[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng
Chương 53 : Anh em cùng nằm viện(2)
.
Đồng phục y tá màu hồng cánh sen, vành mũ đoan trang, mát mẻ, rất khác biệt, thoát tục, cả người giống như một đóa hoa lan trắng trong thuần khiết, nhưng ánh mắt của cô, sao lại sáng vậy…?
Trương Thắng hơi khiếp đảm, mắt thấy Tần Nhược Lan giơ kim tiêm lên, hắn bỗng nhiên nói:
- Y tá, đầu của tôi…cảm giác không thấy đau nữa, cô băng bó thật tốt, quả là y tá giỏi!
-Sao?
Tần Nhược Lan nghi ngờ liếc hắn một cái, không biết hắn đột nhiên có ý gì. Con mắt cô vòng vòng, trong con ngươi bỗng toát ra một tia hiểu rồi, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười liếc Trương Thắng một cái.
“Mắt híp lại, mặt đầy sát khí, cô ấy thật sự muốn trong lúc cắm kim tiêm chơi mình à?”
Trương Thắng khẩn trương cười, tiếp tục vuốt mông ngựa:
- Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là chính, giáo sư lấy việc truyền đạt giải thích là chính, nhưng khiến người ta tôn sùng nhất chính là thiên chức của y tá các cô: cứu mạng và giúp đỡ tổn thương!
Tần Nhược Lan tức giận nói:
- Anh đừng nói nữa, tôi đây không giúp đỡ anh sao?
Ngữ khí của cô nghe như đã mất kiên nhẫn, nhưng khóe miệng không kìm nổi cong cong lên, tươi cười ngọt ngào, bên má trái lộ ra một má lúm dồng tiền nhỏ, hai con mắt cũng chầm chậm biến thành hai hình trăng lưỡi liềm.
Trương Thắng càng cho rằng cô cười không có ý tốt gì, trong lòng càng luống cuống:
- Y tá, cô… cô phải hạ thủ lưu tình nha.
Tần Nhược Lan cũng không muốn lợi dụng công việc gây sức ép cho hắn, lúc ấy thấy hắn ngã từ trên bậc thang xuống, là đã gặp báo ứng rồi, chỉ là buồn cười mà nói mấy câu trêu chọc, không nghĩ được hắn lại tưởng thật.
Con gái trẻ tuổi tính tình nhanh đến cũng nhanh đi, thấy hắn hoảng sợ không ngừng lấy lòng mình, Tần Nhược Lan cười đến đau cả bụng, đem những bất mãn đối với hắn hóa thành hư không, nhưng lại nổi lên ý muốn trêu đùa hắn.
Thật ra Tần Nhược Lan đối với việc Trương Thắng không kiêng nể gì nghị luận dung mạo của cô cảm thấy không hài lòng rồi, lại không biết thích cái đẹp chính là thiên tính. Bất kể con trai hay con gái đều như thế. Nếu Trương Thắng giống như Quách mập, cô sẽ có hứng vui đùa với hắn sao?
Tần Nhược Lan cố ý lộ ra vẻ mặt xấu hổ nói:
- Lưu tình? Tình cái gì? Người ta với anh không quen biết mà.
Trương Thắng vừa nghe, mặt đầy bi phẫn: "Cô bé này lớn lên không tệ nhưng mà ngoan độc đấy. Người là dao thớt, tôi là thịt cá. Hiện nay dao rơi vào tay cô rồi, còn có gì tốt nữa, không phải tìm cơ hội đâm tôi hai cái sao?"
Hắn vừa nhắm mắt, trong lòng phát cáu, không nói gì nữa..
Triệu Kim Đậu không biết đụng chạm giữa hai người, thấy bộ dạng Trương Thắng khẩn trương, không khỏi cười nói:
- Thắng, lớn như vậy còn sợ tiêm sao? Tôi thấy y tá Tần rất tốt, vừa rồi nhanh nhẹn băng bó vết thương cho cậu, không có việc gì đâu.
Trương Thắng há hốc miệng không nói gì.
Bàn tay nhỏ bé của Tần Nhược LAn vỗ nhẹ trên mu bàn tay của Trương Thắng tìm mạch máu, thấy hắn có vẻ khẩn trương, không khỏi bật cười nói:
- Anh thả lỏng một chút đi.
Trương Thắng mở mắt ra, vừa muốn nói chuyện, Tần Nhược Lan đã đâm kim tiêm xuống, cơ thể Trương Thắng không tự chủ được mà căng thẳng.
Kim lập tức cong lên, Tần Nhược Lan vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức hồng lên, tức giận la lên:
- Anh làm gì thế? Có đau như vậy đâu? Là người lớn rồi, lẽ nào phải dỗ dành như trẻ em anh mới chịu phối hợp sao? Cô vốn dĩ không cố ý chỉnh Trương Thắng, nhưng đến lúc này, trong lòng thật bực mình.
Trương Thắng vẫn cho là cô cố ý, nhịn đau không lên tiếng, chỉ lạnh lùng liếc cô một cái. Cái nhìn này khiến Tần Nhược Lan càng thêm để ý, cố tình không giải thích, cô tức đến nỗi ngón tay run run, hảo cảm vừa mới phát sinh với Trương Thắng lập tức tan biến thành hư không.
Cô lấy một bộ kim tiêm khác, tiêm cho Trương Thắng, nhưng tay cô hơi run run, lại liên tiếp đâm ba mũi. Mu bàn tay Trương Thắng đều đẩy vết kim đâm, lúc này mới treo lên.
Tần Nhược Lan điều chỉnh lượng chảy, mang khuôn mặt hù dọa đi ra ngoài.
Triệu Kim Đậu cũng cảm giác quan hệ của hai người có gì đó lạ lạ, không nhin được hỏi Trương Thắng:
- Thắng, cậu và cô y tá kia quen nhau sao?
Quách mập thấy bà xã mình khen cô y tá đó không dứt lời nên nào dám nói, sợ Trương Thắng nói lộ ra vội hỏi:
- Không có gì to tát, khi Thắng đưa anh tới có cãi vã cài câu với y tá này. Anh không sao, có thể tự lo được, em nhanh lấy đồ đi đi, miễn cho Thắng bị người này người kia hỏi nhưng lại không có chứng cứ.
Triệu Kim Đậu thấy Trương Thắng không muốn nói, cũng không hỏi tiếp, liền đáp ứng một tiếng, đi ra ngoài tìm thầy thuốc lấy chứng cớ mang đi.
Trương Thắng nhớ đến mình còn đang nằm viện, vậy mà chưa nói với Từ Hải Sinh câu nào, sáng nay chỉ sợ chưa về được, vì thế lấy điện thoại ra gọi cho ông ta. Trong điện thoại Từ Hải Sinh hỏi tình hình vết thương của hắn, cười nói:
- Việc này cũng thật mệt, cậu cũng đừng vội vàng xuất viện, cứ nghỉ ngơi cho tốt, việc bên này giao cho tôi là được.
Trương Thắng băn khoăn nói:
- Anh Từ, một mình anh làm sao được?
Từ Hải Sinh nói:
- Cũng không có gì, tôi làm việc không giống cậu, nên sai khiến người khác thì nên sai khiến. Đều là người chúng ta mướn, có gì mà khách khí? Cậu cứ dưỡng thương đi, cuối tuần khai trương rồi, trên trán cậu có vết thương, chẳng phải sẽ khiến khách khứa chê cười sao?
Trương Thắng nghe nói có lý, liền nói:
- Vậy được rồi, tôi ở đây hai ngày, sẽ nhanh chóng trở về.
Từ Hải Sinh nói:
- Ừ, vậy cứ thế đi, buổi tối tôi vào thăm cậu.
Tần Nhược Lan bụng đầy ủy khuất trở lại phòng trực ban, trong lòng không thôi bực mình. Lúc này điện thoại di động của cô vang lên, Tần Nhược Lan mở di động ra, thanh âm buồn bực hờn dỗi nói:
- A lô!
Trong điện thoại, giọng một cô gái giống như đang cười:
- Sao vậy, lại bị bệnh nhân chọc tức hả?
Tần Nhược Lan nghe xong hừ lanh một tiếng:
- Đương nhiên không giống chị rồi, chị chuyên đi giáo huấn người khác, còn em chuyên môn bị người ta giáo huấn đấy, so sánh chỗ nào?
Trong điện thoại rộ lên tiếng cười khanh khách:
- Được rồi, được rồi, ai bảo em lúc trước tình yêu ngập tràn, quyết chí phải làm hay sao? Đúng rồi, cho em biết một tin tốt, chị chính thức được lưu lại đội cảnh sát hình sự rồi.
Tần Nhược Lan vừa nghe, cũng có chút vui vẻ:
- Thật sao, vừa mới tốt nghiệp liền ở lại đại đội cảnh sát, chị thật là lợi hại nha Nhược Nam.
Cô bé đắc ý nói:
- Đương nhiên, nhìn xem chị em là ai? Chị lúc còn ở trường cảnh sát đã làm thám tử trợ giúp đội cảnh sát phá án và bắt giam vụ ăn buôn lậu thuốc phiện lớn, không dùng chị thì dùng ai?
- Hứ!
Tần Nhược Lan coi thường không thèm để ý:
- Cũng không biết ai khi quay về nghĩ mà sợ phải chết, nói nếu không có quý nhân tương trợ nhắc nhở chị một câu, Ở trong phòng bị người khác trước cướp sắc sau cướp người, từ nay về sau biến thành kẻ buôn ma túy.
Cô gái trong điện thoại cười rộ lên:
- Không nói nguy hiểm vậy, sao hù dọa được cô bé ngốc này. Biết chị bây giờ ở ngành gì không? Bây giờ chị ở đội trinh thám của đội cảnh sát hình sự đấy, rất nhiều người có quan hệ cửa sau mà không vào được đâu.
Chi đội luôn tấn công các vụ án kinh tế, là đội cảnh sát hình sự béo bở nhất, chuyên giao tiếp với các nhân sỹ phạm tội công thương của các xí nghiệp. Trong đội thường được thưởng thêm tiền thưởng, đều là trích phần trăm của vụ án. Đó là công khai, hợp pháp, bởi vì người bị hại trong vụ án đó luôn mong ngóng bọn họ phá án, cam tâm tình nguyên cung cấp các loại phần thưởng và kinh phí phá án.
Tần Nhược Lan vừa nghem hai mắt lập tức sáng lên, vui vẻ nói:
- Thật sao? Thật tốt quá, chị đây về sau giầy dép, túi xách, quần áo không cần ba mẹ chi trả rồi.
Cô gái trong điện thoại lập tức nói:
- Này này này, chị em thân thiết, em tính toán làm gì. Của chị là của chị, muốn tiêu xài thì đi tìm bạn trai giàu có đi, không được liên can đến chị.
Hai chị em đang cười cười nói nói, cửa “ két” một tiếng, y tá trưởng khuôn mặt dọa người hiện ra:
- Nhược Lan, xe cấp cứu tới ngay bây giờ, bảo cô đi chuẩn bị phòng giải phẫu, sao lại còn ở đây tán gẫu điện thoại?
Tần Nhược Lan le lưỡi, vội vàng nói trong điện thoại:
- Tối nay em được nghỉ, tìm mấy người bạn đi dạo phố, chị đến hay không?
Trong điện thoại lập tức từ chối:
- Chị thích ở nhà đọc sách, có điên mới đi ra ngoài, muốn chị thanh toán hóa đơn cho em sao? Không có cửa đâu.
-Quỷ hẹp hòi!
Tần Nhược Lan vội vàng cúp điện thoại, cười nói với sắc mặt càng ngày càng khó coi của y tá trưởng:
- Haha, lập tức đi ngay, tôi lập tức đi ngay!
Giọng y tá trưởng đã giống gào thét:
- Không phải ngay mà là lập tức.
- Được được được, tôi lập tức đi ngay.
Tần Nhược Lan giống như cá bơi vòng qua bên cạnh y tá trưởng, chạy như bay về phía phòng giải phẫu.
Nghĩ rằng chỉ truyền chai nước biển, nên Trương Thắng không nói cho Tiểu Lộ, miễn cho cô phải lo lắng, bây giờ ở viện hai ngày, không thể không nói cho cô biết. Trương Thắng suy nghĩ một lúc lâu, đợi ý tá đến rút kim tiêm truyền xong chai nước biển ra, hắn mới gọi điện đến nhà máy in ấn. Tiểu Lộ nghe nói hắn bị thương phải nằm viện, cực kỳ lo lắng, tỉ mỉ hỏi han vết thương, nói rằng buổi trưa sẽ xin phép nghỉ đến thăm hắn.
Nghĩ trong phòng làm việc không có người ngoài, phút cuối cùng Tiểu Lộ can đảm hơn hôn gió hắn, nói ba tiếng” em yêu anh” mới bằng lòng tắt điện thoại, Trương Thắng đành phải ừ ừ à à đáp ứng, ra khỏi phòng bệnh, nhìn hành lang không có ai, liền che tay vào điện thoại hôn “ chụt chụt chụt”, sau đó lén lút nói:
- Anh yêu em, anh yêu em, anh yêu em…
Tần Nhược Lan một tay vịn eo, một tay đẩy cửa, nhìn Trương Thắng tính tình vui buồn thất thường.
- Cô..
- Chụt, em cũng yêu anh!
Uuuu, điện thoại cúp rồi.
“Rầm” phòng y tá cũng đóng cửa.
Trương Thắng tay cầm điện thoại, một lúc lâu sau cũng không nói gì.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện