[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 36 : Chiến thư của Tăng Vương (thượng).

Người đăng: 

.
Long Ưng thầm khen lợi hại. Bàn công công nói đúng, Thượng Quan Uyển Nhi thật sự không đơn giản, trước thì xúi mình tranh công, sau lại thỉnh cầu mình không nên háo thắng, thật đúng là vô cùng xảo trá. Hóa ra cách nhìn người của Mẫn Huyền Thanh thật là sâu sắc. Hắn liền hỏi: - Phủ Lương Vương là ở nơi nào trong cung vậy? Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Thực ra Phủ Lương Vương vốn ở ngoài cung, chỉ vì được thánh thượng ân sủng mà Lương Vương cùng Ngụy Vương mới có chỗ ở trong cung. Hầu hết các vương hầu đại tướng hưởng lộc triều đình đều ngụ ở bên bến cảng. Phủ Lương Vương nằm ở nam Lạc Hà, cùng một khu phố với tôi. Long Ưng cười nói: - Vậy Thượng Quan đại nhân định bao giờ mời tiểu nhân về nhà đây? Thượng Quan Uyển Nhi lườm hắn một cái: - Long đại ca có rảnh không? Long Ưng kề sát vào nàng nói: - Vốn dĩ không rảnh đâu. Nhưng tiểu nhân có một chủ ý hay hơn, sao chúng ta không đến Lệ Khinh Các hò hẹn? Nhất định sẽ là một buổi tối suốt đời không quên. Gò má của Thượng Quan Uyển Nhi ửng hồng như ráng chiều, nguýt hắn một cái, đoạn cúi đầu xuống thẹn thùng nói: - Long đại ca này! Huynh nói vậy Uyển Nhi biết trả lời sao đây? Thánh thượng mà biết thì không ổn đâu, bà sẽ bắt Uyển Nhi kể hết sự tình không được giấu diếm gì. Long Ưng cười khổ nói: - Thượng Quan đại nhân làm tiểu nhân sợ tới mức hồn bay phách tán rồi. Hắn lại cười hì hì nói: - Nếu chỉ là ôm ấp, hôn môi một chút thì không cần phải báo cáo đâu! Thượng Quan Uyển Nhi phì cười nói: - Nếu đôi tay của Long đại ca chịu nghe lời thì Uyển Nhi xin cân nhắc. Long Ưng mừng rỡ nói: - Vậy tiểu nhân để cho Thượng Quan đại nhân thời gian nửa chén trà để cân nhắc nhé! Thượng Quân Uyển Nhi không phục nói: - Long đại ca này! Huynh nghĩ đây là nơi nào chứ! Không thể bát nháo được đâu. Long Ưng cười nói: - Bát nháo có cái thú của bát nháo, nếu không thì sao giải tỏa được nỗi lòng buồn bực đây? Hầy! Theo ta thấy thánh thượng sẽ không phản đối Thượng Quan đại nhân đối tốt với ta đâu, nếu không thì bà đã không đưa muội đến ức hiếp ta rồi. Thượng Quan Uyển Nhi hé miệng cười nói: - Long đại ca phải hứa với thánh thượng sẽ đối xử tốt với muội, xem thánh thượng có chịu đáp ứng hay không. Long Ưng tự thấy bản thân không có đủ can đảm, đặc biệt là khi nghĩ đến sáng nay được thấy long uy của Võ Chiếu, thở dài hỏi: - Muội đã suy nghĩ kỹ chưa? Thượng Quan Uyển Nhi e thẹn nói: - Đợi đến tiệc ở Phủ Lương Vương tối nay muội sẽ trả lời. Long Ưng ngáp dài, vươn vai nói: - Mệt mỏi cả đêm, cũng không biết phải chờ đến bao giờ, nếu có một nơi để đặt lưng thì tốt quá. Thượng Quan Uyển Nhi đứng dậy nói: - Xin đi theo Uyển Nhi. Long Ưng theo nàng ra phía sau nội đường, lập tức cảm thấy sửng sốt. Trước mắt hắn là một ao lớn, trên có một hành lang uốn lượn bao quanh, đá trong hồ được xếp chồng lên thành bốn con tuấn mã. Giữa khu đình đài lầu các, có một cây cầu nhỏ nước chảy quanh co. Hắn thật sự không ngờ chốn hậu cung lại có nơi tiên cảnh thế này? Khó trách được Võ Chiếu lại chọn đây là nơi chính cung. Thượng Quan Uyển Nhi dẫn hắn đi qua chính viện vào một tòa lầu có ba tầng, tầng hai và tầng ba cũng có hành lang cao vời vợi, tràn ngập mùi sách. Nàng dịu dàng nói: - Đây là nơi ở của Uyển Nhi, Long đại ca hãy ở tạm đây nghỉ ngơi. Hàn xá không đủ tiện nghi, mong huynh không chê đã là niềm vinh hạnh cho Uyển Nhi. Long Ưng thấy hai bên tả hữu treo đôi câu đối: “Thối nhàn tiểu trúc” cùng “Thược tỏa yên vân”. Khen: - Rất có ý nghĩa, có phải đại nhân viết không? Thư pháp rất đẹp! Thượng Quan Uyển Nhi trả lời: - Để đại ca phải chê cười rồi! Lúc đi vào trong, hắn thấy gian phòng rất rộng rãi, khung cửa sổ điêu khắc tinh xảo, đồ dùng trong nhà mang màu sắc cổ kính. Ở giữa treo một bức hoành phi: “Vạn tượng vô thanh quan tự tại”, đương nhiên là cũng được người con gái này viết. Long Ưng tức cảnh sinh tình, không khỏi thay đổi cảm nhận với nàng, nói: - Ta muốn ngủ ở khuê phòng của đại quan. Lúc này có hai nữ tỳ vội vàng ra ngoài đón khách, vừa nghe câu nói lớn mật của Long Ưng liền sợ lùi lại. Thượng Quan Uyển Nhi cười khổ nói: - Đại ca muốn ngủ ở đâu thì Uyển Nhi không thể giữ được. Nàng lại vui vẻ nói: - Đại ca cứ yên tâm nghỉ ngơi, lúc nào thánh thượng cho lui, muội sẽ trở về đánh thức huynh. Long Ưng tự nhiên tỉnh lại, Thượng Quan Uyển Nhi đang lên lầu nhưng bước chân của nàng không hề phát ra âm thanh, tuy nhiên hắn lại có thể nghe được những thứ vô âm vô thanh. Lúc này trong đầu hắn đã tưởng tượng ra mùi hương thơm tỏa ra từ da thịt của người tài nữ, từ đó có thể phán đoán được võ công của nàng thâm hậu thế nào. Đây là cảm giác chưa từng có, hắn hiểu là ma công của mình lại có sự tiến bộ. Từ sau trận chiến tại Núi Thanh Thành, hắn luôn ở giữa tầng thứ chín và tầng thứ mười của ma công pháp, nhưng mỗi khi hắn dấn thân vào tầng thứ mười ma cực thì luôn có thể hóa giải hiểm nguy, tìm được đường sống trong chỗ chết. Tài nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đi đến, ngồi xuống mép giường, giơ bàn tay ngọc trắng muốt vỗ nhẹ lên bả vai hắn. Long Ưng nắm lấy tay nàng, Thượng Quan Uyển Nhi vừa kịp kêu lên một tiếng thì thân thể mềm mại đã rơi vào lòng Long Ưng, hắn kéo eo nàng xuống, thuận thế hôn vào lòng bàn tay. Thượng Quan Uyển Nhi run rẩy kêu lên, Long Ưng đã ấn nàng sát vào góc giường, khiến nàng không thể nào cự tuyệt. Đôi mày của tài nữ chau lại, sẵng giọng: - Long đại ca! Long Ưng cảm thấy kỳ lạ, thuận tay kéo nàng lên giường, muốn cùng nàng ân ái một phen. Hắn muốn chiếm lấy đôi môi thơm của nàng, làm sao có thể chỉ hôn tay? Sáng nay lúc nói chuyện cùng Mẫn Huyền Thanh mấy câu cũng đã được ngắm thỏa thuê nhan sắc của mỹ nữ, hoàn toàn không giống những lần tùy ý đùa cợt trước đó. Ma tính của bản thân mình rốt cuộc là đã đạt đến cảnh giới nào? Nghĩ tới đây, trong lòng chấn động, đột nhiên hiểu ra “Tiên chiêu” của Đoan Mộc Lăng. Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc nói: - Đại ca ngủ chưa đủ sao? Long Ưng nhìn xuống, thấy đôi mắt đẹp sâu thẳm đang nhìn mình, hỏi: - Ta đã ngủ bao lâu? Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Một canh giờ. Long Ưng bị nhan sắc của nàng hấp dẫn, nhanh chóng cúi xuống hôn vào cổ ngọc thanh tao, say mê hít hương thơm, nói: - Thượng Quan đại nhân thật là thơm. Thượng Quan Uyển Nhi run rẩy trách: - Long đại ca đừng vô lễ! Long Ưng cười ha hả, ngồi thẳng dậy nói: - Muốn ta thủ lễ là trái với tính tình. À, bây giờ có phải đi gặp thánh thượng hay không? Dù Thượng Quan Uyển Nhi có cố nghiêm mặt thế nào thì gương mặt nàng vẫn ửng đỏ, nàng run giọng nói: - Hoàng thượng đang trên điện chầu. Long Ưng thấy thật kỳ lạ, Thượng Quan Uyển Nhi tuyệt đối không phải dạng khuê nữ, vậy tại sao lại chống trả mãnh liệt như vậy khi bị xâm phạm? Hắn bèn hỏi: - Ta nên làm gì bây giờ? Thượng Quan Uyển Nhi cố gắng khiến cho tâm tình ổn định trở lại, lại không thể cư xử vô lễ với người nam nhân này, bèn dịu dàng nói: - Nếu là người khác, Uyển Nhi sẽ bắt hắn tĩnh tâm chờ đợi. Nhưng huynh là huynh, nếu huynh muốn đi cứ đi đi! Lúc hoàng thượng hỏi, Uyển Nhi có thể nói bởi vì huynh không đủ kiên nhẫn. Hi hi! Long Ưng thấy sắc mặt nàng ngây thơ đáng yêu, quên mất lời cảnh cáo của Bàn công công, cúi xuống cắn vào cái má nõn nà, nàng e thẹn cúi đầu, lại không có chút thể hiện oán trách nào. Long Ưng thầm nghĩ hiện tại nửa muốn cùng nàng hoan hảo, vẻ xinh đẹp này nửa muốn cự tuyệt nửa muốn mời chào hắn, thành ra hắn lại có cảm giác quan hệ hai người đang trở thành loại tình ái ám muội. Ý nghĩ này chưa từng xuất hiện, nhưng nhỡ đâu đây là thủ đoạn của Đoan Mộc Lăng. Ai dà! Hắn còn cho là mình đang chiếm thế thượng phong, nghĩ tính toán của nàng đã sai, đắc chí tự cho mình là đúng. Như trong “Vô thượng trí kinh” đã viết: - Tiên tử biết ta, ta lại không biết Tiên tử, đây chính là điểm mấu chốt. Tuy vậy, may mắn sắc tâm vẫn còn, không muốn rời xa cơ thể ấm nóng của mỹ nhân, hỏi: - Rốt cuộc thì họ đang bàn chuyện gì mà lâu như vậy? Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: - Chủ yếu là thảo luận về chế độ nộp thuế, ra pháp quy mới và tuyển chọn một tiết độ sứ Kiếm Nam mới. - Tin Hắc Xì Thường Chi Đại tướng qua đời không được công bố, nhưng lại muốn công khai tuyển chọn nhân tài mới. Ai dà! Các vị Quốc lão, Ngụy Vương, Lương Vương, Nghiệp quốc công, Hằng quốc công đều đã có lựa chọn riêng trong lòng, vậy nên đến khi thảo luận mới tốn nhiều thời gian. Long Ưng kinh ngạc nói: - Tại sao huynh đệ nhà Trương Thị lại có thể cùng lên chầu? Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Bọn họ có chức quan mà! Huống chi hoàng thượng là người quyết định ai có thể vào chầu! Đoạn nàng nói tiếp: - Chế độ nộp thuế thật ra lại là vấn đề đơn giản nhất. Gần đây Hoàng thượng muốn giảm thuế, lấy lòng dân chúng. Bất luận dùng người hay kế sách gì, dưới sự ủng hộ của Quốc lão cùng Lương Vương, kẻ nào dám nghịch ý hoàng thượng chứ? Long Ưng hứng thú nói: - Nói như vậy, đạo trị quốc của hoàng thượng thật là thượng pháp hạ đạo đó! Thượng Quan Uyển Nhi kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp, nói: - Uyển Nhi ngược lại không hề nghĩ tới, không ngờ Long đại ca đối với việc quốc gia đại sự lại thông thạo như vậy. Long Ưng nói: - Thượng pháp hạ đạo! Ý là đối với quan lại thì dùng Pháp gia nghiêm trị, đối với dân chúng thì dùng Đạo gia mà trị, tận lực làm yên lòng dân chúng. Long Ưng thừa cơ hội hôn lên khuôn mặt ngay gần môi nàng, lần này Thượng Quan Uyển Nhi không tránh né nữa, chỉ oán trách liếc mắt nhìn hắn. Long Ưng thấy nàng chẳng những ngồi ngoan ngoãn, còn mặc cho hắn làm gì thì làm, bất giác lại sinh ra cảm giác nghi ngờ. Bất quá hắn hiểu đến lúc mặt trời lặn sẽ phải đến chỗ Mẫn Huyền Thanh báo danh, không có thời gian tiếp tục chiếm tiện nghi của nàng nên mới kìm nén không được lòng hiếu kỳ, nói: - Pháp lệnh mới là gì? Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Pháp quy là do hoàng thượng đặt ra, để không cho mang cung tên vào trong thành, nhưng chỉ áp dụng ở Thần Đô, Tây Đô, Dương Châu cùng bốn thành đô khác. Ví như mỗi ngày số lượt thuyền đến và đi tới Thần Đô đạt con số mấy ngàn, Quốc lão cho rằng phải đem tất cả cung trên thuyền treo lên cột buồm trụ thì may ra mới có thể giải quyết vấn đề nan giải này. Long Ưng gật đầu nói: - Đây chính là pháp lệnh để phòng ngừa thích khách. Thượng Quan Uyển Nhi nói: - Hoàng thượng lo lắng nhất là Quốc lão, cho nên sau khi nghe tin Đại tướng qua đời liền lập tức lệnh cho Lý Đa Tộ Đại tướng đến Vũ Lâm Quân tuyển ra cao thủ, tăng cường bảo vệ Quốc lão. Long Ưng nhớ lại ngày hôm qua đến quán rượu Đổng gia, thấy quân số của Địch Nhân Kiệt tăng lên nhanh chóng. Hắn vươn tay nắm lấy tay nàng cười nói: - Khẳng định là không kẻ nào dám phản đối, pháp quy sẽ nhanh chóng được thông qua. Đoạn hắn ôm lấy thân thể nhuyễn ngọc ôn hương của nàng vào lòng. Thượng Quan Uyển Nhi duyên dáng kêu lên một tiếng, hai tay vô lực đặt lên vai hắn, mặt ửng đỏ, lúng túng nói: - Lý là như vậy, nhưng khi Quốc lão đưa ra biện pháp thành Phòng Châu liền bị Ngụy Vương cùng Dương Lại Tư phản đối. Họ cùng Quốc lão và Lý Chiêu Đức đang tranh luận kịch liệt. Uyển Nhi nhìn thấy thế không đành lòng, đành phải chạy ra ngoài tìm Long đại ca! Long Ưng xông tới áp môi lên cặp môi đỏ mọng ướt át của nàng, vẫn muốn tiến vào sâu hơn nhưng chỉ lướt qua rồi đành ngừng lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang