[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 52 : Anh em cùng nằm viện (1)

Người đăng: 

Trương Thắng mở mắt ra, phát hiện trước mắt là một màu trắng toát, đúng như lời Quách mập nói, trần nhà màu trắng, khăn trải giường màu trắng, còn có màu trắng của… Đây là cái gì? Mảng trắng mờ mờ gần trong gang tấc kia và cái bóng ở bên hành lang, bên trong hẳn là…Cái mông rất tròn của người nào đó… Trương Thắng dời tầm mắt lên trên, phía sau lưng cong, đầu đội mũ, phía dưới lộ ra mấy sợi tóc đen nghịch ngợm, đó là một y tá trẻ tuổi, đang khom người nhanh nhẹn đổi ga trải giường mới, vỏ chăn, vỏ gối. Lúc cô đang làm việc, Trương Thắng nhìn đến khuôn mặt xinh đẹp, lập tức nhận ra, chính là Hot girl Tần Nhược Lan. Trương Thắng hoảng sợ, cô vểnh cái mông ngay bên dưới mũi, nếu bị cô thấy được mình đang mở to mắt như vậy, sẽ bị cô cho rằng mình là sắc lang, tình thế cấp bách, hắn lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục làm bộ dáng hôn mê bất tỉnh. Tần Nhược Lan đứng lên chỉ huy: - Trải xong rồi, đến đây, đưa anh ấy lên trên giường. Anh nhấc chân, anh ôm đầu, này này, không phải nâng pháo, chú ý phần thắt lưng nha. Trương Thắng cảm giác được mình được hai người đàn ông thả đưa mình lên trên giường, Quách mập ở bên cạnh khẩn trương nói: - Nhẹ chút, nhẹ chút, vừa mới cầm máu, còn chưa có băng bó đâu, đừng động đến đầu gối, chỉnh ngay ngắn vào, chỉnh ngay nagwsn vào. Tiểu y tá Tần Nhược Lan quát lớn: - Ông hiểu nhiều so với tôi phải không? Chân sưng như vậy, ít ở đó nói nhảm đi, lên trên giường nằm đi. Giường bên cạnh kêu cót két một trận, xem ra là Quách mập nghe mệnh lệnh mà nằm xuống. Dưới mệnh lệnh của vị Tiểu Bá Vương này, đàn ông dám không nghe lệnh thực không còn mấy người. Vừa để Trương Thắng xuống giường xong, mấy người đó liền đi ra ngoài. Trương Thắng vẫn nhắm hai mắt thêm chút nữa, lúc này mới mở mắt ra làm bộ vừa mới tỉnh lại, chỉ thấy tay Quách mập nâng cằm lên, chân bị sưng to, đắt lên chân kia, tựa như một khối Phật nằm ở giường đối diện. Vừa thấy hắn tỉnh lại, Quách mập lập tức vui vẻ nói: - Thắng, cậu tỉnh rồi à? Cậu không sao chứ? Làm tôi sợ muốn chết. Trương Thắng nhìn vị anh không ra anh, em không ra em này cười khổ nói: - Tôi không sao, tối qua không đắp chăn nên bị cảm lạnh, ai nghĩ tới thân thể lại biến thành thế này. Lúc này cửa phòng két một tiếng, Triệu Kim Đậu phong phong hỏa hỏa đi tới, trong tay mang theo một túi vải lớn màu lam, bên trong không biết đựng thứ gì đó căng phồng. -Mập, anh sao rồi? Bị ai đánh à? Thắng…cậu..cậu sao thế? Triệu Kim Đậu sững sờ đứng ở trước giường Quách mập. Trương Thắng cười khổ một tiếng nói: - Chị dâu đến rồi à, mau ngồi đi, ngồi xuống rồi nói. Triệu Kim Đậu lớn lên rất xinh đẹp, cao 1m67, mái tóc đen bóng rủ qua bờ vai, ngũ quan cân đối, đường cong rõ ràng. Con cô cũng đã học tiểu học rồi, nhưng dáng dấp vẫn vậy, thon thả, cực kỳ có sức sống Áo sơ mi màu xám thẫm rất bình thường, nhưng nội y bên trong đang che dấu hai ngọn núi cao ngất. Bên dưới là quần nhung, có hoa văn lệch càng khiến đôi chân thon dài càng thêm thẳng tắp, vòng eo càng thêm tinh tế. Cô ngồi ở chiếc ghế giữa hai giường bệnh, một người tuấn tú trẻ tuổi và một người xinh đẹo yểu điệu, ai nhìn thấy sợ rằng đều khó có thể tin được người nằm trên chiếc giường bên phải cô kia là ông xã của cô, nhìn Trương Thắng trên giường bệnh còn xứng đôi hơn. Quách mập thấy vợ vui vẻ, hắn thêm mắm thêm muối kể cho vợ nghe nguyên nhân mình và Trương Thắng bị thương, Triệu Kim Đậu vừa nghe, vừa lấy cái gì đó từ bên trong túi vải ra, nhét vào tủ đầu giường. Kem đánh răng, bàn chải đánh răng, khăn mặt, giấy vệ sinh, cốc, hoa quả…. Tất cả đều là đồ dùng hàng ngày. Đợi Quách mập nói xong, Triệu Kim Đậu cũng bỏ những thứ này vào tủ đầu giường xong. Nghe hắn nói xong, Triệu Kim Đậu trách: - Anh nói đi, rốt cuộc anh có thể làm được cái gì? Tắm rửa cũng đánh nhau với người khác. Một lớn một nhỏ, tất cả đều là những đứa trẻ thích gây chuyện, thật khong thể làm người ta bớt lo mà! Lập tức xoay người nhìn Trương Thắng đầy vẻ áy náy nói: - Thắng, tôi không phải nói cậu, là nói hai người bọn họ. Thật sự xin lỗi, Lão Quách liên lụy cậu thành như vậy… Lúc này, Tần Nhược Lan đang cầm một cái khay đi đến, vừa thấy một phụ nữ xinh đẹp ngồi cạnh Trương Thắng, rất hòa khí mà nói: - Cô là người yêu của bệnh nhân sao? Tôi phải băng bó miệng vết thương cho anh ấy rồi. -Ồ, tôi nhường chỗ cho cô này! Triệu Kim Đậu khẩn trương đứng lên. Quách mập ở bên cạnh ho khụ một tiếng, sửa lại: - Thật ra…đây là vợ tôi! Triệu Kim Đậu hung hăng lườm hắn một cái nói: - Anh không nói không ai bảo anh câm đâu! Quách mập sờ sờ mũi, im lặng Trương Thắng cảnh giác nhìn Tần Nhược Lan, sợ cô lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, tuy nhien ngoài dự tính của hắn, Tần Nhược Lan rất chân thành kẹp miếng bông chấm cồn i-ốt rửa sạch miệng vết thương cho hắn, bôi thuốc băng bó, không có bất kì hành động khác lạ nào. - Tốt rồi, vết thương của anh không nghiêm trọng, không cần lo lắng. Chỉ có điều anh lại bị cảm, lên cơn sốt, tôi đã mở thuốc giúp anh rồi, lát nữa sẽ giúp anh treo lên. Để bạn của anh đi làm thủ tục nhập viện đi, để anh nằm viện điều trị, anh ở đây nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi, tính vào công quỹ à? Trương Thăng vừa nghe, sốt ruột nói: - Công cái gì mà công, công ty tôi còn rất nhiều việc phải xử lý, truyền dịch cho tôi đi. Nói đến đây, hắn nhớ tới trường hợp của Quách mập còn chưa có tin tức, sợ bên kia không nói đạo lý, đồn công an cho kết quả bậy bạ, vôi lấy điện thoại ra gọi cho Trương Nhị Đản. Tiếng của Trương Nhị Đản rõ to, Trương Thắng phải đưa di động ra xa, Tần Nhược Lan ở bên cạnh đều nghe được. - Tôi biết rồi, việc này cứ giao cho tôi là được, tốt xấu gì thì bây giờ chúng ta cũng đang hợp tác buôn bán, ai dám bắt nạt tiền tài của Trương Nhị Đản tôi, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, yên tâm đi. Chụp phim, bệnh án xong chưa? Cậu tìm người đưa đến đồn công an ngay đi, tôi sẽ gọi điện thoại ngay, xem đồn công an họ xử lý thế nào. Tần Nhược Lan liếc mắt nhìn Trương Thắng một cái, cô là y tá của bệnh viện công an, biết tên của Cục trưởng phân cục, không nghĩ tới người nhà giàu mới nổi trước mắt này đúng là biết nhận thức người tài. - Được được được, việc này phiền tới ngài rồi. - Khách khí quá, chỉ là câu nói thôi mà, đúng rồi, người bạn của anh cũng bị đánh kia có yêu cầu gì không? Trương Thắng che điện thoại, hỏi Quách mập: - Trương lão hỏi anh có yêu cầu gì không? Quách mập nhìn vợ, ngập ngừng nói: - Cũng không có gì, ít nhất thì cũng phải cho ta tiền chữa bệnh, tiền phí kiểm tra, phí nằm viện. Trương Thắng nói như vậy trong điện thoại, Trương Nhị Đản cười nói: - Chỉ đơn giản vậy thôi sao? Bạn của cậu đúng là người thành thật, ha ha ha, yên tâm đi, mặt mũi TRương Nhị Đản tôi không đáng giá vậy sao? Phí làm việc, phí bồi thường, một thứ cũng không được thiếu, thế nào cũng phải cho hắn biết thịt đau, trước khi động đến nắm đấm cũng phải biết suy nghĩ, cứ như vậy đi! Trương Nhị nói xong liền cúp điện thoại. Trương Thắng cúp điện thoại, hỉ tư tư nói: - Được rồi, Trương lão gia tử mà tự mình ra mặt, trưởng đồn công an cũng sẽ không dám xử án thiên vị, chúng ta mau mau đưa bệnh án và phim chụp đi đi. Triệu Kim Đậu nghe xong nói: Lát nữa tôi đem đi cho, Thắng, Việc này chị dâu thực sự cảm ơn cậu. Lúc này, ở cửa xuất hiện một người con trai mặc quần áo ngủ, râu ria lởm chởm, một vạt áo đút trong quần, ưỡn bụng nói: - Y tá, cô xem cho tôi chai nước muối này sao lại chảy chậm như vậy? Tần Nhược Lan nghe vậy vội vàng đáp ứng một tiếng, nhanh nhẹn thu thập khay thuốc, bưng lên đi ra ngoài. Triệu Kim Đậu lấy từ ngăn kéo ra hai quả táo, mang vào phòng tắm rửa sạch trở về đưa cho Trương Thắng và chồng mình, sau đó ngồi ở đằng kia giáo huấn chồng, Quách mập vâng vâng dạ dạ, cười theo, trên mặt một chút biểu tình cũng không có. Đang nói, Tần Nhược Lan lại phong phong hỏa hỏa quay lại, trong tay cầm kim châm và bình nước muối. Cô vừa mới cắm mũi kim cho Trương Thắng, người con trai kia lại xuất hiện, trên mặt mang theo chút tức giận nói: - Y tá, cô xem đi, tại sao vậy, bây giờ một giọt nước muối cũng không chảy? Tần Nhược Lan bất đắc dĩ nói: - Anh mạch máu quá nhỏ, cơ thể lại có chút héo rút, hơi cử động một chút cũng rất dễ động đến cây kim. Tôi đi một lát! Cô đi một lát liền trở về, ý tá trưởng lại đứng ở cửa nói: - Nhược Lan, vừa rồi có điện thoại đến, sáng nay sẽ có giải phẫu, cô đi chuẩn bị một chút đi. Triệu Kim Đậu thấy cô bận rộn như thế, nói: - Công việc của y tá các cô thật sự rất vất vả, trong bệnh viện, khoa y tá là mệt nhất đấy. Tần Nhược Lan cười hì hì nói: - Không mệt lắm đâu, ý tá ngoại khoa cũng không mệt như các khoa khác, chẳng qua sự việc đột phát tương đối nhiều thôi. Thật ra công việc của y tá ổn định, hơn nữa lại rèn luyện tính chịu đựng, đặc biệt rất dễ giảm béo. Chị à, ngày trước tôi béo như heo ấy, nhưng từ khi làm y tá, tôi càng ngày càng gầy. Tôi trực ca đêm, y tá trưởng không ở đó, rất tự do.. Trương Thắng nghe cô nói mình trước kia béo như heo, không nhịn được buồn cười, mặc dù hắn đã nhịn không cười, nhưng khóe miệng cong cong đã làm lộ nụ cười của hắn. Tần Nhược Lan thấy thế hung hăng trừng mắt nhìn hắn. Cô cúi đầu, kéo cánh tay Trương Thắng, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, Trương Thắng không nhịn được nói: - Y tá, cô vừa rồi đi ra ngoài, có phải lại muốn bôi thêm cồn i-ốt hay không? Tần Nhược Lan hừ nhẹ một tiếng, lại treo bình lên, sau đó giơ kim châm.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang