[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 59 : Ta sống ngươi chết

Người đăng: 

Ngay khi Trần Hằng vừa vang lên tiếng cảnh báo, thì Bạch Tiểu Thuần còn đang bị đóng đinh trên cây đại thụ kia lại mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ hung lệ. Hắn đưa tay trái lên nắm chặt lấy đuôi mũi tên còn đăng găm trên vai phải mình, cũng không để ý móc ngược của đầu mũi tên mà dùng sức dứt khoát rút mũi tên ra khỏi người. Một vòi máu bắn ra, kèm theo vài mẩu thịt còn bám trên đầu mũi tên, cả người Bạch Tiểu Thuần đau đớn mà run rẩy mãnh liệt, nhưng hắn không chút chần chừ mà bộc phát hết sức lực ngưng tụ Cử trọng nhược khinh của công pháp Tử Khí Ngự Đỉnh công bên trong. Rồi phóng thẳng về phía tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám của gia tộc Lạc Trần kia. Tiếng rít xé gió mới vừa truyền ra thì mũi tên đã dùng một tốc độ nhanh chóng gào thét mà vọt thẳng vào tên tộc nhân Lạc Trần tu vi Ngưng khí tầng tám này. Dưới tác động của Cử trọng nhược khinh, mũi tên nhẹ này bỗng trở nên nặng nề tựa như một ngọn núi cao. Cùng lúc đó, cả người Bạch Tiểu Thuần cũng rớt xuống, hai tay hắn cũng đồng thời bấm niệm pháp quyết điểm ra một chỉ, thanh phi kiếm cũng gào thét bay tới, hình thành một trận thế song sát, sát khí ngập trời nổi lên. Cùng với đám gia tộc Lạc Trần này chém giết mấy ngày nay, kinh nghiệm chiến đầu của hắn cũng cấp tốc tăng trưởng với một tốc độ đáng sợ mà ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra. Dường như ẩn sâu bên trong bản chất con người hắn đã tồn tại sẵn một loại thiên phú chiến đấu mà ngày thường không hiển lộ ra. Bây giờ chịu sự kích thích liên tục của sinh tử mà hoàn toàn bạo phát ra ngoài. Tên tộc nhân gia tộc Lạc Trần vốn còn đang định bắn ra mũi tên thứ hai, lúc này cũng phải biến đổi sắc mặt. Gã không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần vậy mà lại có thể ngoan lạt đến như vậy, thậm chí nghĩ lại thì rất có khả năng lúc nãy Bạch Tiểu Thuần chịu trúng một tên, cũng chỉ là vì tránh bị trói buộc thân thể rồi nhanh chóng phản kích lại với tốc độ này, đây mới chính là mục đích thật sự của Bạch Tiểu Thuần. Cả người gã mạnh mẽ lùi về phía sau, dù sao thì với một tộc nhân có tu vi Ngưng khí tám tầng đại viên mãn, gã quanh năm giao chiến với hung thú bên trong Lạc Tinh sơn mạch, kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Lúc này cho dù gã đã mất đi chủ động, trong nguy cơ như vậy nhưng ngay khi lùi lại, gã không triển khai phòng ngự ngay, mà dùng thời gian quý giá lúc này…đem một cung tên mới kéo được một nửa kia, kéo ra hoàn toàn! “Ngươi đỡ hay không đỡ!” Gã gầm nhẹ lên, đồng thời mũi tên thứ hai cũng gào thét lao về phía trước, thẳng tới Bạch Tiểu Thuần. Ánh mắt gã đầy vẻ dữ tợn. Gã suy đoán Bạch Tiểu Thuần nhất định sẽ dùng phi kiếm chắn đỡ lại. Như vậy, thế song sát này của hắn cũng sẽ bị hóa giải, gã từ bị động cũng chuyển thành chủ động. Nhưng lúc này, hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ vằn, hắn quyết định không cho đối phương một chút cơ hội nào. Vì một khi bị quấn lấy, nhất định những người khác sẽ tới gần, đến khi đó bản thân hắn chết chắc không phải nghi ngờ. Hắn cắn răng một cái, không điều khiển phi kiếm ngăn cản lại mà tùy ý cho mũi tên kia tới gần rồi xuyên thấu qua bụng hắn. Mà mũi tên của hắn lại bộc phát ra một lực lượng to lớn đâm mạnh vào ngực của tên tộc nhân Lạc Trần này. Màu tươi phun ra, tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám kêu lên thê lương, đồng thời mượn lực này định lùi người về phía sau. Nhưng lúc này, thanh mộc kiếm trong tay Bạch Tiểu Thuần như đã quen gặt lấy sinh mạng mà quấn quanh cổ của đối phương một cái. Trong chớp mắt, đầu lâu kia rơi xuống. Hoàn thành xong mọi việc, Bạch Tiểu Thuần cũng phun ra một ngụm máu tươi nhưng hắn cũng không dừng lại mà quay người phóng thẳng vào rừng rậm phía sau, nhanh chóng khuất dạng trong khu rừng. Trong mười hơi thở sau, từng đạo thân ảnh tộc nhân Lạc Trần từ bốn phía cũng vù vù lao đến nơi này. Từng người trong đám đều kinh hãi, một màn vừa rồi bọn hắn cũng tận mắt nhìn thấy, sự tàn nhẫn của Bạch Tiểu Thuần, lấy tổn thương đổi giết, nhìn thấy mà giật mình. Thiếu chủ Lạc Trần, Trần Hằng cũng nhoáng người đi, xuất hiện ngay rìa khu rừng rậm. Gã nhìn qua thân thể không đầu của tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám, lại nhìn về phía sợi dây thừng bằng huyết nhục của tên còn lại, chợt trầm mặc, nhưng ánh mắt lại lộ ra sát cơ càng thêm mãnh liệt. “Trần Phong, Trần Cổ, hai người các ngươi tranh thủ tìm kiếm mấy tên kia phòng ngừa kẻ này dùng kế điệu hổ ly sơn, còn những người khác…cùng đi vào với ta. Không lấy được đầu kẻ này, tuyệt không quay trở lại!” Tay áo Trần Hằng hất lên, đặt chân vào khu rừng đầu tiên, sau lưng gã là năm tên tộc nhân gia tộc, trong đó có ba tên Ngưng khí tầng tám, hai tên Ngưng khí tầng bảy. Hai tên Ngưng khí tầng bảy tuân theo mệnh lệnh của Trần Hằng mà quay ngược lại hướng khác tìm kiếm, còn ba tên Ngưng khí tầng tám sát khí ngưng đầy trong ánh mắt mà theo sau Trần Hằng tiến vào trong rừng rậm. Sâu trong rừng của sơn mạch vô danh, Bạch Tiểu Thuần đang đầu váng mắt hoa, thương thế trên bả vai, bụng và đùi phải đều rất nghiêm trọng. Trong đêm mưa này, hàn khí xâm nhập vào người khiến cho thân thể hắn vốn đã run run lại càng thêm run rẩy không ngừng. “Sắp chết rồi sao…” Bạch Tiểu Thuần cười thảm. Nhìn thấy vô số thương thế trên người mình, cái loại đau đớn thấu xương này khiến cho nước mắt hắn như chực trào ra. Trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh bệnh tật trước khi chết của cha mẹ, bản thân nhìn thi thể dần dần lạnh băng của bọn họ mà dâng lên sợ hãi trong lòng. Có lẽ, là từ khi đó, hắn bắt đầu đặc biệt sợ chết. “Ta còn muốn sống!” Bạch Tiểu Thuần đưa tay trái quệt đi chút nước trào ra trên khóe mắt. Hắn hung hăng cắn hai hàm răng gần đơ cứng vì lạnh lại, cứ cắm đầu mà chạy đi trong khu rừng này. Hắn không biết mình ở đâu, cũng không biết tiếp theo mình sẽ đi đến chỗ nào, trong đầu hắn chỉ có duy nhất một ý niệm mãnh liệt. “Sống sót!” Sợ hãi tử vong lúc này lại trở thành một động lực kích phát ra lực lượng mạnh mẽ vô cùng, giúp Bạch Tiểu Thuần gắng gượng chạy nhanh về phía trước trong màn đêm đầy mưa gió nơi đây. Thậm chí hắn còn chậm rãi phát hiện ra, trải qua mấy lần sinh tử chiến vừa rồi, tu vi của hắn đã xuất hiện dấu hiệu buông lỏng xuống. Tựa như khoảng cách để tu vi đột phá Ngưng khí tầng sáu cũng không còn bao xa nữa. Thời gian dần qua, mặt trời cũng đã ló dạng phía xa nơi chân trời, từng chùm ánh nắng xuyên qua đám lá, rơi xuống những hạt mưa rừng, chiếu xạ ra ánh sáng lấp lánh tuyệt đẹp, chẳng qua cơn mưa trong khu rừng vẫn không có dấu hiệu tạnh lại. Sau lưng Bạch Tiểu Thuần, bốn người Trần Hằng trong khu rừng cũng nhanh chóng dốc sức đuổi theo. Sắc mặt Trần Hằng càng ngày càng khó coi, tốc độ đối phương quá nhanh, dù thân mang trọng thương nhưng nhóm người bọn họ vẫn không cách nào đuổi kịp. Thậm chí sau một đêm truy đuổi, dấu vết phương hướng của đối phương cũng có chút không rõ ràng rồi. Cơn mưa dông đã tẩy đi gần hết các dấu vết còn sót lại, cho dù bọn hắn đều ở trong gia tộc tu chân tại Lạc Tinh sơn mạch này, quanh năm giao tiếp cùng với đám hung thú, dưới cơn mưa to này cũng không thể nhìn ra được tung tích nào nữa. “Tản ra tìm kiếm, người này đã trọng thương rồi, không trốn đi xa được đâu. Ba người các ngươi giữ khoảng cách trong vòng một trăm trượng với nhau. Phát hiện ra người này, không được khai chiến mà lùi ngay về phía sau truyền tin cho ta!” Trần Hằng nghiến răng nói từng chữ một. Ba tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám nghe được có chút chần chừ trong lòng nhưng cũng đồng loạt gật đầu rồi nhanh chóng tản ra. Thời gian trôi qua, sau một ngày, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đầy mỏi mệt, lúc này Bạch Tiểu Thuần đã tới giới hạn của mình lâu rồi, nếu không phải do khát vọng sống sót mãnh liệt mà gắng gượng thì hắn đã sớm gục ngã xuống. Đôi môi hắn khô nứt, sắc mặt tiều tụy, tốc độ chạy cũng chậm lại. Sau khi đi tiếp khoảng một nén nhang thì bỗng nhiên hắn chợt biến sắc, mãnh liệt nhìn về phía bên phải. Một đạo thân ảnh cũng vọt ra, không phải phóng tới hắn mà quay ngược lại về phía sau mà bỏ chạy. Tên này chính là thanh niên mặt dài, là một trong ba tên tộc nhân Lạc Trần có tu vi Ngưng khí tầng tám, gã lùi về phía sau, tay phải đồng thời bóp mạnh lên miếng ngọc giản trong tay. Tin tức cũng lập tức được truyền ra ngoài. Đáy lòng Bạch Tiểu Thuần trầm xuống, cả người nhanh chóng vọt lên, hướng về một chỗ sâu trong rừng rậm rồi bay nhanh. Sắc mặt người thanh niên mặt dài kia cũng biến hóa. Trong lòng hắn khá kiêng kị Bạch Tiểu Thuần nên đang chần chừ có nên truy kích hay không thì nhìn thấy hai thân ảnh cách mình hơn hai trăm trượng đang gấp rút chạy đến bèn lộ ra sắc mặt vui mừng. Hai người đang tới cũng có tu vi Ngưng khí tầng tám, mà phía xa xa, một đạo cầu vồng hiện ra, chính là Trần Hằng! Ba người kia dùng tốc độ nhanh chóng gào thét tiến về nơi này. Áng chừng với tốc độ của bọn họ, thì khoảng mười hơi thở là hai tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám tới nơi, còn Trần Hằng tối đa cũng chỉ khoảng hai mươi hơi thở là xuất hiện. Thấy vậy tên thanh niên mặt dài này cười lớn, trở nên quyết đoán, bộc phát tu vi ầm ầm, hơn nữa còn có thêm một phòng hộ ánh sáng cực lớn ở bên ngoài. Gã vỗ lấy túi Trữ vật, lấy ra thanh đại kiếm cầm trong tay. Thanh đại kiếm này dài khoảng bảy thước, nhìn qua có phong cách cổ xưa, được tên thanh niên này cầm trong tay, vung ra rạch phá bốn phía trông vô cùng sắc bén. Sát cơ trong mắt gã cũng lóe lên rồi nhe răng cười cười, đồng thời triển khai tốc độ cao nhất hướng về phía Bạch Tiểu Thuần mà truy kích. “Thiên kiêu Linh Khê tông, giết chết ngươi hẳn có thể khiến cho người ta vô cùng sung sướng a, so với giết những tán tu kia thì càng có cảm giác thành tựu hơn xa!” Tiếng cười của thanh niên mặt dài truyền ra, trường kiếm trong tay cũng trảm xuống một nhát, lập tức hiện ra một đạo kiếm quang vạch phá bốn phương, còn kèm theo tiếng gió rít lên. Tay trái gã bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ về phía trước, một hỏa cầu bằng nắm tay cũng lập tức xuất hiện lao về phía Bạch Tiểu Thuần. Ầm một tiếng, cho dù đang là cơn mưa dông nhưng khi hỏa cầu này nổ tung, khí nóng vẫn lan ra trùng kích bốn phía. Cả người Bạch Tiểu Thuần cũng dừng lại, khi quay đầu lại, trong ánh mắt hắn cũng đầy sát cơ. Hắn hiểu rõ, nếu không nhanh chóng giải quyết đối phương thì bản thân không cách nào tiếp tục chạy trốn được. Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa quay người lại, thì tên thanh niên mặt dài chợt lùi nhanh lại, trong mắt vẫn đầy vẻ mỉa mai. Gã tuyệt đối không cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội đến gần, bởi gã chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là cầm chân Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần nắm chặt nắm tay lại quay người tiếp tục chạy đi, nhưng rất nhanh sau đó, tên thanh niên mặt dài lại quấy nhiễu quấn lấy hắn. Sau mấy hơi thở nữa, thì hai tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám cũng đã tới gần, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, tu vi hai gã đều toàn lực bộc phát mà tiến thẳng tới. Cùng lúc đó, tên thanh niên mặt dài cũng cười lớn một tiếng, cũng không tránh né nữa mà triển khai toàn bộ tốc độ cùng với hai người kia, tạo thành ba hướng khác nhau mà lao về phía Bạch Tiểu Thuần. Ba tên Ngưng khí tầng tám, cùng lúc kích sát xuống. Trong lòng Trần Hằng đang lao tới từ phía xa xa cũng có chút thả lỏng, vì gã biết rõ, cho dù đối phương có giở thủ đoạn gì đi chăng nữa cũng chết chắc không còn phải nghi ngờ gì nữa. “Đáng tiếc, ngươi không có khả năng trưởng thành.” Trần Hằng nhàn nhạt nói. Nhưng chớp mắt sau, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi. Phía xa, khi ba đạo thân ảnh gào thét triển khai riêng thần thông thuật pháp riêng của mỗi người mà đánh tới, Bạch Tiểu Thuần bèn đưa tay phải bấm niếm pháp quyết điểm lên, thanh phi kiếm gào thét lao thẳng về hướng một người trong đó. Đồng thời hắn nắm tay phải lại xuất một quyền thẳng về một người khác. Tiếng nổ mạnh vang lên, khi thanh phi kiếm của hắn bị ngăn cản lại, thì một quyền của hắn cũng đã rơi xuống khiến cho khóe miệng của tên tộc nhân Ngưng khí tầng tám kia tràn ra máu tươi, cả người cũng bị bức lùi về phía sau. Mà bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng phun ra máu tươi, thương thế cũ cũng rách toạc ra, nhưng hắn còn chưa kịp lùi lại thì tên thanh niên mặt dài đã lao tới gần, trường kiếm trong tay tràn ra tia sáng sắc bén cũng đâm tới. Nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể miễn cường lách người tránh bị đâm vào tim, cũng vì thế mà thanh trường kiếm kia xuyên thấu qua cả lồng ngực của hắn. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cho mồ hôi toàn thân Bạch Tiểu Thuần không khống chế được mà toát ra đầm đìa, cả người run lên. Tên thanh niên mặt dài kia truyền ra một tràng cười, đang muốn tiến tới rút lấy thanh kiếm về, thì đột nhiên Bạch Tiểu Thuần nắm chặt lại thanh trường kiếm trước ngực, để rồi mặc kệ thanh kiếm vẫn còn cắm lút cán trên người mình mà mạnh mẽ lao về phía trước. Coi như là đánh đổi, cả người hắn xuất hiện ngay trước mặt thanh niên mặt dài kia. Ngay lúc gã còn đang sững người, rồi chợt hoảng sợ, da đầu gã run lên trước nguy cơ sinh tử đang bao trùm như vậy. Đúng lúc gã đang định buông tay cầm kiếm mà lùi lại phía sau, thì tay phải của Bạch Tiểu Thuần đã lóe lên hắc mang, một phát túm được cần cổ của thanh niên mặt dài này. “Ngươi…” Tên thanh niên mặt dài trợn to mắt, nhưng còn chưa kịp nói xong… Rặc rặc một tiếng! Trực tiếp bóp nát!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang