[Dịch]Nhất Thân Nhất Cố - Sưu tầm
Chương 17 : Xin Yêu Em Thêm Lần Nữa
.
Khi Phùng Tuyệt có thể xuống giường lần nữa, đã là ngày thứ năm. Không biết bao nhiêu lần giật mình tỉnh dậy trong đau đớn. Đúng như Bùi Lãnh dự đoán, không chết ngay được, mà là sống không bằng chết.
Lắm lúc thần kinh đau đớn khiến anh không còn tỉnh táo, đối diện với anh mắt kinh ngạc của Trương Tuyết, anh chỉ muốn trốn. Lý trí của anh từ chối chấp nhận bản thân trở nên tệ hại như vậy trước cô. Anh muốn mình luôn mạnh mẽ vững chắc, cho dù có ngã xuống, chí ít cũng phải vì cô mà ngã, chứ không phải thê thảm như vầy, không phải như thế này.
Những cơn đau như thế, Phùng Tuyệt bị đánh ngất thì cũng vì đau mà tỉnh lại. Mỗi một lần tỉnh táo ít ỏi, trước mắt anh hiện ra đều là dáng vẻ mệt mỏi của người xung quanh.
Lão Phúc vẫn cứ lảm nhảm bên tai anh, “Này nhá, mấy người bọn ta đây hợp lại mới đủ sức đánh gục ngươi đấy nhá! Cho nên, tiểu tử thúi, ngươi chưa chết được đâu, khỏe như trâu ấy mà, voi vật cũng không chết được…”
Phùng Tuyệt liếc nhìn tay chân bị trói vào giường, chỉ có thể miễn cưỡng nhếch môi cười giễu. Sau đó, đau đớn choáng váng lại ập đến, một hồi nóng một hồi lạnh. Nóng như lửa thiêu, lạnh như đóng băng. Từng tấc da thịt tựa như đang bị một con quái vật vô hình gặm nhấm, nhai rồi nhả, nhả rồi lại nhai. Miệng nồng tanh mùi máu.
Ý thức Phùng Tuyệt lại dần dần trở nên mơ hồ, không biết chuyện gì xảy ra. Bên tai là tiếng thét của Bùi Lãnh, nghe như từ xa vọng lại, “Đứt dây trói rồi! Hùm Thúc, đại sư...”
Trương Đàm nhìn Phùng Tuyệt không biết lấy đâu sức lực kinh người bứt đứt dây trói, quát lên, “Đánh ngất hắn! Đánh ngất hắn đi!!”
Hùm Thúc cùng Viễn Tu vội vàng lao tới. Thân thể Phùng Tuyệt đột nhiên cứng lại, gân xanh nổi đầy mặt, tay hướng về phía Hùm Thúc. Bàn tay chuyển màu tím sẫm, mang theo kình lực bất ngờ ập tới. Hùm Thúc theo phản xạ đối chưởng. Hai người chạm tay chỉ trong chớp mắt, Hùm Thúc bị đẩy lùi hai bộ.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Hùm Thúc gầm lên một tiếng, công lực tung ra phải đến bẩy thành, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ghìm lại một chưởng kia của Phùng Tuyệt.
Viễn Tu ngay lập tức dùng ti trượng đánh rời bọn họ. Phùng Tuyệt tách khỏi vòng vây, điên cuồng hướng đầu vào cột nhà mà lao tới. Trương Đàm dùng vai tông Phùng Tuyệt ngã văng ra giữa phòng.
Nội công của Phùng Tuyệt khiến mọi người thực khẩn trương. Bị tra tấn đến chết là một chuyện, nhưng tẩu hỏa nhập ma lại là cả một vấn đề khác. Theo như lời Trương Đàm, thì cao thủ bị tẩu hỏa nhập ma cũng chẳng khác gì kẻ điên mổ lợn, trước khi chết còn kéo theo cả tá người làm đệm lót lưng!
Đối với người chưa từng biết gì về nội công tâm pháp như Phùng Tuyệt, bản thân anh vào lúc này ngoại trừ cảm nhận hết thảy cơn đau thống khổ thì chẳng mảy may nhận ra khác thường của cơ thể này. Trong thâm tâm anh thực sự không muốn chết, nhưng bản năng muốn chấm dứt nỗi tra tấn này lại khiến cơ thể tự động tìm chết. Trong cơn giãy dụa, đôi mắt như có như không nhìn thấy một bóng dáng mờ mịt đang bước qua thềm cửa.
Dáng người mảnh khảnh, áo gấm kim ngọc, người đứng ngược sáng, khiến cho châu thân như đang tỏa hào quang. Ánh sáng ấy quá chói mắt, làm cho anh ngu muội theo đuổi.
Trương Tuyết nhìn người đang chật vật trên sàn. Làn da trắng bệch như sáp nến, đôi mắt đỏ ngầu, tóc tai xõa rối, màu máu đỏ thẫm rĩ rả từ khóe miệng. Người trước mắt trông chẳng khác gì ngạ quỷ, khiến nàng không khỏi khiếp sợ, nhưng nhiều hơn cả là… đau lòng…
Vào ngay lúc này, gia hỏa Bùi Lãnh lại giống như điếc không sợ súng, lao tới Phùng Tuyệt, hai tay vung lên đầy kim bạc.
Trương Đàm kinh hãi thét lên, “BÙI HỈ!!”
Vậy mà, dưới ánh mắt kinh ngạc sửng sốt của mọi người, Bùi Lãnh lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dùng thủ thuật phóng châm cực kì kinh người đem Phùng Tuyệt cắm thành con nhím. Thân thể Phùng Tuyệt lập tức chao đảo, tròng mắt đỏ ngầu trợn trừng, một búng máu đen phun ra, sau đó liền ngã xuống bất động.
Bùi Lãnh giơ tay áo thấm mồ hôi trên trán, phồng miệng thở một hơi, “Phù, hù chết ta! Tự dưng quơ tay quơ chân loạn xạ làm gì?”
Viễn Tu cùng lão Phúc bốn mắt nhìn nhau, mồm há hốc.
Là ảo giác sao? Vừa nãy gia hỏa này vừa làm cái gì vậy? Đến cả võ lâm cao thủ cũng suýt nữa thất thủ, vậy mà nhóc con này, võ công không có, nội công mù tịt, lại có thể ra tay hạ gục hắn trong nháy mắt. Lẽ nào chúng ta rời giang hồ lâu quá, đã không còn theo kịp thời đại rồi? Sóng sau đè sóng trước, râu dài hơn lông mày rồi sao?
Trương Đàm bực bội nói, “Bùi Lãnh, ngươi muốn chết à? Vừa rồi ngươi có biết mình vừa làm trò ngu xuẩn gì không?”
Bùi Lãnh hì hục kéo Phùng Tuyệt lên giường, nghe vậy trợn tròn mắt hỏi, “Làm gì? Ta châm ngất hắn, đỡ mắc công các ngươi tốn sức, còn mắng ta?”
Trương Đàm há miệng, lại cảm thấy nói nhiều cũng thừa. Quyết định ngậm miệng ngồi phịch xuống ghế. Hừ, đại gia ta sinh khí rồi đó! Hừ hừ!
Trương Tuyết đến bên giường, vắt khăn nóng chậm rãi lau đi vết máu trên người Phùng Tuyệt. Máu đều đã biến thành đỏ thẫm. Đau đớn như vầy, hành hạ khổ sở như vầy, người không ra người ma chẳng ra ma. Là ai mà lại lòng dạ độc ác như thế?
“Tứ đệ.” Trương Tuyết quay sang giặt khăn, nhìn màu đỏ nhuộm cả đôi tay của mình mà có chút cay mắt.
Trương Đàm đang làm mặt ngầu, vừa nghe gọi liền biến thành cún con chạy tới ôm chân Trương Tuyết, “Dạ?”
“Ặc!” đầu trọc rất không khách khí sặc một búng nước trà.
Trương Tuyết cầm bàn tay thon dài bê bết máu khô của Phùng Tuyệt, chậm rãi lau chùi. Trương Đàm nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, liền biết đây là đang nói chuyện nghiêm chỉnh, vì thế cũng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà lắng nghe.
Nàng nói, “Phái người tìm hiểu xem, hôm chúng ta vớt được Như Ngọc, ở thượng nguồn đã xảy ra chuyện gì.”
Trương Đàm thầm đảo mắt nhìn người đang bất tỉnh kia, đáp, “Vâng.”
Đó là chuyện xảy ra hai ngày trước. Bởi vì lần đó quá sức chịu đựng, nên Phùng Tuyệt bị bọn người vô nhân đạo kia cột luôn trên giường. Đêm này đầu óc thanh tỉnh, nhìn đến dây trói tay bị xổ ra, lần đầu tiên kể từ khi đến đây, Phùng Tuyệt có cảm giác muốn đào quân.
Mờ mịt lê bước trong đêm tối, đến khi dừng lại thì đã thấy mình đứng bên hồ cạn trong lâm viên. Khung cảnh trước mắt thật sự không có chút gì gọi là đẹp đẽ. Từng dãy đèn lồng đong đưa chớp tắt quanh thạch đình, le lói chiếu xuống cỏ lau mọc kín đáy hồ. Hồ này có lẽ cũng từng có nước, có sen, có cả cá chép, chỉ tiếc là với mấy cọng dây thần kinh có tầng số thất thường của đám người trong nhà này, Phùng Tuyệt dự đoán cái hồ này sớm muộn gì cũng bị bọn họ lấp đi. Ven hồ, cây cối lẫn cỏ rác um tùm, vô pháp vô thiên. Tất cả đều nói rõ ràng, nơi này đã lâu không người chăm sóc ngó ngàng tới. Theo Phùng Tuyệt biết, thì trong biệt viện này cũng chỉ có mấy người kia. Có lẽ bọn họ quá bận, cũng có lẽ là quá lười…
Một cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh. Ánh trăng ló dạng, rọi sáng một dáng người đang đứng trên cầu đá vắt ngang hồ cạn. Phùng Tuyệt bị bóng lưng gầy yếu đó hấp dẫn tầm mắt, bị không khí ưu thương của người nọ lôi kéo, vô thức lại gần.
Trong ánh sáng lấp lửng chập chờn, đôi vai nhỏ gầy buông rũ. Gió thổi mái tóc dài, tà áo lay động. Tiếng thở dài khe khẽ hòa cùng âm thanh cây lá xào xạc. Hình ảnh dao động trước mắt tựa như trong mơ, khiến Phùng Tuyệt ngừng thở. Xúc động như nước tràn ly, như ngọn lửa cháy lan tràn trong cõi lòng xáo rỗng.
“Em…” anh mở miệng gọi, nhưng chỉ có âm thanh hít thở nghẹn ngào phát ra.
Người nọ lại buông tiếng thở dài, chậm rãi quay mình.
Khi mặt đối mặt, mắt đối mắt, dung nhan đoan trang kiều diễm gần trong gang tấc, Phùng Tuyệt bỗng dưng có xúc động muốn bỏ chạy. Nhưng anh thật sự bỏ được sao? Anh cúi đầu, để mái tóc rũ rượi che đi nụ cười bất lực. Thảm hại, thật sự là thảm. Biết làm sao đây, cô gái nhỏ này đã khiến anh yêu thảm rồi…
Trương Tuyết giật mình nhìn Phùng Tuyệt chẳng biết từ khi nào lại đứng sau lưng mình, lo lắng những lời vừa rồi có bị nghe thấy, nhưng khi bắt được vô lực yếu ớt kia, lòng lại khẽ động. Người này tuổi đời còn rất trẻ, thế nhưng vì sao từ đầu đến chân đều mang một hơi thở tang thương. Nỗi tang thương như đã qua mấy đời...
Cô đơn đắm chìm trong nỗi đau của riêng mình, để mặc vết thương kia lở loét, máu chảy đầm đìa.
Nàng không phải là người có tấm lòng bao la yếu mềm, càng không phải là người sẵn lòng quan tâm kẻ khác. Trước kia trong thế giới của nàng chỉ có hai màu trắng đen, chỉ tồn tại một người duy nhất. Nay đã là Trương Tuyết, cho dù thế giới này có muôn màu muôn vẻ, người người vây quanh, nhưng vĩnh viễn vẫn không thể sánh bằng hai màu đen trắng, không thể thay thế người ấy…
“Ngươi ngoại trừ bất lực muốn chết, còn có thể làm gì?” Trương Tuyết bỗng cất giọng nhỏ nhẹ hỏi.
Phùng Tuyệt nhìn trong đôi mắt lạnh nhạt kia. Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc...
Trương Tuyết cười nhạt, “Chết thật ra rất đơn giản, nhưng điều quan trọng là, sau khi chết rồi, ngươi có thể được giải thoát hay không?” sóng mắt bình thản vô ba nhìn vào đôi con ngươi đen thẫm của Phùng Tuyệt, “Chết rất dễ, nhưng sống lại rất khó. Nếu sống đau khổ, chết lại chưa hẳn là giải thoát, vậy cứ coi cuộc sống này là tội nghiệt mà ngươi phải trả đi.”
Chết chưa hẳn là giải thoát?
Em từng nói, em không sợ chết, bởi vì cuộc sống này có quá nhiều khổ đau. Nếu có thể, em mong mình được sống ở nơi đó. Nơi em có tuổi trẻ, có sức khỏe, có một cuộc sống mà em vẫn hằng mơ ước.
Nhưng bây giờ, em lại nói với anh, ‘chết chưa hẳn là giải thoát’, vậy đâu mới là giải thoát cho em? Cho anh?
Đây là dằn vặt? Em đang tự trách mình sao? Em biết anh yêu, vẫn luôn yêu em… nhưng em lại dằn vặt, lại tự trách, lại đem tình yêu của anh trở thành gánh nặng…
Phùng Tuyết, em cần gì phải như vậy, cần gì phải như thế này?
Gió đêm thổi cho đôi mắt khô rát. Phùng Tuyệt cúi đầu cười nhạt, vị đắng lan tràn trong lòng.
Có lẽ, như vậy sẽ tốt hơn.
Nhung nhớ, đau khổ này, cay đắng lẫn chua xót này, hãy cứ để mình anh nhận lấy là được. Còn em, em hãy cứ quên hết đi, hãy hạnh phúc đi. Nếu cuộc sống là tội nghiệt, vậy chỉ cần một mình anh gánh vác là được…
Chúng ta đã dằn vặt nhau một đời một kiếp qua. Đời này kiếp này, hãy để mình anh, một người là đủ…
Người đứng trên cầu, mặc cho gió đêm thổi tóc dài đan rối vào nhau. Rõ ràng là mặt đối mặt, gần nhau trong gang tấc, nhưng lại như cách nhau đã mấy đời. Là nhung nhớ vô hạn, là khắc khoải tuyệt vọng, là con tim khô héo chết dần chết mòn…
Không còn là dáng vẻ yếu ớt mảnh mai như cành liễu trước gió, cũng không phải gương mặt đáng yêu ngọt ngào trong trí nhớ. Điểm duy nhất vẫn không đổi, chính là nét lạnh nhạt ẩn hiện giữa hai đầu mày, vô tâm vô phế nơi đuôi mắt, còn cả thần thái lơ là lơ đãng đã ăn sâu vào cốt lõi kia.
Vì ánh mắt của Phùng Tuyệt quá chuyên chú, quá nhiều cảm xúc phức tạp đan xen, khiến Trương Tuyết ngẩn người, mặc cho Phùng Tuyệt từng bước áp sát. Đôi mắt mở to nhìn bàn tay thon dài tái nhợt của Phùng Tuyệt khe khẽ chạm vào chân mày, lướt qua đuôi mắt, mang theo lạnh lẽo tê tái. Trong hơi lạnh ấy, nàng nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh, còn cả… run rẩy từ những ngón tay lạnh ngắt như băng kia.
“Tuyên thiếu! Là người đó à?” một giọng nói lảnh lót vang lên đánh gãy bầu không khí rối bời giữa hai người.
Trương Tuyết giật mình, “Ờ, là ta… Thập, Thập Nương? Tỷ chưa ngủ à?”
Thập Nương kéo vạt váy ngủ, men theo ánh sáng đèn lồng bước tới. Trương Tuyết theo đôi giày đỏ chót nhìn lên cái áo ngủ màu ớt chín, đến khi nhìn thấy gương mặt trắng bóc như ma hiện ra, không khỏi giật mình nhảy dựng. Phùng Tuyệt cũng giật mình không kém, nhưng cái người đang nấp sau lưng anh run rẩy chĩa tay về phía Thập Nương lại càng khiến anh buồn cười hơn.
Trương Tuyết nào có tâm trí để ý đến hình tượng của mình, ló ra đôi mắt nhìn Thập Nương, run giọng hỏi, “Thập, Thập Nương… mặt, mặt của tỷ…”
Thập Nương ngượng ngùng cười, “Cái này là mặt nạ nếp dưỡng da! Công thức mới của tiểu thần y nhà chúng ta đấy!”
Nghe rõ, nhưng Trương Tuyết vẫn không dám nhìn thẳng mà vẫn nấp sau Phùng Tuyệt, “Thập Nương, ban đêm không, không ngủ, ra đây, ra đây làm chi?”
“Ầy, Đỗ Tuyên thiếu gia, vì người mới tới nên không biết. Tôi, tôi có chứng mộng du.”
“Mộng, mộng du? Tỷ?”
Thập Nương cười xòa, “Sẵn hai người đã thấy rồi đó, cho nên lần sau nếu có thấy tôi đi lang thang trong nhà, cũng đừng sợ nhé!” nói xong lại che miệng ngáp dài, phất phất tay, “Thôi, hai người mau về ngủ đi. Tôi cũng trở về ngủ đây, chậc, ngày mai phải bảo lão Hùm tìm cái khóa to một chút mới được…”
Trương Tuyết nhìn dáng đi chữ ‘s’ của bà dì Thập Nương ra khỏi tầm nhìn, bỗng dưng rùng mình một cái thiệt là lạnh. Nửa đêm rồi còn mộng du ‘lượn’ ra đây, đầu tóc đó, mặt nạ đó, áo ngủ đó, đôi giày đó, từ đầu tới chân có khác gì quỷ nữ thứ thiệt đâu? Chả trách, chả trách gia hỏa Trương Đàm kia cứ cam đoan ban đêm nơi này cực kì an toàn, phải rồi, có một ‘ma nữ’ nửa đêm phá khóa lượn lòng vòng trong viện như này cơ mà!
Trương Tuyết rùng mình, “Ta, ta phải về, về ngủ! Ngươi, ngươi cũng, mau mau một chút…” sau đó liền như con chuột nhắt men theo hành lang có ánh đèn lồng mà lủi mất.
Phùng Tuyệt đứng nhìn bóng người nhỏ nhắn kia đi khuất, khẽ cười.
Dưới ánh trăng, trời đêm xào xạc gió hát, anh đứng đó, mái tóc dài lay động theo vạt áo trắng. Mờ nhạt lại ưu thương. Nhưng tất cả đau thương này có là gì?
Yêu em không phải là nghiệt, yêu em, là anh cam tâm tình nguyện. Chỉ sợ qua hết kiếp này, trăm năm sau sẽ không còn may mắn như vậy.
Trước nay chưa từng ước hẹn, chưa từng thề thốt.
Nếu đời này đã duyên kiếp tương phùng, hãy để anh lưu lại dấu vết bên em.
Có lẽ là rất ít, nhưng anh vẫn muốn dùng một chút thanh tỉnh ít ỏi còn sót lại này, đem em khắc ghi thật sâu vào trong tâm trí. Có như vậy, cho dù luân hồi muôn kiếp, chỉ cần thoáng qua, anh hy vọng vẫn có thể nhận ra em, hy vọng lại một lần nữa yêu em.
Trái tim anh đập thật nhanh, choáng váng quen thuộc lại ập đến. Phùng Tuyệt ôm đầu, cắn răng nhịn xuống đau đớn. Anh nheo mắt nhìn về hướng Trương Tuyết biến mất. Lồng ngực phập phồng, cơ thịt co giật. Sâu trong máu huyết hai luồng khí nóng lạnh trỗi dậy, công kích lẫn nhau.
Mây đen kéo tới, trời lác đác mưa. Phong vân vần vũ vây quanh Phùng Tuyệt, tạo thành một cơn lốc xoáy. Giữa cơn lốc, thân thể Phùng Tuyệt được bao bọc trong luồng ánh sáng màu tím thẫm. Đến khi đau đớn vượt qua sức chịu đựng, anh cầm không được thét gào, đem nội lực dồn nén trong cơ thể kích phát ra bên ngoài. Một vòng sáng tím từ châu thân bắn ra, quét qua bán kính rộng lớn của hoa viên. Cùng lúc, một tia sét đánh xuống bầu trời, át đi âm thanh lẫn ánh sáng do kình lực kia gây ra.
Phùng Tuyệt thất khứu chảy máu, một búng máu đen ngòm đặc quánh từ trong miệng phun ra. Anh vịn thành cầu trượt xuống, bất động.
Ánh chớp nhá qua màn mưa đen kịt, gột rửa đi máu tanh trên phiến đá.
Trên cầu bỗng xuất hiện bốn bóng người. Ánh sáng yếu ớt rọi lên tướng mạo của họ. Một gầy gò râu tóc bạc phơ, một áo đỏ mặt trắng, kẻ thân hùm râu nón, người cà sa ti trượng. Không ai khác mà chính là bốn vị quản sự của Hồng Hi Quán: lão Phúc, Thập Nương, Hùm Thúc, Viễn Tu.
Bọn họ đứng vây quanh, nhìn xuống Phùng Tuyệt đang nằm bất động.
Hùm Thúc chống đại đao, cúi người xem xét Phùng tuyệt, khẽ gật đầu.
Viễn Tu tay cầm ti trượng, tay lăn tràng hạt, nhíu mày nói, “Không hổ là Vô Công. Ban đầu nếu không phải Bùi Lãnh bắt ra được Ti Sát, có lẽ ta cũng không biết được hắn là người của Tịch Tàng Cốc.”
Thập Nương che dù, có chút không tin được, “Đã từng nghe nói Vô Công đệ nhất thiên hạ, nhưng người này còn trẻ như vậy đã đạt được nội công thâm hậu như thế, xem ra là kỳ tài hiếm có. Nhưng nói đi cũng nói lại, vừa rồi khi hắn phát công, các người có cảm thấy… tử khí khiếp người kia không? Ta nấp ở xa như vậy mà vẫn nổi hết da gà…”
Lão Phúc vuốt bộ râu dài bạc trắng, vẻ mặt trầm ngâm, “Người này thân phận, mục đích không rõ ràng. Nhưng hai vị thiếu gia có vẻ rất thích thú, nên trước mắt chúng ta chỉ còn biết chú ý nhất cử nhất động của hắn.” tới đây, ánh mắt bỗng dưng trở nên sắc bén, giọng nói cũng lạnh lùng, “Chỉ cần là kẻ có ý đồ bất chính ảnh hưởng tới an nguy của hai tiểu tử kia, chúng ta nhất định không thể để hắn sống!”
Hùm Thúc lúc này mới lên tiếng, “Ti Sát đã được kìm lại, nhưng lạ ở chỗ là, trong cơ thể hắn lại xuất hiện một loại độc khác. Dường như đã trộn lẫn với Ti Sát.”
Viễn Tu ngạc nhiên, ngồi xuống bắt mạch, nói, “Đúng là vậy. Kì quái, lần trước rõ ràng chỉ có Ti Sát, nhưng sao giờ lại nhiều thêm thế này? Hơn nữa còn là độc lạ. Dường như là độc, lại không phải độc…”
Lão Phúc trầm ngâm, hồi sau thở dài, “Chỉ có thể nói, có không ít người muốn mạng hắn, tiểu tử này cũng thật tài giỏi, có thể gây thù chuốc oán với nhiều người sâu đậm như vậy.”
Thập Nương nhún vai, “Ta lại hoài nghi, nhóc con này lừa tình không ít người đâu. Để bảo đảm an toàn cho hai vị thiếu gia, trước mắt cứ để mặc hắn trúng độc đi, ngộ nhỡ hắn có ý đồ gì, hoặc là có ai đến tìm hắn trả thù, cũng không liên lụy đến thiếu gia nhà chúng ta!”
Phùng Tuyệt bất tỉnh, chẳng biết làm quái nào mà lại bị đưa vào diện tình nghi. Ngay cả thân thể này võ công dùng như thế nào anh còn không biết, thế mà lại ‘dính chưởng’ rồi.
Thôi thì, Tuyệt đại gia, chúc quý ngài may mắn về sau!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện