[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 63 : Giai nhân đến dạo bước tiêu dao (1)

Người đăng: 

.
Sau khi Phương Khinh Sầu đi khỏi Trương Thắng cười cay đắng: -Trời đất này thật rộng lớn, không tránh khỏi những điều kì quái. -Là do rừng cây quá rộng nên chim gì cũng có. Sở Văn Lâu cười đáp lời. Trương Thắng nói với Sở Văn Lâu: -Tuyển được bao nhiêu người rồi ? Sở Văn Lâu lấy bút chì vạch vào tờ danh sách trong tay, đáp: -Được ba người bảo vệ, một người gác cổng, kế toán với nhân viên tài vụ thì đã có rồi. Bộ phận đảm bảo dự trữ kho, bộ phận kho lạnh được ba người nữa. Bây giờ còn thiếu thư kí văn phòng với tài xế. Cũng không đến lỗi nào, trong chiều nay là có thể tuyển được đầy đủ. Đến khi công ty khánh thành cũng không sợ không khí quá vắng lặng, không có lấy một người nhân viên. Trương Thắng nở ra một nụ cười tươi tắn: -Ừ, tạm thời thế đã, chúng ta đi ăn cơm thôi. Tự khao cái bụng của mình nào. Anh đứng lên vặn người cho đỡ mỏi, nói: -Tôi vào thay quần áo đã, mặc cái bộ vest với cái cà vạt này cả buổi sáng làm tôi sắp nghẹt thở rồi. Đi đến cửa phòng, anh ngoảnh đầu lại bảo Sở Văn Lâu: -Cậuthông báo với mọi người sáng nay sẽ không tuyển thêm nữa, buổi chiều sẽ tiếp tục. Sở Văn Lâu gật đầu, đẩy cửa chạy ra ngoài, khoa khoa tay trước đám đông nói to: -Buổi tuyển nhân sự sáng nay tạm dừng tại đây, xin quay lại vào buổi chiều. Nhiều người đến ứng tuyển sợ buổi chiều không xếp được hàng, nên không dám về, có người hỏi to: -Giám đốc, buổi chiều bắt đầu từ mấy giờ ạ? Sở Văn Lâu vội vã đáp: - Buổi chiều bắt đầu từ một giờ, được rồi, mọi người giải tán thôi… Anh ta đưa mắt nhìn theo những người đến ứng tuyển, đột nhiên phát hiện ra một cô gái rất đẹp, hai mắt lập tức sáng lên. Cô gái đứng ngay trước cầu thang của tòa nhà, phía sau là một tấm gương lớn. Trong gương phản chiếu rõ cặp mông căng tròn trong chiếc váy bó và phần eo thắt đáy lưng ong mềm mại. Nhìn đường cong của cô gái thật vô cùng hấp dẫn. Cô gái này khoảng chừng hai sáu, hai bảy tuổi, trên người mặc một bộ mini juýp màu đen nhạt, dáng người thướt tha, xinh đẹp. Nhìn cô đẹp như một trái đào mật chín mọng. Mái tóc đen dầy được búi gọn, gương mặt trái xoan được trang điểm nhẹ, trên sống mũi thanh tú có đeo một cặp kính gọng vàng. Phía dưới là một chiếc cổ cao kiêu hãnh, toàn thân cô toát lên một dáng vẻ thanh tú, hiểu biết. Hơn nữa thân hình quyến rũ của cô cũng đủ chết người rồi, đúng là một cô gái dành cho công việc văn phòng. Sở Văn Lâu không kiềm lòng được liền chỉ cô gái hỏi: -Cô, chính là cô, lại đây. Cô tên là gì? Cô muốn ứng tuyển vào vị trí nào? Cô gái không ngờ nhà tuyển dụng này lại chú ý đến mình như vậy nên khi được gọi cô gái rất sửng sốt, nhưng cô nhanh chóng nhận thấy cơ hội của mình đang đến liền thoải mái đi lên phía trước, mỉm cười đáp: -Chào ông, tôi là Chung Khanh, tôi muốn xin vào vị trí thư kí văn phòng. Cô đưa tay ra, mỉm cười bắt tay Sở Văn Lâu. Nhờ vào chiều cao của mình, Sở Văn Lâu vừa tầm nhìn vào cáicổ áo chữ v của Chung Khanh, bộ ngực đầy đặn của cô khiến cho chiếc áo in hoa đậm màu không một chút nhăn nhúm. Ở tấm thân mềm mại đó tỏa ra một mùi hương ngan ngát khiến Sở Văn Lâu say mê ngây ngất. Sở Văn Lâu không lỡ buông tay cô gái, vừa cười vừa trêu cô: -Chung Khanh? Tên hay quá. Công ty chúng tôi vừa mới thành lập, công việc vẫn chưa đi vào nền nếp cho lắm nên rất cần một thư kí xử lí công văn. Nhưng trong buổi sáng hôm này vẫn chưa tìm được người nào thích hợp. Nào, mời cô vào đây. Chúng tôi vẫn còn vài phút nữa mới nghỉ, trước tiên phải xem hồ sơ của cô đã. Chung Khanh nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc, cười rất duyên đáp: -Cảm ơn anh! Sau đókhoan thai bước vào văn phòng. Bên cạnh có một cô gái mặt đầy những vết rỗ lập tức hét ầm lên: -Tôi đã tốt nghiệp chuyên ngành văn thư, tôi đứng trước cô ta, ông xem hồ sơ của tôi trước đi. Sở Văn Lâu mặt biến sắc, chỉ cô ta nghiêm khắc nói: -Cô có biết điều quan trọng nhất của một thư kí là gì không? Đó là biết sếp cần gì, hiểu được ý sếp, biết quan sát mọi việc, người như vậy mới có được công việc này. Làm việc bên cạnh sếp, phải biết những gì nên nói và những gì không nên nói. Bảo cô đi làm việc gì thì cô làm theo, không bảo cô làm thì nhất định không được làm, càng không được ăn nói lung tung. Đến cái việc cỏn con này cô còn làm không xong mà còn kêu mình tốt nghiệp chuyên ngành văn thư. Tôi thật quá thất vọng, chỉ qua việc này cô đã khiến cho tôi có ấn tượng không tốt về cô rồi. Cô gái mặt rỗ bị mắng một trận, mặt tự nhiên trắng bệch, hông nói được lời nào. Sở Văn Lâu lúc này lạnh lùng bỏ vào văn phòng. Trong đám người có người độc miệng nói: -Còn chưa nghe thấy hay sao? Phải biết thấu hiểu lòng người, phải có mắt quan sát, dựa vào một tờ giấy chứng nhận làm sao bằng một gương mặt xinh đẹp. Sở Văn Lâu không thèm nhìn, quay người nhìn cô gái xinh đẹp đang lịch sự đứng bên chờ anh ta. Chỉ chiếc ghế trước bàn làm việc của giám đốc, mỉm cười thân mật nói: -Mời cô ngồi. Chung Khanh khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đi về phía chiếc ghế. Sở Văn Lâu nhìn phía sau cô gái, vòng eo thon thả, cặp mông căng tròn không chớp mắt. Dưới chiếc váy bó là một đôi chân thon dài thẳng tắp trắng nõn nổi lên trong đôi tất màu da nhẵn bóng, thật là quyến rũ. Trương Thắng của ngày hôm nay như vịt con biết thành thiên nga, Mercedes- Benz cũng có rồi. -Tôi chính là tổng giám đốc… Sở Văn Lâu trong lòng nhộn lên, dường như trước mắt có một chiếc BWM mới toanh, đang nhìn đắm đuối vào anh ta. Anh ta trong lòng rạo rựcđi tới, ngồi xuống phía đối diện với “chiếc xe BWM” trong lòng, thấy cô gái vẫn đứng đó, vội giục cô: -Cô ngồi xuống đây, ngồi xuống cùng nói chuyện. Chung Khanh lấy tay vuốt vuốt váy, từ tốn ngồi xuống. Tư thế ngồi quyến rũ của cô khiến con tim của Sở Văn Lâu phải đậy loạn nhịp, cái cảm giác vừa hồi hộp lại hưng phấn, dường như Chung Khanh là chủ khảo, còn anh ta mới là kẻ đi xin việc. Chung Khanh trong lòng cảm thấy rất bồn chồn, chẳng biết có nhận được công việc này hay không. Cô chỉ tốt nghiệp trung cấpmà hiện nay trong thành phố chỉ tuyển những người có bằng đại học. Đi làm mấy năm nay cô cũngkhông có ý định kiếm một cái bằng đại học. Chỉ sợ cái ngưỡng cửa này quá cao, không thể bước qua được. Chung Khanh sau khi sự kiện ở nhà máy in ấn Ba Sao thì chẳng còn mặt mũi nào trở lại làm việc nữa. Cô vốn định tìm một chỗ dựa vững chắc bên Từ Hải Sinh, nhưng đổi lại chỉ là lời nói tuyệt tình của ông ta, khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng nơi Từ Hải Sinh. Sau đó Từ Hải Sinh có vài lần gọi điện cho cô nhưng cô đều chủ dộng tắt máy. Thấy rõ bộ mặt của Từ Hải Sinh, một kẻ bạc tình bạc nghĩa, cô không bao giờ muốn còn chút liên quan gì đến ông ta nữa. Một mình mệt mỏi ở trong một khách sạn nhỏ vài ngày, Chung Khanh bắt đầu quyết định tìm kiếm việc làm. Bây giờ cô có chỗ làm mà không dám đến, có nhà mà không dám về. Không còn mặt mũi nào về nhà mẹ đẻ nên phải gấp rút tìm một công việc để có thể tự nuôi sống bản thân mình. Cô đã thử đến thị trường lao động tìm việc, những công việc nhàn nhã có mức lương cao thì người ta coi cô là cái bình hoa, đã một lần rơi vào vết xe đổ với Từ Hải Sinh, Chung Khanh đã gặp đau khổ một lần, cô sẽ không bao giờ phạm sai lầm lần thứ hai nữa, sẽ không bao giờ ôm những ảo mộng về đàn ông nữa, càng không muốn biến thành đồ chơi của đàn ông. Bây giờ cô chỉ muốn tự mình nuôi sống bản thân mình, nhưng sau vài lần gặp phải những trở ngại cô mới nhận ra, với một người con gái, muốn dựa vào năng lực của bản thân để tồn tại là một chuyện không hề đơn giản.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang