[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 57 : Ô long say cứu mỹ nhân say

Người đăng: 

Trong phòng ngoài, Lỹ Nhĩ nắm lấy bả vai của Lỹ Hạo Thăng, cười ha hả nói: - Hạo Thăng, cậu thật sự muốn chuốc say chị họ cậu sao? Lý Hạo Thăng nói: - Chị họ tôi tửu lượng lớn như thế, không dùng chiêu này không say được đâu, mỗi lần tìm chúng ta uống rượu chúng ta đều say mèm, hôm nay chúng ta phải cho chị ấy say, nhìn vẻ mặt say rượu của chị ấy, đỡ cho chị ấy khoe khoang với chúng ta. Lý Nhĩ lo lắng: - Bên trong trộn lẫn rượu trắng, cô ấy có nôn hết ra không? Lý Hạo Thăng nói: - Không đâu, một ít rượu vodka trộn với bia lạnh, lại có vị ô-liu, độ rượu nâng lên không ít, nhưng lúc uống thì sẽ không nôn ra. Tiêu Tử vừa nghe, hứng trí bừng bừng nói: - Cậu học từ đâu bí quyết này đấy? Nào, tôi sẽ cho Thành Bích một chén. Lý Nhĩ khẩn trương ngăn cản: - Không được, cô ấy say sẽ khóc, khóc lên sẽ không xong. Loại rượu thế này, cô ấy uống say để cậu dụ dỗ à? Tiêu Tử vừa nghe, liền bỏ ý định ấy đi. Ba người nói chuyện, Trương Thắng nghe không rõ. Nghe bọn họ xì xào bàn tán, càng hoài nghi bọn họ không có ý tốt gì. Đến lúc này Trương Thắng liền quan tâm đến động tĩnh bên ngoài. Từ Hải Sinh vừa rồi cũng để ý đến cô gái ngoài kia. Ông ta híp mắt cẩn thận đánh giá, cô gái nhẹ nhàng khoan khoái, ngọt ngào xinh đẹp này cũng không phải mẫu người ông ta thích, xem ra Trương Thắng thích người thế này. Từ Hải Sinh cười nhạt một tiếng, nghĩ Trương Thắng no bụng thì nghĩ dâm dục, trong có mấy đồng tiền, bắt đầu nghĩ tới cô gái kia rồi, cho nên cũng không thèm để ý. Đi ra ngoài lăn lộn, bà xã sớm muộn gì cũng phải thay đổi, những việc thế này ông ta thấy cũng nhiều. Lại nói, Trương Thắng có tài lại háo sắc, sẽ bị ông ta khống chế, biến thành bạn đường của ông ta. Chuyện này đối với Từ Hải Sinh lại là chuyện vui. Tần Nhược Lan và Chu Thành Bích đã trở lại, Trương Thắng liếc mắt nhìn kỹ, chén rượu màu xanh gì đó vẫn còn. Hắn cảm thấy yên tâm. Tần Nhược Lan không giống người uống nhiều, cô sẽ nhìn ra trong rượu có cái gì. Tần Nhược Lan ngồi xuống, quả nhiên phát hiện trong chén có gì đó, chỉ thấy cô quay đầu hỏi Lý Hạo Thăng vài câu, liền cười hì hì bưng chén rượu lên. Trương Thắng rùng mình, hắn không kịp ngăn, Tần Nhược Lan uống một hơi cạn sạch. Đáy ly còn để lại chút gì đó xanh mượt, Tần Nhược Lan lấy nó ra để trong lòng bàn tay, lúc này Trương Thắng mới nhìn rõ là một quả ô liu, hắn liền không nhịn được cười. Một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng, chính mình bởi vì chuyện lần trước, thần kinh biến thành quá nhạy cảm rồi. Bạn bè uống rượu với nhau đùa giỡn nhau là chuyện bình thường, xem ra ba người kia còn nhỏ hơn Tần Nhược Lan hai tuổi, trẻ con lông không đủ dài thì dám làm gì? Mình thật đa nghi. Ở phòng ngoài vụ đấu rượu vẫn tiếp tục, Sở Văn Lâu trượt xuống mặt bàn. Hiện giờ hắn tự xưng nô tài rất mượt, nhưng một điều Hoàng Thượng hai điều nương nương đều gọi sai, vì thế cũng không ngừng rót rượu. Ở phòng ngoài, Chu Thành Bích và Lý Nhĩ đang đùa “Không trung cố lên”, một người ngồi ngẩng đầu, hé miệng, một người khác dùng miệng nâng cái ly lên cao, từ từ đổ rượu vào trong miệng của người kia. Tần Nhược Lan cùng Lý Hạo Thăng và Tiêu Tử đang chơi oẳn tù tì, người thua thì phải uống một ly rượu. Trương Thắng để ý thấy hai người này thừa dịp Tần Nhược Lan chưa chuẩnbị, thường xuyên rót cho cô loại rượu đã qua pha chế, cô lại không hề phát hiện ra. Trương Thắng nhìn thấy không khỏi âm thầm lắc đầu: - Ôi, thật là một cô bé sơ suất… Mười một giờ, Trương Thắng và Từ Hải Sinh dìu Sở Văn Lâu đi ra khỏi khách sạn. Từ Hải Sinh tửu lượng tốt, chỉ có Sở Văn Lâu là say như chết. Trương Thắng so với anh ta còn tốt hơn nhiều, nhưng một là uống cũng không ít, hai là đang bị cảm mạo, dù sao cũng ảnh hưởng đến tinh thần, cho nên cũng không đứng vững lắm. Đoàn người Tần Nhược Lan cũng đi ra, mặc dù tửu lượng của Tần Nhược Lan cũng cao, nhưng cũng uống ít nhất hơn mười chén rượu nguyên chất, kết quả vẫn là say. Thân thể của cô mềm như sợi mì, bị em họ Lý Hạo Thăng nâng lên, mất hết hình tượng, mắt mông lung lờ mờ, ngã trái ngã phải, miệng còn lớn tiếng khoác lác: - Tôi…nói cho cậu biết, Lý Hạo Thắng, cậu…cậu muốn…chuốc say tôi, đừng nói…cửa! Cửa sổ cũng không có đâu. Tôi…tôi 3 tuổi ba tôi đã cho tôi uống rượu rồi… Câu này còn chưa nói xong, cô đã gục đầu “lừng lẫy hi sinh”! Lý Nhĩ vui sướng khi thấy người khác gặp họa nói: - Cô ấy cũng có lúc say thật, ha ha, ngày mai Tiểu Tâm sẽ tìm cậu tính sổ. Trương Thắng mơ hồ nghe được một ít, hắn không yên tâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, Sở Văn Lâu bên cạnh vẫn thì thào tự nói, cho nên hắn bị quấy nhiễu nên nghe không rõ, không nghe đầy đủ được. Vẻ mặt Lý Hạo Thăng gian tà nói nhỏ: - Chị ấy dám! Tôi có tuyệt chiêu đối phó cô ta. Chị ấy uống như vậy, tôi không đưa chị ấy về, đỡ bị hai bác mắng, tôi đem chị ấy tới nhà tôi ngủ. Trương Thắng nghiêng tai lắng nghe, chỉ thấy cậu ta cười gian, còn câu cuối cùng “mang về nhà tôi ngủ”, trong lòng Trương Thắng lập tức căng thẳng, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra, thật là vô sỉ! Vì sao đàn ông rất thích chiếm tiện nghi của phụ nữ như thế này? Chà đạp phụ nữ cảm giác vui vẻ thế sao? - Không phải chị ấy tự khen tửu lượng của mình tốt sao? Không phải là Tần Nhược Lan ngàn chén không say sao? Tôi sẽ chụp ảnh lúc chị ấy say này, đó là nhược điểm của chị ấy, đến lúc trò hề lộ ra, ảnh chụp trong tay, chị ấy dám hỏi tội tôi sao? Ha ha ha Lý Hạo Thăng ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, cúi đầu xuống. Một người đàn ông xa lạ trừng đôi mắt phóng hỏa đứng ngay trước mặt anh ta, trên đầu người đó còn quấn băng vải, bộ dáng rất kì quái. -Ách? Anh là ai? Sao lại cản đường? Lý Hạo Thăng cảm thấy kì lạ hỏi. Từ Hải Sinh dìu Sở Văn Lâu lên xe, cả người Sở Văn Lâu đặt trên người ông. Ông ta quay đầu lại, thấy Trương Thắng bỗng nhiên chạy đi, nói chuyện cùng đám người mới đi ra khỏi khách sạn kia. -Rốt cuộc đã không chịu được đến gần bắt chuyện rồi! Từ Hải Sinh thản nhiên cười, quay đầu hướng về phía xa vẫy một chiếc taxi -Đây là bạn của cậu? Trương Thắng cố nhịn cơn giận hỏi. Lý Hạo Thăng và Lý Nhĩ nhìn nhau, gật đầu nói: - Cho là như vậy đi, sao vậy? -“Cho là…” Trương Thắng giận dữ, giơ tay muốn giật Tần Nhược Lan lại: - Đưa cô ấy cho tôi. Lý Hạo Thăng đẩy tay hắn, không vui nói: - Này này này, anh làm gì thế? Anh là gì của chị ấy? Dựa vào cái gì mà đem người giao cho anh? Trương Thắng thấy thể trạng của tên tiểu lưu manh này tốt hơn hắn nhiều, cứng rắn tranh đoạt chắc chắn không được rồi. Cái ló khó cái khôn, đột nhiên nghĩ ra một lý do, ai nghe được lý do này cũng sẽ đuối lý mà thôi. Hắn ưỡn ngực, hợp tình hợp lý quát: - Tôi là gì của cô ấy? Cậu nói tôi là gì của cô ấy? Tôi là bạn trai cô ấy! Mấy người muốn làm gì? Đừng nói lời vô ích nữa, đem người cho tôi nhanh lên! -Bạn trai? Ánh mắt Lý Hạo Thăng híp lại, một tia nguy hiểm từ đáy mắt hiện lên: - Chị ấy ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì? Trương Thắng sửng sốt, cười ha ha nói: - Cô ấy…cô ấy là y tá… Tại sao phải nói cho cậu biết những điều này? Cậu định tính toán cái gì? Lúc này Tiêu Tử dẫm mạnh chân bước tới, lung la lung lay hỏi: - Đã xảy ra chuyện gì? Lý Hạo Thăng cười lạnh nói: - Không có gì, một tên lưu manh muốn tán tỉnh Tiểu Lan, không ngờ lại thiểu năng giả làm bạn trai chị ấy, kết quả bị tôi hỏi khó rồi. Tửu lượng của Tiêu Tử thấp, vừa nghe vậy, không chút nghĩ ngợi, vung nắm đấm lên: - Củ chuối thật, mày thật là lớn mật mà! Tiêu Tử cường tráng như máy móc, hắn đã luyện qua vài năm quyền anh, một quyền này rơi xuống, Trương Thăng cảm thấy mình như thoát khỏi lực hút của trái đất bay lượn giữa vũ trụ vậy, hàng ngàn ngôi sao đang lượn xung quanh đầu hắn. Từ Hải Sinh vừa mới mở cửa xe, còn chưa đem Sở Văn Lâu béo lùn nhét vào, chỉ thấy Trương Thắng bị người ta đánh bay ra ngoài, hắn lập tức bước nhanh tới, lớn tiếng quát: - Này, mấy người anh em, sao lại đánh người? - Anh …Anh Từ, mau báo cảnh sát…bọn họ có ý đồ gây rối đối với cô gái kia! Trương Thắng gắng gượng nói xong, liền ngoẹo đầu, hôn mê bất tỉnh. Lý Hạo Thăng nghe hắn nói hình như có gì đó kì quái, vội vàng ngăn lại, đá Tiêu Tử mấy cái: - Đợi chút, từ từ, hình như là hiểu lầm, nói rõ ràng đã. Sở Văn Lâu không có ai đỡ, trượt trân ngã trên mặt đất, dán mặt vào mặt đường lởm chởm, lành lạnh vô cùng thoải mái. Có cảm giác mát mẻ, đầu óc anh ta cũng có chút thanh tỉnh, liền chệnh choạng đi tới, anh ta vừa thấy Trương Thăng ngửa mặt ngã trên mặt đất, lập tức sợ hãi kêu lên, lớn miệng nói: - A! Nương nương, đây là thế nào? - Ba! Hắn tự tát vào mặt mình một cái thật mạnh, nước miếng chảy ra ngây ngôi cười nói: - Sai..sai rồi. Không phải nương nương, ha ha ha ha, là Hoàng Thượng, tôi..phạt..phạt..phạt một chén rượu
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang