[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 72 : Nhanh chóng phát triển

Người đăng: 

Lại một mùa xuân nữa lại đến. Trương Thắng bận rộn cả một buổi sáng trong phòng làm việc, có chút mệt mỏi đứng lên hoạt động gân cốt, rồi nhẹ nhàng mở cửa sổ ra. Trải qua một mùa đông, trên bệ cửa rơi xuống một lớp bụi. Bên một góc vẫn còn tuyết đọng chưa tan, nhưng gió đã ấm áp hơn rồi. Phóng tầm mắt ra xa, máy xúc, máy đóng cọc ầm ầm vang lên ở công trường xây dựng tòa nhà cao tầng. Gần hơn một chút là nhà xưởng đã được xây dựng xong. Trong công trường đang thi công này có nhà xưởng đứng tên Trương Thắng. Đồng thời cũng có những xí nghiệp khác tiến vào khu kinh tế. Khu kinh tế mới đang có sự thay đổi càng lúc càng lớn. Còn Trương Thắng thì cũng thoát thai hoán cốt, khác với ngày xưa rất nhiều. Mà ngay cả Quách mập bạn của hắn, lúc đối diện với hắn cũng không còn cợt nhả như lúc trước, gọi hắn là Thắng Tử nữa, mà gọi là Trương tổng một cách tôn kính. Uy nghiêm của một người được thành lập từ sự thành thục và quyền vị được củng cố. Như bóng với hình không thể che lấp hết. Trương Thắng nhìn ra xa, thoạt nhìn giống như đang nghỉ ngơi, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ. Xí nghiệp phát triển vô cùng thuận lợi. Hắn bắt đầu muốn thực hiện dự án chợ thủy sản bán sỉ vốn bị hoãn lại lúc trước. Bởi vì điều kiện hiện tại đã chín muồi, kho lạnh của hắn nổi tiếng ở bên ngoài, quen biết rất nhiều giới nhân sĩ, nên nguồn khách hàng được bảo đảm. Nhiều người còn vì hắn mà cung cấp nhiều con đường hàng hóa. Lúc này đây xây dựng chợ bán sỉ, có thể phối hợp với kho lạnh, cố định khách hàng cũ, hấp dẫn khách hàng mới. Một công đôi việc. Mùa đông là mùa cất giữ hàng hóa ế. Hiện tại kinh doanh đã náo nhiệt trở lại, bên trong sân kho lạnh đang có từng chiếc xe tải lớn ra vào. Hắn cũng đã ký hợp đồng cung cấp rau, thịt cho một số trung tâm mua sắm, siêu thị lớn trong thành phố. Nói cách khác, hắn hiện tại bắt đầu mua hàng tại những nơi đó. Điều này kiếm được nhiều tiền hơn so với kho lạnh, nhưng hao phí tinh lực cũng rất lớn. Trương Thắng thỏa mãn xoay vòng eo một chút, cười một cách mãn nguyện. Chuông điện thoại vang lên, Trương Thắng quay người lại cầm điện thoại, vừa nghe thanh âm ngọt ngào vang lên, những mệt mỏi của Trương Thắng như tan vào hư không. Hắn ngồi xuống ghế ông chủ, cầm hộp thuốc lá, nhanh chóng ngậm một điếu, bắt đầu nói chuyện với người bên kia đầu dây. Điện thoại là Tiểu Lộ gọi tới. Trương Thắng sau lễ động thổ khai trương đã bắt đầu dồn hết tinh lực vào công tác gây dựng sự nghiệp, thời gian gặp Trịnh Tiểu Lộ càng ngày càng ít. Trịnh Tiểu Lộ bản thân công việc cũng rất bận rộn. Ngày Chủ nhật thì dùng thời gian đến thăm ba mẹ Trương Thắng. Rồi trong ngày thì đuổi tới Kiều Tây thăm hắn. Gần nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Đại đa số thời gian chỉ có thể bày tỏ nỗi nhớ nhung qua điện thoại. Tuy nhiên, điều mà Trương Thanh và Trịnh Tiểu Lộ đã hiểu và ủng hộ hắn là đúng. Bà con nội ngoại xa gần, đại bác bắn ba ngày chưa tới đều tìm tới cửa, thậm chí là đến tận công ty nhờ hắn an bài cái này, an bài cái kia gần như không được cái gì. Em trai ruột người ta còn chưa đưa vào nhà máy, cho dù trong lòng không vui cũng chẳng bắt bẻ được. Hai người định tháng mười một năm nay sẽ kết hôn. Trịnh Tiểu Lộ hiện tại chính là vợ sắp cưới của hắn. Trương Thắng và Trịnh Tiểu Lộ nói chuyện một hồi, rồi lại dặn dò cái này cái kia, cho đến khi bụng Trịnh Tiểu Lộ kêu lên, muốn đi ăn cơm thì lúc này mới cười ha hả nói: - Bà xã, bên chỗ em có ai không? Trịnh Tiểu Lộ nói: - Nào có ai chứ? Tất cả đều đi mua cơm cả rồi. Nghe thanh âm hờn dỗi, Trương Thắng gần như có thể tưởng tượng được cặp môi căng mọng kia đang vểnh lên, trong lòng không khỏi nóng bức: - Ừ, vậy em cũng đi mua cơm đi. - Được, tạm biệt anh! - A, đừng cúp, còn chưa hôn anh mà. Trong điện thoại yên tĩnh chốc lát, sau đó Trịnh Tiểu Lộ hôn chụt chụt ba cái vào điện thoại. Trương Thắng mỉm cười, nhẹ nói: - Em yêu, ba cái hôn này là hôn chỗ nào của anh vậy? - Đại lưu manh! Trịnh Tiểu Lộ cười giòn giã, rồi cúp điện thoại. Trương Thắng sờ cằm, mỉm cười. Hiện tại xưng hô đã từ "lưu manh" sang "đại lưu manh". Tiếp theo sẽ gọi là gì nhỉ? Thật là hy vọng! Cóc, cóc! Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ, sau đó có người đẩy ra. Trương Thắng cũng không ngẩng đầu, cũng biết là Chung Khanh. Quách mập và Sở Văn Lâu tiến vào phòng làm việc.của hắn thì không bao giờ gõ cửa. Người khác gõ cửa mà thấy hắn không lên tiếng cho phép thì sẽ không đẩy cửa vào. Chỉ có Chung Khanh là làm được điều này thôi. - Trương tổng, đến giờ cơm trưa rồi. - Ừ, biết rồi! Chiều nay có việc gì không? Trương Thắng mỉm cười hỏi. Chung Khanh mặc một đồ vest công sở màu trắng ngà. Vừa bước vào phòng giống như mang theo một quầng sáng, làm cho hai mắt người ta sáng ngời. Bộ đồ vest công sở màu trắng, nhưng cố tình lại là nội y màu đen. Cô nện gót giầy xuống nền gạch, thướt tha bước đến bên cạnh Trương Thắng. Phụ nữ có thể dùng ngôn ngữ cử chỉ của cơ thể để lộ rõ vẻ đẹp của bản thân. Chung Khanh không nghi ngờ chính là người như vậy. Vòng eo của cô biên độ đong đưa không lớn, chân bước đi nhẹ như mèo. Không khoa trương, nhưng phối hợp cùng một chỗ thì quả thực giống như cơ thể của cô đang nói chuyện. Con gái, chỉ cần kinh nghiệm một lần thì có thể biến thành phụ nữ. Nhưng nếu muốn trở thành một người phụ nữ thành thục, khêu gợi thì rất nhiều người cũng không thành công lột xác được. Chung Khanh chính là người may mắn trong quá trình lột xác đó. - Buổi chiều cũng không có chuyện gì quan trọng. Anh cả ngày bận rộn rồi, không khéo sẽ ngã quỵ đấy. Nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút. Vương Đức Phú khất nợ một trăm sáu mươi ngàn tiền phí trữ kho lạnh. Đã thúc giục mấy lần nhưng chưa thấy trả. Ông ta vừa mới phái người đưa thiệp mời, mời anh thứ năm này đi dự tiệc. Xem ra là muốn kéo dài thời gian. Anh nên chuẩn bị tâm lý. Trương Thắng gật đầu. Vương Đức Phú là người bỏ sỉ rau quả, nhất thời tài chính khẩn trương là có khả năng. Nếu không cần thiết thì Trương Thắng vẫn muốn bàn bạc riêng tư để khất tiền nợ chứ không muốn dính đến pháp luật. Trương Nhị Đản lúc trước buôn bán vẫn thường xuyên cho người ta ký sổ. Đó cũng chính là một trong những lý do Trương Nhị Đản nhanh chóng chiếm được thị trường. Kinh doanh thì không cách nào một là một, hai là hai, hết thảy đều ấn theo quy củ được. Giống như Cổ Cổ Văn vậy, hắn có thể nói là bí quá hóa liều. Đối với khách hàng của mình cũng vậy, không thể động một chút là lôi nhau ra tòa được. Tránh cho ngày sau gặp lại không ai nhìn ai. Chung Khanh đến bên cạnh hắn, cười nhẹ nói: - Người ta nợ chúng ta, nhưng chúng ta cũng nợ người khác. Chúng ta hiện tại nợ tiền điện. Bên công ty điện lự phái người thúc giục mấy lần rồi. Trương Thắng cau mày: - Vốn lưu động của chúng ta rất nhiều, tại sao lại khất nợ? Chung Khanh nhún vai: - Điều này còn phải hỏi anh. Phí cho thuê nhà xưởng và kho lạnh đưa vào hoạt động, kết toán lại, khấu trừ các hạng mục phí tổn hoạt động khác thì vốn lưu động cũng lên đến mấy triệu đồng. Quản lý Vương phụ trách tài vụ, tôi cũng không biết vì sao anh ta lại vẫn cứ trì trệ không thanh toán. Công ty thành lập cũng được nửa năm rồi. Trương Thắng ban đầu thông báo tuyển dụng được hơn mười người, đề bạt lên vị trí cán bộ trung tầng. Kế toán Vương Hưng Thịnh do Từ Hải Sinh giới thiệu được thăng lên làm Trưởng phòng tài chính. Còn Chung Khanh thì làm Trưởng phòng Quan hệ khách hàng. Quách mập vẫn là đội trưởng đội bảo an. Tuy nhiên, bởi vì kho lạnh khai trương, công trình được xây dựng thêm, nên số nhân viên được mở rộng lên đến gần hai mươi người. Trương Thắng vỗ trán, đột nhiên nghĩ tới báo cáo quyết toán các khoản công trình của Vương Hưng Thịnh với hắn. Tiền thiết bị phải thanh toán một khoản lớn. Bởi vì nhà xưởng đầu tiên đã thành công cho thuê, hiện tại hắn lại khí thế ngất trời cho khởi công cái thứ hai, nên khoản chi cũng không nhỏ. Do khắp khu kinh tế mới đều đang xây dựng. Các đơn vị thi công có tiếng tăm liền trở thành "hàng nóng". Cho nên, tài sản hắn tuy nhiều, nhưng giờ chẳng khác nào thần tài qua cửa. Bó tiền lớn trong tay hắn vẫn không thể tùy ý chi phối. Hắn gật đầu nói: - Ừ, việc này tôi biết rồi. Tôi sẽ bàn lại với Sở tổng một chút, có thể mau chóng lấy tiền ra trả. Nếu không thì chị an bài một bữa tiệc, xin bọn họ gia hạn thêm. - Vâng! Chung Khanh gật đầu, rồi thuận tay cầm điếu thuốc lá đang hút dở trên miệng hắn, dụi vào gạt tàn, tự nhiên cười nói: - Được rồi, đi ăn cơm thôi. Anh mà ngã xuống thì bát cơm của tôi cũng khó giữ. Cô đứng ở trước mặt, Trương Thắng từ trên cao nhìn xuống nhìn thấy rõ bộ ngực của cô. Cho dù không phải là cố ý, nhưng cũng vừa vặn được xem là nhìn trộm. Cô mặc nội y màu đen viền hoa, ôm lấy bộ ngực hoàn mỹ. Trương Thắng ánh mắt không khỏi ngưng tụ. Chung Khanh mẫn cảm chú ý ánh mắt của hắn, lập tức không để lại dấu vết xoay người đi. Trương Thắng mỉm cười, theo cô bước ra ngoài. Trong khoảng thời gian này, vẫn là do Chung Khanh chiếu cố đến việc ăn uống của hắn. Công tác thì hắn an bài cho Chung Khanh, nhưng thói quen sinh hoạt của hắn thì lại do Chung Khanh tự chủ trương. Tiếng giày cao gót phát ra thanh âm trong trẻo. Tiết tấu không nhanh không chậm. Chung Khanh tiếp tục báo cáo công việc: - Tối nay có bữa tiệc. Anh buổi chiều nên nghỉ ngơi thật tốt. Nếu không thì khi uống rượu sẽ đau đầu ngay. - Tối nay có tiệc à? Với ai vậy? - Ông chủ Trác của công ty Đức Dương. Ông ta có một số lượng lớn vật liệu xây dựng, không phải là muốn anh tiêu thụ sao? Trương Thắng giật mình, cười rộ lên: - Là ông ta à? Quên mất. Chung Khanh liếc mắt nhìn hắn, nhẹ giọng nhắc nhở: - Trương tổng, ông ta đã mời anh nhiều lần, xem ra là nóng lòng muốn tiêu thụ hàng. Như vậy thì chúng ta có thể ép giá. Tuy nhiên, hiện tại vật liệu xây dựng là được mặt hàng tiêu thụ mạnh. Ông ta không cần phải vội vã như vậy. Tôi nghĩ, chúng ta đương nhiên là tận lực mua hàng rẻ, nhưng chất lượng vật liệu xây dựng của ông ta khả năng là không tốt như ông ta đã khoác lác. Chúng ta xây dựng nhà xưởng, nên dùng vật liệu tốt nhất, tuyệt đối không thể qua loa. Trương Thắng cười, nói: - Ừ, tôi hiểu rồi. Hắn cười rộ lên, khóe miệng hơi nhếch, có chút tà đạo. Nhưng hắn lại rất anh tuấn, hai mắt đặc biệt sáng ngời. Nụ cười tà đạo đó hoàn toàn không có cảm giác ganh tỵ, ngược lại lại có chút mị lực. Chung Khanh thấy hắn hiểu ý mình, trong lòng cũng cảm thấy vui. Bây giờ Trương Thắng hàng ngày đều tiếp xúc thương trường, trở nên thành thục. Giơ tay nhấc chân đều toát lên sự hấp dẫn của một người đàn ông thành công. Rất hấp dẫn! Chung Khanh làm trợ thủ cho hắn, ban đầu thấy hắn khi gặp phải nan đề thì thường gọi điện thoại hỏi thăm chung quanh, nay dần dần biến thành một người đàn ông có tự tin nên trong lòng cũng có chút vui mừng. Sức hấp dẫn của người đàn ông không phải nằm ở chỗ đẹp trai hay không, cao hay không, cường tráng hay không, mà chính là ở sự tự tin. Chung Khanh rất thích bộ dạng tính trước kỹ càng của hắn. Sự vui mừng này không có liên quan gì đến tình yêu nam nữ. Cô hiện tại không có người thân, không có gia đình. Công ty này là nhà của cô. Trương Thắng là sự nghiệp của cô. Tận mắt nhìn thấy Trương Thắng trưởng thành, cũng giống như tận mắt nhìn thấy gốc cây nhỏ trở thành một cây đại thụ che trời. Đó là một cảm giác thành tựu không lời nào diễn tả được. Cho nên, Chung Khanh đối với Trương Thắng có một loại tình cảm không thể hiểu được. Là tình cảm cấp trên cấp dưới, hay là tình cảm nam nữ, hay là thân tình, ngay cả cô cũng không rõ. Cõ lẽ trong tiềm thức mỗi người phụ nữ đều cần một người đàn ông mà mình có thể dựa vào. Đương nhiên, cô cũng không ngoại lệ. Mục tiêu ban đầu của cô là Dương Qua. Sau đó là Từ Hải Sinh. Kết quả, cô chẳng còn gì. Tiếp theo đó là cô đi theo Trương Thắng, và Trương Thắng đã không làm cô thất vọng, đang dần dần trở thành người đàn ông mà cô có thể dựa vào.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang