[Dịch] Nhất Lộ Thải Hồng

Chương 37 : Vui buồn lẫn lộn

Người đăng: 

.
Giám đốc Quan đứng trước bàn ăn trong căn tin, thân hình làm động tác rất kịch liệt, cả người tràn đầy tính chất bạo lực. Khi y nói chuyện, rất thích dùng động tác mãnh liệt. Vì thế, cái bàn ăn kia liền phát ra thanh âm bang bang. Cảnh tượng này có phần giống như Giám đốc bên Hongkong giáo huấn thuộc hạ, và thuộc hạ chỉ có thể hô "Yes, sir" mà thôi. Cô phiên dịch nghe lời Giám đốc nói, không ngừng phiên dịch lại cho Từ Hải Sinh. Quan Tiệp Thắng âm điệu nói vừa nhanh vừa vội, nhưng cô phiên dịch lại rất nhanh nhẹn dịch lại: - Quan tiên sinh nói, anh làm như vậy là rất không có đạo đức nghề nghiệp, không phù hợp tố chất của một người lãnh đạo. Anh có thể tìm đàn bà, nhưng anh không thể phát sinh mối quan hệ bất chính với đồng nghiệp như vậy. Đó chính là không có đạo đức. Từ Hải Sinh ngồi phía đối diện, chân bắt chéo, miệng ngậm điếu thuốc lá, ngẩng đầu nhìn Giám đốc Quan, rồi lại nhẹ nhàng thả ra một vòng khói, hỏi người phiên dịch kia: - Chỉ có thứ này thôi à? Anh ta không mắng người sao? Giám đốc Quan chán ghét vung tay lên, phủi phủi khói thuốc lá trước mặt, lớn tiếng rống lên. Nghe giọng nói thì hình như là đang mắng chửi người. Từ Hải Sinh nhướng mày, nhẹ nhàng gõ bàn, hỏi cô nữ phiên dịch: - Cái tên tôn tử này nói cái gì vậy? Tôi một câu nghe cũng chẳng hiểu. Giám đốc Quan vừa nghe chữ "tôn tử" thì trừng mắt: - Tôi là lãnh đạo trực tiếp của anh, anh nên duy trì lễ phép tối thiểu đối với tôi. Đây chính là quy tắc nhất định mà cấp dưới phải tuân thủ. Y không ngờ lại nói tiếng Bắc Kinh rõ như vậy. Từ Hải Sinh khì khì một tiếng: - Chó chết! Tên tôn tử này biết nói tiếng phổ thông à? Vậy thì cậu còn mang theo phiên dịch để làm gì? Làm cảnh à? Giám đốc Quan còn muốn lên tiếng nói điều gì, Từ Hải Sinh đã đứng lên, hơi cúi người đến phía trước, một phen chỉnh nắm lấy cổ của cho Quan Tiệp Thắng, kéo thật mạnh lại. Quan Tiệp Thắng hai cái đùi va vào mép bàn đau vô cùng. Từ Hải Sinh gầm lên: - Dựa vào cậu à? Thật hiếm thấy đấy! Tôi đây là bà ngoại cậu, còn cậu là cháu tôi đấy. Ông ta mắng xong một câu rồi buông Quan Tiệp Thắng ra. Quan Tiệp Thắng bị thái độ này của Từ Hải Sinh biến thành ngơ ngấn, đứng ngay tại chỗ. Từ Hải Sinh dụi đầu thuốc lá xuống bàn, sửa lại áo của mình rồi lắc đầu thở dài: - Tôi cảm thấy, mỗi ngày nói chuyện với đám ngốc này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Ông ta nói xong rồi nghênh ngang bỏ đi. Đến cửa căn tin thì thản nhiên nói thêm một câu: - Nói cho cậu ta biết, bố đây không làm nữa. Nói xong giơ cẳng đá một cái vào cửa chính căn tin. Ở trong sân nhà máy có rất nhiều công nhân đứng xem náo nhiệt. Vừa thấy ông ta đi ra, lập tức nhìn theo. Từ Hải Sinh vẫn không chớp mắt, ra khỏi cổng vẫy một chiếc taxi bỏ đi. Giám đốc Quan lấy cái khăn tay lau từng giọt nước miếng dính trên mặt, rồi đuổi theo ra khỏi căn tin. Thấy Từ Hải Sinh đã rời khỏi thì tức giận đứng ngoài cửa "líu lo" một phen. Một số phó Giám đốc ở bên cạnh vội vàng khuyên can. Giám đốc Quan tức giận xoay người, miệng không ngừng trách cứ Từ Hải Sinh vô tố chất. Y đưa mắt nhìn qua, đột nhiên nhìn thấy Trịnh Tiểu Lộ trong đám người, ánh mắt lập tức sáng ngời. Cẩn thận quay lạ nhìn cô mấy lần, rồi lúc này sắc mặt nghiêm nghị, trở về trụ sở làm việc. Trương Thắng thấy Từ Hải Sinh bỏ đi, cũng cảm thấy khó chịu. Sau khi mời đám người lão Bạch ăn cơm trưa, hắn nói với Trịnh Tiểu Lộ: - Em về đi, có gì tối anh sang đón em. Trịnh Tiểu Lộ ngọt ngào lên tiếng rồi quay người trở vào nhà máy. Trong nhà máy vẫn rất náo nhiệt. Rất nhiều người vẫn còn đứng đó nghị luận. Trương Thắng tiễn Trịnh Tiểu Lộ xong thì lập tức đón một chiếc xe chạy đến nhà Giám đốc Từ. Trương Thắng chạy đến nhà Từ Hải Sinh, không ngờ chẳng thấy ai ở nhà. Trương Thắng do dự một chút, rồi buông tha ý niệm gọi điện thoại của hắn, lập tức trở về nhà của mình. Buổi tối, Trương Thắng đến đón Trịnh Tiểu Lộ tan làm: - Tiểu Lộ, chiều nay Giám đốc Từ có trở lại nhà máy không? Tiểu Lộ nói: - Không có, nghe đầu bếp căn tin nói, Giám đốc Từ bị Giám đốc Quan gọi đến. Giám đốc Quan đã trước mặt Giám đốc Từ vỗ bàn rống lên. Cuối cùng Giám đốc Từ phát hỏa, mắng Giám đốc Quan rồi đóng sập cửa mà đi. Nói là tùy nhà máy muốn làm ông ta cái gì thì làm. Trương Thắng há miệng, muốn cười cũng không cười nổi: - Nói cũng đúng. Nếu việc này xảy ra ở anh, anh cũng không còn mặt mũi nào mà ở lại nhà máy. Trịnh Tiểu Lộ vừa nghe, đột nhiên dừng bước, đôi mắt nheo lại nguy hiểm: - Nếu đổi lại là....anh? Trương Thắng lập tức cười nói: - Nhân vật nữ chính đương nhiên là em. Trịnh Tiểu Lộ hai má đỏ lên, xấu hổ quay đầu bước đi: - Thật là chán ghét, chỉ biết lợi dụng người khác. Trương Thắng vẻ mặt cợt nhả đuổi theo: - Đây là lợi dụng sao? Đây là quyền lợi của ông xã mà. Anh cưới vợ, chỉ nhìn mà không được làm gì thì chẳng phải là thua thiệt lớn hay sao? Trịnh Tiểu Lộ mỉm cười, vội vàng bước qua hắn, vừa giận vừa vui nói: - Nói bậy, ai nói là muốn gả cho anh chứ? Hiện giờ đã là tháng ba rồi. Ven đường đang có một cây đào nở rộ. Nhưng Trịnh Tiểu Lộ trước mặt hắn còn đẹp hơn hoa đào ba phần. Trương Thắng tim đập thình thịch, không kìm nổi nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, hạ giọng nói: - Phải, nhất định phải! Lấy được em, đó chính là may mắn lớn nhất trong cuộc đời anh. Nghe xong, Trịnh Tiểu Lộ hai má lập tức đỏ ửng, trong ánh mắt vừa xấu hổ vừa vui mừng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào. Hai người lặng yên nắm tay nhau. Trương Thắng thật cứ muốn được đi như vầy. Trong hạnh phúc, Trịnh Tiểu Lộ lại sâu kín thở dài: - Thật không biết chị Khanh Khanh lại như vậy với Giám đốc Từ. Không biết là ai đã gọi cho chồng chị Khanh Khanh. Anh ấy khi lái xe tới đón chị ấy, sắc mặt xanh mét. Ở trong nhà máy, anh ấy không có ra tay. Nhưng thể nào khi về nhà, chị Khanh Khanh nhất định sẽ bị đánh. Ôi, chị Khanh Khanh bình thường rất khôn khéo, sao làm người lại hồ đồ như vậy. Nói xong, cô bỗng nhiên oán trách trừng mắt nhìn Trương Thắng một cái, nói: - Đàn ông các anh, mặc kệ là dạng gì, kỳ thật trong lòng đều muốn làm Vi Tiểu Bảo. Trương Thắng lập tức tiếp lời: - Và em chính là Song Nhi. Song Nhi dịu dàng, đáng yêu, ai mà không thích? Trịnh Tiểu Lộ trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhưng rồi lại gắt giọng: - Nhưng A Kha là xinh đẹp nhất! Trương Thắng thở dài đáng tiếc: - Nếu bây giờ là ở Thanh triều, và anh nếu là Vi Tiểu Bảo thì nhất định phải có bảy bà vợ rồi. Tuy nhiên, anh vẫn thích nhất là Song Nhi. Còn thời đại bây giờ, chỉ có thể một vợ một chồng. Cho nên... Trịnh Tiểu Lộ khẩn trương theo dõi hắn, hỏi: - Cho nên thế nào? - Cho nên, bảy bà vợ là không thể lấy được. Cho dù thật sự có A Kha thì anh vẫn thích Tiểu Song Nhi nhất. Trịnh Tiểu Lộ hạ giọng nói: - Thật là đáng ghét! Trương Thắng cười hắc hắc: - Dụ được vợ cười, đại cáo công thành. Trịnh Tiểu Lộ khẽ trừng mắt nhìn hắn, giơ một bàn tay lên. Trương Thắng vừa lúc hôn lên lòng bàn tay mềm mại của cô. Trịnh Tiểu Lộ sợ ngứa liền rụt tay lại, hừ một tiếng nói: - Ai nói em vui? Anh tính là cái gì chứ? Em mà là gấu sao? Trương Thắng liếm liếm môi, thở dài nói: - Anh cũng không phải vừa hôn một con gấu sao? Ừ, hương vị vẫn còn rất ngon đấy. Trịnh Tiểu Lộ cười hì hì, đuổi theo hắn. Hai người đùa giỡn chạy đi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang