[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 66 : Tổn thương tình cảm cản trở việc lái xe (2)

Người đăng: 

Thấy Trương Thắng từ trên lầu đi xuống, Sở Văn Lâu, Quách mập và anh ta chào hỏi lẫn nhau. Quách mập bị thương vẫn chưa khỏi, nhưng sắp tới lễ khai trương, không chịu ở nhà nghỉ ngơi, liền lập tức đi làm rồi, vành mắt cậu ta vẫn tím bầm, dù đã hết sưng. -Trương tổng, chúng tôi đang chuẩn bị cho lễ khai trương ngày mai. Anh còn gì không yên tâm không ạ? Sở Văn Lâu đưa thuốc ra mời, cười hì hì hỏi. -Ờ, có các anh ở đây, tôi còn gì phải lo lắng nữa sao? Tôi về thành phố thăm mấy người bạn. Trương Thắng nhận lấy điếu thuốc trả lời. Quách mập chớp chớp mắt, cười rồi nói: -Nhớ Tiểu Lộ rồi nhé, haha. Trương Thắng đỏ mặt, ho một tiếng, nói: -Chuẩn bị khai trương đến đâu rồi? Chung Khanh lúc này mới ngẩng đầu lên nói: -Thưa tổng giám đốc Trương, xin anh cứ yên tâm. Dàn nhạc, MC, tất cả đều đã sắp xếp cả rồi. Công ty Lễ Nghi đảm nhiệm phần lớn công việc, ngày mai 5 giờ bắt đầu sắp xếp. Chiều tôi lại đi một lần nữa, duyệt lại toàn bộ nội dung chương trình, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu ạ. Trương Thắng hài lòng đáp: -Vậy là tốt rồi, tôi về thành phố, tối sẽ quay lại. Quách mập chen miệng nói: -Trương tổng, anh định đi thế nào? Ngay từ khi mới tới công ty, cậu ta mở miệng là Thắng tử, Sở Văn Lâu và Chung Khanh đều nhắc khéo. Việc tư ra việc tư, tới công ty phải phân rõ công ty, ở công ty phải gọi như thế này, khiến Quách mập phải thay đổi cách xưng hô. Trương Thắng cười đáp: -Tôi đi xe buýt là được rồi, bây giờ mới 5 giờ, vẫn còn kịp. Xe Mercedes-Benz của anh ta cũng vừa đến, là bạn của Trương Thanh em trai anh và một lái xe của tập đoàn Bảo Nguyên đi Thiên Tân giao hàng. Sở Văn Lâu lần đầu tiên vui mừng hớn hở đi mở cửa xe, bây giờ đang sẵn sàng đứng trước cổng công ty đợi lệnh. Trương Thắng đang bị giữ bằng lái xe, không thể tự lái xe được. Chung Khanh đưa tập tài liệu trên tay cho Quách Bàn Tử, nói: -Bây giờ xe buýt hoạt động thêm một tuyến, đi đường đông, vất vả, tôi lái xe đưa anh đi. Trương Thắng do dự khước từ: -Không cần đâu, cô còn rất nhiều việc phải làm, không cần phiền phức thế đâu. Bảo vệ Kiều Vũ cười hì hì nói: -Trương tổng, là việc nên làm mà, anh muốn đi xe buýt về thành phố cũng hơi không phù hợp. Chung Khanh cười, nói: - Chúng tôi đứng đây cũng toàn nói chuyện phiếm, mọi công việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, thành công hay thất bại đều đợi vào ngày mai, bây giờ có lo cũng chẳng được việc gì, để tôi đưa anh đi, tôi vốn cũng là kiêm lái xe mà, không đúng sao? Trương Thắng vốn chẳng muốn làm phiền Chung Khanh, vừa cười vừa không từ chối. Chung Khanh xuống gara lấy xe, Trương Thắng lên xe, chiếc xe chạy nhanh ra khỏi khu nhà xưởng. Mấy tuyến đường chính này đều đã được sửa lại, đường bằng phẳng, rộng rãi, một số trường dạy lái coi đây là nơi luyện lái miễn phí, thường thấy những vòng tròn trên đường, các cọc tre xếp theo chiều dọc, các phương tiện muôn hình muôn vẻ xếp thành hàng chuyển động từ từ, nhưng Chung Khanh lái xe rất điêu luyện, nhanh chóng xuyên qua dòng xe ấy, vừa êm vừa nhẹ nhàng. Trương Thắng sau một ngày làm việc mệt nhọc, dáng vẻ có chút mệt mỏi, muốn hút một điếu thuốc cho thoải mái, vừa mở bao thuốc lá, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Trương Thắng khen Chung Khanh tinh ý, châm điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, hương vị thuốc lá từ từ thấm vào cơ thể, anh ta đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Từng làn gió đêm khẽ thổi bay tóc anh, Trương Thắng nheo mắt nhìn về con đường rộng lớn, bằng phẳng phía trước, bên đường đèn nhay máy lấp lánh, từ nhà máy bay ra những luồng khói, cảm giác thành công và cảm giác thỏa mãn tràn đầy lồng ngực anh. Xe lên tới đường vành đai, đường càng thêm thông thoáng. Trương Thắng quay đầu nhìn Chung Khanh, cô mặc chiếc váy ngắn màu đen trắng, ngồi trên ghế lái xe, chiếc váy co lại để lộ ra khoảng đùi tròn, trắng trẻo, trên đùi không có một vết sẹo, lại không mất vẻ đầy đặn, quần bó màu hồng trong suốt, hai đầu gối tròn mềm mại. Cô thường mặc bộ trang phục công sở màu trắng ngà, chiếc áo ngực thấp càng khiến bộ ngực của cô vốn cao càng cao hơn. Một thiết nữ xinh đẹp, quyến rũ như vậy làm tài x echo anh, lỡ mà Tiểu Lộ bắt gặp thì thật không tốt. Trương Thắng đột nhiên thấy mình có chút khiếm nhã, hối hận vừa rồi đồng ý để cô lái xe đưa mình đi. Chung Khanh vẫn chuyên tâm lái xe, nhưng ánh mắt vẫn thấy Trương Thắng đang nhìn mình chăm chú, cô quay đầu nhìn Trương Thắng, ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu. Trương Thắng nếu vẫn không chịu cất lời, khó tránh khỏi tội nhìn lén, nên mỉm cười nói: -Cô lái xe rất cừ. Chung Khanh khẽ nhấc mép, nhưng không cười. -Là anh ấy dạy tôi. Cho xe chạy nhanh hơn một chút, Chung Khanh thản nhiên đáp. Trương Thắng không hiểu “anh ấy” ám chỉ người tình của cô Từ Hải Sinh hay chồng cô Dương Thường, đành phải đáp trả một tiếng. Chung Khanh tiếp tục tập trung lái xe, Trương Thắng quay đầu ra phía cửa sổ tiếp tục hút thuốc, không khí tự nhiên trong xe bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng. Qua một đoạn, Trương Thắng đột nhiên cảm thấy có chút gì đó khác thường, anh quay đầu nhìn, chỉ thấy ở đèn chiếu hậu vẻ mặt của Chung Khanh, mặt cô chảy dài nước mắt, Trương Thắng lo lắng, cuống cuồng hỏi: -Chung Khanh, cô sao thế? Chung Khanh cố gắng che giấu tiếng khóc, lúc này bị phát hiện, cũng không muốn giấu nữa, cô đột nhiên đổi hướng lái, phanh xe phát ra một tiếng két chói tai, cô dừng xe lại bên lề đường, cúi đầu xuống vô lăng khóc lớn. Trương Thắng không biết phải khuyên thế nào, anh im lặng một hồi, rồi lấy trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa vuông. Chung Khanh nhận lấy khăn tay, lau nước mắt trên mặt, trả khăn lại cho anh ta, rồi cho xe chạy tiếp. Trương Thắng thấy cảm xúc của cô có chút thay đổi, không đành long, cất tiếng hỏi: - Chung Khanh, nếu không… cô để tôi lái xe đi! -Anh có giấy phép lái xe rồi sao? Trương Thắng không biết trả lời thế nào. Chung Khanh mím môi, cũng không thèm nhìn Trương Thắng một cái. Cô nhấn phanh, bánh xe lê đất, giống như mũi tên phi ra, Trương Thắng bị dựng người lên rồi lại ngồi trở lại, chiếc Mercedes-Benz lao vụt đi trong gió, phát ra âm thành gào thét, vụt chạy dọc đường vành đai giống như ngôi sao băng, cửa sổ từ từ đóng lại, Trương Thắng luống cuống chân tay còn chưa cài dây an toàn. Trên đường quốc lộ vành đai có một chiếc xe Jeep, lao nhanh như bay, trong xe là mấy người Lục Nhân, Phượng Minh Không, Vương Tử Dã, Diệp Tinh Thần, họ mượn xe đi biển chơi, đang trên đường về. Mấy người bạn này rất thích nghệ thuật, Lục Nhân chơi ghi ta, tóc dài bồng bềnh theo gió. Chiếc xe Jeep cũ vụt qua với vận tốc gần 100 dặm , chiếc xe này vận tốc tối đa cũng là 100 dặm, nếu đi tới 120 dặm, cả chiếc xe sẽ rung lên,lúc nào cũng có thể rời ra. Phượng Minh Không vừa lái xe vừa lớn tiếng nói chuyện với bạn trong xe, bỗng nhiên có một chiếc xe ầm ầm lao qua, phút chốc chỉ còn lại một cái bóng ảm đạm. Phương Minh Không giật mình, lập tức quay đầu ra ngoài cửa sổ, hét lên: -Củ chuối thật, ai vậy? Đường cao tốc vành đai, đi nhanh như vậy, không muốn sống nữa à? Lúc cậu ta lẩm bẩm thì đã không thấy bóng dáng chiếc xe kia đâu nữa rồi. Khi lái xe vào nội thành, sau chút xúc động, thần sắc của Chung Khanh cũng dần bình tĩnh trở lại, Trương Thắng ngồi bên tài xế mặt trắng bệch, mồ hôi đầy trán, mắt anh dại đi, sợ run người lên. Ngồi xe Chung Khanh lái chẳng khác nào giao tính mạng cho cô ấy, Trương Thắng suốt dọc đường một câu cũng chẳng dám nói, anh chỉ biết thở, xem ra còn gấp gáp hơn cả người lái xe, vào tới nội này, tốc độ phải chậm lại, Trương Thắng mới thấy yên tâm. Xe chạy tới cổng bảo vệ bệnh viện, Trương Thắng xuống xe, âm thầm lau mồ hôi, thầm nghĩ: “củ chuối thật, từ nay trở đi, ai nói với mình con gái lái xe an toàn hơn con trái, mình chấp với người đó.”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang