[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng
Chương 40 : Nhân sinh
.
Sau khi nói xong, Từ Hải Sinh thuận tay mở TV. Vừa nhìn thấy hình ảnh trên TV, Từ Hải Sinh lại mỉm cười:
- Nào, nhìn TV đi, người mặc tây trang chính là Trương tổng của tập đoàn Bảo Nguyên đấy. Đây là một người mà cậu nhất định phải biết khi đặt chân vào thương giới. Người mà tôi tính toán muốn kéo góp vốn chính là ông ta.
Trương Thắng ngẩng đầu nhìn, chỉ nghe giọng của phát thanh viên:
- Trương Bảo Nguyên tiên sinh của doanh nghiệp tư nhân nổi tiếng nhất tỉnh ta đã đầu tư xây dựng hạng mục khách sạn năm sao Bảo Nguyên trên đoạn đường phồn hoa nhất của thành phố.
Hạng mục này được đầu tư ba trăm bảy mươi triệu, tổng diện tích hơn mười ngàn mét vuông. Tòa khách sạn cao 21 tầng, với 450 phòng cùng với nhà hàng, phòng họp, bể bơi và những dịch vụ khác. Đây là một tổ hợp khách sạn, thương vụ, giải trí, thư giãn xa hoa nhất trong tỉnh.
Hạng mục này sẽ được xây dựng trong hai lăm tháng. Theo kế hoạch sẽ đưa vào sử dụng trước ngày 28 tháng 4 năm 1998. Phó chủ nhiệm Ủy ban Ngoại thương tỉnh Thương Hồng Phong, Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân thành phố Đậu Phú Minh, Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc thành phố Đỗ Hồng Tài cùng các lãnh đạo thành phố khác đã tham gia nghi thức đặt móng.
Trên TV, gương mặt của các lãnh đạo tỉnh, thành phố đều rất quen mặt. Tin tức này vốn là tin tức được quan tâm nhất trong cả tỉnh, Trương Thắng xem không ít trên TV và báo chí nên nhận ra. Người đàn ông mặc bộ tây trang màu lam thoạt nhìn khoảng sáu mươi tuổi, xương gò má rất cao, khuôn mặt hồng hào, rất nhiều nếp nhăn, tóc đen bóng, đoán chừng là đã được nhuộm.
Ông ta đang mỉm cười rạng rỡ, thân hình cao lớn, cái lưng có chút hơi còng. Bên trong bộ tây phục màu lam là chiếc áo phông có nhiều vết nhăn. Phía dưới là cái quần máu đen hơi rộng, không phải là quần đi chung một bộ với chiếc ao. Màn ảnh nhoáng một cái, Trương Thắng còn nhìn thấy ông ta mang đôi giày vải đế giầy màu đen.
Lão nông có cách ăn mặc quái dị như thế chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Nguyên với tài sản hơn bảy trăm triệu Trương Nhị Đản. Trương Thắng trước kia chỉ nghe quảng cáo về người này, nhưng thật không có chú ý qua. Hiện tại, bản thân sắp bước vào thương giới, đối với vị tiền bối này cũng muốn tìm hiểu thật kỹ. Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ.
Bên ngoài cánh cửa có chuông, nhưng người này lại không dùng, trực tiếp đập tay vào bang bang. Thanh âm lúc lớn lúc nhỏ, nghe giống như là trẻ nhỏ đang quậy phá.
Từ Hải Sinh không khỏi tức giận nói:
- Ai vậy kìa?
Trương Thắng đứng lên nói:
- Để tôi đi xem.
Hắn vừa mới mở cửa phòng. Một bóng người liền nhào vào trong lòng. Trương Thắng hoảng sợ, vừa định đẩy người kia ra thì phát hiện tóc người này rất dài. Thì ra là một người phụ nữ.
Hắn vội vàng dựng thẳng người nọ dậy. Quả nhiên là một cô gái, mặt mũi bầm tím, miệng sưng vù, còn dính lại chút máu. Một con mắt bầm đen, ánh mắt chỉ để lại một đường nhỏ. Còn con mắt kia thì rướm máu, thật sự là dọa người.
Từ Hải Sinh lên tiếng hỏi:
- Người nào vậy?
Trương Thắng mơ hồ cảm thấy cô gái này rất quen mặt, nhìn kỹ cả nửa ngày mới giật mình nói:
- Là Chung Khanh. Anh Từ, là chị Chung.
- Cái gì?
Từ Hải Sinh vội vàng bước ra, sợ hãi nói:
- Chung Khanh, em...đây là thế nào?
Chung Khanh nghẹn ngào nói:
- Hải Sinh, em...em chỉ có thể đến nương tựa anh thôi. Dương Qua đánh em gần chết.
Từ Hải Sinh trong mắt hiên lên một tia tàn khốc:
- Mẹ nó, xuống tay ác như vậy sao?
Trương Thắng mắt thấy Chung Khanh vốn xinh đẹp động lòng người nay bị đánh thành đầu heo như vậy, thì trong lòng cũng khó chịu:
- Anh Từ, hiện tại cũng không nên tức giận. Mau chóng đưa chị Chung đến bệnh viện để kiểm tra. Vết thương này quá nghiêm trọng.
- Ừ, ừ, để tôi thay quần áo!
Từ Hải Sinh bừng tỉnh, khẩn trương thay quần áo, rồi dìu Chung Khanh xuống lầu.
Ông ta móc điện thoại ra, là một con Siemens S3, gọi cho người quen ở bệnh viện. Khi xe chạy đến bệnh viện số 3 thành phố, một số bác sĩ đã đứng chờ sẵn với cáng cứu thương.
Từ Hải Sinh xem ra rất có sức ảnh hưởng ở đây. Ông ta mỉm cười chào hỏi một vị Phó viện trưởng. Trương Thắng thấy ở đây mình chẳng giúp được gì, vả lại người bị đánh là tình nhân của Từ Hải Sinh. Nếu mình ở đây thì cũng không tiện nên xin phép ra về.
Hắn vốn tưởng rằng, xảy ra chuyện như vậy thì Từ Hải Sinh sẽ không rảnh mà đi thăm hỏi Trương Nhị Đản, không nghĩ rằng Từ Hải Sinh vẫn nhớ tới điều này. Lúc gần đi còn cố ý dặn 9h30 sáng ngày mai đến đón ông cùng đi đến tập đoàn Bảo Nguyên.
Sáng sớm hôm sau, Từ Hải Sinh lái một chiếc xe Mercedes màu đen chạy đến. Nhìn thấy chiếc xe, Trương Thắng lại nhớ đến chiếc xe Mercedes trước cổng nhà giam, trong lòng không khỏi vừa động, nhưng ngẫm nghĩ một chút cũng không có hỏi.
Trên đường đi, Trương Thắng hỏi thăm thương thế của Chung Khanh. Từ Hải Sinh cười lắc đầu nói:
- Cái tên kia nhìn gầy yếu, không ngờ lại hạ độc thủ nặng như vậy. Chung Khanh sợ là phải tĩnh dưỡng cả nửa tháng mới hồi phục. Tôi đã an bài hộ lý cho cô ấy rồi.
Trương Thắng thầm nghĩ, ông tư thông với vợ người ta, người ta làm sao mà chịu nổi. Chỉ có điều, đánh một phụ nữ đến như vậy, thì thật khó coi.
Từ Hải Sinh kêu lên một tiếng trầm đục:
- Người gọi điện thoại cũng không biết là ai, thì cảm thấy không yên lòng, liền gọi đến phòng Thuế vụ, trực tiếp nghe người ta nói. Bây giờ phòng Thuế vụ toàn bộ huyện đều biết rằng Sấu Bì Hầu bị mọc sừng. Nghĩ lại có muốn giấu cũng giấu không được. Thôi đi, đừng nói đến chuyện này nữa, nghĩ lại thêm phiền.
Trương Thắng thấy ông ta hậm hực thì cũng không nói gì nữa.
Nhà của vị Trương tiên sinh cách đó không xa. Hơn nữa giao thông lại cực kỳ tốt, nên một tiếng sau đã đến nơi. Nơi này vốn là một thị trấn không có danh tiếng, nhưng hiện tại nhờ Trương Nhị Đản mà vang danh khắp tỉnh.
Vị nông dân này tuy rằng tên hơi quê mùa nhưng thân phận lại không tầm thường. Chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn Bảo Nguyên Trương Nhị Đản là ủy viên Mặt trận tổ quốc thành phố, đại biểu Hội đồng Nhân dân.
Vị Trương tổng này trình độ văn hóa chỉ đến tiểu học, từng bị phạt tù mười năm vì tội lưu manh. Kỳ thật tội lưu manh, ấn theo tiêu chuẩn bấy giờ thì không đủ để phạt. Nguyên nhân là Trương Nhị Đản và một thiếu phụ hơn ông ta mười tuổi thông gian với nhau. Hai người sau lưng làm bậy, kết quả lại liên quan đến con gái người thiếu phụ.
Một cô bé 14,15t, đối với mối tình đầu luôn là mưa dầm thấm đất. Một lần thừa dịp mẹ không có ở nhà thì liền chủ động câu dẫn Trương Nhị Đản. Cô gái nhỏ tuy rằng không xinh đẹp nhưng tuổi trẻ, khiến cho Trương Nhị Đản phải u mê mà lên giường với cô ta.
Trên đời này không có tường nào mà gió không lọt qua được. Chuyện này về sau bị bại lộ, người quả phụ thẹn quá hóa giận, cắn ngược lại, lên đồn công an tố cáo ông ta đùa giỡn lưu manh. Trương Nhị Đản cũng là lưu manh, thủy chung không có nói ra quan hệ của mình với bà ta. Mà người quả phụ kia cũng không quá mức ác độc, không nói ông ta cưỡng gian mà chỉ nói là đùa giỡn.
Nhưng tội lưu manh cũng được xem là trọng tội. Trương Nhị Đản bị tống vào nhà giam. Cho đến đầu năm 80 mới được mãn hạn tù, sau đó làm nghề kéo xe mà sống qua ngày.
Tuy nhiên, ông trời lại hiểu được sự thua thiệt của ông ta. Vì thế bỗng nhiên đã đưa tới cho ông ta một kỳ ngộ.
Khi Trương Nhị Đản còn làm nghề xe kéo, đại bộ phận người Trung Quốc đều không thích mượn tiền, cảm thấy vay chính là thiếu nợ. Tất cả mọi người đều làm mọi chuyện, ngoại trừ chuyện mượn tiền là không làm. Hợp tác xã thực hiện cho vay nhưng không ai dám vay. Một tín dụng viên vì hoàn thành nhiệm vụ của mình mà cứng rắn kéo Trương Nhị Đản đi nhậu, thừa dịp ông ta uống say mà khuyên ông ta nên vay năm trăm đồng.
Trương Nhị Đản khi tỉnh rượu, hối hận cũng đã muộn. Đã đáp ứng người ta rồi thì không thể đổi ý. Vì thế, khi nhận khoản tiền cho vay trong tay, Trương Nhị Đản cảm thấy tiền này như muốn cắn vào tay. Nhưng dù sao thì cũng phải trả lãi và gốc cho người ta chứ. Vì thế, Trương Nhị Đản vừa mắng cái tên tín dụng viên kia táng tận lương tâm, lừa một tên nghèo kiết xác như ông ta vay tiền, vừa dùng số tiền này mở một xưởng sản xuất vỏ chăn, áo gối...
Ông ta chịu khổ, làm không biết ngày đêm, sau đó dùng xe ba bánh đẩy sản phẩm đến các nhà khách, khách sạn trong thành phố để tiêu thụ. Không thể tưởng tượng được, một xưởng nhỏ như thế lại đem đến một khoản tiền lời cho ông. Trương Nhị Đản khi kiếm được tiền thì bắt đầu dùng số tiền này mở nhà máy gia công bột mỳ, và một lần nữa thành công.
Sau đó là lò ngói. Trương Nhị Đản kinh doanh càng làm càng lớn. Từ một tên tội phạm làm nghề xe kéo, nay trở thành một phú hào với tài sản hơn bảy trăm triệu, sáng tạo ra một truyền kỳ trong giới nông dân.
Trương Nhị Đản tính tình bướng bỉnh. Cái tên của mình mãi mà chẳng chịu sửa. Nhưng cũng không ai công khai gọi thẳng tên ông. Giới truyền thông thường dùng danh xưng tập đoàn Bảo Nguyên để gọi ông là Trương Bảo Nguyên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện