[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 49 : Cô gái khả ái bàn bên

Người đăng: 

Quách mập sưng híp cả mắt, vểnh miệng lạp xườn lên nói: -Nhưng người bị đánh là tôi nha, những người tắm ở đấy đều nhìn thấy. Tôi còn chưa nói đâu Thắng Tử, bắp chân tôi dường như gãy xương, đau dữ dội! Lúc này, một người cảnh sát đi đến, đi theo phía sau là Nghiêm Hổ Đệ và chú hai của hắn, viên cảnh sát nhìn Quách mập nói: -Chúng tôi đã hiểu được sự việc, chỉ bởi vì song phương ở nhà tắm tranh chấp bằng lời, tiếp theo là tiến hành triển khai đấm đá, tính chất không phải rất nghiêm trọng, huống chi song phương đều có người bị thương, các anh có đồng ý tự hòa giải không? -Hòa giải? Trương Thắng giận giữ nói: -Đồng chí cảnh sát, đối phương là một ông già, nhưng động thủ đánh người lại là một người đàn ông cao to thô kệch. Bạn tôi đây mắt giống như gấu mèo, các anh đều nhìn rõ, bọn họ đánh người như vậy là không được. Chúng tôi không tiếp thụ hòa giải! Viên cảnh sát kia nghe vậy, sắc mặt lạnh xuống: -Vậy được rồi, ánnày chúng tôi đã vào sổ rồi. Các anh đã không muốn hòa giải, vậy đi đến bệnh viện công an kiểm tra, đồng thời tìm một chỗ chụp X-quang vết thương. Saukhi dựa trên giám định và ảnh chụp X-quang, chúng tôi sẽ tiến hành bước điều tra tiếp theo và đưa ra kết quả xử lý. Rất hiển nhiên, viên cảnh sát này là nghe nói đối phương quen biết với phó sở trưởng, đây là có ý thiên vị. Trương Thắng nén lửa giận, Sở Văn Lâu khoát tay chặn lại nói: -Đi, chúng ta đỡ anh Quách dậy, đừng động tới chân của anh ta, đi bệnh viện công an! Nghiêm Hổ Đệ nghe vậy, cười lạnh nói: -Chú hai, để cháu dìu chú, chúng ta cũng đi kiểm tra. Trương Thắng đưa Quách mập lên xe của Sở Văn Lâu, Nghiêm Hổ Đệ gọi một chiếc taxi, hai chiếc xe trước sau rời khỏi đồn công an. -Thắng Tử, bọn họ quen biết với Trưởng đồn công an, chúng ta có thể thắng được cửa này hay sao? Quách mập tội nghiệp mà nói: -Phải kiểm tra trị thương, lại phải tiêu một số tiền lớn, nếu không… tôi về nhà dưỡng thương đi. Trương Thắng cả giận nói: -Mập, người nghèo chí không thể ngắn. Cửa này bất kể như thế nào cũngphải đánh! Kiểm tra, chữa bệnh, lên tòa án, tiền tôi trả, cửa này nhất địnhphải đánh thắng, những số tiền này đều bắt bọn họ móc ra. Sở Văn Lâu lái xe, trên ngón tay kẹp theo một điếu thuốc, nhàn nhã mà cười nói: -Anh Quách, đừng lo lắng, anh em chúng ta không khinh người, nhưng cũng không thể để cho người bắt nạt, chỉ biết án này không dễ chấm dứt, mặc kệ hắn, đi bệnh viện kiểm tra trước, nằm viện trị thương đi, chuyện quan tòa anh không cần lo lắng. Hắn quay sang nói với Trương Thắng: -Trương tổng, quay về gọi điện đến Bảo Nguyên là được, em vợ của Ngải cục trưởng phân cục khu vực này đang làm ở Bảo Nguyên. Nhờ lão gia tử nói với anh ta một câu. Hắn nở ra một nụ cười quỷ dị: -Không đấu pháp mà đấu nhân duyên? Đấu như vậy, để xem cục trưởng lớn hay là đồn trưởng lớn! Trương Thắng nghe vậy, tronglòng cũng bình tĩnh lại, gật đầu nói: -Ừ, khi quay về tôi sẽ gọi điện cho ông cụ. Quách mập nghe vậy mừng rỡ: -Như thế nào? Chú còn quen biết cả Cục trưởng Công an? Ha ha ha… ôi, tốt, tốt, tốt, Thắng Tử a, chú thực là có tiền đồ, tôi vui thay chú, cũng hâm mộ chú a. Trương Thắng cười cười nói: -Mập, chúng ta là bạn bè, đừng nói những điều vô dụng đó. Anh hãy dưỡng thương cho tốt, án này tôi giúp anh đánh, chờ anh dưỡng thương tốt đến giúp tôi. Quách mập nghe vậy, trong mắt sưng vù ánh lên một luồng kinh ngạc bất ngờ: -Thật sự? Thắng Tử! nghe nói anh họ chú chú đều không cần, cho nên tôi vẫn ngại nói với chú, chú… chú thật sự đồng ý dùng tôi? Tôi cái gì cũngkhông chọn, làm việc gì cũng được. Trương Thắng cười nói: -Đương nhiên là thực sự, làm đội trưởng bảo vệ được không? Mang theo một đám anh em, sẽ không có ai ức hiếp anh rồi, anh xuất thân từ công nhân khoa điện, việc tuần tra, bảo an, điện cơ, đường điện, anh cẩn thận giúp tôi trông coi, cũng không phải là không nuôi được anh, thế nào? Quách mập có công việc, về sau không cần ăn nói khép nép trước mặt bà xã rồi, nước mắt nước mũi ròng ròng, hắn không ngừng mà gật đầu, ngay cả đau đớn trên người cũng không cảm thấy nữa. Ba người trên đường đi tìm thấy một chỗ chụp X-quang, trước tiên chụp một tấm ảnh vô cùng thê thảm, sau đó mới tới bệnh viện công an. Đến đó Trương Thắng đăng ký, đóng viện phí, giúp Quách mập đi hết lầu trên lầu dưới để làm kiểm tra, nhưng trước sau vẫn chưa từng gặp Nghiêm Hổ Đệ và chú hai của hắn. Hai người này căn bản không bị thương, làm sao có thể tới kiểm tra nghiệm thương? Quách mập tổn thương không nhẹ, đầu và mắt sưng tấy, đồng tử hai bên trái phải không bình thường… thị lực giảm xuống, môi tổn thương làm ảnh hưởng đến khuôn mặt, phát âm và ăn cơm. Đối với bước đầu giám định, vết thương cấp B, phải lập tức nhập viện điều trị. Lúc Trương Thắng đưa anh ta nhập viện, đã đến bữa cơm chiều. Trương Thắng áy náy vì Sở Văn Lâu vẫn đi theo bận trước bận sau, nói: -Anh Sở, thật ngại quá, làm phiền anh đi theo bận bịu lâu như vậy, đến giờ đã mệt rồi mà ngay cả cơm anh cũng chưa ăn. Sở Văn Lâu cười nói: -Chỉ là việc nhỏ, anh khách khí làm gì? Hiện tại anh Quách đã sắp xếp nhập viện rồi, nếu không có việc gì, tôi về nhà trước đây. Trương Thắng vội nói: -Được, anh về trước đi. Tôi còn phải ở cùng mập mạp này, không tiễn anh nhé. Tiễn xong Sở Văn Lâu,Quách mập bị treo một chân, nằm ở trên giường trông giống như xác ướp, nhìn Trương Thắng vẻ tội nghiệp mà nói: -Thắng Tử, tôi đói bụng rồi. Trương Thắng vừa bực mình vừa buồn cười nói: -Anh thật là, bị đánh đến mức này rồi mà vẫn không quên ăn! Trương Thắng nhìn đồnghồ: -Vậy anh nằm trước đi, tôi đi mua cho anh bát há cảo. -Aiz… Trương Thắng dừng lại, hỏi: -Lại sao vậy? Quách mập xấu hổ nói: -Vậy… hai bát nhé. Trương Thắng trợn trắng mắt nói: -Tôi ăn ở ngoài là được rồi. Quách mập xấu hổ đáp: -Không phải, tôi là nói… tôi phải ăn hai bát. Trương Thắng vẻ mặt thất bại, xoa xoa cái mũi, quay người đi ra khỏi phòng bệnh. Trong ngõ hẻm đối diện với bệnh viện có rất nhiều quán cơm nhỏ, cửa hàng bán hoa, cửa hàng tạp hóa, còn có cửa hàng tang lễ. Trương Thắng vào một quán ăn nhỏ gọi bát há cảo, vừa ăn vừa gọi điện thoại cho chị dâu. Triệu Kim Đậu nghe nói ông xã bị thương nằm viện, tức giận đến mức mắng hắn là đồ rác rưởi tới nửa ngày, cuối cùng lại lo lắng hỏi thương thế và bệnh viện nơi hắn đang nằm. Trương Thắng biết chị dâu Kim Đậu sống cũngkhông dễ dàng, sau khi Quách mập nghỉ việc, duy trì cái nhà này toàn bộ đều nhờ vào chị, việc học tập của đứa con cũng phải rất cố gắng, nhân tiện nói: -Chị dâu, đêm nay tôi ở đây cùng anh ấy, tôi với anh ấy anh em cũng nhiều năm rồi, chị yên tâm lo liệu việc nhà đi, ngày mai thu xếp thời gian đến cũng được. Trương Thắng và Quách mập là một đôi anh không ra anh, em không ra em, xưa nay giao tình rất tốt. Triệu Kim Đậu đối với anh cũng không lo lắng, huống chi vướng quầy hàng trong nhà cũng không đi được, đành phải đồng ý, muốn ngày mai nghỉ bán một ngày, sáng sớm mai đưa đứa con đi học rồi sẽ đến xem hắn. Trương Thắng cất điện thoại, múc một miếng há cáo định ăn, đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đang ủi chân mình, Trương Thắng nhìn xuống gầm bàn, hóa ra là một con chó nhỏ mập mạp hồng nhạt, mặt một đống nếp nhăn như nếp may, hai mắt quầng thâm, bốn chân bé nhỏ, cả người đều không có lông, ngay cả cái mũi đều màu phấn hồng, nhìn giống như mũi heo. Trương Thắng không thích chó, anh giơ chân lên nhẹ nhàng đẩy đẩy nó: -Đi, đi! Con chó mập kia lại nghĩ là anh đang đùa nó, liền cắn một miếng vào ống quần anh. Bộ quần áo này của Trương Thắng rất đắt tiền, anh lại là loại người tiết kiệm, nhìn thấy rất đau lòng, vội hô lên: -Này này, đây là heo nhà ai vậy, nhanh ra bắt đi! Một cô gái ngồi bên cạnh đang vùi đầu vào ăn há cảo, dằn từng tiếng nói: -Đây..là... chó.... nhà ...tôi! Trương Thắng hơi lúng túng, lập tức nói: -A ha ha ha… hóa ra là chó của cô a, bộ dạng thật là đáng yêu a! ha ha ha… Cô gái khoảng hai mươi tuổi, bộ dạng không phải là vô cùng xinh đẹp, tuy nhiên rất có khí chất. Khuôn mặt tròn tròn đỏ giống như quả táo, làm cho người ta có xúc động muốn hôn một cái. Ánh mắt trong veo linh động liếc Trương Thắng một cái, đối với việc anh nói con chó của mình như thế có chút không vui. -Này… không giống heo, ha ha, kỳ thật một chút cũng không giống! Trương Thắng cười khan nói. -Hừ! Cô gái vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn, lấy từ trong túi ra một miếng khăn giấy, chậm rãi lau miệng, đứng dậy, khuôn mặt xinh đẹp nói: -Heo nhỏ, đi thôi! Con chó hoang có một mắt quầng thâm kia lập tức bổ nhào lên đùi cô. Vóc dáng cô gái không cao, khoảng chừng 1m60, nhưng khung người tinh tế, dáng rất cân đối. Cô mặc áo phông có in chữ tiếng Anh, mông to tròn tròn, quần rộng thùng thình có chút lôi thôi, đi một đôi giày cao gót, phía sau là con chó hoang giống con heo, đặc biệt đáng yêu. Trương Thắng đợi cô gái đẩy cửa đi ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, an tâm ăn miếng há cảo này. Anh ăn xong rồi lại mua hai chén mang tới bệnh viện. Quách mập nằm trên giường, một chân treo, hình tượng giống nửa sống nửa chết, nhưng vừa thấy anh tiến vào, lập tức hưngphấn mà nói: -Thắng Tử, chú đã trở lại. Trương Thắng cười nói: -Anh là quỷ chết đói gửi hồn người sống sao? Mới như vậy lập tức đã thèm ăn thành cái bộ dạng này? Quách mập vội vàng khoát tay nói: -Không đúng, không đúng, không phải nói điều này. Tôi vừa nhìn thấy y tá trực ca đêm của chúng ta rồi, oa! Có thể gọi là một người đáng yêu! Tôi cho tới bây giờ tưởng tượng không ra, có cô gái nào mặc quần áo vải trắng lại có thể hấp dẫn người như vậy. Thật là đáng yêu, thật là đáng yêu, xinh đẹp chết mất. Trương Thắng khinh miệt liếc hắn một cái, nói: -Còn anh nữa? Chị dâu cũng không thèm dựa vào, nếu anh muốn thì bảo chị dâu mặc vào cho anh xem. Đi Nhật Bản mua một bộ, trang phục y tá Nhật Bản, kiểu dáng gì cũng có. Quách mập dâm đãng cười rộ lên: -Vốn là tôi cũng nghĩ ra một cách đấy, nhưng hôm nay nhìn thấy cô hộ lý nhỏ thanh thuần đáng yêu kia, tôi cũng muốn bà xã mặc cho tôi xem rồi. Hắc hắc hắc, tốt nhất bên trong không mặc gì cả. Hắn vừa nói mấy câu này, Trương Thắng lập tức cũng làm ra vẻ mặt dâm đãng: -Nhớ chụp mấy tấm hình, để cho anh em tôi mở mắt.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang