[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 64 : Giai nhân đến dạo bước tiêu dao (2)

Người đăng: 

.
Dương Qua và cô cuối cùng đã li hôn. Nhưng hắn vẫn quấy rối không chịubuông tha cho cô. Chung Khanh mỗi lần tìm được một công việc, làm chưa được vài ngày, chỉ cần Dương Qua phát hiện ra là lại đến quấy rối một trận, kết quả là Chung Khanh vẫn không tìm được một công việc gì ổn định. Tiền để dành càng ngày càng ít, đang lúc bế tắc, cô thấy trên báo có một công ty tại khu công nghiệp đang tuyển nhân viên. Xem xét kĩ, cô thấy một là công ty này cách hơi xa trung tâm, hơn nữa trên báo nói rằng công ty này còn có kí túc, như vậy có thể tránh được Dương Qua đến làm phiền. Hai là công ty này là công ty liên doanh, đãi ngộ cũng khá cao, vì vậy cô liền đến đây. Cô không bị cận, chỉ vì để nhìn có chút phong thái nên mới cố ý đeo một chiếc kính lên, hi vọng có thể để lại ấn tượng tốt cho nhà tuyển dụng. Người đàn ông trước mặt này đúng là một một tay lõi đời, không phải là một kẻ dễ mắc lừa người khác, Chung Khanh rất sợ bị từ chối. Sở Văn Lâu cười, nói: -Ừm, đưa cho tôi xem chứng nhận bằng cấp của cô. -À, ..bằng cấp… Chung Khanh lo lắng đẩy chiếc kính lên, trả lời bằng một giọng vô cùng dễ thương: -Tôi tốt nghiệp đã sáu, bảy năm rồi, giấy chứng nhận thường bỏ ở nhà, không dùng đến. Nhà tôi chuyển nhà mấy lần, bây giờ chẳng biết giấy chứng nhận đó ở đâu mất rồi. -Như vậy à... Sở Văn Lâu đan hai tay vào nhau, liếc nhìn Chung Khanh một cái, trong lòng dần hiểu ra vài phần. Chung Khanh khẩn khoản nói: -Giám đốc, tôi có kinh nghiệm làm văn phòng, quản lí hồ sơ, xử lí công văn, mang đến mang đi, những việc này tôi đều có thể làm được. Ngoài ra, tôi còn có thể lái xe, bằng lái xe được bốn năm rồi. Các công ty tư thường rất coi trọng năng lực làm việc thực tế đúng không? Anh có thể cho tôi một tuần thử việc, xem tôi làm việc thế nào rồi hãy quyết định tuyển dụng tôi, như vậy có được không? Chồng cũ của Chung Khanh Dương Qua là lái xe của cục Thuế. Năm đó mượn xe của công dạy Chung Khanh lái xe, tiện nắm bắt được tâm lí chuộng hư vinh của cô. Bây giờ, ngoài diện mạo đẹp đẽ, bằng lái xe trở thành một ưu điểm đáng tin cậy duy nhất. Sở Văn lâu mỉm cười, muốn dọa cô một phen, làm cho cô tuyệt vọng rồi lại đem lại hi vọng cho cô. Đàn bà một khi đã có tâm lí dựa dẫm, cảm kích với đàn ông thì cơ hội tán đổ sẽ nhiều hơn rất nhiều. Không ngờ Trương Thắng ở phía trong mở hé cửa thay quần áo, vừa lúc đó nghe thấy tiếng nói chuyện phía bên ngoài, học lực của anh cũng không cao, vì vậy với việc chỉ coi trọng học lực mà không trọng năng lực khiến anh cảm thấy phản cảm. Nghe cô gái bên ngoài nói bản thân có kinh nghiệm làm việc văn phòng lại biết lái xe nên anh rất ưng ý. Xe mới của anh sắp được đem về rồi, lại đang phải lo tìm tài xế nữa. Nữ giới lái xe rất cẩn thận, như vậy sẽ rất an toàn. Hơn nữa bản thân cũng đang học lái xe, đến lúc đó lại có một cô thư kí kiêm tài xế, những lúc không tiện lái xe có thể để cô ta lái, lại còn tiết kiệm được tiền thuê tài xế riêng nữa chứ. Cô gái này nói năng rất đúng mực, rất hợp với công việc văn phòng. Làm một nhân viên văn phòng, giao tiếp đối ngoại, những việc tiếp đón ai đó là không thể thiếu, hơn nữa cô ta rất biết ứng xử, chủ động đưa ra điều kiện thử việc một tuần, nếu như không nhận được việc sẽ tự xin nghỉ việc. Vì thế Trương Thắng vừa mặc chiếc áo lót , vừa vội đi ra ngoài, vẫn chưa bước vào phòng đã nói: -Lão Sở, tôi thấy có thể nhận được đó, cứ thử một tuần xem. Trương Thắng đi ra ngoài nhìn thấy Chung Khanh, ánh mắt bỗng sáng lên, cô gái này thật tuyệt à. Một cô thư kí như vậy từ tố chất đến diện mạo đều hết sức hoàn mĩ, đem đi theo cũng không thiệt, tuy nhiên…. tại sao nhìn mặt cô ta lại quen vậy nhỉ? Chung Khanh cũng cảm thấy người này nhìn rất quen, chủ yếu là do cách ăn mặc của hai người đều thay đổi. Trước đây, Trương Thắng lúc nào cũng mặc bộ quần áo công nhân dính đầy dầu mỡ, còn cách ăn mặc của Chung Khanh cũng rất đẹp. Bây giờ, cách ăn mặc như vậy cũng thay đổi rồi, hơn nữa trước đây cũng không quen, chỉ là nhất thời không nhận ra ai. Sở Văn Lâu bị Trương Thắng cướp lời thông báo tuyển dụng cô, mất đi một cơ hôi tốt để làm người tốt, trong lòng có chút buồn bã. Cũng may lời làm khó cô ấy vẫn chưa nói ra, thế là liền vỗ hai tay, cười to: -Tôi có ý thế này, chúng tôi là công ty liên doanh, chất lượng của nhân viên, năng lực nghiệp vụ phải mạnh, hình thức bên ngoài cũng phải được. Tôi thấy cô Chung Khanh rất phù hợp. -Chung Khanh? Cô Chung, hóa ra là cô. -Anh.. anh là Trương... Trương … -Tôi là Trương Thắng. -A! Chung Khanh đột nhiên mặt mày đỏ bừng lên, chỉ muốn lập thứcchạy đi. Trương Thắng thấy Chung Khanh ngượng ngùngmuốn bỏ đi, vội vã kéo Chung Khanh lại, cố tránh không nhắc đến chuyện cũ khiến cô khó xử, anh cười thật tươi nói: -Cô Chung Khanh, hóa ra người đến ứng tuyển lại là cô, cô lại không làm ở Ba Sao nữa à? Hì hì, thế này thật tốt quá. Kinh nghiệm làm việc phong phú, công ty tôi vừa thành lập , rất nhiều việc không biết bắt đầu từ đâu, sau này phải nhờ cô giúp đỡ nhiều. Chung Khanh lúc này mới biết anh là giám đốc, vô cùng kinh ngạc nói: -Công ty này…là của anh? Trương Thắng vẫn không biết cô và Từ Hải Sinh đã chấm dứt, vì sợ ảnh hưởng đến sĩ diện của cô, không tiện nhắc đến Từ Hải Sinh trước mặt cô, nên càng cười nói hồ đồ: -Đúng vậy, tôi không làm ở công xưởng nữa, vay tiền mua miếng đất này. Ban đầu định xây một cái lán rộng để làm ăn buôn bán, chẳng ngờ chính phủ lại đang muốn mở rộng Kiều Tây, giải phóng mặt bằng, đành phải lập lên cái sự nghiệp này thôi. Sở Văn Lâu kinh ngạc nói: -Anh Trương, anh với cô Chung Khanh đây quen nhau sao? Trương Thắng cười đáp: -Đúng vậy, tôi và Chung Khanh trước đây làm cùng ở một công ty. Sở Văn Lâu cười nói: -Ôi, sao lại khéo như vậy.CôChung Khanh, vậy thì cô an tâm làm việc ở đây rồi nhé, đều là bạn bè cũ, hợp tác cùng làm chắc chắn sẽrất vui. Chung Khanh thực sự rất cần một công việc, lại không biết công ty này cũng có cổ phần của Từ Hải Sinh nên cô thấy Trương Thắng tuyệt nhiên không nhắc đến những chuyện đáng xấu hổ của mình, trong lòng cũng yên tâm một chút, thần sắc trên mặt cũng dịu dàng trở lại. Nhìn Sở Văn Lâu, Chung Khanh tỏ chút nuối tiếc hỏi: -Vị này là… Trương Thắng vội giới thiệu: -Đây là anh Sở, là phó giám đốc công ty. Sở Văn Lâu vội bước đến trước một bước, một lần nữa bắt tay Chung Khanh rất thân thiết: -Tôi họ Sở, Sở Văn Lâu. Chữ Sở trong Sở Thiên, những bài văn đạo đức hiền văn, từ Lâu trong cổ nhân tây từ Hoàng Hạc lâu, haha…ha… Chung Khanh hé miệng cười, lịch sự nói: -Giám đốc Sở thật có tài văn thơ! Sở Văn Lâu nhìn nụ cười tươi rói của cô, con tim dường như ngừng đập, mặt mày hớn hở vội đáp: -Cô quá khen rồi! Trương Thắng nói: -Cô Chung Khanh, chúng ta hãy cùng đi ăn cơm trưa đã rồi hãy về bàn bạc tiếp. Chung Khanh nhẹ nhàng từ chối: -Anh Trương Thắng, tôi…lạimột lần nữa gọi anh như vậy, mặc dù đây là công ty của anh, tôi là nhân viên của anh, trong công ty này, cách xưng hô trước đây của chúng ta không phù hợp. Anh có thể trực tiếp gọi tôi là Chung Khanh, tôi gọi anh là Giám đốc Trương. Không thể không có phép tắc, tùy tiện được. Nụ cười trên mặt Trương Thắng đột nhiên chùng xuống, Sở Văn Lâu vội thay đổi không khí: -Cô Chung ..a! Chung Khanh nói phải đấy. Không có quy tắc là không được. Hơn nữa, cứ gọi là cô Chung Khanh sẽ khiến một cô gái xinh đẹp như thế này như già đi đấy. Trương Thắng buồn bã cười: -Được rồi, theo ý cô, đi thôi, đi ăn trưa thôi. Buổi chiều vẫn còn phải tuyển thêm người nữa đấy. Trương Thắng tìm lúc thích hợp, nói thầm với Sở Văn Lầu rằng đừng bao giờ nhắc đến cái tên Từ Hải Sinh trước mặt Chung Khanh. Sở Văn Lầu vô cùng kinh ngạc, cứ liên tục dò hỏi nguyên cớ. Trương Thắng vừa hay thấy Chung Khanh liếc nhìn mình, sợ Chung Khanh hoài nghi nên chỉ lắc đầu, không nói gì nữa.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang