[Dịch] Nhật Nguyệt Đương Không
Chương 21 : Võ đài tỷ võ (thượng).
.
Thần thánh phương nào mà khiến Chử Nguyên Thiên phải lái xe đưa đến phủ Ngụy Vương thế này?
Phong Quá Đình nói:
- Đây là thời cơ ám sát tốt nhất.
Long Ưng nói:
- Giết tên này không cần phải gấp gáp nhất thời, người trong xe có thể còn có giá trị hơn thủ cấp của hắn.
Vào giây phút này, bằng trực giác, hắn cảm thấy sự tập trung của trạm gác đều bị xe ngựa thu hút, liền khẽ quát một tiếng, nghiêng người lướt đi, Phong Quá Đình như bóng với hình, chạy theo sau hắn.
Hai người ra sức thi triển thân pháp, nháy mắt đã vượt qua trăm bước, chạy thẳng tới bờ tường, thụp xuống bất động.
Một hồi lâu sau, vẫn không có gì khác thường xảy ra.
Phong Quá Đình thở phào nhẹ nhõm:
- Thành công! Thật sự là kích thích quá đi!
Long Ưng nói:
- Vượt tường!
Phong Quá Đình đã cầm sẵn Thần Độn trong tay, liền bấm nút, móng vuốt ở đầu Thần Độn bắn ra, móc chặt vào đầu tường cao hơn ba trượng, tay kia nắm tay Long Ưng, hai người cứ như thế mà bay qua đầu tường, mặt hướng vào phía trong.
Long Ưng thở phào nhẹ nhõm:
- Đây là vườn giữa, Thần Độn của chúng ta có thể phát huy hết tác dụng, nhảy tới nhảy lui trên cao, lính canh trên mặt đất và chó tuần tra sẽ tưởng là gió thổi qua thôi.
Phong Quá Đình thở dài:
- Đáng tiếc là ở đây sân viện nối nhau không dứt, lớn hơn Cam Thang Viện của huynh tới mấy lần, làm sao biết được Chử Nguyên Thiên đưa người tới đâu?
Long Ưng nói:
- Tuy rằng nhìn không được, nhưng có thể nghe được.
Hành động!
Hai người leo tường mà vào. Phong Quá Đình bắn độn trảo ra, móc vào thân một cây đại thụ cách đó tám trượng, trảo sắt bền chắc, thân hình y thẳng tắp bay đi. Long Ưng nhún chân trên đầu tường, như một mũi tên đuổi theo sau y. Cả hai đồng thời chui vào một đám cành lá rậm rạp kín đáo, tốc độ nhanh như chớp, cho dù có người nhìn thấy, sẽ tưởng là bị hoa mắt. Bọn hắn đồng thời nín hơi, bất động, tránh chó dữ phát hiện.
Long Ưng chỉ vào một tòa cung điện cao vút cách hai người hơn năm mươi trượng, nói:
- Trong cung điện vọng đến tiếng chân người, chỉ cần kín đáo tiếp cận trong vòng ba mươi trượng, ta chắc chắn có thể nghe được tiếng người đối đáp trong điện.
Phong Quá Đình líu lưỡi:
- Ma Chủng thật là thần thông quảng đại, có thể làm được những điều mà người thường không làm nổi.
Y chỉ vào nóc một tòa nhà ở giữa hai người và tòa cung điện mục tiêu kia, nói:
- Ta bắn Thần Độn ra, huynh mượn lực qua trước, sau đó phát ám hiệu.
“Phựt” một tiếng, Thần Độn bắn ra, móc vào gờ mái hiên.
Long Ưng lắng nghe tám hướng, triển khai toàn bộ cảm ứng, bỗng nhiên tung người lên, đạp chân vào sợi tơ Băng Tằm mượn lực, lập tức đáp xuống mái ngói của tòa nhà, thụp người bất động.
Một đội bốn lính tuần dắt một con chó to lớn, đi theo hành lang ngang qua dưới chỗ hắn nấp, hoàn toàn không biết phía trên có người. Chờ bọn chúng đi xa, Long Ưng búng một cái vào Băng Tơ, Phong Quá Đình hiểu ý, đề khí phi thân, mượn lực của Phi Thiên Thần Độn, vượt qua khoảng cách hơn mười trượng, đáp xuống bên cạnh Long Ưng.
Hai người bò về phía nóc nhà, nhìn về phía cung điện mục tiêu, quả nhiên đèn đuốc sáng trưng, bóng người lay động.
Long Ưng cười, nói:
- May mắn, ta vừa thấy Võ Thừa Tự.
Phong Quá Đình nói:
- Bây giờ còn cách cung điện có bốn mươi trượng, lại không thể nào tiếp cận.
Long Ưng gật đầu đồng ý. Bên ngoài cung điện đều là vườn hoa, hồ cá thấp bé, lính bảo vệ cánh gác nghiêm mật, căn bản là không có chỗ ẩn núp. Hắn thuận miệng nói:
- Chử Nguyên Thiên đến đấy!
Phong Quá Đình ngạc nhiên:
- Sao huynh biết?
Long Ưng không để ý, lơ đãng đáp:
- Ta nhận ra tiếng chân của hắn.
Rồi hắn giật mình:
- Ơ! Mà sao từ khoảng cách xa như vậy, ta có thể nghe được tiếng chân của hắn chứ?
Phong Quá Đình nắm chặt cánh tay hắn, nói:
- Điều này cho thấy Ma Chủng của huynh lại tiến bộ rồi. Mau cố gắng lắng nghe.
Long Ưng tập trung tinh thần, trong chớp mắt tiến vào trạng thái Ma Cực, tiếng của Chử Nguyên Thiên nhỏ đến nỗi chỉ có thể nghe được trong màng nhĩ của hắn:
- Bẩm báo Ngụy Vương, vị này chính là Ngũ Đạo Cô, Ngũ tôn giả của Dược Vương Giáo. Hoàn Thần Đan có hiệu lực kinh người mà chúng ta từng nhiều lần thử nghiệm, là do Ngũ tôn giả luyện chế thành.
Long Ưng nhích lại gần Phong Quá Đình, kề tai y, hỏi:
- Nghe được không?
Phong Quá Đình cười khổ, với thính lực của y, chỉ nghe được tiếng ong ong từ trong cung truyền tới.
Vẻ mặt Long Ưng luôn thay đổi, mặt mày tươi tắn, chỉ nhìn cũng biết hắn nghe trộm được tin tức hay ho.
Nghe chừng nửa canh giờ, Long Ưng nói:
- Chúng ta bắt đầu theo đường cũ quay về. Chỉ cần có thể thần không biết quỷ không hay quay về Lệ Ỷ Các, ngày mai có thể đem tên tiểu tử kia trêu đùa trong lòng bàn tay.
Lệ Ỷ Các. Phía ngoài Quan Nguyệt thư hiên (phòng đọc sách Quan Nguyệt).
Long Ưng và Phong Quá Đình nửa nằm, nửa ngồi cạnh nhau, thưởng thức cảnh đẹp Thần Trì. Nói về cảnh quan, Lệ Ỷ Các hơn hẳn Cam Thương Viện không chỉ một bậc. Gió hồ nhè nhẹ thổi, tiếng cười đùa vui vẻ của phụ nữ vọng tới từ phòng chính, càng làm nổi bật sự u nhã, thanh tĩnh của nơi này.
Hai người tắm rửa thay quần áo, tinh thần sảng khoái hẳn lên, tránh ở đây để Long Ưng kể lại những tin tức nghe lén được ở phủ Ngụy Vương. Cuối cùng Long Ưng nói:
- Đã rõ vì sao Qua Vũ tự tin đến như thế. Không cần ta chỉ, hẳn huynh cũng hiểu được ngày mai nên đối phó hắn như thế nào. Chúng ta không nói chuyện này nữa. Hàaaa...! Mời huynh một ly.
Sau khi nâng chén đối ẩm, Phong Quá Đình ngước nhìn ánh trăng trên hồ, cảm xúc nói:
- Đây là lần đầu tiên ta tới đây, thật là cảnh sắc tuyệt vời. Ài! Thánh thượng rất tốt đối với huynh, thật sự là quá mức, có sợ không?
Long Ưng cười:
- Ta biết huynh trung thành và tận tâm đối với Thánh thượng, cho nên không muốn nói sau lưng bà, thôi cũng đừng nói chuyện này.
Phong Quá Đình nói:
- Nói chuyện gì thì được đây?
Long Ưng nói:
- Nói Lệ Ỷ Các của ta đẹp như thế nào?
Phong Quá Đình nói:
- Ta biết huynh nghĩ gì rồi. Nhưng tôn chỉ của ta là tận lực mà làm, không vướng mắc, không lo lắng, đến mức có thể xem chuyện sống chết là bình thường, không lụy phiền vì có gia đình.
Long Ưng kinh ngạc:
- Phong huynh lại có ý nghĩ này? Ài! Thật đau đầu!
Phong Quá Đình mỉm cười:
- Phiền muộn của huynh, căn bản không phải là phiền muộn. Các nàng ấy đều là mỹ nữ hạng nhất, chỉ cần ngoắc tay, bảo đảm người muốn theo các nàng ấy sẽ xếp hàng dài cả dặm. Vì sao không chọn chồng cho các nàng ấy trong đám ngự vệ mà huynh biết?
Long Ưng nói:
- Bởi vì ta chẳng những hy vọng các nàng ấy ra khỏi cung, mà tốt nhất là rời xa Thần Đô, quên hết tất cả cuộc sống trước kia, sống một cuộc sống hoàn toàn mới.
Phong Quá Đình nói:
- Rõ rồi, huynh thật sự vì hạnh phúc cả đời của họ mà lo lắng, khiến ta cũng cảm thấy đó là việc nghĩa không thể chối từ. Người có đủ điều kiện tốt nhất, có thể tìm được trong đám học sĩ Bắc môn của chúng ta. Chúng ta xuất thân hàn vi, sẽ không coi trọng môn đăng hộ đối, mà lại được Thánh thượng che chở, tiền đồ tươi sáng, nếu như được những cô gái xinh đẹp, trinh trắng, vừa hiểu biết lòng người, lại biết cách hầu hạ nam giới như thế, mong còn không được. Việc này có thể giao cho ta. Ngày mai huynh đưa các nàng đến nhà của ta trước, sau đó ta bố trí gặp gỡ, tình đầu ý hợp mới tác hợp cho họ. Bảo đảm tuyệt đối sẽ không có sai sót gì.
Long Ưng vui mừng cảm tạ.
Phong Quá Đình nói:
- Nhưng đừng tưởng rằng đưa được người ta đi thì có thể bỏ mặc không đếm xỉa tới họ. Mặc dù người đã đến nhà ta, nhưng huynh vẫn phải tới hỗ trợ. Ô! Không được! Làm sao đàn ông có thể làm bà mối? Phải tìm phụ nữ đến giúp đỡ, phụ nữ mới hiểu rõ phụ nữ.
Y vỗ đùi một cái, nói:
- Có rồi! Mời Mẫn Huyền Thanh trượng nghĩa ra tay, được không?
Long Ưng nhớ tới biệt hiệu phong lưu của nàng nữ quan, hoài nghi hỏi:
- Thích hợp không?
Phong Quá Đình nói:
- Không có ai thích hợp hơn nàng ta. Trong lòng của đám Bắc môn học sĩ, nàng ta có danh tiếng cao trọng, nói đến hiểu lòng người, bất luận là đối với nam hay nữ, không ai có thể hơn nàng, mà lại thông minh, lanh lợi, biện pháp linh hoạt. Vấn đề duy nhất là, phải do huynh đích thân đi nhờ nàng hỗ trợ.
Long Ưng cười khổ:
- Nàng dâu xấu xí cuối cùng cũng phải ra mắt cha mẹ chồng, ngày mai sau khi giết chết tên Qua Vũ kia, huynh dành chút thời gian cùng ta đến tìm nàng đi!
Phong Quá Đình nói:
- Để ta thử mời nàng ấy đến ăn trưa, được không?
Long Ưng thở dài:
- Hy vọng lần này ta không bị lỡ hẹn.
Đại giáo trường hoàng thành, ở góc đông bắc hoàng thành, bên cạnh Cục Thượng Thư, rộng hơn ngàn trượng, vuông vức. Trên giáo trường chôn đầy những cọc gỗ dựng đứng để luyện võ, mỗi tháng vào mồng một, ngày rằm, Vũ Lâm quân tiến hành thao diễn lớn ở đây.
Hôm nay giáo trường khác hẳn ngày thường, người qua lại tấp nập, tụ tập cả ngàn người, là đám Vũ Lâm vệ và ngự vệ do Lệnh Vũ cầm đầu, nghe tiếng mà đến. Ngày hôm qua, Qua Vũ - võ sĩ đứng đầu của phủ Ngụy Vương, đả thương Tiểu Mã và nhiều ngự vệ, khiến cho uy thế của phủ Ngụy Vương lên cao, người biết tin đều hiểu việc này khó thể bỏ qua. Qua Vũ lại công khai sỉ nhục Long Ưng, ai cũng biết Long Ưng thần dũng hơn người, tuyệt đối sẽ không co đầu rút cổ né tránh, cho nên họ thà ngủ ít một chút, sáng sớm đến xem kịch hay.
Võ Thừa Tự đích thân dẫn theo Qua Vũ, Chử Nguyên Thiên và một đám thủ hạ cao cấp nhất, nghênh ngang, hùng dũng quất ngựa chạy đến, không khí càng thêm sôi nổi. Võ Thừa Tự thừa cơ lập uy, bảo bọn Qua Vũ biểu diễn kỹ năng bắn tên, tăng cường thanh thế tể tướng đương triều của y, có lắm người hùa theo tâng bốc, không ngừng nhận được những tiếng tán dương rầm trời.
Kỹ năng bắn tên của Qua Vũ rất cao siêu, bắn trúng hồng tâm còn không nói, y còn biểu diễn tuyệt kỹ bắn tên bằng đủ tư thế từ trên lưng ngựa, khiến cho bọn Lệnh Vũ vốn có mười phần tin tưởng đối với Long Ưng, cũng bắt đầu lo lắng cho hắn.
Mọi người đợi gần nửa canh giờ, Long Ưng đơn thân độc mã, từ Lệ Ỷ Các tới, còn cách giáo trường khoảng hai nghìn bước, một người cưỡi ngựa đuổi theo phía sau.
Long Ưng dừng lại đứng im.
Kỵ mã theo sau ghìm cương, đạp vào bàn đạp xuống ngựa, đứng bên cạnh hắn, dịu dàng gọi:
- Long Ưng!
Đó là Thái Bình công chúa, nàng mặc y phục võ sĩ, vẻ xinh đẹp rạng ngời. Nàng gầy đi một chút, trông càng xinh đẹp tuyệt trần.
Long Ưng nắm đầu ngón tay của nàng, dắt nàng đi vào giữa hai tòa nhà, khuất tầm mắt mọi người, ôm siết lấy nàng, không chút khách khí ra sức hôn nàng. Thái Bình công chúa hơi quằn quại, “ưm” một tiếng, chìm đắm trong vòng tay mạnh mẽ và nụ hôn nóng bỏng đầy tính xâm chiếm của hắn, đáp lại một cách nồng nhiệt.
Long Ưng hôn đủ rồi, hơi buông nàng ra, thấy mặt nàng đỏ như lửa, đôi mắt khép hờ, trong lòng không khỏi nảy sinh một cảm giác mà ngay cả bản thân hắn cũng không rõ, một khoái cảm có tính trả thù.
Thái Bình công chúa thở gấp, tức giận nói:
- Người ta thấy bây giờ!
Long Ưng cười:
- Chuyện này ta bảo đảm là không có ai nhìn thấy. Hắc! Công chúa không phải là thích làm chuyện gì thì làm sao? Sợ ai thấy nào?
Đây gọi là tiên phát chế nhân (đánh phủ đầu), tối hôm qua hắn cố ý không tới gặp nàng, bởi vì giận nàng thu nhận tên khốn Phù Quân Hầu. Nếu đó không phải là Phù Quân Hầu, hắn tuyệt đối sẽ không có tâm trạng này, nhưng Phù Quân Hầu tuyên bố là nhằm vào hắn mà tới, đương nhiên hắn sẽ oán giận Thái Bình công chúa làm hắn mất mặt, mất uy.
Thái Bình công chúa hơi bình tĩnh lại, hai tay yếu ớt đẩy lồng ngực hắn ra, nũng nịu rên rỉ:
- Ngươi muốn ôm muốn ẵm gì cũng được, người ta sẽ không cự tuyệt, nhưng không thể ở nơi đông người như thế này.
Long Ưng buông nàng ra, nói:
- Nàng cùng ta đến giáo trường, hay là để ta đi một mình đây?
Câu này có chứa thâm ý. Chỉ từ việc Thái Bình công chúa không trách móc hắn tối hôm qua không đi tìm nàng, suy ra được là sau khi đi săn, tuy nàng và Phù Quân Hầu quay về Thần Đô, nhưng vẫn không trở về hoàng cung. Tối hôm qua hắn gặp Trương Dịch Chi ở Thiên Tân Kiều, y một mực khẩn khoản mời hắn đến Phiêu Hương Lâu, không cần hỏi cũng biết Phù Quân Hầu và Thái Bình công chúa cùng tham dự dạ yến ở đó, Trương Dịch Chi chỉ muốn làm hắn khó chịu mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện