[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng
Chương 51 : Không phải oan gia không tụ đầu (2)
.
Trương Thắng không muốn ăn chút nào, đi tới căntin mua một chén sữa đậu nành uống, sau đó lại gọi một bát mỳ tương nổ mặt, xách đung đưa trong tay về tới bệnh viện.
-Nè, ăn đi!
Trương Thắng đem hộp cơm chứa vắt mỳ đặt lên bàn, có cả túi rau thơm, cải bẹ và tương nổ quăng lên tủ đầu giường.
Quách mập nhìn anh hỏi:
-Sao khí sắc của chú lại kém như vậy? có phải bị bệnh rồi không?
Trương Thắng lười biếng leo lên giường nằm, nói:
-Không việc gì, hơi cảm mạo, xương cốt chỗ nào cũng đau, tôi nằm nghỉ một lát là được rồi, anh nhanh ăn đi.
Quách mập mở cặp lồng ra, muốn đem túi ra vị mở ra nhưng túi bị dính chút dầu, rất trơn tay. Quách mập lại băng bó cả người giống như cái xác ướp, bận nửa ngày cũng không mở ra được, ngược lại còn bị buộc chặt hơn.
Trương Thắng thấy vậy, uể oải xuống giường nói:
-Để tôi làm đi!
Lúc anh đang cởi túi gia vị, y táhỏ Tần Nhược Lan sa sầm mặt đi tới, đến trước Trương Thắng lườm anh một cái, sau đó nói với Quách mập:
-Anh phải tiến hành kiểm tra lại mấy hạng mục, hôm nay cảm giác có khá hơn chút nào không? Chân của anh sưng không nhẹ, tôi để ở cửa một chiếc xe lăn, lát nữa… bảo bạn anh giúp, tới lầu một chụp phim. Anh ăn nhanh một chút, qua một lúc nữa người bệnh nhiều hơn rồi, đến lúc đó…
Trương Thắng không biết vì sao cô y tá nhỏ này nhìn mình ngang dọc đều chướng mắt, nhìn hình dáng ăn mặc của cô gái, anh sửng sốt khi nhìn ra cô y tá nhỏ áo trắng tinh khôi, đầu đội mũ yếm này chính là cô gái hôm qua ở quán cơm dẫn theo một con chó nhỏ.
Con gái vốn nhỏ nhen, hai người lúc đó liền kết oán, kết quả là khi anh trở về cùng Quách mập nói đến đồng phục y tá gợi cảm, mấy lời dâm ý này đều bị Tần Nhược Lan nghe thấy. Sáng nay lại thấy anh đứng ở cửa ngắm mình, đâu còn có suy nghĩ tốt? Kết quả lại nghe thấy anh nói bậy sau lưng, đối với anh có ấn tượng tốt mới là lạ.
Lúc này nghe Tần Nhược Lan nói chuyện, Trương Thắng cũng muốn cải thiện hình tượng của mình một chút, vội vàng nói tiếp lời:
-Tần y tá, cô yên tâm, sẽ xong ngay thôi, sẽ xong ngay thôi.
Anh vừa nói chuyện, tay cũng dùng sức xé cái túi tương ra, tương nổ lập tức rớt ra, ngay trên ngực Tần Nhược Lan.
Thật ra tương nổ rơi xuống ngực cô cũng không nhiều, tuynhiên một bộ đồng phục y tá trắng như tuyết, lại có chút tang vật chướng mắt, huống chi lốm đa lốm đốm. Trương Thắng thấy vậy, lập tức ngây ra như phỗng.
Tần Nhược Lan trợn tròn mắt hạnh, tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, cô hung hăng trừngmắt nhìn Trương Thắng hồi lâu mới gằn từng chữ nói:
-Lau...sạch sẽ ... cho ... tôi!
Trước giờ Tần Nhược Lan nuôi chó nhỏ đã quen nói chuyện như thế, hồn nhiên bất giác quên mất những lời này ám muội biết bao nhiêu, Quách mập nghe vậy muốn cười lại không dám cười ra tiếng, cả khuôn mặt béo thịt đang loạn chiến.
Trương Thắng luống cuống tay chân nói:
-Không việc gì, không việc gì, chính là một chút!
Anh bị vẻ mặt tức giận của cô gái làm cho hoảng hồn, hơn nữa bệnh cảm mạo càng ngày càng nặng, đầu óc hỗn loạn. Nói xong những lời này, thấy cô gái trừng mắt không nói lời nào, vội mê muội đầu óc vươn tay ra, trước ngực nàng ta phủi phủi vài cái, cười nói:
-Cô xem, như vậy là nhìn không rõ rồi.
Tần Nhược Lan cũng choáng váng, cô ngây ngốc cúi đầu nhìn bàn tay Trương Thắng đang vỗ vỗ vài cái trên bộ ngực chưa từng bị đàn ông chạm qua của mình, một chút phản ứng cũng không có.
Quách mập thấy tình cảnh này, hai mắt đang sưng vù lập tức bạo phát một kỳ tích trong lịch sử y học, mí mắt đang sưng híp không ngờ lại mở ra, lộ ra hai tròng mắt đỏ, kinh ngạc mà nhìn Trương Thắng.
-Anh… anh…
Lúc này Tần Nhược Lan mới có phản ứng lại, cô chỉ vào Trương Thắng, bàn tay trắng nõn loạn chiến, tức giận đến không nói nổi một câu, cứ như vậy mà đánh.
-Tôi… tôi…
Trương Thắng bỗng nhiên tỉnh hồn lại, lắp bắp một lúc lâu, bỗng nhiên lại nói một câu:
-Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi… tôi sẽ mua một bộ trả cho cô.
Tần Nhược Lan tức giận quá mà cười:
-Có phải một bộ nhập khẩu từ Nhật Bản hay không?
Trương Thắng trợn tròn mắt:
-A? làm sao cô biết? không phải, không phải không phải mua nhập khẩu từ Nhật Bản, ý tôi là… A, vậy người tối hôm qua nghe trộm chúng tôi là cô?
Tần Nhược Lan tức giận trợn mắt nhìn thẳng mà nói:
-Anh là cái thá gì nha? Tôi lại phải nghe trộm chuyện anh nói?
-Nhược Lan, đã xảy ra chuyện gì?
Đang đi qua cửa, một nữ y tá tóc dài thấy tình hình trong phòng khác thường liền dừng bước lại hỏi.
-A, không có việc gì.
Tần Nhược Lan nghiêng đầu sang chỗ khác, sử dụng thần công biến sắc mặt, cười ngọt ngào nói:
-Y tá trưởng, chị cứ đi làm việc đi, tôi đang thu xếp để bệnh nhân này lát nữa phải đi làm kiểm tra.
-Ồ!
Y tá trưởng gật gật đầu, bán tín bán nghi nhìn cô một cái rồi đi.
Tần Nhược Lan xoay người lại, trên mặt vẫn là nụ cười ngọt ngào vô hai kia:
-Lưu manh, có phải là anh thích tôi hay không?
-Tôi… tôi không có…
-Phải không? Thật không có? Vậy anh đang làm cái gì nha?
Tần Nhược Lan nói một câu, tiến về phía trước một bước, Trương Thắng giống như một người vợ bé nhỏ đang bị cường bạo, từng bước lùi về phía sau, lùi mãi đến tận cửa sổ, chỗ để máy sưởi.
Tần Nhược Lan cười ngây thơ:
-Thừa nhận có gì mà phải ngượng ngùng? Thích phụ nữ cũng không có gì không tốt nha, đàn ông háo sắc mới dễ dàng thành công. Một người đàn ông nếu không háo sắc làm cái gì cũng rất khó thành công, tinh hoàn chính là trạm phát điện sinh mạng của đàn ông nha.
Trương Thắng và Quách mập là hai người đàn ông lập tức bị những lời này của Tần Nhược Lan chỉnh cho tắt điện rồi, một cô bé, thật dám nói a.
Tần Nhược Lan nói xong, xoát một cái thu lại mặt cười, nghiến răng nói:
-Đàn ông có thể phong lưu, nhưng không thể hạ lưu, anh mà còn dám làm việc xấu xa như vậy, xem xem tôi có độc chết anh hay không!
Trương Thắng vẻ mặt đau khổ nói:
-Cô… cô là Ngũ độc giáo đó à? Y tá tiểu thư, tôi thực sự không phải cố ý.
Tần Nhược Lan vung tay nhỏ lên, mãnh liệt nói:
-Thôi đi! Bản cô nương lúc này buông tha anh, anh tự giải quyết cho tốt! Ở bệnh viện công an còn dám đùa giỡn kiểu lưu manh, anh muốn làm phản hả!
Cô nhìn trên dưới Trương Thắng một thân hàng hiệu xích vàng, bút vàng, nhẫn vàng, khinh thường hừ lạnh một tiếng:
-Trưởng giả học làm sang!
Nói xong cấp tốc rời đi.
Quách mập đem cằm chôn ở dưới chăn, một đôi mắt gian tà ti hí láo liên hồilâu, đợi cô y tá đi ra ngoài, lập tức nghển cổ lên, hưng trí bừng bừng hỏi:
-Thắng Tử, đủ co giãn không?
-Anh cút đi! Ăn mì của anh đi!
-Kia… tương đâu?
Trương Thắng vừa thẹn vừa giận nói:
-Còn hỏi tương đâu? Tôi lớn từng này còn chưa từng đùa giỡn cô gái nào, hôm nay để cô ta dạy dỗ tôi như con cháu, tôi nợ gì cô ta? Còn không phải tại anh? Có muốn ăn nữa hay không?
Mặt Quách mập co quắp hai cái, cố nhịn cười nhỏ giọng nói:
-Tôi bỗng nhiên đặc biệt thích ăn bánh bao, vẫn là ở Sơn Đông.
Trương Thắng tức giận nói:
-Đợi đấy, cơm trưa liền ăn bánh bao! Tôi thả ít thuốc chuột, độc chết anh!
Mới sáng sớm, Triệu Kim Đậu còn chưa tới, Trương Thắng liền giúp Quách mập đi hết lầu trên lầu dưới, làm các loại kiểm tra, chụp CT, xét nghiệm nước tiểu, máu… Khu bệnh việncũ này cũng khá lớn, giữa cầu thang luôn có sườn dốc để đẩy xe, vượt qua rất nhiều vòng xoáy nên lực cản rất lớn. Hình thể Quách mậplại quá nặng, lúc đẩy xuống thì phải ra sức mà giữ lại, lúc đi lên thì lại phải dùng lực đẩy.
Bệnh cảm mạo của Trương Thắngngày càng nghiêm trọng, bất ngờ hụt hơi, thể lực ngày càng yếu, trên người đầy mồ hôi. Lúc anh đưa Quách mập từ tầng năm xuống, trên bậc thang không biết ai khạc một bãi đờm, Trương Thắng không chú ý, trượt chân. Anh chỉ kịp đạp phanh xe, vì sợ xe lăn bị đụng đổ, rồi chính mình nghiêng sang bên cạnh màngã lăn xuống.
Trương Thắng lăn tới tầng bốn mới dừng lại, anh mở to mắt, chỉ cảm thấy trước mặt một mảnh tối đen, còn tưởng rằng mình bị ngã rơi cả mắt. Một trận khủng hoảng xông thẳng lên óc, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, sau đó là một cái trừng mắt và âm thanh của một cô gái:
-Chui dưới chân tôi nhìn cái gì? Ơ, lại là cái tên lưu manh này? Thực đê tiện, lại dám dùng cả chiêu này à? Nói! Thấy cái gì rồi hả?
Trương Thắng nhìn thấy y tá kia, không khỏi âm thầm kêu khổ. Đúng thật là oan gia ngõ hẹp, như thế nào lại cố tình là cô ta? Lại chính là cái cô Tần Nhược Lan dã man xảo quyệt kia?
-Thắng Tử, chú thế nào rồi?
Quách mập ngồi trên xe lăn lo lắng kêu.
Trương Thắng không rảnh trả lời hắn, chính là hướng về phía cô y tá đang nhìn từ trên cao xuống mà biện giải:
-Tôi không thấy gì hết.
Tần Nhược Lan hừ một tiếng nói:
-Vô nghĩa! Tôi mặc quần bò đấy.
Trương Thắng:
-…
Tần Nhược Lan nghiêng đầu nhìn anh, bỗng nhiên ngồi thụp xuống, tay nâng cằm, nhỏ nhẹ nói:
-A, đầu anh chảy máu a!
Trương Thắng uể oải sờ lên đầu một cái, quả nhiên là chảy máu.
Tần Nhược Lan gật đầu cười không ngừng, dùng âm thanh giòn dã nói:
-Chào mừng ngài vào ở bệnh viện công an, bổn viện chính là bệnh viện cấp hai, thiết bị hiện đại, phục vụ chu đáo. Cứu sống,là thiên chức của tôi, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ… chăm sóc thật tốt ông chủ ngài…!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện