[Dịch] Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 35 : Lại thấy Hứa Bảo Tài

Người đăng: 

Nửa tháng sau, sự tình Bạch Tiểu Thuần nghiền ép Đỗ Lăng Phỉ vào lúc cuối cùng ở trong tiểu bỉ đã bị những đệ tử kia truyền ra ngoài, nhấc lên một lớp oanh động ở trong tông môn. Thế nên mỗi lần Bạch Tiểu Thuần ra ngoài, đệ tử ngoại môn gặp được đều mỉm cười chào hỏi. Điều đó khiến cho Bạch Tiểu Thuần lập tức cảm thấy mình tựa như cũng được coi là một người có danh tiếng rồi, vì vậy mà rất thích đi ra ngoài, mỗi lần gặp được một tên đệ tử ngoại môn đều chủ động tiến lên bắt chuyện, sau đó chờ lúc đối phương hỏi mình là ai, thì cố kìm nén đắc ý nói ra tên của mình. Loại cuộc sống nhàn nhã này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất là sung sướng. Viên thuốc của Đỗ Lăng Phỉ cũng đã bị hắn Luyện Linh ba lượt rồi nuốt xuống, đem tu vi thuận lợi đột phá từ Ngưng Khí tầng năm đại viên mãn tới Ngưng Khí tầng sáu. Thuật pháp cử trọng nhược khinh, dưới sự tập luyện của Bạch Tiểu Thuần, cũng càng thêm tinh túy. Thậm chí hắn đã bắt đầu nghiên cứu cảnh giới thứ hai của Tử Khí Ngự Đỉnh Công, cử khinh nhược trọng. Thoạt nhìn thì dường như cũng không khó, nhưng trên thực tế Bạch Tiểu Thuần đã thử rất nhiều, vẫn thủy chung chưa nhập môn. Một ngày này, lúc hắn đang khoanh chân ngồi trong sân tập luyện cử khinh nhược trọng, thì thần sắc khẽ động. Hắn thu hồi kiếm gỗ, ngẩng đầu nhìn ra ngoài sân nhỏ. Không bao lâu, có tiếng đập cửa truyền đến. “Bạch sư huynh có ở đấy không?” Ngoài cửa truyền tới một thanh âm mà Bạch Tiểu Thuần nghe có chút quen tai. Hắn hơi kinh ngạc, chỗ tiểu viện này của hắn, ngày bình thường có rất ít người đến. Lúc này hắn nâng tay phải chỉ vào cánh cửa. Cánh cửa cót két một tiếng rồi tự động mở ra, để lộ ra một thanh niên gầy còm đang đứng ở bên ngoài. Thanh niên này mặc trang phục của đệ tử ngoại môn, khi cửa vừa mở, lập tức vẻ mặt trở nên nghiêm nghị, hướng vào trong sân nhỏ ôm quyền cúi đầu thật sâu. “Hứa Bảo Tài, bái kiến Bạch sư huynh.” “Là ngươi?” Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình. Người đứng ở ngoài cửa, chính là Hứa Bảo Tài, người mà lúc Bạch Tiểu Thuần còn ở Hỏa Táo Phòng đã từng xảy ra tranh chấp. Hứa Bảo Tài này tu vi đã là Ngưng Khí tầng ba rồi, bây giờ đã trở thành đệ tử ngoại môn. “Sao, đã trở thành đệ tử ngoại môn rồi, vẫn còn không phục, lại muốn đánh với ta một lần nữa sao?” Bạch Tiểu Thuần quét qua, thấy tu vi của đối phương chỉ là Ngưng Khí tầng ba thì lập tức yên lòng, vẻ mặt bày ra một bộ nghiêm túc. Hứa Bảo Tài nghe thấy vậy liền vội vàng lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười khổ, lại hướng về phía Bạch Tiểu Thuần cúi đầu một lần nữa. “Trước kia là ta không hiểu chuyện, Bạch sư huynh đừng mỉa mai ta nữa. Lần này là Hứa mỗ đến bồi tội với Bạch sư huynh, hóa giải sự tình năm đó.” Vẻ mặt Hứa Bảo Tài mang theo chân thành. Gã thật sự là muốn đến hóa giải, dù sao bây giờ đều đã trở thành đệ tử ngoại môn, đối với những chuyện đã qua, cũng thấy không còn quá quan trọng nữa rồi. Quan trọng nhất là bây giờ Bạch Tiểu Thuần ở Hương Vân Sơn cũng được coi như là người có danh tiếng, mà Hứa Bảo Tài cũng lựa chọn trở thành đệ tử ngoại môn của Hương Vân Sơn, tự nhiên là không muốn vì những chuyện trước kia mà mang đến những phiền toái không cần thiết, nên lúc này mới tới đây. Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, nhớ lại lúc trước, lại không khỏi nhớ tới Hỏa Táo Phòng. Giờ phút này Hứa Bảo Tài này cũng coi như là cố nhân rồi, vì vậy đứng dậy mời Hứa Bảo Tài đi vào trong sân nhỏ. Hai người cùng một chỗ, cảm khái một phen. “Lại nói tiếp, lúc ấy ta cũng không hiểu ngươi vì sao lại viết nhiều chữ Sát màu máu như vậy. Sau này thì hiểu rồi, nhưng vẫn thấy tò mò, ngươi dùng máu ghi ra nhiều chữ như vậy, thật sự là không đau sao?” Bạch Tiểu Thuần hỏi một câu. Hắn vẫn luôn không thể quên được cái trang huyết sát chiến thư kia của đối phương. Hứa Bảo Tài mặt đỏ rần. Lúc này gã nhớ về ngày đó cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được, xấu hổ lảng đi chủ đề khác. “Bạch sư huynh, ngươi phải cẩn thận những người ở Giám Sự Phòng kia. Khi trước ta có nghe nói, bọn người Trần Phi bị ngươi đẩy lên núi lúc trước, thủy chung vẫn luôn ghi hận ở trong lòng.” “Trần Phi?” Bạch Tiểu Thuần lập tức cảnh giác, trong đầu hiện ra vị đại hán lưng hùm vai gấu của Giám Sự Phòng kia. “Hắn bây giờ có tu vi gì?” Bạch Tiểu Thuần ngưng trọng hỏi. “Nghe nói đã là Ngưng Khí tầng bốn đại viên mãn.” Hứa Bảo Tài vội nói. Gã nói cho Bạch Tiểu Thuần những điều này cũng chỉ muốn chứng tỏ mình trong sạch để hóa giải ân oán. Bạch Tiểu Thuần nghe thấy mới có Ngưng khí tầng bốn thì lập tức yên lòng, bày ra một bộ phong khinh vân đạm. Hứa Bảo Tài cũng không tiếp tục nhiều lời, mà cùng Bạch Tiểu Thuần nói chuyện trong tông môn. Qua một lúc, Bạch Tiểu Thuần phát hiện ra Hứa Bảo Tài này rõ ràng còn biết nhiều hơn cả mình. Dường như chuyện lớn chuyện nhỏ cả bờ nam của Linh Khê Tông này gã đều rõ như lòng bàn tay. Thậm chí cả một số chuyện bí ẩn cũng đều nói say sưa, đặc biệt là đối với một số tin đồn về một số đệ tử, lại càng miêu tả rất là sống động, giống như là tận mắt nhìn thấy vậy. “Bạch sư huynh, lại nói ở Linh Khê tông ta, có năm đại mỹ nữ. Năm người này, bất kỳ một ai cũng đều có dung nhan tuyệt sắc. Đời tu sĩ chúng ta, nếu có được một thì cuộc đời này không uổng.” Bạch Tiểu Thuần nghe mà thấy vô cùng hứng thú, thúc giục Hứa Bảo Tài nói thêm nhiều hơn nữa. Hứa Bảo Tài nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần có vẻ thích thú, mà gã đích thực cũng ưa thích tìm hiểu tin tức, vì vậy mà mặt mày hớn hở nói tiếp. “Năm đại mỹ nữ này, nếu đơn thuần nói về tướng mạo thì đều ngang sức cân tài, đều sàn sàn nhau, nhưng về địa vị thì lại không giống nhau. Xếp đầu tiên, là Hứa Mị Nương Hứa sư cô của Tử Đỉnh Sơn, thật là sắc nước hương trời, tuyệt thế xinh đẹp... Đúng rồi, nàng là sư tôn của Trương Đại Bàn đó.” “À?” Lần này thì Bạch Tiểu Thuần thật sự chấn kinh rồi. Hắn đã từng nghe Trương Đại Bàn nói qua về sư tôn của mình mấy lân, mỗi lần mở miệng là một lần lão yêu bà, nhất là khi Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến lúc mình nhìn thấy Trương Đại Bàn, sở dĩ y biến thành gầy, là vì lão yêu bà kia không thích người béo. Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần không khỏi sinh ra một ít liên tưởng kỳ quái, vội ho một tiếng, tranh thủ thời gian thu hồi suy nghĩ lại. Hắn cảm thấy cứ nghĩ tiếp như vậy, quá nguy hiểm. “Ở trên Hương Vân Sơn ta cũng có hai vị, theo thứ tự là Chu Tâm Kỳ sư tỷ và Đỗ Lăng Phỉ sư tỷ.” Hứa Bảo Tài chậm rãi nói. Sau khi nói về Chu Tâm Kỳ thì lại nói về thiên kiêu. “Bạch sư huynh ngươi nên biết, ở bờ nam Linh Khê Tông ta có tam đại thiên kiêu. Đầu tiên là Chu Tâm Kỳ của Hương Vân Sơn ta, còn có Tử Đỉnh Sơn Lữ Thiên Lỗi, người cuối cùng... Là Thanh Phong Sơn Thượng Quan Thiên Hữu! Nói về ba người này, mỗi một người đều là thiên kiêu tuyệt thế!” Hai mắt Hứa Bảo Tài lộ ra hâm mộ. “Lợi hại như vậy, cũng không phải vẫn là ngoại môn hay sao, cũng giống ta thôi.” Bạch Tiểu Thuần nhếch miệng lên. Thượng Quan Thiên Hữu cùng với Lữ Thiên Lỗi hắn không biết, nhưng mà Chu Tâm Kỳ thì hắn đã tiếp xúc qua. Miếng ngọc bội ở trong túi áo chính là của Chu Tâm Kỳ đưa cho. Hứa Bảo Tài ho khan một tiếng, đáy lòng xem thường, nhưng cũng không dám làm thấp đi Bạch Tiểu Thuần, vì vậy cười khổ mở miệng. “Bạch sư huynh, ba người này là bởi vì môn quy quy định rằng bất cứ đệ tử nào cũng đều phải đi lên từ ngoại môn, nếu không bọn hắn đã sớm là nội môn rồi. Nhưng mà mặc dù như thế, thì ba người này ở từng ngọn núi của riêng mình đều xứng đáng là đệ nhất trong đệ tử ngoại môn. Mà ngay cả đệ tử nội môn cũng đều kiêng kị bọn họ. Bởi vì chỉ cần ba người này đạt đến tu vi cần thiết là sẽ trở thành đệ tử ngoại môn, liền nhất định là nhân tài kiệt xuất! Đối với bọn họ mà nói, nội môn cũng chỉ là ván cầu, mục tiêu của bọn hắn là trở thành đệ tử truyền thừa của Linh Khê Tông ta!” Bạch Tiểu Thuần vẫn còn có chút không phục. “Trong đó Chu Tâm Kỳ là thảo mộc linh mạch, ngày sau nhất định là sẽ kế thừa y bát của Lý chưởng tọa, trở thành một vị dược sư khác của Linh Khê Tông ta. Còn Lữ Thiên Lỗi kia, người này khi xưa nhà nghèo, khô gầy như que củi, nhưng lại có được Lôi linh mạch hiếm thấy, ở trên Tử Đỉnh Sơn tu thành lôi đạo thuật pháp. Chính miệng chưởng môn đã từng nói qua, kẻ này sau này nhất định không tầm thường!” “A.” Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc. Hắn lúc này không phải là người mới bắt đầu tu hành, đối với tu chân giới cũng hiểu rõ không ít, nghe thấy ba chữ Lôi linh mạch kia, đều cảm thấy có chút ghen ghét rồi. Loại linh mạch này có thể khiến cho uy lực của thuật pháp bạo tăng, mà tu hành lại ít khi gặp phải bình cảnh. “Còn có vị Thượng Quan Thiên Hữu kia lại càng khó lường. Người này có được Kiếm Linh chi thể, thậm chí nghe đồn hắn là vị đại năng Kiếm Tu nào đó chuyển thế. Bởi vì nguyên nhân nào đó, trời xanh thấy có lỗi, cho nên cả đời có vô số ân phúc. Ba tuổi đi đường nhặt được thượng cổ tàn kiếm, bảy tuổi có một con Xích Vân Thú non từ trên trời rơi xuống nhận hắn làm chủ, mười ba tuổi đạt được kim quang hộ thể, cho nên mới có tên là Thiên Hữu. Sự xuất hiện của hắn còn oanh động cả Thái Thượng trưởng lão của tông môn.” Hứa Bảo Tài nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rốt cục đã xuất hiện biểu lộ như người bình thường khi biết rõ những sự tình này thì mới nói ra người thứ ba. “Trời xanh áy náy!! Ba tuổi... Cái này là cái vận khí gì a, cái gì... Vẫn là đại năng chuyển thế sao? Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hít vào một hơi, thần sắc lộ ra vẻ tức giận. Đáy lòng hắn hạ quyết tâm, quyết không đi trêu chọc gã Thượng Quan Thiên Hữu mà ngay cả ông trời cũng phải áy náy này. “Ba người này đều nhất định có thể Trúc Cơ. Bạch sư huynh, đời ta tu sĩ, từ tạp dịch trở thành đệ tử ngoại môn, đều nói là cá chép hóa rồng, nhưng trên thực tế, Ngưng Khí đột phá bước vào Trúc Cơ mới thực sự là cá chép hóa rồng, từ nay về sau cấp độ sinh mệnh khác biệt, như là rút đi phàm tục, chân chính đi vào tiên lộ, thọ nguyên thoáng cái đã gia tăng một trăm năm.” Hứa Bảo Tài nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần càng thêm giật mình thì đáy lòng thỏa mãn, nhưng khi nói tới Trúc Cơ lại than nhẹ một tiếng. Gã thì đang thở dài, nhưng Bạch Tiểu Thuần sau khi nghe được thọ nguyên gia tăng một trăm năm thì trong mắt lập tức lộ ra hào quang mãnh liệt mà cả non nửa đời người chưa từng xuất hiện qua, thậm chí thân hình hắn còn run rẩy thoáng một phát, hai mắt đỏ bừng, chỉ cảm thấy trong đầu ù ù, chụp lấy cánh tay của Hứa Bảo Tài. “Ngươi vừa mới nói, sau khi Trúc Cơ thì có thể gia tăng một trăm năm thọ nguyên?” Hứa Bảo Tài sững sờ, nhìn thấy hai mắt Bạch Tiểu Thuần lúc này đều là tơ máu thì có chút sợ hãi, vội vàng gật đầu. Hô hấp của Bạch Tiểu Thuần nháy mắt dồn dập cả lên, lập tức đi tới đi lui ở trong tiểu viện, hai tay vung vẩy giống như đang cầm lấy cái gì, trong mắt sáng lên, bộ dáng giống như điên dại, trong miệng thì thào nói nhỏ, cũng có lúc lại phát ra tiếng cười hãi người. Hứa Bảo Tài lại càng sợ rồi. Gã không biết Bạch Tiểu Thuần bị làm sao, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, vội vàng đứng dậy cáo từ. Bạch Tiểu Thuần không có để ý tới, cả người giống như đã bị điên rồi. Hứa Bảo Tài thở sâu, cảm thấy bộ dáng của Bạch Tiểu Thuần càng đáng sợ hơn rồi, vì vậy mà nhanh chóng rời khỏi. Một nén nhang sau, Bạch Tiểu Thuần tóc tai bù xù, đột nhiên dừng lại, thở ra một hơi thật sâu, ngửa mặt lên trời cười to. “Một trăm năm a! Trúc Cơ, ta nhất định phải Trúc Cơ!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang