[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không

Chương 31 : Đêm dọ thám thiền viện (hạ).

Người đăng: 

.
Long Ưng ngây người, mồm há hốc. Vẻ mặt phụng phịu hờn dỗi của Đoan Mộc Lăng, e rằng ngay cả trên tiên giới cũng khó thấy được, càng biểu lộ trái tim của nàng đã nghiêng về phía mình. Hắn vội hỏi: - Đúng! Đúng! Vừa rồi mới bàn dang dở, liền chuyển sang đề tài thú vị. Hắc! Nếu ta dự liệu không sai, Pháp Minh cướp hai phiến hàn ngọc khắc Vô Thượng Trí Kinh, là muốn dụ Tiên Tử đi đoạt lại. Do đó y có thể bố trí bẫy rập chờ Tiên Tử sa chân. Chuyện khác không cần tiểu đệ nói ra nữa! Đoan Mộc Lăng thờ ơ nói: - Điều này ta sớm đoán được, cho nên mới phải nhờ tới một tiểu tử tinh quái, bại hoại như ngươi đi cùng ta. Ài! Thật không biết là họa hay phúc! Long Ưng mừng rỡ: - Đa tạ Tiên Tử khích lệ, biết rõ tiểu đệ là một cái bẫy khác, nhưng vẫn chấp nhận bước đôi chân tiên nữ vào, thật sự coi trọng “cái bẫy” này quá! Đêm nay chúng ta vừa nói chuyện yêu đương, vừa bắt đầu tiến hành... ăn trộm, Tiên tử có cao kiến gì không? Đoan Mộc Lăng hé miệng khẽ cười thật nhẹ, liếc hắn một cái, đôi mắt trong vắt, bình thản như không có vẻ gì là buồn cười cả. Nàng dịu dàng hỏi: - Có thể khởi hành được chưa? Hai người đứng trên đỉnh núi, trong đêm tối quan sát trong vòng năm dặm bên ngoài Tịnh Niệm Thiền Viện trên đỉnh núi. Xa xa phía bên phải là doanh trại của quân đội Đại Chu (1) kéo dài qua mấy đỉnh núi, cho thấy Võ Chiếu (2) cũng không nới lỏng sự đe dọa đối với Pháp Minh. Chỉ cần bà ra lệnh một tiếng, Tịnh Niệm Thiền Viện sẽ phải hứng chịu một cuộc tấn công có tính hủy diệt. Đoan Mộc Lăng nói: - Dù cho Pháp Minh và các đệ tử là Tứ Đại Hộ Pháp đi vắng, Tịnh Niệm Thiền Viện vẫn có mười tám hộ tự tăng cầm đầu mấy ngàn tăng lữ. Những hộ tự tăng này được Pháp Minh dốc lòng huấn luyện, không ít người võ công cao cường. Hộ tự tăng đứng đầu có pháp danh Trí Ngu, xuất thân Phật môn chính tông, vì phạm sắc giới, sau khi bị trục xuất khỏi phật môn, mới về dưới trướng Pháp Minh. Trí Ngu là trợ thủ đắc lực của Pháp Minh, địa vị còn trên cả Tứ Đại Hộ Pháp. Gặp người này, chớ nên khinh địch. Long Ưng nói: - Như thế chúng ta có thể dùng trí đối phó. Đoan Mộc Lăng nói: - Chỉ riêng việc làm thế nào quá được tai mắt kẻ địch, lẻn vào thiền viện đã không dễ dàng gì. Long Ưng nói: - Nghênh ngang từ cửa chính đi vào, đương nhiên là không thể được rồi. Hắc! May mắn là kẻ hèn này có diệu kế, chỉ sợ Tiên Tử không chịu hợp tác. Đoan Mộc Lăng bất đắc dĩ nói: - Đã sớm biết tên vô lại nhà ngươi có ý đồ làm loạn mà! Có kế gì, mau nói ra đi! Long Ưng nhích tới gần một chút, thiếu chút nữa chạm vào vai nàng, cười hì hì: - Xin Tiên Tử mở trái tim tiên nữ ra một chút, xem tiểu đệ như tình lang của nàng. Bất chợt hưởng thụ một chút tư vị ấm áp ngọt ngào, tình chàng ý thiếp, rồi sau đó lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, như dấu chân trên tuyết, thoáng chốc đã không còn dấu tích, đó chẳng phải là một thử thách đối với thiền và tiên pháp sao? Đoan Mộc Lăng đưa mắt nhìn hắn, khuôn mặt như bao phủ bởi một vầng hào quang thánh thiện, đôi mắt đẹp lấp lánh, nhẹ nhàng nói: - Đêm đó ta không có ý giết ngươi. Dù ngươi sử dụng chiêu số vô lại, phá vỡ Kiếm Tâm Thông Minh của ta, ta cũng từ bỏ ý định so tài cao thấp với ngươi. Ta cũng kiểm tra và thấu hiểu, ngươi vì biết rõ tâm ý của ta, có thể phó mặc tính mạng và Ma Chủng mà không chút để ý. Không biết có phải đây là mối oan nghiệt từ kiếp trước, mà kiếp này gặp phải tiểu tử dây dưa lằng nhằng nhà ngươi, thủ đoạn trêu ghẹo người ta phải nói là nhiều không kể xiết, chưa đạt được mục đích thì chưa từ bỏ ý định. Nếu như ngươi chỉ muốn thỏa mãn ý muốn cá nhân, khiến cho đêm nay rối tinh rối mù, thành sự thì ít, bại sự thì nhiều, ta sẽ lập tức quay về Tĩnh Trai, từ nay không để ý tới ngươi nữa. Hiểu chưa? Nói xong, như kìm không được ý cười, nàng miễn cưỡng kìm chế, vẻ mặt ngộ nghĩnh đáng yêu cực kỳ động lòng người. Long Ưng cả hồn lẫn xác đều say, vỗ ngực bảo đảm: - Xin Tiên Tử tuyệt đối tin tưởng ở ta, từ đêm nay trở đi, nếu không thể không tiếp xúc thân mật với Tiên Tử, cũng là vì không có cách nào khác. Hơn nữa, trước khi chuyện đó diễn ra, ta sẽ nói rõ để Tiên Tử cân nhắc, sau khi Tiên Tử cho phép, mới hành động. Như thế Tiên Tử yên tâm rồi chứ? Đoan Mộc Lăng lườm hắn một cái, nói: - Cam đoan của ngươi không đáng một xu! Chỉ nhìn vẻ mặt dương dương đắc ý của ngươi, là biết ngươi không có kế gì tốt đẹp. Trước hết hãy nói thử xem, ngươi có diệu kế gì lẻn vào thiền viện? Long Ưng kìm nén nỗi mừng như điên trong lòng, Đoan Mộc Lăng không còn là Đoan Mộc Lăng trước kia, nàng đã bắt đầu nảy sinh tình ý với mình. Hắn vờ nghiêm túc: - Xin Tiên Tử theo tiểu đệ, thấy tận mắt tại chỗ, dễ hiểu và có sức thuyết phục hơn miêu tả bằng lời rất nhiều. Nói xong, hắn lao về phía Tịnh Niệm Thiền Viện, Đoan Mộc Lăng thầm than một tiếng, mái tóc tung bay, đuổi theo hắn. Long Ưng kề tai Đoan Mộc Lăng, nói: - Chúng ta từ phía này lén đi lên. Đoan Mộc Lăng ngẩng đầu lên, quan sát vách núi dựng đứng như bị một lưỡi rìu khổng lồ chém xuống ở phía sau Tịnh Niệm Thiền Viện, cách chừng ba trăm trượng. Từ những khe hở trên vách đá, những rễ cây già thò ra, bò lan bốn phía. Nàng thở ra, nói với vẻ khó tin: - Cách này không thể được rồi, cây gần nhất cũng cao cách chúng ta ba mươi trượng, căn bản là không có nơi đặt chân mượn lực. Long Ưng tháo chiếc túi trên lưng xuống, cởi áo khoác ngoài, lộ ra một bộ y phục dạ hành, ung dung nói: - Chính vì “không thể được”, địch nhân mới không ngờ có người có thể lén đi lên từ phía này, mà như thế thì cách này càng là cách để lẻn vào thiền viện mà không bị phát hiện. Tiên tử nghĩ ra được cách nào tốt hơn chăng? Đoan Mộc Lăng lườm hắn, thấy vẻ mặt đắc chí của hắn, hơi chán nản, đôi mày thanh tú chau lại, nói: - Ta thừa nhận nếu như có thể trèo lên vách đá này thành công, thì lối này là lối tốt nhất để lẻn vào. Cũng biết ngươi đã tính trước rồi, cho nên cố ý thừa nước đục thả câu, rốt cuộc ngươi đang định bày trò gì vậy? Long Ưng biết nàng đối với mình càng lúc càng không giữ được trái tim sắt đá như trước, hớn hở nói: - Trước hết tiểu đệ muốn thỉnh giáo Tiên tử một vấn đề, nếu đêm nay có thể thành công thu hồi hai phiến hàn ngọc, có phải Tiên tử sẽ không quay về Tĩnh Trai, mà sẽ ngoan ngoãn để ý tới ta một chút? Đoan Mộc Lăng khôi phục phong thái điềm tĩnh, dịu dàng nói: - Chẳng qua là hù dọa ngươi thôi! Long huynh đừng để ý làm gì. Long Ưng cười nói: - Hóa ra Tiên tử trêu đùa ta. Hắc! Thật sự sảng khoái! Đoan Mộc Lăng thở dài: - Có thể đứng đắn một chút không? Long Ưng đi qua đi lại, ngước nhìn bầu trời đêm, rồi đứng cách vách đá mười trượng, vẫy vẫy tay: - Mời Tiên Tử lại đây, đứng sau lưng tiểu đệ. Với sự thông minh của mình, Đoan Mộc Lăng vẫn không đoán được trong hồ lô của hắn có thuốc gì, nhưng lại biết tiểu tử này chắc chắn có cách, theo lời tới đứng phía sau hắn. Long Ưng lấy Phi Thiên Thần Độn từ trong lòng ra, lại đưa bao vải to cho Đoan Mộc Lăng, để nàng choàng trên lưng, rồi nói: - Xin Tiên tử nắm chặt hai vai ta, tiểu đệ sẽ lao về phía trước, thi triển kỹ năng tung người lên cao bí truyền, ước chừng có thể lên cao ít nhất hai mươi trượng. Sau đó, bằng bảo bối trên tay, ta sẽ móc vào cây trên vách đá. Điều duy nhất Tiên Tử phải làm là đề khí khinh thân, tất cả những chuyện khác, giao cho tiểu đệ lo liệu. Đoan Mộc Lăng hỏi: - Đồ vật trên tay ngươi là cái gì? Long Ưng nói: - Là công cụ có thể giúp chúng ta vào thiền viện như chỗ không người, được Từ Tử Lăng, Trần Lão Mưu phỏng chế theo Phi Thiên Thần Độn của Lỗ Diệu Tử năm xưa. Đoan Mộc Lăng thở dài: - Giỏi lắm, hóa ra ngươi đã có tính toán từ trước. Lúc này, điều ta muốn nhất là đánh ngươi một trận! Long Ưng lập tức hồn mê, ý mẩn, thiếu chút nữa đứng không vững, cái cảm giác da thịt tiếp xúc rung động lòng người này, chạy thật sâu vào hồn phách, xương tủy của hắn. Đoan Mộc Lăng cũng như bị điện giật, thân thể run rẩy, từ cái miệng thơm tho như mùi đàn hương, phát ra một tiếng kêu duyên dáng có thể làm hồn xiêu phách lạc. Long Ưng nghe tiếng kêu của nàng, hồn bay tận chín tầng mây, quên hết phải làm chuyện gì. Đoan Mộc Lăng hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, giọng oán trách: - Long Ưng! Long Ưng cười khổ: - Xin Tiên Tử yên tâm, khi ta tiến vào trạng thái Ma cực, sẽ không còn tà niệm, không còn bất kỳ dục vọng nào. Mà Tiên Tử giữ gìn kỹ lưỡng như thế, cũng có thể xem sự tiếp xúc thân mật của chúng ta là thoáng qua. Chỉ có điều, sau khi chúng ta đã có lần tiếp xúc đầu tiên, lần sau chúng ta nên kéo dài một chút, để tận hưởng cảm giác đó. Hắc! Sướng tê người! Đoan Mộc Lăng đưa hai tay hung dữ nắm chặt vai hắn, khiến hắn đau đến tận tim gan. Long Ưng sợ nàng đổi ý, vội vàng tập trung tinh thần, thoáng chốc lên đến cảnh giới Ma cực. Một cảm giác thật tuyệt diệu liền phát sinh, đôi bàn tay trắng như ngọc của Tiên tử biến thành một cầu nối giữa hai người, hai tâm hồn vốn tách biệt, chợt dung hòa làm một. Đó là một cảnh giới kỳ lạ hoàn toàn vượt quá trải nghiệm bình thường, chỉ có tâm hồn hai người cảm nhận, không có bất kỳ lời lẽ nào có thể miêu tả được. Đoan Mộc Lăng cũng vượt quá tự nhiên, lên đến tầng cao nhất của Kiếm Tâm Thông Minh, không tiếp xúc một vật cụ thể nào, nhưng lại như thể tiếp xúc với tất cả. Long Ưng quát khẽ: - Chuẩn bị! Rồi lao về phía trước, Đoan Mộc Lăng đề khí khinh thân, trở nên nhẹ như một chiếc lông chim, hai chân lơ lửng trên không như không có trọng lượng, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên trời, theo gió mà đi. Long Ưng nheo mắt nhằm tới một tảng đá lớn, nhảy lên đáp xuống, hai chân đạp mạnh vào rìa tảng đá, co lại, ma công bạo phát, sinh ra lực đạo mãnh liệt, người xiên xiên vọt lên, cưỡi mây lướt gió tới độ cao cách mặt đất hai mươi trượng, cũng là độ cao nhất mà hắn có thể đạt tới. Tay phải Long Ưng phát động cơ quan trên Thần Độn, Thần Độn bắn tới mục tiêu, chuẩn xác móc vào một cành cây cổ thụ. Ngay trong khoảnh khắc Long Ưng dừng lại ở điểm cao nhất, toàn bộ cơ thể mềm mại của Đoan Mộc Lăng dán sát trên lưng hắn, tạo nên một sự tiếp xúc thân mật nhất. - Phựt! Long Ưng bấm nút cơ quan, mang theo mỹ nữ tiếp tục nhảy lên cao, tay trái giơ lên nắm lấy cành cây, mượn lực bật lên, hai chân liên tục dụng lực, bay thẳng lên hơn mười trượng, lần này không dùng tới Thần Độn, rơi vào một mỏm đá nhô ra chừng một thước trên vách đá. Long Ưng vận khí điều hòa lại hơi thở, tập trung ma công, nói: - Tiên tử ôm ta, sẽ giúp ta dễ dàng bắn Thần Độn hơn. Đoan Mộc Lăng đổi thành ôm vai hắn, không nói gì. Long Ưng nhìn lên bầu trời sao, nói: - Nhìn kìa! Đêm nay trời đẹp quá! Đoan Mộc Lăng “ừ” một tiếng. Giờ phút này Long Ưng thật sự không có ý niệm “làm loạn” không đứng đắn, ngược lại hắn cảm thấy giây phút này càng kỳ ảo và trong sáng hơn bất cứ thời điểm nào trong quá khứ, thân thể thần tiên động lòng người đang chung một nhịp đập với hắn, không phân người hay ta. Long Ưng thở ra một hơi: - Ta đã chọn chính xác từng điểm rơi trong khi leo lên, kế tiếp sẽ leo lên một mạch, lên tới đỉnh núi mới có thể dừng lại nghỉ ngơi, để khôi phục nguyên khí hao tổn. Đoan Mộc Lăng nhìn lên bầu trời sao tráng lệ, thần sắc điềm tĩnh, dịu dàng nói: - Còn có khoảng cách hơn hai trăm trượng, ngươi phải làm theo khả năng, đừng vì có ta mà cậy mạnh. Long Ưng đáp ứng, tung người lên. ... Long Ưng mở ma nhãn ra, trong mắt là cả bầu trời đêm mỹ lệ, vùng đất hơn ba trăm trượng phía dưới chân mở rộng ra, mười dặm về bên trái là doanh trại quân đội đang sáng đèn, thành Lạc Dương to lớn là một mảnh mờ mờ ở nơi xa. Đứng trên mỏm đá trên vách núi, cách đỉnh núi chưa tới ba trượng, gió đêm phe phẩy, tai mắt thanh tịnh, tâm hồn chưa bao giờ cảm thấy bình tĩnh, yên bình như thế. Sau lưng hắn, Đoan Mộc Lăng nhẹ nhàng nói: - Khôi phục nguyên khí chưa? Long Ưng hít sâu một hơi không khí trong lành, nói: - Hoàn toàn khôi phục. Tiểu đệ xoay người lại đây! Mấy đầu ngón tay thon nhỏ của Đoan Mộc Lăng lại bấu vào vai hắn, sẵng giọng: - Không được! Long Ưng vừa đưa tay ra thăm dò, Đoan Mộc Lăng phát ra hai đạo chân khí, xuyên qua huyệt Kiên Tỉnh, khiến hai tay hắn rũ xuống, không thể động đậy. Hắn cười khổ: - Ta chỉ muốn ôn lại mộng đẹp vừa rồi, Tiên Tử quá tàn nhẫn. Đoan Mộc Lăng lạnh nhạt nói: - Ngươi đã phá hết thanh quy giới luật của tiểu nữ, còn chưa thấy đủ sao, phải chăng muốn làm Đoan Mộc Lăng tức giận? Long Ưng ngạc nhiên: - Thật sự có thanh quy giới luật như vậy ư? Đoan Mộc Lăng nhịn không được, phì cười một cách duyên dáng, dịu dàng nói: - Không có! Là nhất thời bịa ra để dọa ngươi. Nhưng ngươi nhìn xem, đang là thời gian nào, địa điểm nào rồi, chúng ta đến đây là để làm chuyện nghiêm túc! (1) Đại Chu: là triều đại do Võ Tắc Thiên thành lập (690-705), còn gọi là Võ Chu, không phải nhà Chu (1122 TCN–249 TCN) do Chu Vũ Vương thành lập. (2) Võ Chiếu: tên thật của Võ Tắc Thiên. Bà thường được biết với tên gọi Võ Mị Nương. Chữ "Chiếu" trong tên bà vốn là chữ "chiếu" (•), khi lên ngôi Hoàng đế, để may mắn và tỏ rõ quyền uy tối thượng, bà đã tự tạo chữ mới (••••: nhật nguyệt đương không), ghép lại thành •, đọc là chiếu, và đổi Võ Chiếu (••) thành Võ Chiếu (••). Chữ “chiếu” này là một trong những chữ mới trong Võ Hậu Tân tự (Wikipedia).
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang