[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 62 : Thoát thai hoán cốt (thượng).

Người đăng: 

.
Y còn tỏ ra đạo mạo nói tiếp: - Long tiên sinh nói được làm được, cưỡng chế dám tặc tử làm loạn ở đây đi giúp hai huynh đệ chúng ta vô cùng cảm kích. Chúng ta biết Long tiên sinh không mang danh lợi nhưng nếu muốn tiến cử bằng hữu huynh đệ, chúng ta sẽ cố gắng giúp Long tiên sinh. Long Ưng nghe thấy vậy thì mắng to. Hai cái tên nam sủng can thiệp vào chuyện triều chính, bán quan bán chức mà còn đắc chí tưởng lấy đó làm vinh quang. Đương nhiên hắn cũng không thể nói thẳng, ít nhất cũng chẳng phải tối nay: - Tạm thời không có chuyện gì cần lão ca ra tay. Thấy y định nói gì đó lại thôi, Long Ưng kinh ngạc hỏi: - Còn có chuyện gì nữa? Gương mặt Trương Xương Tông có gì đó hơi mất tự nhiên: - Tú mỹ đại nhân muốn gặp ngươi. Long Ưng càng khẳng định Hoa Tú Mỹ chính là mỹ nữ Quy Tư mà Ngưng Diễm nhắc tới. Có điều sau đêm qua nghe được tin tức biết rõ được quan hệ của Đột Quyết với nhưng ngoại tộc khác không được bền vững, có thể nói bằng mặt mà không bằng lòng chỉ do người thế người Đột Quyết quá mạnh nên không thể làm trái đồng thời cũng biết chuyện sắc mặt của Trương Xương Tông hơi thiếu tự nhiên là do sự đố kỵ. Một mỹ nữ như Hoa Tú Mỹ đúng là khuynh quốc khuynh thành cũng may Võ Chiếu là phụ nữ nên không thể dùng mỹ nhân kế với bà ta. Có điều đối với đám quyền quý ở Thần đô thì đủ sức mê hoặc. Hắn vội vàng hỏi: - Cô ta muốn hại đệ sao? Chẳng lẽ muốn tiểu đệ không ngóc đầu lên nổi? Nghiệp quốc công nhanh chóng từ chối cho tiểu đệ đồng thời cũng không cần phải nhắc với người khác. Trương Xương Tông cảm thấy thoải mái hơi liền gật đầu rồi câu chuyện thêm sôi động. Đúng lúc này, Võ Chiếu sai người cho đòi, Trương Xương Tông liền đưa hắn vào trong hậu cung diện kiến trong một cái sảnh u tĩnh. Võ Chiếu mặc y phục thường ngày bằng lụa có thêu hoa văn hình rồng màu hồng không một chút phấn son nhưng nhan sắc lại tăng chứ không hề giảm. Rõ ràng là sau khi được hai tên thái dương bổ âm, ánh mắt của bà ta lại càng thêm sự quyến rũ. Nước da sáng bóng của bà ta khiến cho Long Ưng sợ hãi, thêm phần cảnh giác. Sau khi nghe Long Ưng thuật lại, Võ Chiếu mừng rỡ nói: - Chuyện Trẫm lo lắng nhất lại không có. Tiếp theo bà ta lại nói với hắn: - Tại sao Ngưng Diễm lại nắm rõ sinh hoạt hàng ngày của ngươi như vậy? Long Ưng nói: - Tiểu nhân không dám đoán. Võ Chiếu nói: - Đám cao thủ đó ở trong hay ngoài kinh thành? Long Ưng nói: - Hiện tại vùng gần cổng thành được canh phòng nghiêm mật, nên khả năng ngoài thành là cao nhất. Võ Chiếu gật đầu: - Đúng! Ngươi có thói quen khi mở thành là đi ra ngoài, bọn chúng lại không có thân phận thì làm sao mà đuổi theo được. Nhưng nếu chúng ẩn nấp ở ngoài thành thì có khả năng Phù Quân Hầu cũng ở cùng. Bà ta lại nói: - Việc này để cho trẫm xử lý. Ngươi có còn ý kiến gì không? Long Ưng nói: - Tốt nhất là bắt sống toàn bộ rồi trả lại cho Ngưng Diễm để cho Mặc Xuyết về sau phải ngậm bồ hòn làm ngọt không dám phái người tới. Võ Chiếu cười nói: - Hiện tại ở ngoài thành có ba vạn binh mã đi bắt hai mươi tám, hai mươi chín người dễ như trở bàn tay. Cứ theo Long tiên sinh đề nghị mà làm. Long Ưng! Long Ưng lên tiếng: - Có tiểu dân. Võ Chiếu nheo mày, nói thật dịu dàng: - Chẳng những ngươi to gan lớn mật mà có bản lĩnh kinh người, lại thật sự làm việc vì trẫm. Đợi sau khi trẫm đọc xong đại pháp sẽ nghĩ ra biện pháp trọn vẹn đôi đường. Việc này ngươi phải cho trẫm thời gian. Lần này có thể nói là lời thật lòng nhất từ trước tới nay của Võ Chiếu đối với hắn. Long Ưng đón nhận cảm tình ở sâu trong mắt của Võ Chiếu: - Tiểu dân thật sự cảm kích. Võ Chiếu nói: - Cứ yên tâm tới phương Bắc, trẫm sẽ chiếu cố cho mấy người Nhân Nhã không để cho bọn họ bị tổn thương. Chuyện Thái Á ngươi cứ quyết định, trẫm giao cho ngươi xử lý. Sáng mai ngươi cứ như bình thường cưỡi ngựa ra ngoài thành, chắc chắn sẽ không bị quấy rầy. Bây giờ thì về viện Cam Thang nghỉ ngơi đi. Long Ưng cáo từ rồi đi ra. Trở lại viện Cam Thang thì còn nửa giờ nữa là trời sáng. Nhân Nhã chờ trong phòng của hắn đã ngủ say. Vất vả cả ngày, với sức lực của hắn cũng khó mà chịu nổi liền chui vào trong chăn rồi ôm nàng ngủ ngay lập tức. Tới lúc bình mình hắn chợt giật mình tỉnh lại thì thấy Nhân Nhã đang mở to đôi mắt đẹp nhìn hắn. Hắn hôn nàng một cái rồi nói: - Ngủ thêm một lát. Nhân Nhã ôm lấy hắn mà thì thầm: - Trang bị cưỡi ngựa đã được đưa đến. Hôm nay phu quân dạy ta cưỡi ngựa. Long Ưng nói: - Ta định sau giờ Ngọ mới trở về với các nàng. Ta sẽ sắp xếp để sáng nay các nàng tới giáo trường ngự vệ để thử ngựa, đảm bảo vui vẻ. Nhân Nhã ngây thơ nói: - Chúng thiếp có được giống như phu quân, có ngựa không? Mỗi ngày Nhân Nhã sẽ tắm rửa cho nó. Long Ưng yêu thương trả lời: - Có sợ mệt không? Nhân Nhã hưng phấn nói: - Sau khi được gả cho chàng, sức khỏe của chúng thiếp càng ngày càng tốt. Thần kỳ nhất là Lệ tỷ không bị đau đầu nữa. Long Ưng nghĩ thầm chắc có liên quan tới Ma chủng nên thay đổi thể chất của các nàng. Hắn vui vẻ nói: - Nhân Nhã có biết nguyên nhân vì sao không? Nhân Nhã e thẹn trả lời: - Không biết chính xác. Long Ưng cảm thấy thân thể mình nóng lên thì kinh ngạc. Nhân Nhã động tình thì sự quyến rũ không phải là đùa, chẳng khác nào Mỹ Tu Na Phù chẳng ai chống cự được cả. Hắn vội vàng ôm nàng rồi ngồi xuống: - Ngoan ngoãn ngủ thêm một lúc, vi phu còn phải ra ngoài thành huấn luyện Tuyết Nhi. Nhân Nhã nói: - Sau khi học cưỡi ngựa xong, chúng thiếp sẽ đi cùng với chàng. Làm sao Long Ưng dám từ chối. Sau khi đồng ý, Nhân Nhã hầu hạ hắn rửa mặt, chải đầu thay quần áo sau đó ôm ấp một lúc mới cho Long Ưng đi. Long Ưng cầm cung Chiết Điệt rồi lại gọi hộ vệ sắp xếp cho ba thiếu nữ tới giáo trường học cưỡi ngựa sau đó mới cưỡi Tuyết Nhi rời cung Thượng Dương. Chưa qua khỏi cầu Thiên Tân, rất nhiều người của Hình bộ từ từ đến dưới cầu còn có năm chiếc xe ngựa buông màn che, dẫn đầu là Lục Thạch Phu. Nhìn thấy Long Ưng, y liền chào đón: - Đang định tìm Ưng gia. Thánh thượng có lệnh, cần hỏi Ưng gia xử lý phạm nhân thế nào? Long Ưng đi với Lục Thạch Phu sang một bên rồi hỏi: - Bắt được bao nhiêu? Lục Thạch Phu hưng phấn nói: - Hai mươi tám người. Tất cả hơn vạn người sắp đặt thiên la địa võng, do quân ngoài thành ôm hết việc, chúng ta chỉ chịu trách nhiệm đón nhận ở cửa Thần đô. Không ngờ cái đám này ngu tới mức tập trung trên một ngọn đồi cách thành chưa tới năm dặm, đại quân bao vây như vậy thì chúng trốn làm sao được? Long Ưng hỏi: - Có thương vong không? Lục Thạch Phu trả lời: - Chủ yếu là trúng tên ở đùi hoặc bị thương, côn làm bị thương chứ không có ai chết. Long Ưng có thể tưởng tượng ra cảnh lúc đó liền nói: - Sau khi áp giải họ về Hình bộ thì trị thương cho họ. Không được dùng hình, thậm chí còn phải thay đồ, chăm sóc họ cho tốt. Lục Thạch Phu ngạc nhiên hỏi: - Đối xử tốt với chúng như vậy để làm gì? Long Ưng cười nói: - Bởi vì chúng là một lễ vật lớn. Nói xong, hắn thúc ngựa đi. Khi tới cửa thành, Tiểu Ma Nữ đã đợi hắn từ lâu không còn nổi kiên nhẫn lập tức sẵng giọng: - Dám bắt bổn cô nương chờ ngươi có phải muốn ăn đòn không? Long Ưng và nàng đi ra khỏi thành đồng thời cười nói: - Đúng là muốn ăn đòn. Càng muốn được hôn. Còn về thứ tự thế nào thì đại tỷ tự quyết định. Hôm nay phải... Tiểu Ma nữ cười tới đỏ cả mặt, lại sẵng giọng: - Ta còn chưa tính chuyện tối qua với ngươi dám giậu đổ bìm leo, không phải người quân tử. Long Ưng nhún vai nói: - Đó là một chuyện hiểu lầm quá lớn. Hóa ra đại tỷ Tiểu Ma nữ muốn lấy vì lão tử là người quân tử, do không biết nhìn người nên bị thất thân với lão tử. Tiểu Ma nữ vung roi quất hắn. Long Ưng nằm rạp người xuống né, thúc ngựa phi lên trước. Hắn giơ tay ôm lấy eo nàng rồi reo lên: - Lão tử buồn ngủ quá. Bao giờ tới nơi đúng mục tiêu thì đánh thức ta dậy. Sự độc ác trên gương mặt của Tiểu Ma nữ mất hết, lên tiếng: - Nơi có mục đích là đâu? Long Ưng nhắm mắt lại thư giãn rồi thở dài nói: - Chẳng phải nói bước chân vào giang hồ đi nơi nào chẳng được. Tự mình nghĩ đi. Tiểu Ma nữ mắng một câu "Long Ưng chết bầm" rồi thúc ngựa chạy đi trước, Tuyết Nhi bám theo sát phía sau. Khi Tông nhi dừng lại, tiểu Ma nữ nói: - Còn chưa buông tay ra hay để ta quẳng ngươi xuống ngựa? Long Ưng trợn mắt lên làm như tỉnh ngủ vươn vai một cái rồi nói: - Hóa ra mục tiêu của chúng ta là quả đồi nhỏ. Chẳng trách mà Tiên Nhi nhớ mãi không quên đưa tiểu đệ tới vùng đất cũ. Tiểu Ma Nữ sẵng giọng: - Cuối cùng thì ngươi có cút xuống không? Long Ưng cười ha hả ôm nàng nhảy xuống đất, thuận tay xoay người nàng lại mà ôm thật chặt. Tiểu Ma Nữ bị hắn ôm thì người mềm nhũn lên tiếng chống đối: - Long Ưng! Ngươi còn nói trước sau không bao giờ đánh người ta, bây giờ ngươi đang làm cái gì đây? Long Ưng giật mình thầm mắng bản thân, lại quên hôm nay là ngày Tiểu Ma Nữ dịch cân tẩy tủy. Hắn vội vàng buông nàng ra rồi lấy chuyện tháo yên ngựa để cho bớt xấu hổ. Tuyết Nhi và Tông Nhi lập tức đi tới sườn núi gặm cỏ, Long Ưng đi tới trước mặt tiểu Ma nữ rồi nói: - Có thể bắt đầu rồi. Tiểu Ma Nữ lườm hắn một cái rồi mắng: - Đồ đểu. Long Ưng biết nàng bị mình làm cho nảy lòng xuân thì thầm kêu không ổn liền nói: - Tiên Nhi biết chuyện Đạo tôn tiên du không? Quả nhiên Tiểu Ma Nữ bị hắn đánh lạc hướng liền gật đầu: - Biết! Tiên Nhi còn niệm mười lần đạo đức kinh vì y. Long Ưng thấy nàng nói mà sắc mặt bình thản thì nhớ tới ngày Đan Thanh Tử mất, Minh Huệ và Minh Tâm không buồn mà lại vui đồng thời nhớ tới Hoa Gian mỹ nữ đang ở xa ngàn dặm. Tiểu Ma Nữ chợt nắm lấy cánh tay hắn mà lắc: - Có chuyện rất lạ. Người ta không nói cho a biết. Trước khi tin Đạo tôn chết được đưa tới chừng mười ngày, Tiên Nhi nằm mơ thấy Đạo tôn, ngài nói Tiên Nhi rằng mình phải đi. Long Ưng thừa cơ nói: - Đó là sự cảm ứng. Tiên Nhi là người có tuệ căn. Đến đây. Chúng ta ngồi xuống trên đỉnh. Tiểu Ma Nữ ngoan ngoãn nghe lời theo hắn lên đỉnh. Theo sự chỉ thị nàng khoanh chân ngồi xuống, còn Long Ưng thì xếp bằng sau lưng nàng. Long Ưng nói: - Tiên Nhi có biết tuệ căn là gì không? Tiểu Ma Nữ vui vẻ nói: - Tất nhiên là biết. Đó là xúc giác. Long Ưng nói: - Tại sao lại có cảm giác đó? Tiểu Ma Nữ há miệng không nói gì. Long Ưng biết mình thành công dẫn dắt nàng suy nghĩ làm đạo tâm của nàng trở nên trong sáng. Hắn nói tiếp: - Tiên Nhi nhìn xem núi sông trước mặt đẹp tới mức nào. Nhưng trời đất đẹp như vậy được sinh ra từ đâu? Bản thân con người cũng là một câu hỏi. Thế giới bên ngoài có hạn mà con người lại sâu không thấy đáy. Cái chúng ta thật sự có được còn hơn xa những gì chúng ta biết. Cao thủ là người có thể mở rộng những tiềm lực đó, sử dụng công pháp làm chìa khóa mở lực lượng rồi sau đó người cùng với trời đất hợp lại, chiếm tinh hoa của đất trời mà chuyển tiên thiên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang