sư Xa là Ngoại Cảnh cao thủ. Đến mã phỉ bên trong Qua Bích còn có mấy tên Ngoại Cảnh, càng đừng nói đến Tây Vực đại quốc như Cáp Lặc. Thẩm Túy nhìn gương mặt bình tĩnh của Mạnh Kỳ, tiếp tục nói: ''Nếu Nguyên Mạnh Chi muốn dụ các ngươi tới cứu người, vậy chắc chắn hắn sẽ chọn đường mà khiến cho các ngươi không tiện chạy trốn. Cũng là tuyến Quan Việt - Bột Đạt - Bạch Sơn - Ngư Hải - Tham Hãn. Trong tuyến đường này, Ngư Hải là một nơi phồn hoa hiếm có trong Hãn Hải, rồng rắn lẫn lộn, thuận tiện để các ngươi ra tay cứu người. Dĩ nhiên Nguyên Mạnh Chi cũng biết điều đó.'' Mạnh Kỳ lại hỏi một ít chuyện khác, đều nhận được câu trả lời thuyết phục, vì vậy nhẹ gật đầu nói: ''Đại đương tử, giờ ta sẽ đưa ngươi về trời.'' Thẩm Túy trong mắt đầy hận ý, thê lương hô lên: ''Ta chờ ngươi dưới địa ngục.'' Ánh đao lóe lên, yết hầu hắn có thêm một vòng đỏ tươi, máu chậm rãi chảy ra, hai mắt phẫn nộ trợn ngược, tựa như muốn nhìn Mạnh Kỳ chết như thế nào. Mạnh Kỳ nhặt Băng Khuyết Kiếm, quay đầu nhìn về phía Cố Trường Thanh: ''Trường Thanh, việc này tuy rằng nguy hiểm, nhưng ta rút cuộc cũng phải thử một lần. Nếu không ta sẽ tự trách cả đời. Chuyện này không liên quan đến ngươi, đừng tham dự vào lần kỳ hiểm này.'' Người trong võ đạo, một khi trong lòng có khúc mắc, sẽ sinh ra tâm ma, võ công hoặc là đình trệ, hoặc là lạc lối nhập ma. Cố Trường Thanh cắn chặt hàm răng, khuôn mặt quật cường, một lát sau mới nói: ''Ta biết thực lực ta không đủ, nếu có động thủ sẽ làm liên lụy ngươi. Tuy nhiên ta vẫn muốn đi cùng với ngươi. Ta rất quen thuộc Ngư Hải, có thể giúp ngươi tìm nơi trốn tránh, an bài đường chạy, giúp ngươi tìm hiểu tin tức. Bọn chúng không biết ta, sẽ không chú ý tới ta, ta sẽ không có việc gì.'' Mạnh Kỳ nhìn ánh mắt của hắn, thấy sự quật cường và kiên định đang thiêu đốt, trầm ngâm một chút nói: ''Vậy được rồi, tóm lại ngoại trừ làm chút trợ giúp, ngươi cũng đừng có tham gia quá nhiều, mặc kệ có thành công hay không, cứ làm vai quần chúng là tốt rồi.'' Mạnh Kỳ không muốn liên lụy đến Cố Trường Thanh một chút nào. Cố Trường Thanh dùng sức gật đầu: ''Ta rất tỉnh táo, ngươi cũng phải cẩn thận. Bản thân sống sót, dù thế nào cũng còn cơ hội báo thù.'' Mạnh Kỳ tay phải xách đao, tay trái cầm kiếm, mỉm cười nói: ''Cứu người và giết người không giống nhau, thực lực không phải là quan trọng nhất, ta không phải là không có cơ hội.'' Sau đó, Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh dùng tinh thần ''không lãng phí'', tìm tòi lều vải của Thẩm Túy và mấy tên mã phỉ Khai Khiếu Kỳ. Kết quả lại khiến Mạnh Kỳ hết sức kinh hỉ, gia hỏa này lại mang theo phần lớn tài vật trên người. ''Ba phần khế đất ở Giang Đông, hai phần khế ước nhà ở Thần Đô. Xem ra Đại đương đầu có ý muốn rửa tay chậu vàng, quay về Trung Nguyên dưỡng lão.'' Mạnh Kỳ nhìn mấy trang giấy trong tay, cười nói. Không một tên mã phỉ nào muốn cả đời làm tặc, mục tiêu chủ yếu của họ là tài phú, nữ nhân và võ công. Chỉ cần có đủ thu hoạch, họ sẽ đều chọn không làm mã phỉ, an nhàn làm phú ông. Mà với tư cách là một đầu lĩnh mã phỉ, Thẩm Túy tuy cũng giàu có nhưng vẫn còn nhiều điều ràng buộc, ngươi không thể giàu có rồi vứt bỏ huynh đệ a. Cho nên, Thẩm Túy liền lặng lẽ đem tài phú của bản thân đổi thành năm tờ khế ước nhà đất này. Có ruộng đồng rộng lớn, có phòng ốc quý giá, đủ để hắn hưởng phúc nửa đời sau. Hơn nữa mã phỉ đều có tật xấu là không tin đồng bạn, cho nên phần tài phú còn lại của hắn cũng đổi thành một túi bảo thạch cất ở trong người. Tất cả giờ đây thành tiện nghi của Mạnh Kỳ. Mặc dù không có phân chia, nhưng Mạnh Kỳ và Cố Trường Thanh rất ăn ý, hắn lấy đồ của Thẩm Túy, Cố Trường Thanh thu hoạch của bốn tên mã phỉ còn lại. Đây là thù lao của việc hành hiệp trượng nghĩa a! Mạnh Kỳ thu hồi khế ước nhà đất, càng chờ mong cuộc sống sau khi thoát khỏi Thiếu Lâm Tự. Tiếp theo hắn nhặt trường kiếm của Thẩm Túy lên, lau thân kiếm, chỉ thấy hàn khí nội liễm, dưới màu tinh thiết còn có máu đen nhàn nhàn. Lại nhớ lại lúc bị kiếm này đâm, máu tươi trên người như bị nó hút tới, Mạnh Kỳ khẳng định đây cũng là một thanh lợi khí, phẩm chất không kém Băng Khuyết Kiếm. ''Thị Huyết...'' Mạnh Kỳ nhìn kỹ chữ triện trên thân kiếm, tâm tình sung sướng vô cùng, đây là thiện công đó nha! Tiếp tục trạng thái phấn khởi, Mạnh Kỳ đi vào lều vải của Thẩm Túy, thấy được mấy quyển bí tịch. ''Hoành Cừ Kiếm Pháp...Lưỡng Nghi Ba Lãng Kiếm...Triệu Gia Khoái Kiếm...Dương Quang Tam Điệp Lãng...Tịnh Minh Tâm Pháp.'' Mạnh Kỳ lật từng quyển một, hết sức cao hứng, đọc qua liền phát hiện đây toàn là kiếm pháp và công pháp Khai Khiếu Kỳ. Mà Dương Quang Tam Điệp Lãng là tuyệt chiêu cuối cùng Thẩm Túy sử dụng. Điều này làm cho Mạnh Kỳ không nhịn được, ngửa mặt lên trời cười to: ''Hặc hặc hặc, hành hiệp trượng nghĩa quả nhiên là chuyện tốt.'' ''Khó trách các đại hiệp đều bắt đầu từ việc giết cướp, cổ nhân thật không lừa ta.''
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang