[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 47 : Chiến trường sơ ca (thượng).
.
Lý công công mơ hồ quay đầu bước đi. Khi ba người đến nội đường, quả nhiên, trên sàn nhà có đặt các bao lớn hộp nhỏ, khiến người ta nhìn thấy liền sinh ra kinh sợ.
Phong Quá Đình nhìn lại, kinh ngạc nói:
- Gần đây ngươi không thường sử dụng binh khí. Nhưng bây giờ Thánh thượng lại đưa tới một bao lớn như vậy, có khi nào hăng quá hóa dở?
Vạn Nhận Vũ bước qua, thăm dò độ nặng, lớn tiếng nói:
- Ít nhất nặng ba trăm cân. Tiểu tử ngươi điên rồi à? Lại còn nói chỉ có bốn cái?
Long Ưng đặt cái hộp chứa Chiết Điệt Cung lên trên bàn, cười nói:
- Bên trong chỉ có một tấm chắn, một thanh đao và một thần binh. Tất cả đều là bạn với nhau trên chiến trường.
Sau đó hắn lấy túi gân trâu thô dài chín thước khoác lên trên vai, hưng phấn nói:
- Nào, chúng ta đến Tẩu Mã lâu ở hậu viện luận võ đi.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ nhìn thái độ của hắn, thiếu chút nữa nín thở. Người đi trước nói:
- Nếu chúng ta khiêng những thứ này treo lên lưng ngựa, cam đoan vó Đạp Tuyết vĩnh viễn không có khả năng rời khỏi Thần Đô.
Vạn Nhận Vũ thở phì phò, cười nói:
- Công tử không được cười hắn. Những thứ của cải ban đầu này đúng là cả gia tài trên chiến trường, muốn đem cả kho binh khí đến chiến trường luôn mà.
Long Ưng khiêng bao tải to vào trong triều viện, cười nói:
- Hai tiểu tử các người rất nhanh sẽ hiểu được chuyện gì xảy ra.
Lại cao giọng kêu lên:
- Nhân Nhã, Lệ Lệ, Tú Thanh, vi phu về rồi đây. Nhà có khách, còn không mau ra nghênh đón?
Cam Thang Viện. Tẩu Mã Lâu hậu viện.
Long Ưng đặt bao tải sang một bên, cởi bỏ túi gân trâu, dùng tay lục lọi bên trong. Ba cô gái dựa vào lan can, đứng theo hướng ngược lại bên trong hành lang tầng dưới, mở to đôi mắt đẹp nhìn phu quân đại nhân của các nàng.
Phong Quá Đình thì dựa vào cột gỗ, đứng thấp hơn so với ba cô gái, hai tay khoanh trước ngực, hăng hái nhìn Long Ưng, xem hắn có thể làm nên trò trống gì từ mớ “thần binh lợi khí” này. Vạn Nhận Vũ thì đứng một chỗ khác ở Tẩu Mã Lâu dài trăm bước, rộng sáu mươi bước, thần thái thoải mái nhìn đối thủ chăm chú, tỏa ra khí phái nước sâu núi cao.
Long Ưng móc ra một thanh đao. Bởi vì Thiên Đao được bọc trong một vỏ đao bình thường, ngoại trừ kích thước lớn hơn so với đao bình thường thì Vạn Nhận Vũ không nhìn ra được điểm đặc biệt nào cả.
Tay trái Long Ưng cầm vỏ Thiên Đao, thái độ hết sức bất cần, nói với ba cô gái:
- Nhớ vỗ tay cổ vũ đấy.
Nhân Nhã e sợ, nhút nhát nói:
- Vạn công tử là khách mà.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ nhịn không được, cười phá lên.
Long Ưng nói:
- Ai xuất sử được chiêu số đặc sắc thì ủng hộ người đó.
Rồi hắn quay sang nói với Vạn Nhận Vũ:
- Có phải không?
Vạn Nhận Vũ tức giận:
- Vạn mỗ sớm đã thử qua đao pháp của huynh. Đừng có nói mà không biết ngượng mồm như thế.
Long Ưng thở dài:
- Đúng là không biết tấm lòng người tốt. Lão tử cố ý dùng đao đấu đao, không phải cho rằng đao pháp của ta mạnh hơn huynh. Cho dù kiếp sau mới thắng được huynh thì ta cũng phải chiến đấu với huynh một trận. Bởi vì chỉ có lão tử mới khiến cho đao pháp của huynh được đột phá, nâng cao một bước. Nói thẳng cho huynh biết, cứ phớt lờ tiểu đệ như vậy, nói không chừng vừa mới giao phong đã lập tức rơi vào thế hạ phong, nuốt hận chịu thua.
Ba cô gái nghe thấy thế bắt đầu căng thẳng thở dốc.
Phong Quá Đình nói:
- Đừng dọa ba vị chị dâu.
- Đao của ngươi có thể làm được trò trống gì?
Coong.
Thiên Đao được rút ra khỏi vỏ. Long Ưng tiện tay ném vỏ đao, tay phải quét thanh đao ngang qua bên phải một cái, hai mắt ma mang cự thịnh, khí thế đột nhiên tăng lên, mỉm cười nói:
- Sau Thiên Đao Tống Khuyết, đây chính là thanh đao thứ hai đủ tư cách làm Thiên Đao.
Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ khó nén nổi vẻ kinh ngạc, ánh mắt đồng thời nhìn hắn vung Thiên Đao lên trời.
Long Ưng lui về phía sau một bước. Thiên Đao phát ra thanh âm xé gió mãnh liệt, trước vung lên đầu, sau đó cắt xuống. Vạn Nhận Vũ đồng thời phóng Tỉnh Trung Nguyệt ra. Hai lưỡi đao chạm vào nhau như đã lường trước.
Đao khí lạnh thấu xương, va vào nhau trong không trung. Hai người đồng thời hạ xuống.
Ba cô gái sợ đến hoa dung thất sắc, vô ý lui về phía sau.
Hai mắt Vạn Nhận Vũ tinh mang lấp lánh, nhìn chằm chằm đối thủ, quát:
- Quả nhiên có chút môn đạo. Đao này nặng trăm cân không?
Long Ưng đáp lại gã vào ánh mắt giống như xuyên thấu vách tường:
- Một trăm cân. Xem đao.
Trong nháy mắt người và đao tăng tốc. Thiên Đao vỗ xuống đầu Vạn Nhận Vũ. Lúc ba cô gái la thất thanh, đao của Vạn Nhận Vũ đã lao lên phía trước, chân bước lên một bước.
Đ-A-N-G...G!
Hai đao va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe. Chân Vạn Nhận Vũ đạp xuống đất, thừa dịp Thiên Đao của Long Ưng sắp bị đẩy ra, bởi vì vị trí thay đổi, dựa thế quét ngang Long Ưng một cách tự nhiên, không chút sơ hở. Không hổ danh là cao thủ dùng đao bậc nhất thiên hạ.
Thiên Đao của Long Ưng vừa mới thu về phía ngực bụng, lưỡi đao loang loáng như một luồng ánh sáng, dữ dội như nước thủy triều, đón lấy một đao của Vạn Nhận Vũ, không dời nửa bước.
Vạn Nhận Vũ đổi hướng. Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành lưỡi đao màu vàng, đâm trúng vào điểm trọng yếu của Thiên Đao.
Ba cô gái che mặt không dám nhìn, hoa dung thất sắc.
Đinh!
Lưỡi đao tán đi, biến lại thành Thiên Đao, cứng rắn đẩy Tỉnh Trung Nguyệt ra xa, rồi hóa thành hàng hàng lưỡi đao đầy trời, đẩy tới Vạn Nhận Vũ.
Vạn Nhận Vũ kêu lên một tiếng "tốt", cũng không biết động tác của gã như thế nào, hơi nghiêng về một phía, Tỉnh Nguyệt Trung biến thành mấy lưỡi đao, phản công Long Ưng.
Đương, đương, đương, đương. Sau vài lần hít thở, hai người trái tránh phải dời, động tác mau lẹ qua hơn mười chiêu. Tất cả các chiêu thức đều hiểm như nhau. Chợt, tình thế lại biến đổi. Long Ưng giống như một loại quỷ mị di động, hóa thành một làn khói nhẹ tránh sức nặng bão tố như thần, vòng quanh Vạn Nhận Vũ điên cuồng tấn công. Trong phạm vi sáu thước, Vạn Nhận Vũ chân đạp một bước, dùng tất biến ứng vạn biến. Mỗi khi Long Ưng tiếp cận, đao ảnh cuồn cuộn giữa hai người.
Âm thanh dày đặc, tia lửa kích xạ. Thiên Đao uyển chuyển như mưa to gió lớn, từng đợt từng đợt trùng kích đối thủ. Còn Vạn Nhận Vũ thì vững như núi non. Tỉnh Trung Nguyệt phát sinh hoàng mang trùng trùng điệp điệp, dùng thủ pháp tinh diệu, kỳ dị khiến cho người ta khó mà tin được, uyển chuyển tiến lui né tránh, không xem thế công kinh người giống như sông dài của Long Ưng ra gì.
Chưa nói tới ủng hộ, hay trầm trồ khen ngợi, ba cô gái ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, híp mắt tim đập, nói không nên lời. Phong Quá Đình mắt lộ kỳ quang, ngay cả nháy mắt cũng không muốn.
Một đao của Long Ưng bỗng nhiên từ bên trên phía trái quét ngang xuống, nhanh đến nỗi người ta không nhìn thấy được. Thái độ rõ ràng rất thoải mái khiến người xem kinh ngạc, nhưng lại ác liệt đủ sức hoành tảo thiên quân, có mùi vị huyết chiến sa trường, toàn tâm toàn ý, tuyệt đối nghiêm túc.
Phong Quá Đình kêu lên:
- Tốt!
- Đ-A-N-G...G
Vạn Nhận Vũ dựng thẳng thanh đao, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc của kim loại, áp chế lui hai bước, nhưng lui mà không loạn, đao liên tục biến hóa tinh vi, khiến cho Long Ưng không thể thừa cơ truy kích, đành thu đao lui về phía sau.
Lưỡi đao của Vạn Nhận Vũ như nhiều hơn, hướng về phía Long Ưng.
Đao này khác hẳn so với bất cứ đao pháp nào trước đây, nhưng lại rất khó nói khác biệt chỗ nào. Chỉ có thể nói Thiên Đao này không phải là binh khí nặng trăm cân, mà là nhẹ như lông vũ. Kỳ dị nhất chính là dao động bất định, nhìn như tấn công người khác, nhưng trên thực tế lại lung thiên tráo địa, khiến cho đao khí lên trời xuống đất cũng không có lối đi.
Vạn Nhận Vũ trầm trồ khen ngợi. Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành lệ mang nhanh như chớp, làm nứt vỡ hư không giữa hai người, nghênh tiếp Thiên Đao của Long Ưng.
Chân kình bạo phá, Long Ưng như diều đứt dây rơi xuống phía sau, thẳng đến bậc gỗ ban công, còn chưa kịp thu lại thế, liền đặt mông ngồi xuống thang lầu.
Vạn Nhận Vũ thân bất do kỷ bất giác lui về hướng ngược lại với đối phương. Ầm một tiếng, đâm vào chỗ lan can Phong Quá Đình đang đứng, sau đó ngồi phịch xuống sàn nhà trơn trượt.
Trong không gian Tẩu Mã Lâu chỉ còn tiếng thở dốc của hai người, nhất thời khiến cho người ta không nói nên lời.
Long Ưng thở gấp, cười khổ nói:
- Tiểu tử huynh thật là mạnh. Một đao vừa nãy cũng không làm huynh ngã được. Ha ha.
Hắn đặt Thiên Đao lên trên đùi.
Vạn Nhận Vũ đặt đao bên cạnh, thở dài nói:
- Từ lúc biết đao cho tới nay, chưa bao giờ đánh thoải mái như vậy. Long tiểu tử, ngươi được lắm.
Long Ưng quay sang ba cô gái, nói:
- Còn tưởng rằng trận chiến này các nàng có thể phất cờ hò reo. Vậy mà đến cuối cùng chỉ là tiếng sợ hãi duyên dáng.
Lệ Lệ lườm hắn một cái, oán giận nói:
- Thiếu chút nữa là hù chết người ta rồi. Còn nói nữa?
Nhân Nhã nhìn hắn dịu dàng:
- Thật sự cho rằng phu quân đang liều chết với Vạn công tử. Đúng là dọa người.
Long Ưng, Vạn Nhận Vũ và Phong Quá Đình nghe vậy cười vang. Ba cô gái vẫn còn chưa hết sợ, vẻ mặt rất ấm ức.
Phong Quá Đình thở dài:
- Đây là trận chiến đặc sắc nhất mà tại hạ được chứng kiến. Nếu như đao của Vạn huynh dùng không phải là Tỉnh Trung Nguyệt thì khẳng định đã bị Thiên Đao chém đứt.
Vạn Nhận Vũ nói:
- Rốt cuộc ta cảm nhận được uy thế của Hướng Vũ Điền năm đó.
Long Ưng liếc mắt nhìn Phong Quá Đình:
- Kết cục của công tử chính là như vậy.
Phong Quá Đình không tin tưởng nói:
- Có muốn đánh lại lần nữa không?
Long Ưng ngang nhiên đứng dậy, bước tới trước mặt ba cô gái, dịu dàng nói:
- Nếu đấu lại thì chỉ có hơn chứ không kém so với vừa nãy. Mọi người có muốn xem tiếp không?
Tú Thanh lo lắng nói:
- Thật sự là không đả thương chứ?
Phong Quá Đình khoan thai bước vào "sân đấu võ", cười nói:
- Nhìn qua thì hung hiểm, nhưng trên thực tế chúng ta lại rất có chừng mực, lưu thủ khắp nơi. Ba bà chị không cần lo lắng.
Nhân Nhã tung tăng như chim sẻ:
- Chúng ta nhất định phải xem tiếp. Cảm giác lúc nãy thật là kích thích.
Long Ưng bước lại chỗ cái túi, cất Thiên Đao vào trong, rồi lại lấy ra Song Đoan Kỳ Khí, đứng lên.
Chẳng những ba cô gái ngây người, mà Phong Quá Đình và Vạn Nhẫn Vũ cũng đều trố mắt.
Phong Quá Đình lấy làm kỳ quái hỏi:
- Đây là cái thứ gia hỏa gì vậy?
Khanh!
Song Đoan Khí kết hợp làm một, trên tay Long Ưng từ dài đổi thành ngắn, cuối cùng rút còn chín thước mới vặn khóa lại. Long Ưng nói:
- Không gian ở đây có chút chật chội, chỉ có thể dùng chiều dài ngắn nhất.
Rồi hắn vứt Song Đoan Khí cho Phong Quá Đình.
Phong Quá Đình dùng một tay tiếp nhận, vung vẩy vuốt nhẹ, mặt đổi sắc nói:
- Cái này so với thanh đao của ngươi nhẹ hơn từ hai đến ba mươi cân, bao gồm cả đặc tính đa trọng. Binh khí này do pháp sư đặc biệt chế tạo. Thánh thượng đúng là vì nó mà tìm được chủ nhân đích thực.
Vạn Nhận Vũ đứng dậy đi tới, đeo Tỉnh Trung Nguyệt lên lưng, tiếp nhận Song Đoan Khí ngắm nghía một phen, rồi hỏi:
- Tên của cái vợt này là gì?
Nhân Nhã che miệng cười duyên, nói:
- Cái vợt!
Vẻ đáng đáng yêu vô cùng đó của nàng khiến cho Phong Quá Đình và Vạn Nhận Vũ phải ngơ ngẩn.
Long Ưng thầm nghĩ, luận về vẻ đẹp thì Tiểu Ma Nữ có khả năng sánh bằng Nhân Nhã, hắn nói:
- Còn chưa có tên, tạm gọi nó là Song Đầu Kích.
Phong Quá Đình hớn hở nói:
- Cái tên này không tệ, có cảm giác rất thân thiết, bình dị.
Vạn Nhận Vũ ném Song Đầu Kích về cho Long Ưng, trở lại ban công, hào khí lập tức dâng lên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện