[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 67 : Hừm! Lời dạy bảo củaThầy Giáo Trương (1)

Người đăng: 

.
Trương Thắng hai chân lỡ đễnh đi vào của chính bệnh viện, tới lầu bốn khu khoa ngoại của bệnh viện, Tần Nhược Lan cũng không trực ban ở phòng y tá. Trương Thắng đi từng phòng bệnh tìm, khi tới phòng 405, thấy một thanh niên mặt mày thanh tú đứng trong cửa sổ, chỉ lên một cửa kính nói: -Cô y tá nhìn xem, đã là mùa thu rồi mà ngoài đó vẫn có muỗi. Một cô gái giọng không kiên nhẫn nói: -Vậy thì đập chết chúng đi, có vậy mà cũng phải nói với tôi. -Tôi… không có vỉ đập muỗi. Một dáng người thon thả từ bên trong đi ra, thuận tay với một tờ báo trên giường, nhanh nhẹn cuộn tờ báo đi đến bên của sổ, nhằm đúng con muỗi “phạch” một cái, sau đó ném tờ báo bên bệ cửa sổ, không đủ kiên nhẫn liếc nhìn người thanh niên kia. Trương Thắng cười khanh khách bước vào, chỉ thấy một người đàn ông tầm 50 tuổi nằm trên giường bên trái, hai cánh tay bị buộc dựng lên, giơ lên rất cao, giống như hình dạng đôi cánh sắp bay. Tần Nhược Lan quay người lại nhìn thấy TrươngThắng, mặt mày tươi tỉnh hẳn lên nói: -Trương Thắng, anh lại tới bệnh viện rồi. Trương Thắng dở khóc dở cười, trợn mắt nói:] - Cô chỉ mong tôi nằm viện thôi hả? Tôi không nằm viện thì không thể đến thăm cô được hả? Tần Nhược Lan cười ha hả, hai người sánh vai ra khỏi phòng bệnh, tiện tay đóng của phòng, trêu chọc nói: -Vậy mới không nói anh có lòng như vậy, còn đặc biệt đến thăm tôi, ngoại trừ anh bị ốm, không thì có nhớ tôi là ai đâu? Trương Thắng cười đáp: -Cô đó, cái miệng này đúng là không chịu tha ai. Đúng rồi, bệnh nhân vừa rồi bị bệnh gì vậy? Sao mà hai tay lại bị giơ lên như vậy? Tần Nhược Lan đáp: -Cái người vừa rồi hả? Ông ta mới làm phẫu thuậtcắt bỏ ruột sau, ông ta có mùi hôi nách. Trương Thắng ngạc nhiên nói: -Hôi nách cũng phải làm phẫu thuật sao? Ông ấy dù sao cũng hơn 50 tuổi rồi, thanh niên không tìm được bạn gái mới phải làm phẫu thuật chứ? Tần Nhược Lan hì hì cười nói: -Lúc đó điều kiện kinh tế không cho phép, bây giờ tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng, đã ảnh hưởng tới gia đình vàmọi người xung quanh, không làm phẫu thuật không được. Trương Thắng nhớ tới thái độ của cô với người bệnh, bỗng nhiên đứng lại, nói một cách nghiêm túc: -Tiểu Lan, tôi có mấy lời không biết có tiện nói hay không? Tần Nhược Lan tò mò liếc nhìn anh, nghịch ngợm làm điệu bộ tung tay áo: -Ái khanh cứ nói đừng ngại, bổn cung không truy cứu. Trương Thắng cười cười: -Có thể cô không để ý lắm, nhưng nếu cô đã làm việc ở đây thì cũng nên chú ý một chút, các cô y tá ở đây anh đều đã để ý, hơn nữa cô làm việc cũng chẳng ít hơn người khác, hơn nữa còn rất chăm chỉ, nhưng cô nhanh mồm nhanh miệng, rất dễ đắc tội với người khác. Ví dụ như vừa rồi, muỗi cũng là do cô giúp người ta đánh, nhưng vì nói thêm một câu, nên cậu thanh niên đó cũng chẳng vui vẻ gì, nếu gặp phải người thích gây sự, đã tới chỗ y tá trưởng để kể tội cô rồi. Tần Nhược Lan nghe xong, mặt mũi ỉu xìu, bĩu môi nói: -Bổn cô nương yêu ghét phân minh, từ nhỏ đã thế rồi! Người mà tôi thích sẽ đối xử rất tốt, người mà tôi không thích, dù thế nào cũng đều không tốt cả, cũng chẳng có cách gì sửa được. Người mà anh vừa nói, tôi thấy phiền chết đi được, còn cần gì thể diện với hắn nữa. Cũng là đồ bỏ đi, đừng nói đánh muỗi, đến tất còn chả biết giặt, còn gì là sinh viên, nói gì tới đến làm trợ tá, cái gì cũng không biết. Buồn cười nhất là cậu ta xin nghỉ học đến làm hộ tá, đi xe buýt tới đây, không ngờ lại lạc đường. Người như vậy, đến phải đem giao cho cảnh sát. Cảm giác cậu ta từ nhỏ tới lớn đều nghe theo sự sắp đặt của cha mẹ. Đi học, về nhà đều do cha đến đưa đón, bất chợt mà bị lạc chắc cũng chẳng biết hỏi đường về nhà. Anh nói xem, với người như vậy có dễ bực mình không? Trương Thắng thấy cô càng nói càng bực, khuôn mặt kích động đỏ ửng lên, không tránh được cười, nói: -Cô đó, mỗi có cách sống khác nhau, bố mẹ họ không chừng cảm thấy con mình tài giỏi, cô xem cô bực làm gì? Tần Nhược Lan càng bực xua tay nói: -Thôi được rồi, không nói chuyện cậu ta nữa, cũng không biết loại con này nuôi lớn có thể làm được gì, hôm nay anh tới đây để dạy dỗ tôi phải không? Tính tình cô bé này Trương Thắng đúng là không thể hòa hợp được, bất đắc dĩ cười nói: -Tất nhiên không phải rồi, hôm nay tôi đến vì công ty của tiện nhân ngày mai tổ chức lễ khai trương, đặc biệt mời Tần đại tiểu thư đại giá quang lâm. Tần Nhược Lan vì chưa hết cơn túc giận liếc nhìn anh một cái: -Anh đến muộn như vậy là đặc biệt tới mời tôi tới dự lễ khai trương công ty anh sao? Trương thắng cười nói: - Đương nhiên! Tâm trạng của Tần Nhược Lan đột nhiên tốt hẳn lên, cô nhoẻn miệng cười, vui vẻ nói: -Vậyngày mai tôi nhất định tới tham dự, kể cả ngày mai trởi có sập, tôi cũng nhất định đến đúng giờ. Rời khỏi bệnh viện, Trương Thắng nhắn tin cho Tiểu Lộ nhưng không thấy cô trả lời. Trương Thắng liền bảo Chung Khanh đưa anh lên ký túc xá của Tiểu Lộ. Anh đã từng mua cho Tiểu Lộ một chiếc điện thoại, Tiểu Lộ chê đắt tiền, nói mình cũng chẳng cần dùng tới, nhất quyết không nhận, chỉ mua một chiếc máy nhắn tin Trung Quốc, khoảng một nghìn hai trăm tệ, anh vẫn còn thấy giận cô. Tiểu Lộ đang là trợ lý, tính chất công việc có chút quan trọng nhưng không cần tăng ca. Trong công xưởng, như bình thường, giờ này đã tan làm rồi. Nhưng Trương Thắng tới ký túc, Tiểu Lộ vẫn chưa về, Trương Thắng tự đặt ra câu hỏi, rồi trở về trong xe, vừa ngồi nói chuyện với Chung Khanh vừa đợi Tiểu Lộ. Lúc này, Tiểu Lộ đang ngồi ở chỗ bữa tiệc với giám đốc Quan. Cơm tối nay là một bữa cơm rất bình thường, hơn 8 giờ tiệc tan giám đốc Quanlịch sự, tự lái xe đưa Tiểu Lộ về nhà. Trương Thắng ngồi đợi trong xe, bỗng nhiên thấy một chiếc xe công tước đi tới, từ trên xe một cô gái xinh đẹp bước xuống, gió thu thổi nhẹ, váy áo của cô bay lên, ánh trăng trải khắp, khiến cô đẹp lung linh, Trương Thắng không cưỡng lại được, ngắm nhìn một cách say đắm, lúc này mới nhận ra cô gái đó chính là Tiểu Lộ. Người lái xe cũng vừa xuống xe, người đó khoảng hơn 40 tuổi, để hai bộ râu ngắn, mặc bộ đồ âu, là một người rất có từng trải, ăn mặc như giới kinh doanh. Tiểu Lộ tiến lên phía trước tạm biệt, người nọ dang hai cánh tay như muốn ôm cô một cái, Tiểu Lộ lùi lại một bước, đưa tay ra sau, lễ phép chào tạm biệt. Giám đốc Quan nhún vai, bất đắc dĩ cười, nắm tay Tiểu Lộ, vỗ vỗ vai cỗ nói: -Nghỉ ngơi đi nhé, tôi về đây. Tiểu Lộ lễ phép đáp: -Tạm biệt giám đốc. Giám đốc Quan khẽ thở dài, đành lên xe về. Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Lộ, giám đốc Quan đã đem lòng thích cô. Anh ta điều Tiểu Lộ xuống nhà máy làm việc, cũng vì ngày đó trong đám nhân viên, bị ấn tượng bởi đôi mắt to đen lung linh của Tiểu Lộ. Con gái đô thị, tướng mạo thanh khiết, dáng người yểu điệu như Tiểu Lộ, đối với đàn ông mà nói vẫn còn mang chút ngượng ngùng non nớt ấy đúng là không còn nhiều nữa. Ở bên Tiểu Lộ, anh ta có cảm giác mình như trẻ lại 20 tuổi, như được trở về thời trai trẻ. Hiện giờ, anh ta không được lòng bố vợ, bị điều tới Đông Bắc để quản lý công việc, xa cách vợ, lại thấy một vài người bạn đến đây phát triển sự nghiệp đều tìm vợ bé, ra vào có đôi, quấn quýt lấy nhau, anh ta cũng muốn có một cô vợ hai. Thời gian này, vừa nghe nói anh ta là thương nhân Hồng Kông, thấy anh ta đi xe xịn, không tí cô gái trẻ xinh đẹp chủ động tán tỉnh, làm quen, đáng tiếc trong lònganh ta lại chỉ để ý Tiểu Lộ. Cô Tiểu Lộ này không hề giấu diếm luôn cười ngọt ngào với anh ta, từ lâu anh ta đã muốn ôm eo nàng mà vẫn không được. Giám đốc Quan tính tình lại hơi ương bướng, thích một người thấy cái gì của người ấy cũng tốt, mà Tiểu Lộ lại có dáng vẻ ngọt ngào động lòng người, vấn đề là không đạt được, trong lòng lại càng mong muốn. Cô gái này từ đầu tới cuối không chịu nói gì, thế là mùa xuân thứ hai của giám đốc Quan vẫn còn xa lắm, không biết bao giờ mới đạt được.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang