[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 60 : Gặp tri kỉ ngàn chén rượu cũng ít (2)

Người đăng: 

Nếu lúc này Quách mập phải tiêu thêm một phần tiền nữa sẽ rất xót ruột. Thế là sắp xếp thu dọn xuất viện, lúc đó Lý Họa Thăng, Lý Nhĩ đều có ở đó, nghe Trương Thắng kể lại những chuyện đã xảy ra, cười bảo rằng: -Anh Trương, anh vì giúp đỡ anh Quáchmà nằm viện, vì giúp đỡ Lan Tử mà anh em ta trở thành bạn bè, thật đúng là duyên phận. Ngày hôm nay anh Quách xuất viện hãy để cho bọn em chủ trì, chúng ta hãy cùng đi uống vài chén rượu mừng nhé. Trương Thắng thực lòng muốn kết bạn với mấy cậu thanh niên này liền vui vẻ nhận lời. Quách mập vì mừng việc thắng án, cũng vui như mở cờ trong bụng, mặt mày hớn hở. Ngay sau đó Tần Nhược Lan giúp Trương Thắng và Quách mập làm thủ tục xuất viện, Quách mập và Trương Thắng đều băng trên trán, khiến cho Tiêu Tử và Lí Nhĩ với vài người nữa tranh cãi ỏm tỏi, phấn khích kéo nhau vào quán rượu. Trương Thắng và Lý Hạo Thăng, Lý Nhĩ, Tiêu Tử nói chuyện rất rôm rả. Trên bàn ăn hàn huyên một trận cảm thấy rất ăn ý. Ba cậu thanh niên này tuy bị Tần Nhược Lan kêu là Nhị Thế Tổ, thực ra từ nhỏ đều được giáo dục theo lối thông thường. Tuy gia đình rất giàu có nhưng ngay tiền tiêu vặt cũng không được nhiều hơn những đứa trẻ khác. Các bậc cha chú họ khéo léo, chăm chỉ dốc sức làm ăn mà lập ra được cả một gia tài khổng lồ, khác hoàn toàn so với những nhà giàu mới phất lên, gian khổ lập nghiệp nên họ giáo dục con cháu sau này cũngkhông được lơ là, lười nhác. Vì vậy ở con người cậu Lý Hạo Thăng này không hề có cái tính khí ngông cuồng, kiêu ngạo. Chỉ có điều so với những người cùng tuổi thì tư tưởng tự do hơi thái quá. Ba người sau khi tốt nghiệp đều làm việc luôn tại công ty của gia đình, quen thuộc với công việc nhiều phân đoạn, tích lũy được nhiều kinh nghiệm, vì vậy mặc dù còn trẻ nhưng những kiến thức về thương trường với kiến thức thực tế rõ ràng đều hơn Trương Thắng rất nhiều. Tiêu Tử chăm chú lắng nghe dự định của Trương Thắng về việc dự trù xây dựng lại quy mô kho lạnh, cùng với các điều kiện về chi phí cùng với việc gia công sản phẩm, dự trữ, vận chuyển, sau đó giúp anh phân tích rằng: -Hiện nay chất lượng cuộc sống và hiểu biết của con người không ngừng được nâng cao, ngày càng nhiều người tích lũy rau quả trái mùa. Vì vậy thực phẩm bảo quản đông lạnh càng ngày càng nhiều, hiệu quả và lợi ích của ngành giữ rau củ, hoa quả, thịt cá đông lạnh này cũng khá khả quan. Bởi vì quy mô sản xuất của xí nghiệp, phương hướng sản xuất thường được điều chỉnh theo nhu cầu của thị trường, vì vậy những doanh nghiệp tự chịu phí tổn xây dựng kho lạnh quy mô lớn cũng không nhiều, đến lúc này, cho thuê kho lạnh đang rất hot. Em nghĩ anh không lên tham nhiều, nên tập trung phát triển từng chút một, trước tiên là xây dựng kho lạnh đã. Lý Nhĩ cười bảo: -Anh Trương, Tiêu Tử nó nói rất có lý, dục tốc bất đạt, em cũng không tán thành việc anh cùng lúc phát triển cả hai hướng đâu.Một thị trường bán sỉ muốn hình thành quy mô, muốn nhiều người đến làm ăn không phải là chuyện một sớm một chiều. Đểem nói cho anh biết, việc đầu tư xây dựng thị trường bán sỉ, thông thường khoảng một hai năm đầu sẽ chỉ đủ vốn, không lời không lỗ, mục đích là để thu hút các mối làm ăn. Xem tình hình thì tiềm lực tài chính của anh cũng chưa đủ để phát triển nên tốt hơn hết là thị trường bán sỉ cứ để từ từ. Khu đất anh chuẩn bị xây dựng thị trường bán sỉ vừa được sửa sang lại đúng không? Em đề nghị anh nên tạm dừng lại, tiền tiết kiệm đầu tư vào việc xây dựng kho lạnh. Anh vẫn định xây ba cái kho lạnh, toàn bộ đều là kho bảo quản đồ đông lạnh. Em nghĩ anh có thể mở rộng quy mô và chủng loại sản phẩm hơn nữa, xây dựng kho đông lạnh, kho giữ tươi, kho đông lạnh nhanh, kho ướp lạnh và kho lạnh hai chế độ tất cả là năm loại kho lạnh tầm trung. Anh Trương, như vậy mạo hiểm sẽ ít đi, vận may sẽ tăng lên. Em với Tiêu Tử có thể giới thiệu khách hàng cho anh, rau củ, các loại thịt, đồ uống lạnh, thực phẩm, hoa cỏ, lá trà, dược liệu vân vân như vậy có thể thu hút được rất nhiều khách hàng kinh doanh mọi loại sản phẩm. Rất nhiều người trong số những khách hàng này muốn bán sỉ đều phải qua tay gia đình em, tiêu thụ thì phải qua các siêu thị nhà Tiêu Tử. Chỉ cần hai thằng chúng em nói vài câu, cất giữ hàng ở đâu thì cũng là cất giữ, khách hàng của anh sẽ liền tới cửa ngay. Riêng về việc cho thuê, kí gửi mỗi tấn hàng hóa trong kho trong kho cứ tính 2 đồng/ngày. Một kho cỡ trung bình, phí gửi một ngày là 1800 đến 2000 đồng, mỗi tháng có thể thu vào 5,4 đến 6 vạn đồng, mỗi năm tính 8,9 tháng, một kho có thể thu về 50 vạn đồng. Đợi anh đứng vững rồi, có thể tự mình thu mua sản phẩm,tích trữ đồ trái mùa, như vậy thu nhập mỗi năm sẽ tăng gấp bội, anh Trương, anh thấy ý kiến của em thế nào? Trương Thắng ngửa mặt lên suy nghĩ kĩ càng một lúc lâu, thở dài một tiếng đáp rằng: -Nghe vua nói một buổi, bằng đọc sách mười năm! So với các cậu, tôi đúng là…. Những chuyện thương trường này tôi còn phải học hỏi nhiều lắm. Tần Nhược Lan mỉm cười nói: -Anh cũng không cần xem nhẹ bản thân mình, mọi việc đều phải trải qua một quá trình mới có được kết quả tốt nhất. Hai đứa nó đều có bố trải đường sẵn cho rồi, chưa ăn thịt lợn thì làm sao nhìn thấy lợn chạy? Không bằng anh với hai bàn tay trắng lập nghiệp, tự lực cánh sinh! Trương Thắng hiếm khi thấy cô nàng sư tử này khích lệ mình, trong lòng rất cảm động nhưng vẫn khiêm tốn đáp: -Những điều tôi nói đều là thật lòng, Tiêu Tử hai cậu ấy tuổi còn trẻ nhưng lại có tầm nhìn hiểu biết hơn tôi rất nhiều. Tần Nhược Lan cười hì hì chêu trọc: -Anh khiêm tốn quá, xưa kia Triệu Ca chỉ hươu bảo ngựa, ngày nay có Trương Thắng chỉ chó bảo heo, về việc này thì hai người họ chắc chắn thua xa anh rồi. Trương Thắng không ngờ cô gái ấy lại nhớ chuyện này, không nhịn được cười phá lên. Lý Hạo Thăng cảm thấy rất tò mò, liền truy hỏi liên tục, nghe hết đầu đuôi câu chuyện cậu ta cười to: -Con gái đúng là bụng dạ hẹp hòi quá, tuyệt đối không được đắc tội, chuyện bé bằng cây kim mà họ cũng có thể nhớ mười năm. Đại ca à, đối với nữ nhân, kính trọng nhưng phải giữ khoảng cách mới vương đạo. Trương Thắng chắp hai tay cười đáp: -Tuyên ngôn của hiền đệ xin thụ giáo! Tần Nhược lan hứ một tiếng, đáp: -Vương đạo? Vương đạo à… chính là con đường trong cung, cho rằng y tá thì không được chơi dao giải phẫu hay sao?Lại dám nói như vậy về con gái trước mặt chị đây hả?Có tin hay không tin tôi để các cậu đi trên con đường hoàng cung thênh thang không? Mấy gã con trai vừa nghe thì lập tức ngậm miệng không nói. Tuy nhiên, một đám nhướng mày, nháy mắt, truyền nhau tin tức “kính trọng nhưng giữ khoảng cách mới là vương đạo”.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang