[Dịch]Nhất Ngôn Thông Thiên - Sưu tầm

Chương 45 : Hàn Lôi

Người đăng: 

Từ Ngôn lao ra khỏi nhà bếp, bước chân lảo đảo, không chạy được xa thì đã bị té nhoài ra, thiếu chút nữa là ngã vào trong hai đống lửa giữa sân. Tuy lửa đã sớm tàn, nhưng nếu té ngã vào trong đó, đoán chừng cũng phải bị phỏng đến gần chết. Nhìn thấy bộ dạng chật vật của tiểu đạo sĩ, Hàn Lôi vừa lao ra theo sau càng thêm nghi ngờ. Gã càng có cảm giác mình đoán không lầm, tiểu đạo sĩ kia chắc chắn đã bị Lô Hải ép phải ra tay hạ độc. "Lão Tam!" Hàn Lôi lửa giận bừng bừng, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ một tiếng, vung mạnh đao đuổi tới. Coi như Lô Hải có là chủ mưu đi nữa thì Hàn Lôi cũng sẽ không bỏ qua tiểu đạo sĩ trước mặt này. Trước tiên làm thịt hắn rồi tính tiếp. Tiếng gầm nhẹ của Hàn Lôi bị Từ Ngôn nghe được rõ ràng. Tâm niệm trong đầu hắn nhanh chóng xoay chuyển, vừa chạy được hai bước thì hắn đã quay đầu về phía góc tường tối đen, há miệng hô lớn: “Tam đương gia cứu ta!" Một tiếng hô bình thường này của Từ Ngôn lại khiến Hàn Lôi đột nhiên kinh hãi. Gã đưa mắt nhìn về phía góc tường kia. Bản thân gã vốn trúng phải kịch độc, hơn một nửa chân khí trong người đã dùng để áp chế độc lực. Nếu như lúc này phải chống lại võ giả Tiên Thiên nhất mạch Lô Hải, gã chắc chắn không phải là đối thủ. Gã chỉ vừa mới liếc mắt nhìn qua đó, thì tiểu đạo sĩ đầy chật vật đã trở tay ném trường đao ra. Trường đao mang theo tiếng gió rít lao tới, Hàn Lôi theo bàn năng nâng đao lên cản lại. Một tiếng loảng xoảng vang lên, nếu gã không cầm chắc cự đao trong tay, hẳn đao này đã bị chấn bay ra ngoài hơn ba thước rồi. Một cú phi đao với lực đạo to lớn, tốc độ cực nhanh như vậy khiến tóc gáy Hàn Lôi đều dựng đứng lên. Gã không làm thế nào nghĩ ra được, một tiểu đạo sĩ tiện tay ném thanh trường đao ra lại có thể xém chút đánh bay cự đao trong tay mình được, hơn nữa đối phương còn không quay người lại. Lần này khiến gã kinh ngạc kêu lên một tiếng: “A!” Chữ ‘A’ này vừa mới rời khỏi miệng gã, Từ Ngôn vẫn đang chạy trốn kia cũng đột ngột dừng bước. Cả thân thể hắn lập tức khựng người đứng lại, lực quán tính cực lớn xô đến khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn tái nhợt lại. Cánh tay phải vốn vung vẩy trước người cũng được hắn vung mạnh ngược về phía sau. Lần này, quả thật chính là mượn lực quán tính do thân thể đột ngột ngừng lại, cứng rắn dồn tất cả lực đạo vào toàn bộ cánh tay. Cánh tay nối liền với bàn tay phải, nơi đó đang nắm chặt lấy một hòn đá. Tiểu đạo sĩ cất bước khom người tựa như tư thế một xạ thủ đang giương cung lên. Trong tích tắc quay người đó, hòn đá trong tay cũng bay ra ngoài. "Phi Hoàng! ! !" Vèo! Bộp! Phi Hoàng như điện xuyên thẳng vào trong vòm miệng đang há rộng ra của Hàn Lôi, trực tiếp chui ra từ phía sau cổ. Một kích mất mạng! Mục đích của Từ Ngôn, chính là chờ đến thời điểm đối phương há to miệng hô lên đấy. Tráng hán to lớn như cột điện, vẫn còn giữ nguyên tư thế nâng đao, hai mắt trợn tròn, nhìn qua mười phần kinh người. Thế nhưng cũng bộ dạng đó, một khắc sau, vị Nhị trại chủ Hàn Lôi đã không còn hít thở được nữa. Cổ vỡ nát, ngăn cách toàn bộ liên kết của cơ thể với đầu người. Một khi đầu và cơ thể bị chia tách, chính là lập tức mất mạng. Ngực phập phồng thể hiện rõ Từ Ngôn đã kiệt sức. Tay trái sử dụng Phi Hoàng một lần, tay phải sử dụng hai lần đã khiến hai tay hắn nhức mỏi không thôi. Nhất là bên tay phải, chẳng những run lên mà còn âm ỉ đau nhức. Đó là do dùng lực quá giới hạn chịu đựng. Dùng tâm trí khiến không người nào có thể tưởng tượng ra được, cuối cùng Từ Ngôn cũng có thể thoát thân khỏi miệng cọp. Thế nhưng thân thể hắn dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên choai choai, tay phải sử dụng liên tiếp hai lần Phi Hoàng đã tổn thương đến gân cốt. Hai tay hắn đã không thể đánh ra Phi Hoàng được thêm lần nào nữa, ít nhất phải điều dưỡng chừng năm ba tháng mới có thể khôi phục lại được. Nhặt thanh cương đao bên cạnh lên, Từ Ngôn ngồi bệt xuống cạnh hai đống lửa đã tắt từ lâu, thở phì phò liên hồi. Bịch. Thân thể như cột điện của Hàn Lôi lúc này mới ngã xuống, không ngã quỵ mà chỉ quỳ rạp xuống đất. Nhìn qua tựa như đang quỳ trước mặt Từ Ngôn vậy. Còn phần cổ họng gã thì đang không ngừng ồng ộc tuôn ra máu tươi, chỉ trong chốc lát đã nhuộm đỏ hết cả mặt đất. Người chết đã không còn uy hiếp nên Từ Ngôn căn bản cũng không để ý tới thi thể của Hàn Lôi. Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn bèn tìm kiếm con gà ăn mày lúc nãy vùi vào trong đống lửa, phủ phủi tro rơm rạ, sau đó gặm lấy từng miếng từng miếng một. Lúc Lô Hải tới đây, Từ Ngôn mới chỉ ăn được nửa cái đùi gà. Gần cả nửa đêm đuổi giết, sau khi trở về nhà bếp thì lại làm một cuộc đánh cược tuyệt hiểm lần nữa. Lúc này Từ Ngôn đã không còn sức lực, bụng dạ trống trơn, hắn cần bổ sung đồ ăn rồi. Bởi vì hắn còn phải đối phó với một kẻ khó giải quyết nhất, Đại trại chủ Phi Thiên Ngô Công. Nếu Hàn Lôi có thể áp chế kịch độc, thì Liêu Cửu Minh kia cũng có thể áp chế độc lực. Hơn nữa, thời gian áp chế còn lâu hơn so với Hàn Lôi nhiều. Bởi vì Hàn Lôi chẳng qua là võ giả Tiên Thiên nhất mạch, còn Liêu Cửu Minh chính là võ giả Tiên Thiên nhị mạch. Nhà bếp yên tĩnh, ngoại trừ thi thể Hàn Lôi vẫn còn đang không ngừng tuôn chảy máu tươi ra khỏi cổ, thì chỉ còn lại âm thanh tiểu đạo sĩ đang mạnh mẽ gặm thịt mà thôi. Trong đống lửa tàn lụi lại thỉnh thoảng bắn ra vài tia lửa nhỏ, hắt lên người Từ Ngôn khiến bóng dáng hắn như ẩn như hiện, tựa như một con ác quỷ đang cắn nuốt tươi sống lấy thịt người. Ục ục. Từ một chỗ tối nơi nhà bếp, tiếng nhúc nhích từ yết hầu vang lên. Có người nào đó đang cố sức bịt kín miệng lại, chỉ sợ phát ra chút ít âm thanh nào đó. Trương Hà cảm giác như sắp chết đến nơi. Không phải bị hạ độc mà chết, mà là bị dọa chết khiếp. Bụng gã hôm nay sôi réo phải ngồi xổm trong nhà xí cả một ngày trời. Cho nên trong toàn bộ Nguyên sơn trại, gã là người duy nhất không trúng độc. Đến nửa đêm, Trương Hà đang ngồi xổm trong nhà xí đã dần cảm thấy không bình thường. Lúc trước, trong sơn trại truyền ra tiếng rên la, gã còn tưởng đám sơn phỉ kia đánh bạc thua đỏ mắt như thói quen thông thường mà gã biết. Thế nhưng người thua tiền không thể nhiều như vậy a. Tiếng kêu rên mà hôm nay gã nghe thấy, căn bản là tiếng kêu rên của toàn bộ mọi người trong sơn trại. Tất cả đều thua? Vậy tên nào thắng, quỷ thắng sao? Trương Hà trong nhà xí càng nghe càng thấy kinh người. Đến khi gã vất vả chui ra khỏi nhà xí, bắt đầu vào xem xét tiếng kêu rên thì bị dọa cho thiếu chút nữa là xón ra quần. Bạt ngàn người chết! Hơn nữa tất cả đều chết như rất thê thảm! Trương Hà nơm nớp lo sợ, sau khi xem xét vài vòng cũng không dám rời đi. Gã nhìn thấy một tên sơn phỉ còn chưa chết, gập cong người lại, tròng mắt trợn tròn, cắn nát cả đầu lưỡi mình khiến máu tươi đầy miệng. Trương Hà nhìn thấy thì run rẩy cả người. Không run rẩy không được a, đến khi tên kia chết thì tròng mắt đã gần lòi hết cả ra ngoài hốc mắt rồi! Cảnh tượng địa ngục chốn Nhân gian này hù cho hồn vía Trương Hà bay hết cả lên mây. Gã còn đang không biết phải làm gì nữa thì chợt nghe tiếng động như có người đang đánh nhau bên khu bếp núc. Trương Hà bèn cẩn thận từng li từng tí dò dẫm đến nhà bếp. Khi đến nơi, gã không nhìn thấy được cảnh Hàn Lôi và Từ Ngôn giao thủ với nhau, mà chỉ nhìn thấy được cảnh thi thể Hàn Lôi quỳ trên mặt đất, máu trong cổ thi nhau tuôn ra. Còn tên tiểu đạo sĩ kia đang ngồi trước đống lửa, quay lưng về phía gã, không biết đang gặm cái gì nhưng nhìn qua ăn rất ngon miệng. Dưới ánh sáng hắt lên từ đốm lửa, Trương Hà có cảm giác như mình đang nhìn thấy một đầu ma quỷ thật sự. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu gã chính là Từ Ngôn đang ăn thịt người. Lúc này gã mới bịt chặt miệng lại, kể ra hai chân gã còn đứng vững được đã coi như là cực hạn rồi. Trương Hà bị dọa đến xanh mét cả mặt mày. Gã hối hận sao bản thân lại đến khu bếp này. Gã đã biết trước tiểu đạo sĩ kia không dễ chọc vào, không nói tới lòng dạ hắn ác độc, còn là kẻ có ‘bàn tay đen’ đấy. Lúc ở chiến trường trong khe núi, gã còn từng tận mắt nhìn thấy Từ Ngôn làm thịt một người còn sống, sau đó lại siêu độ cho người ta. Bước chân gã bắt đầu chậm rãi đi chuyển ra ngoài, từng chút từng chút một, không dám phát ra một chút âm thanh nhỏ nào. Trương Hà quyết định phải rời khỏi cái tràng Tu la kinh khủng này. Cả đời này chắc chắn gã sẽ không bao giờ dám trở lại Nguyên sơn trại nữa. Ngay khi Trương Hà đang di chuyển ra bên ngoài, ánh mắt Từ Ngôn dần trở nên lạnh lùng lại. Hắn không phát hiện ra Trương Hà nơi xa kia, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt. Trong mắt hắn, nơi đó đang có một con ác quỷ đen tối như mực đang giương nanh múa vuốt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang