[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 55 : Rượu ngàn ly(1)

Người đăng: 

Đến giờ cơm chiều, Trịnh Tiểu Lộ ôm một bình cháo đến. Cháo hạt sen Bát Bảo, nấu với rau cải trắng, khiến Trương Thắng thèm ngoác miệng ra, ăn liền một lúc hai bát to. Quách mập đang định ăn đến bát thứ 3, nhìn xuống đáy bình trống trơn, đành ngậm ngùi mà đi gặm bánh mỳ. Nhìn thấy Trương Thắng ăn ngon miệng, trên mặt Tiểu Lộ hiện ra nụ cười ngọt ngào, nghĩ ngày mai lại mang cháo đến. Trương Thắng vội ngăn cô, nói rằng ngày mai mình sẽ xuất viện, để cô yên tâm làm việc, không cần lo cho mình. Hai người nói chuyện moôt lúc, mắt nhìn thấy trời đã tối, Tiểu Lộ mới rời đi. Hơn 8h tối, Từ Hải Sinh và Sở Văn Lâu cùng đến thăm Trương Thắng. hai người đến vội vàng, cũng không có mua gì đặc biệt, chỉ là trên đường đến đây ghé vào cửa hàng mua một ít sản phẩm bảo vệ sức khỏe thông dụng. Từ Hải Sinh trước khi đến đây, đã nói trước với Trương Thắng trong điện thoại, ý là công ty mới chính thức thành lập, cần một tài vụ, Sở Văn Lâu là thủ hạ của Trương Nhị Đản, bổ nhiệm chức vụ Phó Tổng Giám Đốc, cụ thể là phụ trách chuyện bán sỉ ở kho lạnh của chợ thủy sản. Như vậy, một là tránh cho hắn không phải làm thủ quỹ, đem toàn bộ quyền sở hữu tài sản nắm trong tay mình, hai là về mặt hình thức cũng tạm coi được. Trương Thắng nghe thấy có lý, liền đồng ý, nghĩ rằng trên đường đến đây Từ Hải Sinh đã nói chuyện này với Sở Văn Lâu, Sở Văn Lâu bước vào cửa với vẻ mặt rất vui mừng. Vết thương của Trương Thắng không nặng, bị cảm mạo nhưng sau khi truyền nước thì nhiệt độ cơ thể cũng đã giảm xuống nhiều rồi, bệnh tình cũng không quá nghiêm trọng. Ba bệnh nhân trong phòng bệnh không ngừng có bạn bè người thân tới thăm, khá là chật chội. Trương Thắng liền cùng Từ Hải Sinh ra khỏi bệnh viện, qua đường đến bên đối diện tìm một chỗ nói chuyện. Đối diện bệnh viện chỉ có một khách sạn, bố trí hành lang gấp khúc uyển chuyển như ở quán rượu, ngăn thành từng gian, thực ra đều là vách ngăn bằng thủy tinh được một lan can bằng gỗ bọc bên ngoài, như vậy, ở bên ngoài sẽ rất khó nhìn vào trong, nhưng trong phòng thì có thể thấy rõ mọi chuyện ở địa sảnh. Ba người đi vào phòng, gọi vài món ăn, Trương Thắng lấy cớ đang bị cảm, trên đầu còn có vết thương nên không uống rượu, Sở Văn Lâu rất cao hứng, không thuận theo nói: - Dưỡng thương thì dưỡng thương, vết thương trên đầu cũng đã liền da, hơn nữa chỉ là bị cảm nhẹ, có thể khiến cho đàn ông phương bắc không thể uống rượu sao? Anh có thể uống ít nhưng không thể không uống. Trương Thắng đành phải cười khổ đáp ứng. Ba người trong một gian phòng vừa ăn vừa nói chuyện, hai người Từ Hải Sinh hỏi Trương Thắng tại sao lại bị thương và tình hình vết thương, lại nói với hắn chút về công việc, Sở Văn Lâu nói: - Hiệu quả của quảng cáo đã tới rồi, hôm nay không dưới 20 người hỏi điều kiện thông báo tuyển dụng, còn có vài hộ hỏi ý kiến của việc gia nhập đấy. Vết thương của anh…buổi phỏng vấn tuyển dụng ngày thứ Hai anh có tham gia được không? Trương Thắng sờ sờ cái trán, cười nói: - Tôi không sao, chỉ là bị thương một chút, thật ra nếu muốn đi, bây giờ cũng có thể đi được rồi. Sở Văn Lâu nói: - Ừ, thật ra thứ Bảy Chủ nhật có rất nhiều nhân tài đến, tại sao lại định là ngày thứ Hai? Ở giữa vẫn còn một ngày quảng cáo vô ích. Trương Thắng giải thích nói: - Thứ 7 chủ nhật nhiều người, nhưng trong đó có không ít công nhân làm việc, xí nghiệp của chúng ta mới thành lập, vẫn còn tồn tại nhiều vấn đề khó khăn, những người này thay đổi thất thường, chỉ có thể chung phú quý chứ không thể chung hoạn nạn, ít tính trung thành, có tuyển vào cũng không giữ lại lâu được. Không bằng trực tiếp gạch tên bọn họ, tìm nhưng người có tính kiên định. Từ Hải Sinh gắp một miếng thịt khô xào đậu hà lan, mỉm cười nói: - Trương Thắng nói rất đúng, cậu rất hiểu rõ lòng người. Trương Thắng ngại ngùng mà cười nói: - Anh Từ quá khen rồi, tôi đâu có cao minh như vậy, chỉ có điều, tôi cũng đã từng như vậy, khó khăn tìm việc khắp mọi nơi, cho nên suy nghĩ của những người này tôi cũng có thể hiểu một chút. Trương Thắng theo khe hở của lan can bằng gỗ nhìn về phía đại sảnh. Trong đại sảnh gần như đã ngồi chật kín tám phần. Ngay bên ngoài tấm thủy tinh mà hắn đang ngồi cũng có một chiếc bàn vuông sau người ngồi, một người con gái ngồi giữa, quay lưng về phía hắn, hướng về phía cửa đang ấn di động. Đầu cô bé này không cao, nhưng đôi chân rất dài, một đôi chan dài thẳng tắp bó chặt trong chiếc quần jean rách rách, lại càng lộ ra vẻ xinh đẹp rắn chắc. Bởi vì quần jean rách lại càng lộ ra một chút hương vị khác lạ Trên người cô mặc một chiếc áo yếm, bên hông buộc một dây xích nhỏ như đai lưng, eo thon nhỏ, làm nổi bật lên cái mông tròn cao ngất thần kỳ như Phong Long. Trương Thắng đặc biệt chú ý tới cô, là vì có một con chó hoang đang cọ qua cọ lại vào bắp chân cô. Trước kia Trương Thắng vẫn chưa từng thấy qua loại chó này, nhưng hai ngày nay thì đã là lần thứ hai nhìn thấy. Cô gái này nói chuyện điện thoại xong, quay đầu cao hứng nói với cô gái ngồi đối diện cái gì đó, Trương Thắng nhìn mặt cô, quả nhiên là đừng nói quá, vốn tưởng rằng không có cơ hội gặp Tần Nhược Lan nữa. Cô bé đối diện vóc dáng cao gầy, bộ mặt coi như tiêu chuẩn, mày nhẹ, gò mà hơi cao, làn da trắng như sữa, trắng nõn, nhã nhặn, còn đối diện là khóe miệng vểnh vềnh, đuôi mắt cong cong luôn tràn đầy phong tình của Tần Nhược Lan. Hai người ngồi đối diện thìchút gió này đều bị Tần Nhược Lan chiếm toàn bộ rồi. Bên cạnh hai người để mấy cái túi, có lẽ là vừa đi dạo phố về ghé vào đây dùng cơm. Lát sau có ba chàng trai tiến vào, vừa nói vừa cười với hai người bọn họ, xem ra là bạn bè, cũng không biết trong đó có bạn trai Nhược Lan hay không. Bởi vì là người quen, nên Trương Thắng khá là chú ý tới cô ấy. Trong đại sảnh rất nhiều người, mặc dù không một ai lớn tiếng ồn ào, nhưng tiếng ồn khi tụ tập một chỗ cũng không nhỏ, cho nên âm thanh bên ngoài rất lớn, đa số cuộc đối thoại Trương Thắng đều nghe rõ, lần lượt chàng trai đẹp trai, phong độ ngồi cạnh Tần Nhược Lan tên là Lý Hạo Thăng, nhìn bộ dáng kề vai sát cánh của hắn, lúc đầu Trương Thắng đoán là bạn trai của Tần Nhược Lan, tuy nhiên sau lại thấy cậu ta thân thiết với cô bé ngồi đối diện, lại thấy không giống. Từ Hải Sinh và Sở Văn Lâu cùng Trương Thắng trò chuyện câu được câu không, nói đến dự tính công việc cho công ty, hàn huyên một trận đến khi Sở Văn Lâu đi toilet. Khi Trương Thắng quay đầu lại, nhìn thấy bọn họ đnag uống rượu, sắc mặt đỏ bừng, Tần Nhược Lan giương nanh múa vuốt nói chuyện, không hề có chút thanh tao lịch sự như khi mặc đồng phục y tá. Chỉ nghe một cậu thanh niên tóc dài nói: - Tôi trước tiên dùng chiêu “ Dạ xoa tham hải” Cậu ta lấy một cái ly nhỏ, rót đầy bia, cúi người ngậm lấy cái ống hút trong ly, bia cạn dần, cái miệng của cậu ta cũng thấp dần, mím môi, đến lúc ly rượu không còn thừa tẹo nào. Cô gái cao gầy, đôi mày nhỏ, mắt híp có vẻ cũng rất cao hứng, ngoắc nhân viên phục vụ lấy cho cô một cái bát lớn, đổ hơn nửa cốc bia vào, sau đó bưng cái ly đựng đầy bia lên, nhìn các bạn, rồi bỗng nhiên buông tay. Chỉ thấy cái ly rời tay cô, xoay vòng một cái, cũng không biết là có phương pháp gì, cuối cùng bàn tay đặt trước ngực, ly rượu kia một giọt cũng không rơi ra. Cô cẩn thận bưng ly lớn chụp ly nhỏ, ha hả cười: - Tiêu Tử, chiêu này của Chu đại tiểu thư tôi là “ Tàu ngầm nhập hải” so với “Dạ xoa tham hải” của cậu mạnh hơn nhiều. Nói xong nâng ly rượu lên, Trương Thắng cũng không thấy rõ cô uống thế nào, dù sao bát lớn ly nhỏ cũng uống cạn sạch. Mấy người khác lập tức đánh trống reo hò đứng lên, Tần Nhược Lan ở trên ghế bỡn cợt: - Thế nào, ngạc nhiên chưa? Thật mất mặt, đại lão gia bị phụ nữ chúng tôi đè đầu rồi, vậy mới tốt! Tiêu tử mặt không ánh sáng hừ một tiếng, chàng trai bên cạnh vỗ vai cậu ta, đứng len phóng khoáng nói: - Được, Lý Nhĩ tôi diễn “Lầu trên lầu” cho các người xem, đỡ phải coi thường đàn ông chúng tôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang