[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 33 : Đại náo thiền viện (hạ).

Người đăng: 

.
Long Ưng mừng rỡ trong lòng, biết gã đã trúng kế. Gã hòa thượng này võ công cao cường, phỏng chừng còn cao hơn hắn đã phán đoán. Nếu như bị gã này cản chân, lại thêm một đám người vây đánh, khẳng định sẽ không còn cơ hội hôn môi Tiên Tử. Cho nên hắn nhất định phải đánh trọng thương gã hòa thượng này. (*haiz, động lực sống trong sáng thật) Long Ưng nhắm mắt lại, dùng linh ứng để dò tìm vị trí của Trí Ngu. Ngày đó, hắn bị tứ đại đệ tử của Pháp Minh vây công, vũ khí chính là cầu hình vòm. Còn vũ khí bây giờ là chân đạp Đại Hùng Bảo Điện. Đột nhiên hắn xoay người ngã về phía trước, cơ thể song song với mái hiên, hai chân đạp nhẹ vào mái hiên, lao thẳng đến Trí Ngu như bão tố. Với công phu trấn định và tu dưỡng như Trí Ngu, mà lúc này cũng tỏ ra kinh hãi. Thời gian không cho phép gã tìm hiểu chuyện gì, mà cũng không thể không dùng hai tay. Tình huống này chẳng khác gì Dương Thiệt Lãnh dưới gầm cầu hôm trước. Bùm! Hai quyền phân biệt trúng tay lòng bàn tay phải và trái Trí Ngu. Trí Ngu bay ngược về sau, phun ra một ngụm máu, rơi xuống bên cạnh cây đại thụ đầy lá. Thanh âm như tiếng pháo trúc vang lên, cũng không biết đã đụng gẫy bao nhiêu cành cây. Nhìn thấy cảnh tượng này, ai cũng biết gã sẽ không còn sức để truy đuổi Long Ưng. Long Ưng cũng bị lực phản chấn đẩy ngược lại nóc điện. Bên trong tro bụi đầy trời, sáu bảy tên hòa thượng nhảy lên mép nóc điện. Long Ưng thuận tay phóng ra Thần Độn, trúng vào mặt một người trong số đó. Người nọ kêu thảm một tiếng rồi đổ ập xuống. Những gã hòa thượng khác vội vàng tản ra hai bên, từ hai cánh xông về phía nóc điện. Long Ưng thu hồi Phi Thiên Thần Độn, phi nhanh lên nóc điện, đến ngay đầu nóc điện thì quăng mình khoảng hai mươi trượng, rơi xuống một nhánh cây, lộn mèo một cái, ẩn mình vào sâu trong lùm cây. Ngoài mặt thì ai cũng nghĩ hắn đang chiếm thế thượng phong. Địch nhân không có cách nào bắt được hắn, nhưng thực tế, hắn đã phải nhảy liên tục, luân phiên kịch chiến, cho dù không bị thương nhưng ma nguyên vẫn bị hao tổn. Do dó hắn không dám đánh tiếp, đành phải lợi dụng khu rừng bên trong ngôi chùa, dẫn dụ địch nhân chạy vào, tận lực tạo thành tình thế khủng hoảng và hỗn loạn trong kẻ địch. Bỗng dưng, rất nhiều hòa thượng lúc trước ẩn mình trốn trong sơn môn, nay nhảy ra quát tháo. Long Ưng trong lòng thầm khen ngợi, liền vọt tới chỗ khói mù mịt. Hậu viện lúc này loạn như sắp tận thế. Trăm gã hòa thượng đang dùng nước cứu hỏa. Lúc này, hắn như dầu hết đèn tắt, lẻn ra ngoài hậu viện, từ núi cao nhảy xuống. Tiên Tử xinh đẹp đang chờ hắn. Long Ưng nhảy xuống bên cạnh nàng, chân đứng không vững, lảo đảo một cái, rồi lập tức ngã ra đằng sau. Đoan Mộc Lăng như tia chớp chộp lấy hắn, lôi trở lại. Long Ưng thấy trước mặt trời đất quay cuồng, vội ôm chặt lấy Tiên Tử. Ở chỗ không gian chật hẹp như đá đính ước này, Long Ưng và Tiên Tử đã ôm nhau lần thứ nhất. Đoan Mộc Lăng dịu dàng nói: - Khẩn trương điều khí vận tức, không nên suy nghĩ bậy bạ. Long Ưng gật đầu, cảm nhận cơ thể mềm mại của nàng, há miệng thở dốc. Sau thời gian điều tức gần một chén trà nóng, hắn nói: - Hoàn thành sứ mạng. Ồ, Hàn Ngọc Bản ở đâu rồi? Đoan Mộc Lăng đưa cái túi rỗng tuếch cho hắn, thản nhiên nói: - Vẫn còn trong hộp sắt ở Đồng điện. Long Ưng nhìn chằm chằm vào cái cổ xinh đẹp của nàng, cau mày nói: - Vốn Pháp Minh đã đem Hàn Ngọc Bản giấu trong hộp sắt. Tiên Tử không có cách nào mở hộp ra sao? Ánh mắt Đoan Mộc Lăng sáng long lanh, ôn nhu đáp: - Bẩm Tà Đế đại ca, tiểu nữ tử đã mở được hộp. Long Ưng khó hiểu nói: - Thế tại sao Tiên Tử lại không mang Hàn Ngọc Bản về? Đoan Mộc Lăng thản nhiên cười nói: - Tiểu nữ vốn hay nghịch ngợm mà. Nhịn không được đánh cho mấy chưởng biến thành bột đá. Xong hết mọi chuyện. Long Ưng há miệng, không nói nên lời. Đoan Mộc Lăng nói: - Trời sắp sáng rồi đấy. Việc lên núi do tiên sinh phụ trách, bây giờ xuống núi do tiểu nữ tử phụ trách. Long Ưng hồi phục tinh thần, hai tay dùng sức siết chặt nàng, thiếu chút nữa là bẻ gẫy cái eo thon. Cơ thể mềm mại của nàng không tự chủ được kề sát hắn. Nhưng nàng vẫn bảo trì được tư thái tiên tử, ngọc dung không dao động. Long Ưng hung hăng nói: - Bản chép tay ở chỗ nàng phải không? Đoan Mộc Lăng lơ đãng trả lời: - Đại khái là như vậy. Long Ưng nói: - Nàng có biết lão tử ôm nàng không? Đoan Mộc Lăng hơi nhún vai, nói: - Đương nhiên biết. Long Ưng nói: - Nàng cũng ôm ta. Đoan Mộc Lăng trả lời: - Xác thực là như thế. Long Ưng đang muốn hôn vào cặp môi thơm của nàng, xem nàng có còn duy trì được tư thái tiên tử hay không. Nhưng Đoan Mộc Lăng đã đạp vào giữa hai chân của hắn, khiến hắn hoảng hồn gập người xuống, Thần Độn văng ra, đau thấu trời xanh. Tiên Tử xinh đẹp dùng thân pháp khinh công thoát khỏi cái ôm của hắn, sau đó như một làn khói lao về hướng Lạc Dương. Mái tóc tung bay, tay áo phập phồng. Dưới màn đêm phụ trợ, thân hình ưu mỹ như tiên của nàng lộ rõ ra ngoài. Đuổi sau lưng nàng, chẳng khác nào mộng cảnh khiến người ta phát thèm. Nó như thuộc về ngươi, nhưng lại có thể không thuộc về ngươi. Đến trước một con sông nhỏ, Tiên Từ khoan thai đáp xuống mặt đất. Từ người của Đoan Mộc Lăng toát lên một cỗ tiên khí không thể xâm phạm. Long Ưng ngoan ngoãn đến bên cạnh nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ. Đoan Mộc Lăng nhìn hắn, nhu hòa nói: - Long Ưng, Long Ưng. Tiên sinh còn giận tiểu nữ tử sao? Long Ưng thở dài nói: - Cái này mà tiên pháp cái mẹ gì. Rõ ràng là quang cảnh động lòng người, nhưng lại không chịu cởi mở thân thể thần tiên để cho lão tử chiếm được thân xác của nàng. Nàng căn bản không để ý tới cảm nhận của lão tử. Đoan Mộc Lăng nói: - Đương nhiên là không phải vậy. Ngươi ta làm sao mà không thèm để ý đến cảm nhận của tiên sinh? Chỉ vì hoàn cảnh không cho phép, lại càng sợ ngoài tầm kiểm soát không thể ngăn cản. Như thế đối với tiên sinh và ta đều không có lợi. Long Ưng ngẩn ra nhìn nàng. Đoan Mộc Lăng tránh ánh mắt của hắn, nhẹ cúi đầu xuống. Mặc dù vẫn là thanh cao thoát tục, nhưng gương mặt lại thoáng đỏ ửng, khiến cho người khác phải động phách động thần. Long Ưng khó khăn nói: - Nàng thật sự để ý đến ta? Đoan Mộc Lăng hơi gật đầu. Long Ưng hồi phục lại sinh long hoạt hổ, cười ha ha nói: - Tiên tử đã nói ra thì không được rút lại. Nào, ngoan ngoãn nói cho ta biết, nàng đối với lão tử tình cảm dạt dào, không cách nào kềm chế được. Chỉ vì thời cơ hoặc nguyên nhân nào đó, tạm thời không thể cùng ta hợp thể giao hoan. Đúng không? Cuối cùng sẽ có một ngày Tiên Tử cam tâm tình nguyện dâng cơ thể thần tiên này cho ta. Đoan Mộc Lăng nghe vậy liền bật cười, bỗng dưng nhìn hắn, ánh mắt trong suốt dễ thương như không có đáy. Ánh mắt Long Ưng giao với nàng, nhất thời ma tính đại giảm, cảm thấy mình ép buộc nàng hơi quá đáng. Tiên Tử chợt chủ động bước tới, vai khẽ chạm vào người hắn, nhẹ nhàng nói: - Trời sẽ sáng rất nhanh. Tiên sinh không định trở về cung Thượng Dương làm việc sao? Long Ưng thở dài: - Hiểu rồi. Tạm thời không đụng người nàng. Nhưng ít ra nàng cũng phải tỏ chút gì đó. Nếu không thì ta sẽ thực sự giận nàng. Đoan Mộc Lăng nhịn không được cười rộ lên, bộ dạng đáng yêu nói: - Hiện tại đến phiên tiên sinh dùng sự tức giận để uy hiếp ta. Nhưng lại hoàn toàn hữu hiệu. Tiểu nữ tử làm sao dám chọc Ưng gia tức giận? Tiên sinh muốn người ta tỏ vẻ như thế nào? Long Ưng bước qua, tiếp cận vai nàng, cười hề hề nói: - Lập tức giao ra bản chép tay của “Vô Thượng Trí Kinh”. Lão tử xem qua một lượt rồi trả cho nàng. Đoan Mộc Lăng nhìn hắn, rồi cười: - Bản chép tay đã bị Trưởng lão hộ pháp mang đi rồi. Yêu cầu của Ưng gia làm khó tiểu nữ tử đấy. Long Ưng cười hì hì nói: - Không sao, chính miệng Tiên Tử đọc lại Vô Thượng Trí Kinh một lần cho tiểu đệ nghe là được. Gò má Đoan Mộc Lăng lập tức đỏ ửng, sẵng giọng: - Ưng gia không chịu buông tha cho tiểu nữ tử sao? Long Ưng nói: - Khi Tiên Tử lúng túng, Tiên Tử thật đẹp. Tiểu đệ vĩnh viễn sẽ không bỏ qua cho nàng. Nàng nhất định phải gả cho ta. Nếu mềm không chịu thì sẽ dùng sức mạnh. Ha ha, khi nào Tiên Tử đọc Trí Kinh cho tiểu đệ nghe? Đoan Mộc Lăng mềm giọng: - Để người ta nhớ lại được không? Long Ưng mừng rơn. Không ngờ ức hiếp Tiên Tử lại mang đến niềm vui như vậy. Một người nghiêm nghị không thể xâm phạm như Tiên Tử lại không hề có vẻ giận dữ. Hắn hỏii: - Suy nghĩ trong bao lâu? Đoan Mộc Lăng không biết đang nghĩ đến chuyện gì, gương mặt xinh đẹp lại càng đỏ hơn, nói: - Sau khi trở về Lạc Dương, người ta sẽ bế quan mười ngày. Hết thảy đợi sau khi xuất quan rồi nói. Long Ưng cau mày nói: - Mười ngày lâu quá. Lão Tử nhiều lắm chỉ nhịn được ba ngày. Đoan Mộc Lăng nhìn sắc trời, nói: - Sợ tiên sinh rồi. Tiểu nữ sẽ bế quan ba ngày. Tà Đế thỏa mãn chưa? Long Ưng có chút chóng mặt. Tiên Tử chịu nghe lời của mình, lại còn thích ý? Hắn nói: - Hiện tại, tiểu đệ phải ôm Tiên Tử, đảm bảo cơ thể thần tiên của Tiên Tử sẽ dành cho ta. Đoan Mộc Lăng chấn động kêu lên: - Không thể được. Sau đó nàng quăng mình sang bờ bên kia. Long Ưng hận đến nghiến răng nghiến lợi, điên cuồng đuổi theo. Lúc hai người đến cửa thành, Long Ưng tiễn Đoan Mộc Lăng trở lại am ni cô, đứng trước cửa am nói: - Tiên Tử phá được ma pháp, phải chăng là ngộ ra từ Trí Kinh? Đoan Mộc Lăng nói: - Xác thực là như thế! Sau đó nàng tươi cười nói: - Ta thực hối hận khi làm điều đó. Trái lại còn bị tiên sinh truyền ma khí vào. Long Ưng khó hiểu nói: - Bằng tiên công tinh thuần của Tiên Tử, mặc dù nhất thời trở tay không kịp, nhưng so với bên ngoài thì cũng chỉ là tiện tay thôi. Đoan Mộc Lăng sâu kín nhìn hắn nói: - Tiểu nữ tử không dám. Tà Đế tặng ta lễ trọng, sao có thể không trân trọng chứ? Long Ưng gãi đầu: - Tiên Tử rõ ràng có tình ý với tiểu đệ. Vì sao lại không nguyện ý thân mật cùng ta? Đoan Mộc Lăng trách cứ: - Tiên sinh lại đùa giỡn người ta rồi. Ta sẽ bế quan bảy bảy bốn chín ngày. Chặn tiên sinh ở ngoài cửa. Long Ưng cười theo: - Tiên Tử da mặt mỏng, tiểu đệ hiểu mà. Nàng có lẽ đã lĩnh ngộ Trí Kinh, vì sao lại không có cách nào từ Trí Kinh tìm bí quyết đối phó với tiểu đệ? Đoan Mộc Lăng nói: - Kiếm điển hoặc Trí Kinh đều có bí quyết đặc biệt. Ví dụ như Hàn Ngọc Bản của Trí Kinh, nếu đọc ngược, tuyệt không phải câu trên nối với câu dưới, mà là theo câu thơ “Giáp kỷ tử ngọ cửu, ất canh sửu vị bát”. Từ một câu này có thể nhảy sang một câu khác. Nếu đọc theo phương pháp bình thường, thì sẽ không hiểu thông. Mà hiểu không thông thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Tiên sinh nói Pháp Minh có thể nhìn ra được điểm này hay không? Cho tiên sinh xem bản chép tay là hại tiên sinh. Nhưng tiên sinh lại cứ bức người ta nói ra. Bá đạo quá đấy. Long Ưng cợt nhả: - Chuyện gì cũng được, nhưng chuyện này thì không thương lượng được. Ta sẽ đặt một cái ghế ngồi ngoài cửa chờ nàng xuất quan. Một là tìm hiểu bí mật của Trí Kinh. Hai là....Ha ha.... Đoan Mộc Lăng tức giận nói: - Cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị tiên sinh bức tử. Xong nàng lại nói: - Sau khi xuất quan, người ta sẽ làm một vài món chay hiếu kính, Long tiên sinh cảm thấy như thế nào? Long Ưng mừng lớn: - Còn chưa thấy qua cái dáng vẻ khi ăn của Mộc cô nương. Đến lúc đó không được hẹn ba lần bốn lượt đấy nhé. Đoan Mộc Lăng khoát tay ra hiệu hắn dừng lại. Long Ưng chu môi hôn gió. Đoan Mộc Lăng hung hăng lườm hắn một cái rồi bước vào trong am. Long Ưng nhảy lên vài cái, co giãn tay chân, hú lên một tiếng quái dị, rồi trở xuống mặt đất, quay người bước đi. Lúc này đến Ngự Thư Phòng thì còn hơi sớm, trở lại Cam Thang Viện thì không kịp thời gian để ba cô gái kia vuốt ve. Chi bằng đến chỗ Mẫn Huyền Thanh, nếu không lại bị Thất Mỹ trách cứ. Sau khi hạ quyết định, bước chân liền tăng tốc.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang