[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 75 : Sóng vỗ bờ

Người đăng: 

Trương Thắng còn chưa mở miệng, Ninh Khả Nhi mơ hồ nghe được tên của cô ta, lập tức hứng thú dạt dào tiếp cận lại, quyến rũ nói: - Hai người đang nói xấu gì em đấy? Trác Tân cười nói:: - Làm sao mà nói xấu em chứ? Trương tổng nói, ở với em rất thoải mái, nếu có thời gian sẽ dẫn em đến Hongkong bảy ngày, em có muốn đi không? Ninh Khả Nhi nhảy lên nói: - Thật là tốt quá! Em còn chưa tới Hongkong bao giờ. Trương tổng, có thật như vậy hay không? Trương Thắng trong mắt hiện lên một tia buồn cười. Hắn ngẩng đầu nhìn Chung Khanh. Chung Khanh nghe được hai người nói chuyện, rồi thấy Trương Thắng nhìn mình, thì liền cầm ly lên, giận dỗi uống một hơi cạn sạch. Trương Thắng mỉm cười, hướng cô giơ ly lên, sau đó hớp một ngụm rượu, giống như là đang mời rượu cô vậy. Trương Thắng gõ gõ tàn thuốc, lúc này mới hướng Ninh Khả Nhi nói cho có lệ: - Được, về sau nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn Ninh tiểu thư đi chơi. Hắn quay lại nói với Trác Tân: - Lão Trác sẽ không luyến tiếc chứ? Trác Tân vội vàng nói: - Không có gì, đương nhiên là không rồi. Các người đều là người trẻ tuổi. Haha, nếu quen mặt rồi thì tốt chứ sao. Ông ta tiến sát Trương Thắng, cười nhẹ nói: - Ông em, Khả Nhi rất biết hầu hạ đấy. Cậu cứ thử qua rồi sẽ biết. Hahah, mọi việc đều thuận lợi. Nhân gian đầy chuyện vui. Trương Thắng ngẩn ra. Ông chủ Trác liếc nhìn Chung Khanh. Trương Thắng lúc này mới bừng tỉnh. Trương Thắng đối với cấp dưới của mình vẫn rất tôn trọng. Không muốn đem cô trở thành đối tượng vui đùa, cho nên chỉ cười không nói. Ông chủ Trác năm lần bảy lượt nhắc tới phương diện làm ăn nhưng đều bị Trương Thắng bất âm bất dương lái sang chuyện khác. Hiện giờ bản thân cũng đã đáp ứng thư ký của mình lên giường với hắn, chứng tỏ là đã đến cửa ải cuối cùng, muốn dùng chủ đề phụ nữ để khơi dậy bản tính đàn ông, cuối cùng đạt được mục đích. Không ngờ Trương Thắng lại chẳng tỏ thái độ gì, khiến ly rượu này của ông ta thật sự không biết uống như thế nào. Ông chủ Trác bất đắc dĩ, đành phải nói thẳng: - Trương tổng, cậu xem, giá cả số vật liệu xây dựng này chúng ta không cần đại khái định trước làm gì. Chi tiết thì sẽ thương lượng lại sau. Trương Thắng thấy ông ta đã không nén được sự nôn nóng, lúc này mới nói: - Cũng tốt, vậy trước tiên chúng ta nói về chuyện này. Ông chủ Trác muốn lấy giá bao nhiêu cho lô hàng này? Trác Tân trong lòng nhảy dựng, vội vàng nói: - Vật liệu xây dựng bây giờ đang hút hàng. Nếu chú em Trương đồng ý nhập hàng từ chỗ tôi thì chúng ta cũng không cần tính toán. Tổng giá trị tôi lấy thấp hơn so với thị trường một phần năm. Thế nào? Bởi vì xảy ra sự kiện Đông Phong, hiện tại, vật liệu xây dựng và thị trường xây dựng kiểm tra rất nghiêm khắc. Đại đa số vật liệu xây dựng không có nguồn gốc rõ ràng đều giảm giá. Hiện giờ giá cả đã cực kỳ rẻ. Trác Tân lúc này hạ giá xuống một phần, cũng có thể xem như là đại xuất huyết rồi. Trương Thắng trầm ngâm một chút, lắc đầu nói: - Ông chủ Trác, vẫn còn cao. Trác Tân ngẩn ra, khẽ cắn môi, rất đau lòng mà vươn hai ngón tay: - Như vậy, thấp hơn hai phần so với thị trường, như thế nào? Trương Thắng không chút nghĩ ngợi, lại một lần nữa lắc đầu khiến Trác Tân giật mình. Lần này, ông ta thừa dịp khu kinh tế xây dựng mà kiếm ăn một phen, nhưng sau khi sự kiện sân vận động xảy ra, giá vật liệu giảm xuống chóng mắt. Ông ta hạ xuống hai phần, trừ đi mọi chi phí chuyên chở và bảo quản, ông ta chẳng còn lời đồng nào. Không thể tưởng tượng được Trương Thắng còn không hài lòng. Ngưng lại chốc lát, ông ta mới hỏi dò: - Như vậy, ý của cậu là gì? Trương Thắng cười nói: - Ông chủ Trác, tôi không có thói quen cò kè mặc cả. Cho nên chúng ta cứ công bằng mà nói chuyện. Số hàng này tôi mặc kệ anh định giá bao nhiêu, tôi toàn bộ bao hết, giá là ba phần, như thế nào? Ông chủ Trác nghe xong, mông đít giống như có đạn bắn, nhảy dựng lên nói: - Ba phần? Cậu có phải nói ngược không? Còn lại bảy phần. Trương Thắng cười híp mắt, thản nhiên nói: - Không sai, tôi nói rõ là ba phần. Ba phần mười, ba mươi phần trăm. Ông chủ Trác sắc mặt đại biến, nén giận nói: - Trương tổng, cậu đang đùa à? Hơi có chút không được thành ý. Ép giá như vậy, căn bản là không đáng tin cậy. Chung Khanh cũng ngẩng đầu, giật mình nhìn Trương Thắng. Ép giá đến 30%, không hề có chuyện làm ăn kiểu như vậy. Trả giá chẳng khác nào bọn bán hàng rong. Bọn họ ra giá cắt cổ, còn thương nhân thì không như vậy. Mới mở miệng liền ra giá bảy phần. Đây căn bản là không có khả năng. Trương Thắng cười nói: - Ông chủ Trác kích động làm gì. Giá này không đáng tin cậy sao? Không cần thiết. Ông chủ Trác, anh có biết, từ sau khi sân vận động Đông Phong gặp chuyện không may, hiện tại vật liệu xây dựng bị quản rất nghiêm. Bất động sản cũng vậy. Xí nghiệp xây dựng ai mà dám dùng vật liệu của anh. Nếu lỡ trúng vật liệu kém chất lượng thì phải rơi đầu đấy. Hắn lại vỗ ngực ngạo nghễ nói: - Nhưng tôi dám bao hết toàn bộ. Tuy nhiên, ông chủ Trác, tôi đây chính là che chắn, gió hiểm này tất cả đều do tôi gánh chịu. Phiêu lưu mà không có tiền lời thì ai mà đồng ý mạo hiểm chứ? Trác Tân sắc mặt tím lại, tức giận nói: - Nào có giá nào mà giảm xuống ba phần chứ? Chú em Trương, kinh doanh không có làm như vậy. Trương Thắng Lã Vọng buông cần, giả thần giả quỷ, thản nhiên cười nói: - Ông chủ Trác, tôi cũng không phải là ép mua ép bán. Anh nếu cảm thấy không thích hợp thì không bán thôi. Đồ này của anh tôi còn có thể cướp đi sao? Chung Khanh mặc dù cảm thấy ông chủ của mình ép giá quá gắt, trên cơ bản là không có khả năng, nhưng hắn đã mở miệng thì cô phải tận lực ủng hộ. Vì thế dịu dàng cười: - Ông chủ Trác, anh muốn làm ăn vụn vặt thì tôi tin rằng số vật liệu này của anh cũng có thể bán đi. Nhưng cũng không biết là chuyện của ngày tháng năm nào. Hơn nữa, đến lúc đó, giá cả lại càng giảm xuống. Một số thứ chỉ có tác dụng trong một thời gian ngắn thì không cần phải nói. Xi măng, sơn, vật chống cháy, vật cách nhiệt, vôi, thạch cao những thứ này lúc đó còn có thể bán sao? Trác Tân muốn khóc, run giọng nói: - Chú em, hai người không cần kẻ xướng người họa. Tôi có nhảy lầu cũng không thể chấp nhận cái giá như vậy. Trương Thắng thản nhiên nói: - Ông chủ Trác, bất kể là kinh doanh hay là luận tuổi, tôi đều là vãn bối của anh. Có một số việc không cần tôi dạy cho anh. Việc buôn bán chính là có lời có lỗ, có phiêu lưu thì phải gánh. Nếu không thì còn ai dám đi kinh doanh nữa. Tôi ra giá này là vì tôi cảm thấy mình đang gánh mạo hiểm. Giá cả có thể miễn cưỡng chấp nhận và anh cũng có thể lựa chọn không bán. Trương Thắng lời nói tuy rằng khách khí, nhưng ngôn ngữ mơ hồ có ý sát phạt. Ông chủ Trác nghe xong, khuôn mặt ảm đạm, cả người giống như quả bóng cao su xìu xuống. Ông ta dựa lưng vào ghế, rốt cuộc không chống đỡ nổi nữa. Trương Thắng tinh thần hăng hái, tiếp tục nói: - Ông chủ Trác, đã từng có một vị tiền bối trong thương giới nói cho tôi biết, việc kinh doanh phải có dũng khí của một tráng sĩ. Một khi phát hiện sai lầm thì sẽ đúng lúc mà sửa. Chứ không thể ôm tâm lý may mắn đi theo được. Anh có thể gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới có cục diện như ngày hôm nay. Cuộc làm ăn này không đến nỗi mất cả chì lẫn chài . Chẳng lẽ dũng khí vật lộn một lần cũng không có? Hắn đứng lên, thản nhiên nói: - Như vậy đi, anh cứ suy nghĩ cho thật kỹ. Tôi chờ anh ba ngày. Sau ba ngày mà không có tin tức thì tôi nhập hàng từ chỗ khác. Giá có thể cao hơn so với anh, nhưng ít nhất không có phiêu lưu lớn như vậy. Chuyện phiêu lưu mà giá cả lại chẳng hấp dẫn, tin rằng ông chủ Trác anh cũng sẽ không làm. Trương Thắng nói xong, gật đầu chào Ninh Khả Nhi, chuẩn bị xoay người bước ra cửa, Trác Tân vội vàng đứng lên gọi: - Trương tổng! Trương Thắng dừng bước, Trác Tân há miệng thở dốc, một câu cũng không nói nên lời. Ông ta vươn tay, chậm rãi lùi về, cả người ngồi phịch xuống ghế. Trương Thắng sửa lại vạt áo, thản nhiên bước ra khỏi phòng. Chung Khanh thấy thế, vội vàng cầm bóp đi theo. Trác Tân tim nhảy loạn, hai mắt lòi ra giống như mắt ếch. -Ông chủ… Ninh Khả Nhi đôi mắt quyến rũ, bổ nhào vào bên cạnh Trác Tân như con thỏ nhỏ. Bịch! Một chén rượu bị quăng xuống đất, khiến Ninh Khả Nhi sợ tới mức tim lập tức nhảy dựng lên. -Cút, cút ra ngoài mau! Trác Tân khàn giọng quát. Ninh Khả Nhi nhút nhát nói - Ông chủ. - Cút ra ngoài, để yên cho tôi. Ninh Khả Nhi thấy ông ta tức giận, lúc này mới lén lút bước ra ngoài.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang