[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 45 : Anh không lưu manh thì ai lưu manh?

Người đăng: 

Sau khi ăn xong, Từ Hải Sinh nhận được điện thoại, hàn huyên vài câu với Trương Thắng liền vội vàng rời đi. Trước khi đi hắn còn xuất ra một phong bì đưa cho Trương Thắng, nói nửa đùa nửa thật: -Bình thường chú lôi thôi lếch thếch không sao, hiện tại chính là đại diện pháp lý của công ty, không thể làm công ty rớt giá. Đây là mười nghìn đồng, hôm nay tôi lấy danh nghĩa thành viên thường vụ Hội đồng quản trị yêu cầu chú, vì hình tượng của công ty, chú nhất định phải thay đổi vẻ ngoài một chút. Sở Văn Lâu cười hì hì xen vào nói: -Lời này của anh Từ có lý, hình tượng chính là tượng trưng cho thân phận, chủ tịch xí nghiệp bây giờ, người nào không một thân hàng hiệu? giống như Trương tổng của chúng ta, không chú ý đến quần áo mặc, ra vào cũng là đi bộ thay xe xịn, không khách khí mà nói…, lần đầu tiên nhìn thấy Trương tổng, tôi còn tưởng rằng đó là viên chức thông báo tuyển dụng nho nhỏ của Bảo Nguyên đâu. Trương Thắng vốn định từ chối, nhưng nghe xong lời này đành phải nhận phong bì. Trước kia anh chưa từng nghĩ tới vấn đề trang phục, lần trước quyết tâm mua bộ “Mỹ Nhi Nhã” hơn một nghìn, đã làm anh đau lòng nửa ngày. Mà hiện tại tất cả đã tiêu vào việc mua đất, muốn để anh bỏ tiền ra mua phục sức xa hoa, với tình trạngkinh tế trước mắt thật đúng là không làm được. Sở Văn Lâu vì nghĩ về sau còn nhiều chỗ cùng mưu sự với Trương Thắng, hơn nữa tuy là nhân viên ngoạiphái của Bảo Nguyên, chung quy cũng là nhân viên làm việc dưới quyền người ta, có tâm cùng anh kết giao, liền cười nói: -Như vậy đi, dù sao buổi chiều nay tôi cũng không có việc gì, mắt thẩm mĩ của tôi cũng không tệ lắm, tôi cùng Trương tổng đi mua trang phục đi! Dứt lời liền lôi kéo Trương Thắng đi ngay, một bước liền tiến tới chỗ nổi danh nhất Cửu Long Thương Thành, Sở Văn Lâu cực kỳ hào hứng dẫn dắt Trương Thắng dựa theo tưởng tượng về hình tượng ông chủ lớn của mình bắt đầu mua đồ… Trương Thắng đẩy ra cửa phòng may quần áo, chần chừ đi ra, xấu hổ nói: -Anh Sở, cách ăn mặc này… Không… không thích hợp đi? Sở Văn Lâu nhíu hai mắt lại, hai tay mập vỗ vỗ, tán thưởng nói: -Đẹp! Lúc này mới ra dáng! Anh nha, trời sinh móc treo quần áo, mặc vào như vậy, mê chết bao nhiêu cô nha? Tự tin một chút có được hay không, lúc này mới giống ông chủ lớn! - Thật sao? Cả người tây trang màu đen, bên trong cũng là áo sơ mi đỏ thẫm, áo sơ mi mở ra ba cái cúc ở trên, Sở Văn Lâu gọi cái này là phóng khoáng, bên trong cổ áo lộ ra một đoạn dây chuyền vàng lớn chừng bằng ngón tay. Thắt lưng da, xuyên qua một cái bao điện thoại di động, bên trong là di động nặng trịch làm một đoạn lưng quần hơi hơi trùng xuống. Trên ngón tay đeo hai cái nhẫn vàng cực to, chân đi giày da nhọn sángloáng. Trên đầu đội một chiếc mũ dạ, khóe miệng hơi nhếch lên, khuôn mặt anh tuấn kia mang một chút ý cười tà tứ, bảo anh ăn mặc tục khí đi, nhưng vì nhân phẩm xuất chúng nên lại mang theo một loại mị hoặc đặc biệt. Nhân viên phục vụ vốn đang che miệng cười trộm một bên cũng không khỏi lộ ra một ánh mắt tán thưởng. Trương Thắng thong thả xoay người, cẩn thận soi gương nửa ngày, cảm giác thấy mình như cái người mù, vì thế đưa tay tháo xuống cặp kính râm to che gần nửa mặt. Đến lúc này, cặp con ngươi trong suốt kia khiến cho khí chất của anh biến đổi: đường hoàng, tà khí chính là giả dạng, lại thêm một bộ ngại ngùng, khí chất chất phác, hai loại cảm giác tổ hợp lại một chỗ rất hoàn mĩ, tạo ra một hương vị đặc biệt không nói nên lời. -Tốt lắm, lúc này mới giống nhân sĩ thành công trong giới xí nghiệp, cô nói có đúng hay không? Sở Văn Lâu đối với thiết kế của mình vô cùng hài lòng, vừa quan sát Trương Thắng vừa dương dương tự đắc hỏi nhân viên phục vụ bên cạnh. Cô gái kia rất biết nói chuyện, cô hàm súc nói: -Vâng, tướng mạo, khí chất của đồng chí này vô cùng tốt, bộ này mặc trên người anh ấy… có một phong vị rất đặc biệt. Mặt Trương Thắng hơi đỏ, bản tính của anh đối với loại trang phục này hơi mâu thuẫn, tuy nhiên Sở Văn Lâu và người bán hàng cũng khen mặc rất đẹp, anh liền có chút vui vẻ. Anh thật muốn mặc quần áo như vậy đi gặp Tiểu Lộ, người con gái vì người mình yêu mà làm đẹp, con trai lại không sao? -Vâng, xì gà, bật lửa zippo, tốt lắm, vậy là đầy đủ hết rồi. Sở Văn Lâu đem mấy thứ mới mua này toàn bộ bỏ vào túi anh, Trương Thắng ăn mặc thành cái dạng này một lúc, trong lòng vẫn hơi ngượng ngùng, vội nói: -Tốt lắm, anh Sở, chúng ta đi thôi. -Được, chúng ta đi, haiz, đội mũ vào, kính râm, kính râm, anh đừng cầm thế, đeo lên! -Anh Sở, kính râm này hình như hơi tối… -Anh không hiểu, ánh mắt chính là cửa sổ tâm hồn, tối một chút mới tốt, chính là vì không để người khách thấy rõ, như vậy khi bàn chuyện làm ăn, người khác rất khó đoán ra được suy nghĩ của anh, chúng ta liền dễ dàng nắm thế chủ động. -Vấn đề là… anh Sở, trong lầu hơi tối, tôi không nhìn rõ đường… -Đeo lên, đeo lên, tôi dắt anh, ra khỏi building thì tốt rồi… Tiểu Lộ khóa kỹ cửa xe chim bồ câu của cô, bước chân nhẹ nhàng đi về phía nhà ký túc xá. Hôm nay về khuya, tuy nhiên cô lại rất vui vẻ, bởi vì hôm nay cô được điều đến nhà máy làm phụ tá hành chính, về muộn cũng bởi vì phải bàn giao công tác. Lúc bàn giao công việc, Trương Thắng đã gọi điện thoại tới, hỏi cô mấy giờ tan tầm, ngay trước mặt người đồng sự, cô không tiện đem tin tức tốt này nói cho Trương Thắng, liền bảo anh hôm nay tăng ca, thời gian không xác định. Cô biết Trương Thắng hiện đang bận rộn ở khu Tân Hán của anh, mấy ngày nay không rảnh tới đón cô lúc tan tầm. chuẩn bị thời điểm thích hợp sẽ đem tin vui này nói cho anh biết, để anh cùng chia sẻ niềm vui với mình. Mấy ngày nay công việc của Trương Thắng bận quá, hơi lơ là với cô, nhưng trong lòng Tiểu Lộ không oán giận chút nào. Cô cho rằng làm một cô gái tốt, điều thứ nhất chính là lúc người đàn ông của cô bắt đầu sự nghiệp, người phụ nữ cần phải biết bổn phận một chút, cho dù không thể trợ lực gì cho anh, ít nhất cũng không thể đi giày vò, phân tán tinh lực của anh. Nhưng có chuyện vui, cô thực sự muốn cho Trương Thắng biết trước tiên. Nghĩ đến bộ dạng vui vẻ của Trương Thắng vì mình, trên mặt Tiểu Lộ tràn ra một nụ cười ngọt ngào. Phía trong cửa tò vò rất tối, chắc là đèn hành lang lại bị hỏng rồi, Tiểu Lộ nhíu mi, muốn bước nhanh đi vào nhà. Bỗng nhiên một bóng đen từ trong nhà vọt ra, ngăn chính giữa cửa. Vóc dáng cao cao, trên đầu còn đội mũ dạ, giống như xã hội đen trong phim ảnh, Tiểu Lộ không khỏi hoảng sợ. Cô bước một bước, chờ giây lát, người nọ vẫn đứng nguyên, giống như là đứng đợi cô. Tim Tiểu Lộ không khỏi nhảy dựng lên, cô nhìn xung quanh, không thấy có người qua đường, trong lòng càng luống cuống, nhìn thấy người nọ không nhúc nhích, Tiểu Lộ lặng lẽ nắm chặt chìa khóa xe, can đảm hỏi: -Anh… anh chặn cổng làm gì? Mau tránh ra! “Ha ha ha…”, người nọ cười rộ lên, tiếng cười khiến Tiểu Lộ kinh hồn táng đảm. Sau đó, người nọ chậm rãi đưa tay vào ngực, Tiểu Lộ lập tức khẩn trương giơ lên cái chìa khóa, chìa khóa nhọn hướng về phía hắn, dựa vào cái thứ vũ khí đáng thương này để tự tăng cho mình vài phần dũng khí. Người nọ lấy ra cái gì đó so với chìa khóa của cô dài hơn rất nhiều, chẳng lẽ là dao găm? Trong lòng Tiểu Lộ căng thẳng, chỉ nghe “ba” một tiếng, ánh lửa sáng lên, hóa ra là một điếu xì gà. Ánh lửa làm đỏ khuôn mặt người kia, hắn cúi đầu, mũ dạ che hơn phân nửa khuôn mặt, trên mặt còn mang một cái kính râm trông rất lưu manh, miệng dùng sức giữ điếu xì gà làm hai má hơi hóp lại. Nhẫn vàng óng ánh, xì gà thật dài, cằm nhọn nhọn, khóe miệng nhếch lên, nụ cười quỷ dị… hắn không lưu manh thì ai lưu manh? Tiểu Lộ chấn động cả người, tóc gáy dựng đứng cả lên. -A! A~~~~! Bắt lưu manh, đánh đồ trứng thối a~~~~! Tiếng hét chói tai xuyên thẳng vào màng tai Trương Thắng, quanh quẩn trong hành lang. Trương Thắng dở khóc dở cười, anh ăn mặc thật gọn gàng, vốn định tặng cho bạn gái yêu quý một ngạc nhiên, không nghĩ tới cô không những không nhận ra mình, lại còn đem mình thành lưu manh. Anh vội vàng vứt điếu xì gà, nhào lên một tay ôm eo, một tay che miệng, khẽ nói: -Đừng hô, đừng hô! Là anh! Tiểu Lộ nắm chặt cái chìa khóa đang định rạch mặt anh, đột nhiên nghe được tiếng anh, nắm tay không khỏi cứng lại giữa không trung: -Thắng Tử, là anh? Trương Thắng tháo kính râm xuống, cười khổ nói: -Không phải là anh thì ai? Em ngay cả anh cũng không nhận ra rồi hả? Nỗi khiếp sợ của Trịnh Tiểu Lộ vẫn còn chưa tan, vỗ vỗ ngực, trừng mắt nhìn anh, sẵng giọng: -Ai bảo anh ăn mặc thành cái bộ dáng quỷ quái này lại chạy đến dọa người? Em còn tưởng rằng lưu manh chứ! Trương Thắng buồn bực nói: -Lưu manh? Tạo hình này không giống Hứa Văn Cường sao? Trịnh Tiểu Lộ lườm anh một cái, hừ giọng: -Hứa Văn Cường không phải là lưu manh?
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang