[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 50 : Không phải oan gia không tụ đầu

Người đăng: 

.
Trương Thắng vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến một tiếng hừ lạnh, nghe thanh âm là của một cô gái trẻ tuổi. Trương Thắng quaylại nhìn nhưng không thấy có ai, không khỏi ngạc nhiên nói: -Ai vậy? Quách mập trừng mắt nhìn anh, chỉ có điều mắt hắn sưng quá, trừng này cũng chỉ làm cho mí mắt khẽ giật mà thôi: -Đừng nói lung tung, muốn xem, cho Tiểu Lộ nhà chú mặc vào mà xem đi! Nếu không thì chú cũng nằm viện cùng tôi đi, ha ha, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô bạch y thiên sứ kia rồi. Trương Thắng trợn trắng mắt nói: -Tôi lại không bị người đánh thành đầu heo, nằm viện làm cái gì? Quách mập nói: -Này cũng đơn giản, chú hát với bức tường này: “xuyên tường đi vào, tôi xuyên tường đi vào…!” sau đó dùng sức xông về phía trước, chờ chú tỉnh lại, sẽ thấy trần nhà màu trắng, khăn trải giường màu trắng, còn có cô y tá nhỏ đáng yêu mặc áo trắng nữa rồi. Trương Thắng lắc đầu, đưa há cảo ra, nói: -Anh nha, còn có thể nói lải nhải, xem ra tổn thương vẫn không nặng! Bệnh viện này có lẽ không quá phát đạt, phòng bệnh cho ba người, chỉ có một mình Quách mập là bệnh nhân, đến lúc này Trương Thắng ở cùng cũng tiện hơn. Chỉ có điều, hai chiếc giường kia không có bệnh nhân cho nên không có gối và chăn. Trương Thắng một thân hàng hiệu, Quách mập thì quần áo nhăn nhăn nhúm nhúm không còn hình dáng. Trương Thắng liền cởi áo khoác, sau đó đem quần áo của Quách mập cuốn lại làm tạm cái gối đầu, nằm trên giường nói chuyện phiếm với hắn, nói về lý tưởng xây dựng sự nghiệp của mình, càng nói càng hưng phấn. Bởi vì có hạng mục kiểm tra ngày mai mới có kết quả, nên Quách mập phải kiểm tra lại một lần. trước mắt chỉ dùng thuốc chữa ngoại thương, băng bó, không cần chăm sóc quá nhiều, cả đêm, Trương Thắng cũng không thấy cô y tá nhỏ đáng yêu mà Quách mập đã nói. Đến 12 giờ, hai người mới ngủ thật say. Trời đã vào thu, lúc tỉnh dậy không biết là lúc nào nhưng lúc đang ngủ khí lạnh dường như nặng dần. Sáng sớm hôm sau, lúc Trương Thắng ngủ dậy đi đến nhà vệ sinh, cảm thấy cổ họng có chút đau đau, đoán chừng là hơi bị cảm lạnh. Loại bệnh cảm lạnh này, lúc phát hiện nhanh chóng uống thuốc là có thể ngừng lại, đợi khi phát tác thì đau không chịu được, uống thuốc vào tác dụng cũng không mạnh nữa. Bởi vì sáng nay Quách mập còn phải làm kiểm tra, cho nên Trương Thắng cũng không để ý đến sức khỏe mình. Anh ra khỏi nhà vệ sinh, lúc trở về phòng bệnh, phát hiện phòng y tá trực ban ở đối diện đang mở cửa, một cô y tá đang đứng ở bên trong. Dáng người cô nhỏ xinh, mặc trên người bộ đồng phục y tá trắng nõn vừa khít, nhưng nhìn bóng lưng vừa với vòng eo, tạo cảm giác rất đẹp, rất có hương vị. Chẳng lẽ đây chính là bạch y tiểu thiên sứ thuần khiết thơ ngây mà Quách mập khen không dứt miệng? Trương Thắng để ý nhìnmấy lần, trách nhiệm của y tá ban đêm hẳn cũng là nhàn hạ ngủ một giấc, tóc hơi hỗn độn, sườn mặt bởi vì thế mà mang theo vẻ đẹp của mỹ nhân biếng nhác. Cô chải xong tóc, dùng dây buộc lại sau đó lấy chiếc mũ trên bàn đội vào, quay người lại, nhẹ bước đi ra. -Anhnhìn cái gì vậy? Cô y tá trừng mắt hỏi, đôi mắt rất to sáng, xem ra việc Trương Thắng rình coi cũng không giấu được ánh mắt của cô. Cô bé này có khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt sáng, răng trắng tinh, ngọt ngào động lòng người. Mặc thêm bộ đồng phục y tá lại càng giống tiên nữ nhỏ trên thiên đường. Trương Thắng đột nhiên cảm thấy cô bé này nhìn hơi quen mắt, lại nhớ không nổi đã gặp ở chỗ nào một y tá nhỏ thanh thuần đáng yêu như vậy. Côy tá chớp chớp mắt đánh giá Trương Thắng từ trên xuống dưới, mày cau càng chặt, cũng không biết tại sao vừa nhìn thấy anh liền thấy bực mình. Kỳ thực, bộ dạng Trương Thắng cũng đáng nhẫn nại để nhìn lại lần hai đấy, một thân quần áo công sở, ngoại trừ tây trang kiểu ông chủ, cái bút vàng chóe, và cái dây xích thô khá dọa người nhìn hơi tục khí thì cũng không có chỗ nào khiến người ghét. Nhìn thấy cô gái trừng mắt, Trương Thắng sờ sờ mũi nói: -Tôi… chính là muốn hỏi một chút… anh bạn tôi khi nào thì làm kiểm tra lại? Cô y tá lườm anh một cái, khinh miệt nói: -Lấy cớ! Đừng cho là tôi không biết anh đang rình coi! Biến thái cuồng! Trương Thắng bật cười nói: -Này, sao lại nói như cô? Tôi rình coi cô cái gì? Cô cởi quần áo sao? Cô đang tắm sao? Nhìn cô cô có thể rơi ra khối thịt sao? Cô y tá cau cái mũi nói: -Bị loại người như anh nhìn cảm thấy ghê tởm! Lúc này, y tá trưởng đang đứng ở cuối hành lang hô: -Nhược Lan, cô tới đây một chút! Lúc này Trương Thắng mới để ý tới tấm thẻ y tá trên ngực có tên của cô, chức vụ và khoa. Tên của côlà Tần Nhược Lan, khí chất cô nàng này mà cũng được coi giống như u lan? Rõ ràng là một hot girl mà thôi! Không ngờ Trương Thắng chăm chú nhìn, lại bị cô y tá hiểu lầm. Đàn ông nhìn một cô gái, ánh mắt cẩn thận một chút thì gọi là thưởng thức, ánh mắt xấu một chút thì gọi là lưu manh. Anh nhìn chằm chằm người ta, cô nàng tuy nhỏ xinh nhưng bộ ngực lại cao ngất, khiến cô cũng tức giận, liền nhằm lúc người ta không để ý, hung hăng đạp lên giày da một cước, lúc này mới hất ngực một cái, tay đỡ mũ yếm trên đầu, đi ra ngoài. Trương Thắng bất đắc dĩ cười cười, đẩy cửa phòng bệnh trở về phòng. Không biết tại sao, dường như cô bé này đối với anh rất có thành kiến, tuy mặc dù cô vô lý, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác giống cô em gáinhỏ bướng bỉnh, làm anh thực sự không thể tức giận. Đàn ông thưởng thức phụ nữ, trình độ không giống nhau. Đàn ông trình độ thấp, nhìn gương mặt của phụ nữ; đàn ông trình độ trung bình, thưởng thức bộ ngực của phụ nữ; đàn ông trình độ cao lại thưởng thức mông của phụ nữ; còn đàn ông trình độ cao nhất thì thưởng thức toàn bộ ấn tượng và khí chất mà các cô đem lại cho người khác thấy. Về phần đàn ông nhìn thấy phụ nữ liền nghĩ đến XXOO, thì chỉ là nghiệp dư, căn bản là không tính vào đây. Cô bé này có khí chất, hình tượng, hình thể, tướng mạo phối hợp một cách hoàn mỹ, làm cho cô tràn đầy một sức hấp dẫn ngọt ngào, làm cho người ta thản nhiên yêu quý. Đại khái bình thường được mọi người nuông chiều, cho nên tính tình cô nàng mới đặc biệt chảnh chọe. -Mập, ngày hôm qua còn chưa kịp ăn cơm, sáng nay phải ra ngoài mua, lão nhân gia anh sáng nay ăn gì? -Một bát tương mặt nổ đi! Quách mập nói xong, dừng một chút nói tiếp: -Thắng Tử, tôi biết chú bây giờ là người bận rộn, phiền toái chú như vậy, trong lòng anh thật sự là băn khoăn. Trương Thắng trừng mắt nhìn hắn nói: -Lại nói mấy lời khách khí đó phải không? Ngậm ngay miệng thối của anh lại, tôi đi mua đồ ăn. Anh đi tới cửa, bỗng quay đầu cười nói: -Đúng rồi, mập mạp, tôi vừa nhìn thấy cái cô y tá như tiên nữ hạ phàm mà anh khen rồi, có phải cái cô bé dáng người nhỏ xinh dù không cười cũng mang vài phần ngọt ngào không? Quách mập nghe vậy, hai mắt sáng lên nói: -Có phải rất đẹp hay không? Trương Thắng lắc đầu ra vẻ thâm trầm nói: -Cô gái kiểu này, xa thì ôn tồn, gần thì vô lễ, thật khó cho anh khi coi thành thiên sứ, tôi thấy chính là cái tiểu ma nữ! Anh nói xong rồi, thấy Quách mập nháy mắt ra hiệu với anh, trong lòng cảm thấy không ổn, quay đầu nhìn lại, cô y tá nhỏ kia một tay mở cửa, đang đứng sau lưng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy giận giữ. Vừa thấy anh quay đầu lại, cô y tá gọi là Tần Nhược Lan liền nhướng cằm lên, lạnhlùng thốt ra: -Chín giờ xuống lầu làm kiểm tra! Nói xong quay mông đi thẳng. Quách mập vui sướng khi thấy người gặp họa, cười rộ lên: -Ha ha, Thắng Tử, tôi thấy hôm nay chú vận đen rồi, nói một câu như vậy còn bị người đẹp nghe thấy, ha ha… Trương Thắng tức giận lườm hắn một cái, xuống lầu đi mua đồ ăn. Sáng sớm đi đường, Trương Thắng cảm thấy đầu hơi nóng lên, toàn thân cũng mơ hồ cảm thấy yếu đuối vô lực. Mấy ngày nay chuyện mở công ty làm lụng vất vả, không sớm không muộn, bôn ba khắp nơi, kỳ thật thể lực đã sớm cạn kiệt rồi, chỉ có điều dựa vào một ý niệm mà chống đỡ. Chút bệnh nhỏ ấy, đem toàn bộ chút nhiệt tình còn lại câu đi mất.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang