[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 74 : Trường Giang sóng sau đè sóng trước (2)

Người đăng: 

Nhưng trời có nắng mưa thất thường. Hàng này vừa đến thì xuất hiện chuyện lớn. Sân vận động thành phố Đông Phong vừa mới xây dựng thì bị sụp đổ. Thép xi măng lổn nga lổn ngổn. May mắn mà lúc ấy không có trận thi đấu nào diễn ra, nếu không thì chỉ sợ sẽ trở thành một sự cố lớn chấn động “thiên hạ”. Những nhân viên có liên quan bị xử lý thì không cần phải nói. Tác dụng phụ của chuyện này chính là nghiêm khắc trong vấn đề xây dựng. Trong lúc nhất thời, những công trình kém chất lượng thần hồn nát thần tính, không có người nào dám to gan lớn mật đỡ đầu mạo hiểm mua vật liệu xây dựng kém chất lượng của ông ta. Đến lúc này, hết thảy đều bị đảo ngược. Xí nghiệp quốc doanh buôn bán không được, ngược lại xí nghiệp tư nhân lại được. Ông chủ tư nhân muốn đạt được đều là lợi ích cá nhân. Ông ta dám bán vật liệu xây dựng kém chất lượng thì tất nhiên cũng có người dám mua. Trước mắt ngoại trừ Trương Thắng, không ai có thể nuốt trôi số lượng lớn như vậy. Lão Trác hôm nay chính là muốn hạ cánh cửa nàng của Trương Thắng, muốn Trương Thắng ăn hết hàng của mình. Nếu không, ông ta sẽ mất cả chì lẫn chài. Vì thế, lão Trác mới là người có địa vị cao lại đi đầu hàng người có địa vị thấp, mời Trương Thắng dự tiệc nói chuyện làm ăn. Vì muốn đánh hạ cánh cửa Trương Thắng này, ông ta không tiếc bỏ ra điều gì, liên hệ thuê ngay một em tóc vàng mắt xanh người Nga của một đoàn vũ đạo nước ngoài. Giá cho một đêm là bảy ngàn nhân dân tệ, lão Trác ánh mắt không nháy đáp ứng ngay. Điều kiện chỉ có một: Bất kể thế nào cũng phải làm hài lòng vị khách của ông ta. Trác Tân dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới có được cơ nghiệp như ngày hôm nay. Những người ngã xuống trên con đường thành công của ông ta cũng nhiều. Từ một người chỉ dám ăn một hộp cơm một ngày đến một phú hào tiêu tiền như nước. Từ một người gia tài bạc triệu trở thành một kẻ ăn mày. Luân hồi như vậy thật sự là tàn khốc. Nhân sinh không phải là một câu chuyện cổ tích. Một khi ngã xuống, đông sơn tái khởi nói dễ hơn làm. Ông ta không muốn trở thành một trong số đó và Trương Thắng đã trở thành cây cỏ cứu mạng ông ta. Lão Trác một bên mời rượu, một bên quan sát vẻ mặt và động tác của Trương Thắng, phỏng đoán tâm trạng của hắn để trong thời điểm thích hợp đưa ra đề nghị mua bán. Thư ký Ninh Khả Nhi của ông ta rất đủ tư cách, khéo léo mỉm cười, khuôn mặt rạng rỡ mà phục vụ Trương Thắng. Trong lúc nhất thời, thấy hai người nói chuyện với nhau, Trác Tân nghĩ muốn chen vào cũng khó. “Trương tổng chắc thích Khả Nhi hơn“. Lão Trác thầm nghĩ trong lòng: “Nếu không thì đem Khả Nhi cho cậu ta sử dụng cũng được?” Nghĩ như vậy, mặt ông ta hơi nóng lên. Tuy nói rằng hiện tại ông ta bắt đầu cảm thấy chán Khả Nhi, nhưng là một người đàn ông tham lam, cho dù cái mà mình tính vứt cũng không muốn chia xẻ cho ai. Nhưng tình huống như vậy thì không thể không cúi đầu. Lão Trác xấu hổ nghĩ: “Thôi thì cứ kệ đi! Đồng thời mang luôn cô ả tóc vàng mắt xanh người Nga mà mình bỏ giá tiền cao ra, còn kém Khả Nhi sao? Chỉ cần Trương Thắng mua hàng của mình thì cho nó hai người cũng không sao“. Một hình ảnh quen thuộc lại xuất hiện trước mắt. Trương Thắng híp mắt, sương khói lượn lờ trước mắt, bên tai là tiếng nhạc du dương như nước. Hết thảy đều đã từng xuất hiện trước mặt hắn. Chẳng qua khi đó, hắn là có việc cầu người, phải nịnh bợ một đám thôn quan. Trác Tân cười ha hả: - Việc buôn bán phải nói đến chữ tín. Lão Trác tôi lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, điểm danh dự ấy là phải có. Về chất lượng vật liệu xây dựng thì cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ khiến cậu hài lòng. Trương Thắng uống không nhiều lắm, ánh mắt vẫn còn rất tinh, cũng không bị lời nói của Trác Tân đả động. Hắn từ chối cho ý kiến: - Ông chủ Trác, tôi hiện tại xây dựng rất nhiều, đích thật là rất cần vật liệu xây dựng. Hơn nữa, bởi vì tài chính khẩn trương nên cần những vật liệu giá rẻ một chút. Tuy nhiên, từ lúc sân vận động Đông Phong xảy ra chuyện, hiện tại kiểm soát tương đối gắt gao. Còn chất lượng mà anh nói, haha, tôi thấy vẫn nên tận mắt nhìn thấy thì tốt hơn. - Đúng vậy, đúng vậy! Trác Tân cười, trong lòng liên tiếp nảy sinh ý kiến treo đầu dê bán thịt chó. Ông ta thân thiết ôm bả vai Trương Thắng, ám muội nói: - Chú Trương, tối nay tô cố ý an bài cho chú một tiết mục thật thú vị. Cô ấy tối nay có buổi biểu diễn ở đây. Khi nào chấm dứt thì sẽ sang. Nữ thư ký của cậu không ngại chứ? Có muốn chở cô ấy về trước hay không? Trương Thắng như cười như không, nói: - Cô ấy à? Không sao đâu. Trác Tân ngầm hiểu, mối quan hệ giữa Trương Thắng và Chung Khanh chỉ sợ chẳng khác gì quan hệ của mình và Khả Nhi. Nói chuyện liền không e dè nữa: - Haha, chú em Trương đúng là có ánh mắt rất tốt, biết chọn một cực phẩm. Tuy nhiên, ông anh đây hôm nay giới thiệu cho cậu không phải là hàng bình thường nhé. Trương Thắng liếc mắt nhìn ông ta, bất động thanh sắc hỏi: - Diễn viên? Trác Tân cười, vỗ vai của hắn nói: - Ừ, là diễn viên múa, thân thể mềm dẻo vô cùng. Có động tác khó nào làm khó được cô ấy chứ? Hơn nữa... Ông ta ghé sát tai Trương Thắng cười trộm nói: - Lại là một cô gái Nga. Đàn bà ở đó rất lợi hại. Đừng nhìn cậu còn trẻ, trải qua một đêm, chưa chắc ngày mai cậu đi nổi, cho dù cậu là người có bản lĩnh. Haha, chú em, tối nay đừng làm mất mặt đàn ông Trung Quốc chúng ta nhé. Ninh Khả Nhi thấy hai người kề tai nói nhỏ, thì liền nắm lấy cánh tay Trương Thắng, dựa vào người hắn, nũng nịu nói: - Trương tổng đang nói thầm gì với ông chủ của em đấy? Trương Thắng cười, nâng ly nói: - Ồ, không có việc gì. Ông chủ Trác chỉ nói chuyện công việc, nói ông gầy dựng sự nghiệp là một phen nước mắt, thật không dễ dàng. Nào, Ninh tiểu thư, chúng ta vì thành công của ông chủ Trác ngày hôm nay mà cạn một ly. Ninh Khả Nhi tự nhiên cười nói, rồi giơ ly cụng với hắn một cái. - Ninh tiểu thư thật là hào sảng. Thực có hào khí của phụ nữ phương Bắc chúng ta. Trương Thắng cười ha hả nói. Trác Tân rèn sắt khi còn nóng nói: - Trương tổng, về giá vật liệu xây dựng... Trương Thắng thấy Ninh tiểu thư nâng ly thì mình cùng nâng ly. Trác Tân thấy thế thì cũng đành nín lại, chờ Trương Thắng uống rượu xong thì mới nói tiếp: - Chú em Trương, chú xem giá tiền này.... Trương Thắng nhẹ nhàng vỗ đùi nói: - Ông chủ Trác, anh đừng thấy tôi hiện nay giàu có, thật sự là chỗ tiêu tiền thật sự nhiều lắm. Tôi nếu mua số hàng này thì một lần không thể trả hết được. - Được, được, cứ phân tiền ra mà trả. Điều này có thể tiếp nhận. Còn về giá... Ông ta vừa mới nói tới đây, Ninh Khả Nhi lại nói câu gì, Trương Thắng liền nghiêng lỗ tai lắng nghe. Nhìn tư thế, toàn bộ bả vai đều chạm tới bộ ngực ba đào mãnh liệt của Ninh Khả Nhi. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Trác Tân không khỏi tức giận. Nhưng khi Trương Thắng cười tủm tỉm quay đầu lại, mặt của ông ta lập tức thay đổi. Ông ta thấy Trương Thắng hôm nay không có ý định bàn chuyện mua bán thì trong lòng càng thêm lo lắng. Mắt thấy Trương Thắng và Ninh Khả Nhi vui vẻ, ông ta quyết định chắc chắn, vỗ vai Trương Thắng, thì thầm nói: - Chú em, xem ra chú rất có ý với Khả Nhi nha. Nếu chú không chịu nổi đàn bà ngoại quốc thì ông anh sẽ cho chú mượn Khả Nhi, cho chú được tận hứng, như thế nào? Trương Thắng vừa nghe, vội vàng xua tay: - A, đừng, đừng. Quân tử không đoạt sở thích của người khác. Ông chủ Trác hào sảng nói: - Lời này sai rồi, cái gọi là huynh đệ như tay chân, vợ con như quần áo, huống chi là bồ nhí. Chú nếu thích, ông anh đây sẽ cho chú mượn Khả Nhi vài ngày. Khi nào chán thì trả lại.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang