[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 61 : Tuyển quân, mua ngựa mừng khai trương (1)

Người đăng: 

Sau khi ăn uống sau, Tiêu Tử lái xe đưa hai người về nhà, hai người lịch sự từ chối, tuy nhiên lại bắt anh ta đưa Quách mập về. Vết thương trên đầu Trương Thắng vẫn chưa lành, vềnhà kiểu gì cũng bị bố mẹ mắng liền đi thẳng đến công trường. Vừa nhìn thấy Từ Hải Sinh, Trương Thắng bằng những kiến thức của mìnhđiều chỉnh lại những gợi ý của Tiêu Tử với Lý Nhĩ rồi nói lại với Từ Hải Sinh. Lúc đầu Từ Hải Sinh không tán thành việc mở thị trường bán sỉ, nhưng Trương Thắng lại kiên quyết muốn làm, Trương Nhi Đản lại ra sức thuyết phục nên Từ Hải Sinh đành cười trừ. Hiện nay cũng vừa mới mở rộng mặt bằng xong giờ lại thay đổi ý, Trương Thắng cũng cảm thấy hơi ngại. Từ Hải Sinh cười nói: -Không sao đâu, làm kinh doanh cẩn thận là sống, là thay đổi,được dịp thuận lợi thì nên thay đổi, tùy thời cơ mà thay đổi hướng đầu tư và phương thức kinh doanh theo những xu hướng của thị trường. Đừng nói bây giờ chúng ta vẫn còn chưa xây dựng thị trường bán sỉ, cho dù đã xây hơn được nửa già rồi, nếu như khả năng không kiếm được tiền, mạo hiểm lớn thì cũng phải quyết trí dứt khoát, thà dừng xây dựng còn hơn là để tổn thất, không được để tổn thất lan rộng. Trương Thắng trong lòng im lặng lắng nghe lời của anh ta, nhẹ nhàng gật đầu đồng ý. Lúc này Sở Văn Lâu hếch hếch cái mũi đỏ lên vì rượu, chạy vào quán rượu một cách kích động. Bình thường mũi hắn chẳng có vấn đề gì, chỉ khi uống rượu say mới bị tắc một chút. Hắn thường lấy tay day day, vặn vẹo cái mũi bã rượu. Nhìn thấy Trương Thắng hắn thấy vô cùng kinh ngạc: -Anh Trương, anh ra viện rồi à? Sao không báo em một tiếng để em đi đón anh. Trương Thắng đáp: -Vết thương của tôi không có gì nghiêmtrọng, lúc đầu cũng không định nằm viện.nhưng vì để bạn bè lo lắng cho thì cũng không tiện nên đành phải đi. Hôm nay vụ án của anh ấy xong xuôi, về nhà dưỡng thương rồi nên tôi cũng ra luôn. Cậu không sao chứ? Hôm qua chắc lại uống nhiều lắm hả. Nói đến đây, hắn mới nhớ ra đêm hôm qua hoàng thượng nương nương nô tài một kiểu đối thoại kiểu ra lệnh, không nhịn được cười phá lên. Sở Văn Lâu cảm thấy hơi ngượng ngùng, hắn vò đỏ cả mũi, cười bảo: -Không sao đâu ạ, uống rượu cùng anh Từ đến say khướt, nhưng cũng chỉ cần ngủ một hôm là tỉnh táo như thường. À, em vừa nhận được điện thoại về thuế nhập cảng tại Thiên Tân, báo rằng xe Bình Trị 300 của chúng tađã vào bến, cần nhanh chóng làm thủ tục nhận hàng. Trương Thắng nghe xongchẳng hiểu, cho rằng chưa chào hỏi anh ta mà lại đòi đặt mua xe nhập khẩu, liền vội gặng hỏi: -Bình Trị 300gì?( xe Mercedes-Benz) chúng ta không phải đã đặt một chiếc xe Mercedes-Benz rồi còn đặt xe khác làm gì? Từ Hải Sinh bật cười đáp: -Chú em ơi, đó chính là Mercedes Benz mà, bên Hồng Kông người ta hay gọi như thế, bên đại lục chúng tathì gọi là xe Mercedes-Benz. Bằng tài chính công ty chúng ta đăng ký, và nhờ mối quan hệ của Trương Nhị Đản với Ủy ban Kinh tế Ngoại thương thì mới mua được một chiếc, nghĩ muốn mua thêm chiếc nữa cũng khó. Khi đó nước ta có những chính sách ưu tiên tương ứng cho các doanh nghiệp liên doanh và các doanh nghiệp nước ngoại, miễn thuế kinh doanh 3 năm, 2 năm nữa chỉ thu một nửa, thiết bị nhập khẩu được miễn thuế. Vì vậy với xe nhập khẩu và hàng tiêu dùng cao cấp phải ra sức hạn chế, nếu không thì một doanh nghiệp liên doanh sẽ tập trung nhập khẩu xe con miễn thuế. Vậy thì kiếm dễ như kiểu tự in tiền rồi. Lúc này Trương Thắng mới bừng tỉnh ngộ, Sở Văn Lâu vui vẻ nói: -Cái xe này rất được, tranh thủ đến lấy về sẽ vừa kịp lúc xin cấp giấy phép lái xe trước khi khai trương doanh nghiệp. Đến lúc khai trương doanh nghiệp mà có con Mercdes-Benz để bên ngoài sẽ hoàng tráng lắm đây. Sở Văn Lâu nói xong ưỡn thẳng người, nhìn có vẻ rất mãn nguyện, thân hình thấp đậm dường như cao thêm vài phân. Trương Thắng cũng bị sựhưng phấn của anh bạn truyền sang. Từ Hải Sinh ở bên cạnh nói: -Vậy thì phải nhanh chóng cử người đến Thiên Tân nhận hàng, mà tôi thì không đi được, vậy ai sẽ đến đó đây? Sở Văn Lâu vội vỗ vỗ ngực đáp: -Tôi, để tôi đi. Đảm bảo sẽ mang xe về an toàn, đúng giờ. Từ Hải Sinh vừa cười vừa lắc đầu: -Không được, việc khánh thành công ty đang gấp, biết bao nhiêu là việc cần phải xử lí. Tôi chỉ bực không mọc được ba đầu sáu tay mà cậu lại định chạy đi đâu hả. Hơn nữa, tay lái của cậu tôi tường để ý, vẫn chưa được một năm đúng không? Đi đường dài, lại có một mình sẽ rất nguy hiểm. Trương Thắng vội đáp: -Thôi thì nhờ người khác đi vậy, trả một chút tiền là xong mà. Em tôi là khách quen chuyên đi xe đường dài nên quen rất nhiều lái xe . Để tôi bảo nó tìm hộ một người. Từ Hải Sinh gật đầu đồng ý: -Một người không đủ, vì chạy xe đường dài sẽ rất mệt, phải đổi lái. Vậy thế này nhé, Văn Lầu, cậu bảo ông Trương tìm hộ một tài xế cùng đi với người mà Trương tổng nhờ. Sở Văn Lâu không được là người đầu tiên lái xe mới nên không khỏi tiếc nuối, nhưng nghĩ lại bản thân vốn dĩ là một kế toán của cục lương thực, học lái xe cũng chưa lâu, vừa mới cảm thấy rất vui mừng, nhưng nghe Từ Hải Sinh nói như vậy, hắn mới nhớ ra là mình chưa từng lái xe trên đường cao tốc nên rất có thể xảy ra chuyện, thế là hắn cũng gật đầu đồng ý. Công ty công thương nghiệp Bảo Nguyên Hối Kim bắt đầu thông báo tuyển dụng đúng vào thứ hai. Trong lòng Trương Thắng, đây là thời khắc vô cùng trọng đại. Anh phải cố gắng tuyển chọn nhân tài, bắt đầu cho một sự nghiệp mới. Nhưng Từ Hải Sinh lại không có mặt tại nơi tuyển dụng. Từ Hải Sinh rất thích kiểu làm ăn đen, ông ta rất có kinh nghiệm trong các lĩnh vực hoạt động đầu tư, thị trường cổ phiếu, bất động sản, kì hạn giao hàng, tái tổ chức. Thị trường tiền tệ mới thực sự là đất của ông ta. Ông ta không có hứng thú với việc làm ăn chân chính, cũng không cho rằng Trương Thắng có thể làm lên cơm cháo gì. Ông ta đồng ý cùng làm cái kho lạnh chục mẫu này lại chuẩn bị thời cơ chín muồi xây dựng thị trường thủy sản chỉ vì để làm cho Trương Nhị Đản, Trương Thắng cảm thấy an tâm, rồi lợi dụng họ làm quân cờdưới tay ông ta. Ông ta không hề dốc tâm sức cho việc này, vì vậy đương nhiên ông ta không thèm quan tâm xem Trương Thắng tuyển những người nào đến. Trương Thắng ngồi trong phòng hội nghị, trước mặt để những thông báo tuyển dụng. Hôm nay anh mặc đồ rất trang trọng. Ngồi ở đây, anh có quyền quyết định số mệnh của tất cả những người đến thi tuyển. Đây là một việc vô cùng vinh dự, một việc mà trước đây Trương Thắng luôn mơ tới. Ngày trước khi anh đi xin việc, chẳng phải là anhcũng luôn có một cảm giác nơm nớp lo sợ đối với những nhà tuyển dụng nắm trong tay quyền quyết định số mệnh của mình hay sao? Thật không ngờ loáng một cái, anh cũng đã trở thành một người có đủ tư cách có quyền quyết định vận mệnh của người khác. Trong lòng anh thầmcảm ơn Quách mập, cảm ơn vị phó chủ nhiệm tính khí nóng nảy Thôi Tri Diệm. Có những khi những chuyện trên đời này thật kì diệu, một việc tưởng chừng như thật vô lí lại có thể thay đổi cuộc đời bạn. Có một vài chức vụ đã được sắp sẵn ví dụ như đội trưởng đội bảo vệ quản lí kho lạnh là Quách mập. Quách mập béo đến mức lăn nhanh hơn chạy. Nhìn anh ta cầm chiếc dùi cui điện làm bảo vệ không hợp cho lắm. Nhưng anh ta chắc chắn sẽ làm tốt việc này vì chỉ cần biết cách quản lí tốt cấp dưới là được. Hơn nữa anh ta là kĩ sư điện, lúc tuần tra kho lạnh sẽ đảm bảo an toàn cho hệ thống điện. Về mặt tài chính, Từ Hải Sinh đã giới thiệu một kế toán lành nghề và một nhân viên tài vụ. Ban tài chính này đã được thành lập, đây là bộ phận quan trọng nhất của một doanh nghiệp. Nếu dùng hết những người mới tuyển vào sẽ không được an tâm lắm. Hơn nữa lại là do Từ Hải Sinh giới thiệu nên Trương Thắng càng chấp nhận ngay. Những vị trí còn lại cũng không còn nhiều lắm, nhìn những hàng người đông đúc bên ngoài trong khi số người cần tuyển chẳng đáng là bao, Trương Thắng hiểu cảm giác của những người ngoài kia. Quảng cáo của công ty Bảo Nguyên Hối Kim được chuẩn bị rất hoàng tráng, hơn nữa lại mang tên là Bảo Nguyên nên càng thu hút nên số người đến ứng tuyển rất đông, chừng hơn 300 người. Một cô gái cao lớn đẩy cửa bước vào, đầu tiên lịch sự mỉm cười chào hai vị chủ khảo, sau đó mới khoan thai bước lại gần. Đây là người thứ một trăm linh bốn đến xin việc. Trương Thắng ngồi suốt từ sáng sớm đến lúc này, những người đến xin việc đúng là muôn hình muôn vẻ. Bây giờ cũng đã giảm bớt tinh thần ban đầu. Nhưng cô gái này rất đáng chú ý, cô ăn mặc rất kiều diễm làm lay động lòng người. -Xin hỏi, cô muốn ứng tuyển vào vị trí nào? Trương Thắng vừa dụi tắt điếu thuốc vừa hỏi. Cô gái hơi nhăn trán cười, nhẹ nhàng trả lời: -Tôi muốn xin vào vị trí thư kí. Trương Thắng chăm chú nhìn bờ môi hồng xinh đẹp của cô, thầm nghĩ: “Son môi đậm quá”. Thấy Trương Thắng nhìn mình chằm chằm, cô gái cố ý ưỡn bộ ngưc căng tròn của mình ra, đưa ánh mắt rất tình tứ liếc nhìn anh. -E hèm, cô có kinh nghiệm trong lĩnh vực này chưa? -Đương nhiên rồi, ông chủ. Cô gái chớp chớp mắt, trả lời một cách chứa đầy hàm ý: -Tôi biết hát, biết nhảy, xử lí công văn, tất cả đều rất thành thục. Mà người khác đều là người nơi khác còn tôi là người bản địa, nếu như cần làm tăng ca đêm, cũng chẳng có vấn đề gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang