[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 48 : Thị phi hoàn toàn do conngười

Người đăng: 

Công ty Bảo Nguyên Hối Kim xây dựng khu trụ sở làm việc, đồng thời khu chợ bán sỉ cũng bắt đầu được xây dựng ở trên cánh động lân cận, diện tích xây dựng khoảng chừng 13 mẫu đất. Dựa theo ý tưởng ban đầu của Trương Nhị Đản, hiện tại thời cơ xây dựng chợ bán sỉ sản phẩm thủy sản còn chưa chín muồi. nhưng nhiều công việc vô cùng thuận lợi, hiện tại không cần tự mình đầu tư mua đất nữa rồi nên tiết kiệm được một khoản lớn dự toán. Về phần trước mắt thời cơ xây dựng chợ bán lẻ thủy sản có thích hợp hay không, ông ta tất nhiên không quan tâm, đất để xây dựng cũng không phải tài sản của ông, muốn mau chóng rầm rộ xây dựng, nếu việc này được phản ánh lên, hai vị lãnh đạo ở tỉnh sẽ cảm thấy ý kiến của mình được ông ta coi trọng. Quy hoạch của chợ rất to lớn, khu chợ bán sỉ thủy sản được xây dựng thành 28 khu cửa hàng cố định, cửa hàng lưu động gồm 8 khu, trang bị đường tàu riêng để vận chuyển sản phẩm thủy sản, ba kho lạnh, ngoài ra còn có bãi đỗ xe rộng rãi, phòng quản lý thị trường và các phòng ban khác. Trước mắt, một thân Sở Văn Lâu là trưởng phòng tài vụ, kế toán kiêm thủ quỹ. Nhìn thấy thị trường sẽ khởi động, máy móc thiết bị đặt hàng cũng đã được lắp đặt chờ vận hành, Trương Thắng liền tìm Sở Văn Lâu và Từ Hải Sinh thương lượng, suy xét thông báo tuyển dụng nhân viên làm việc. Ba người quyết định điều kiện tuyển mộ, Trương Thắng vui vẻ nói: -Được, quyết định như vậy đi, ngày mai chúng ta đi tới chợ việc làm để xem. Từ Hải Sinh lắc đầu nói: -Không không không, không đi chợ việc làm, đăng quảng cáo trên báo, liên tiếp ba ngày quảng cáo thông báo tuyển dụng rộng rãi. Trương Thắng ngẩn ra: -Anh Từ, thế lại tốn một khoản tiền rồi, sao không đến chợ việc làm? Từ Hải Sinh cười nói: -Quảng cáo này là để lộ rõ thực lực của chúng ta, đồng thời cũng tương đương với làm cho chúng ta ở trên báo thêm một lần thu hút đầu tư. Chú nghĩ một chút mà xem, ngoại trừ ứng viên, tất cả thương nhân thủy sản lại không nhìn thấy hay sao? Chuyện một công đôi việc như thế vì sao lại không làm? Trương Thắng bừng tỉnh đại ngộ, Sở Văn Lâu giơ ngón tay cái ra, bày ra một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười nói: -Cao! Thật sự là cao! Từ Hải Sinh và Trương Thắng nhìn bộ dạng buồn cười của hắn đều cất giọng cười to. Hôm sau, Trương Thắng và Sở Văn Lâu đi tới tòa soạn nhật báo Hiệp đàm để làm thủ tục quảng cáo. Điều kiện thứ nhất chính là quảng cáo nhất định phải đăng ở trang nhất của báo. Phụ trách quảng cáo là La chủ nhiệm, đánh giá hai vị giống như xã hội đen trước mắt này, nhất thời đoán không ra lai lịch của họ, trầm ngâm một lát mới nói: -Hai vị tiên sinh, chúng tôi là báo chí cấp thành phố, phí mỗi bản quảng cáo bình thường là 3.500 đồng, nhưng nếu quảng cáo ở trang nhất thì phí cao hơn, mỗi bản là 6000 đồng. Trương Thắng vươn ngón trỏ, nâng kính râm trên sống mũi, Sở Văn Lâu lập tức cướp lời nói: -Đây không phải là vấn đề, Chủ tịch Hội đồng quản trị của chúng tôi muốn chính là điều này, nếu không cần gì phải đến đăng quảng cáo, trực tiếp đi chợ việc làm thông báo tuyển dụng không phải là được rồi? Chúng tôi chính là muốn đăng ở trang nhất, không phải trang nhất không đăng, liên tiếp đăng trong ba ngày, đây là chi phiếu. Sở Văn Lâu nói xong đã lấy ra chi phiếu, điền đủ con số đưa tới. Chủ nhiệm bộ phận quảng cáo tiếp nhận chi phiếu, nhìn kiểm tra một chút, cười dài mà nói: -Tốt lắm, mời đem thông báo tuyển dụng đưa cho chúng tôi, chúng tôi sắp xếp một chút, ngày mai bắt đầu đăng lên. Quảng cáo chính là giới thiệt về chợ bán sỉ sảnphẩm thủy sản, quy mô trang bị, giao thông và vị trí địa lý của chợ. Đối với tấc đất tấc vàng trong thành phố, càng phải cường điệu về vốn đầu tư và đủ loại ưu thế. Cuối cùng là danh sách thông báo thông báo tuyển dụng. Nhìn quy mô tuyển dụng sợ không tới trăm người. Một thị trường thủy sản thành thục, cần khoảng 50 đến 60 nhân viên công tác. Công ty của Trương Thắng mới thành lập, căn bản không cần nhiều nhân viên như vậy, cố ý đưa ra quảng cáo số lượng lớn như vậy, cũng chính là tạo cho những người ứng tuyển một ấn tượng về thanh thế của doanhnghiệp mà thôi. Hai người gửi quảng cáo xong liền rời khỏi tòa soạn, Sở Văn Lâu cười nói: -Chủ tịch Hội đồng quản trị còn trở lại xưởng sao? Trương Thắng vừa định nói chuyện bỗng nhiên chuông di động vang lên. Anh lấy điện thoại ra, bên trong liền truyền ra một thanh âm giống như u hồn, thê thê thảm thảm mà nói: -Alo, Thắng… Thắng Tử, anh Quách đây… Trương Thắng ngạc nhiên nói: -Quách mập! Sao tiếng anh lại như thế? Lại bị chị dâu thu thập? -Cái đó… Có a…, tôi… đi tắm, bị người ta… đánh…, ôi thắt lưng của tôi…, chú em a, tôi không ổn rồi, chú mau đến xem tôi đi. -Này , này, anh ở chỗ nào? -Tôi ở đồn công an đường Hữu Nghị, ôi ôi… Phía đầu dây bên kia truyền ra một thanh âm khác, lớn tiếng giận dữ hét: -Mày… đừng có giả chết! Thanh âm cứng rắn phát ra, điện thoại liền vang lên tiếng dập máy. Trương Thắng thu hồi điện thoại, vội vàng nói với Sở Văn Lâu: -Anh Sở, đưa tôi đến đồn công an đường Hữu Nghị trước. Sở Văn Lâu từ Bảo Nguyên điều đến, Trương Nhị Đản cấp cho hắn một chiếc Jetta mới, lần này đến tòa soạn báo chính là bằng xe này. Hai người lập tức lên xe, vội vội vàng vàng chạy tới đồn công an đường Hữu Nghị. Vào đến trong đồn, hai người nhìn xung quanh, không biết đi tìm Quách mập ở đâu. Đồn công an này xây dựng theo hình chữ T, ở giữa là một chiếc cửa, đi qua hành lang hai bên đều là phòng, bởi vì xây đã lâu nên có vẻ hơi âm u. Trương Thắng gặp một cảnh sát đi qua, vội vàng ngăn lại hỏi: -Đồng chí, xin hỏi có một người béo đi tắm bị đánh một trận, hắn đang ở chỗ nào? Người cảnh sát kia nhìn anh một cái, chỉ hướng tới gian phòng đối diện. Trương Thắng vội cảm ơn và cùng Sở Văn Lâu đi tới. Căn phòng ấy ở hànhlang bên trong, phía sau lại bị một tòa nhà ngăn trở, nhiều ngày không có nắng, cho nên luôn tối đen. Cửa xiêu vẹo mở ra, trong nhà đèn cũng không bật, bên trong gần cửa sổ có một bàn làm việc, bên trái cửa có một chiếc giường lớn, trên giường chỉ có một nệm rơm, bên trên nằm một người đang kêu ỉ ôi. Bên cạnh còn có một người đàn ông cao to có vẻ ngốc nghếch mà Trương Thắng đoán là người đánh nhau với Quách mập, cũng không cố nhìn hắn, vội vàng đập bàn hô to: -Quách mập! Quách mập, anh thế nào rồi? Anh vừa đỡ bả vai người nọ, là một ông lão khoảng gần sáu mươi, Trương Thắng không khỏi ngơ ngẩn. lúc này phía sau một thanh âm run rẩy nói: -Thắng Tử a…, tôi ở chỗ này…! Ôi tôi không ổn rồi, lưng đau, thận nhất định là bị đá hỏng rồi. Trương Thắng vừa nghiêng đầu, hóa ra đằng sau cửa còn có một cái giường, bên trên nằm một tên mập, đang ôi ôi kêu to, nhưng không phải là Quách mập. Trương Thắng vội vàng chạy qua, nhìn hình tượng của Quách mập, một mắt sưng như quả trứng gà, một mắt khác thì bị thâm một vòng đen thui, môi sưng như chiếc lạp xườn Nhìn thấy anh liền làm ra vẻ đáng thương, giữ chặt lấy anh, nước mắt lưng tròng nói: -Chú em, chú đã tới, may mà mấy hôm trước chú đưa cho chú số điện thoại, nếu không chú đều không nghĩ ra nên tìm ai. -Mày… bây giờ không giả chết nữa rồi? Người đàn ông to lớn kia gầm lên một tiếng, âm thanh của Quách mập giống như dây thép đứt dâng lên: -Chú em…, thân thể của tôi…không xong, có bệnh tim. Tôi bị người ta đánh chết á…, đáng thương đứa bé mập nhà tôi… đáng tiếc bà xã xinh đẹp của tôi… Trương Thắng vội vàng nói: -Được rồi, được rồi, anh nói nhanh lên, rốt cuộc là thế nào? Lúc này, một người cảnh sát đi tới hô một tiếng: -Nghiêm Hổ Đệ, giúp ông cụ lại đây làm ghi chép! Người đàn ông to con kia nghe vậy, vội vàng nâng chú hai hắn, ông già run run rẩy rẩy kia, giống như chỉ cần dùng sức hơi lớn là sẽ tắt thở. Hai người vừa rời khỏi, Quách mập giống như dưới mông bị cài thuốc nổ, vèo một cái liền ngồi dậy, vội vàng nói: -Anh nói này Thắng Tử, anh chỉ quen biết một người có khả năng đấy là chú, cho dù nói gì thì giờ chú cũng là ông chủ lớn, chú phải giúp anh! Đối phương chính là lão già kia, từ đầu đến chân nhìn không thấy một chút tổn thương, nhưng Quách mập lại bị đánh thảm vô cùng, nói hắn bắt nạt người. Trương Thắng thật sự khó tin, anh vội hỏi? -Anh nói nhanh lên, rốt cuộc làm sao vậy? Quách mập nói: -Tôi đi nhà tắm để tắm, chú cũng biết, tôi tắm xong vẫn thích ngồi ở đó hút điếu thuốc, nghỉ ngơi một chút rồi trở ra. Trương Thắng gật gật đầu, trái tim Quách mập không tốt, tắm rửa xong phải ngồi nghỉ ngơi một lúc, mới có thể mặc quần áo đi ra ngoài, việc này anh cũng biết đến. Quách mập nói: -Tôi vừa mở tủ quần áo ra, lúc đấy vẫn đang hút thuốc, họ Nghiêm kia liền đỡ lão già kia vào. Lúc đó nhà tắm đã chật rồi, hắn thấy tôi muốn mặc quần áo, liền giục tôinhanh một chút. Tôi đã nói tôi phải hút nốt điếu thuốc đã, chẳng phải là tắm một cái hay sao, cần gì vội như thế? Thế là thằng nhóc họ Nghiêm kia đánh tôi một trận. Ông chủ nhà tắm gọi cảnh sát 110 tới, lão già chết tiệt thấy vậy liền giả vờ bị tôi đánh, còn nói hắn có di chứng của tắc máu não, một lão già bị tôi bắt nạt. Vậy không phải tới đồn công an sao? Tôi thấy hắn giả chết, sợ sự tình phiền phức đối với tôi bất lợi, cho nên cũng phải giả vờ nửa sống nửa chết đấy, tôi vốn là bị bệnh tim nha, ai sợ ai à? Trương Thắng cười khổ nói: -Với bộ dạng này của anh, còn cần phải giả vờ sao? Sở Văn Lâu lấm la lấm lét theo sát chú cháu họ Nghiêm kia đi ra ngoài dạo một vòng vừa mới trở về, lén lút nói: -Trương tổng, tôi vừa đi ra ngoài nghe được chút tình hình, thằng nhóc họ Nghiêmkia dường như quen với Phó đồn trưởng của đồn công an này, vừa mới gọi điện tìm người kia rồi. Phó đồn trưởng kia đi công tác không ở nhà, tuy nhiên đã gọi điện về, tôi nghe theo ngụ ý của thằng nhóc kia, vụ án này sợ rằng không dễ giải quyết.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang