[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí

Chương 68 :  TỘI NHÂN CUỐI CÙNG PHẢI BỊ THẨM PHÁN

Người đăng: spchjken

Chương 65: Tội nhân cuối cùng phải bị thẩm phán “Ta, Vô Miên giả, kẻ khai sáng và sử dụng sức mạnh của luật pháp, đứng tại nơi khởi nguyên của luật pháp là thánh thành Sulfur, tuyên cáo với thế nhân, ta sẽ giương cao thần toạ, nhận lấy chức vị luật pháp chân thần!” Lời tuyên cáo của chân thần vang vọng bên tai mỗi sinh linh, không quản ngươi là lữ giả trên đường dài, là thương nhân buôn bán ngoài chợ, là quý tộc bàn bạc trên tiệc rượu hay là những người lính đang trong chiến trận. Tất cả mọi người đều dừng lại hết thảy mọi thứ đang làm, lắng nghe lời thề của thần minh. “Ta thề đối xử công chính với tất cả sinh mạng, sức mạnh luật pháp công bằng sẽ che chở tất cả những kẻ vô tội, trừng phạt hết thảy những kẻ có tội, để kẻ chí công làm người chấp hành quy tắc luật pháp, ta sẽ mô phỏng thánh quang thần, vứt bỏ tự thân, hoá thân thành quy tắc luật pháp, từ đó, ta là luật pháp, pháp luật là ta, người tín ngưỡng muốn lấy được sức mạnh pháp luật không cần niệm tụng thần danh của ta, chỉ cần thờ phụng và chấp hành luật pháp là có thể.” Tranh đoạt tín đồ, chiếm đóng địa bàn, khuếch đại tín ngưỡng, đề thăng thần cách… đống chuyện này tốn mấy trăm năm còn ngại ít, ta không có thời gian chơi đùa với mấy thần minh khác, luật pháp bây giờ chỉ cần một cái bộ máy phục vụ mà thôi, vì vậy, ta liền biến thành một cái máy phục vụ đi. Mà loại chân thần không có ý thức bản thân như vậy chắc chắn sẽ không chịu sự kỳ thị của bất kỳ vị thần phe trật tự nào. Với lại, nếu hoàn toàn đồng hoá với khái niệm thì tốc độ trưởng thành cũng tăng rất nhiều, chỉ cần tín ngưỡng luật pháp tiếp tục khuếch tán, hắn sẽ nhanh chóng biến thân thành một vị thần mạnh mẽ. Một cái máy phục vụ thần lực không có ý thức bản thân thì dù cường đại thế nào cũng sẽ không tính đi thôn tính thần chức hay khái niệm khác, nhìn góc độ nào thì đây cũng là chuyện tốt với trận doanh trật tự, ta căn bản không cần lo có vị thần nào chủ động khơi mào thần chiến để đánh giết tên thần minh tân sinh này. Đương nhiên, bảo ta ngoan ngoãn làm một cỗ máy phục vụ là chuyện không thể nào, nếu vậy, có cách nào để khiến lần đăng thần này thất bại sao? Có cách nào để lời thề của ta vô hiệu sao? Trong sông dài lịch sử chưa có tiền lệ, tuy nhiên, trên lý luận quả thực là có cách – cái chết! Người chết cả rồi, linh hồn đã tiến vào luân hồi, làm sao thành thần được. Ta tất nhiên cũng không muốn lần đăng thần này hoàn toàn thất bại, dù sao một cái máy phục vụ cũng không cần nhiều năng lực suy nghĩ, phân ra một chút mảnh vụn linh hồn là đủ, mà ta thì đã sớm chuẩn bị cả tá mệnh hạp với cả hồn khí, bao quát cả hai kiện á thần khí. 【Á thần khí: sự uy nghiêm của tư pháp (đã buộc chặt)】 【phòng ngự:10 (giáp bản bằng thép cũng chỉ có 5 điểm phòng ngự, giáp vải mà như thế này quá không bình thường)】 【Đặc hiệu một: Tội nhân tự thẩm: khiến tội nhân chột dạ, áy náy, sợ hãi, tăng cướng tác dụng theo thời gian, tội nhân phạm tội càng nặng, áy náy càng nhiều, hiệu quả càng tốt. Người vô tội miễn dịch hiệu quả.】 【Đặc hiệu hai: thiết diện thẩm phán: người mang có mị lực cố định bằng 100, hiệu quả chống lại phép thuật dạng mị hoặc, dò xét, huyễn thuật +20】 【Đặc hiệu ba: hồn khí. Một loại kỹ thuật từ thế giới khác khiến nó bao hàm mảnh vụn linh hồn của Vô Miên giả】 【Đặc hiệu bốn: thuộc tính sáo trang(*): Khi đồng thời trang bị á thần khí ‘Vô Miên giả nhìn chăm chú’, người mặc sẽ được căn nguyên trật tự thừa nhận là bản thân Vô Miên giả, giành được sức mạnh luật pháp gia trì, sức mạnh của pháp luật tăng 30%, độ khó khi thực hiện pháp chú thuật giảm 50%】 【Á thần khí: Vô Miên giả nhìn chăm chú (đã buộc chặt)】 【Đặc hiệu một: cái nhìn chân thực: không có bất cứ lời nói dối hay ảo ảnh nào có thể lừa gạt Vô Miên giả, người trang bị sẽ miễn dịch tất cả ảo giác】 【Đặc hiệu hai: ngôn từ công chính: giả thuyết mà người trang bị đề ra không bị bất kỳ loại pháp thuật nào ghi chép hoặc phân biệt, dù đó là lời nói chân thật; hiệu quả chống lại thuật lừa dối, thuật uy hiếp +20】 【Đặc hiệu ba: hồn khí. Một loại kỹ thuật từ thế giới khác khiến nó bao hàm mảnh vụn linh hồn của Vô Miên giả】 【Đặc hiệu bốn: thuộc tính sáo trang(*): Khi đồng thời trang bị á thần khí ‘Vô Miên giả nhìn chăm chú’, người mặc sẽ được căn nguyên trật tự thừa nhận là bản thân Vô Miên giả, giành được sức mạnh luật pháp gia trì, sức mạnh của pháp luật tăng 30%, độ khó khi thực hiện pháp chú thuật giảm 50%】 【bộ thần khí nguyền rủa: trọng lượng của pháp chuỳ: người mặc thần khí phải có đủ tư cách và thân phận của tư pháp giả cùng chấp pháp giả, thực hiện chức trách một cách công chính. Một khi vi phạm, vì tư lợi mà khinh thường pháp luật, mở miệng nói bừa, pháp bào hoá làm thần hoả bất diệt, huỷ diệt nhục thân và linh hồn người mặc】 【”Hãy cẩn thận khi vận dụng quyền lợi trong tay, pháp chuỳ rơi xuống, quyết định đưa ra không chỉ ảnh hưởng đến hưng suy của cá thể, càng là uy nghiêm và công chính của luật pháp – – tối cao chấp pháp giả Vô Miên giả”】 Đây là trang phục và diện cụ khi ta đóng làm Vô Miên giả, cũng là hai á thần khí được chính căn nguyên trật tự thừa nhận, thứ ta muốn lợi dụng ở đây chính là đặc hiệu ba và đặc hiệu bốn của nó. Chỉ cần cột sáng trật tự này mất đi mục tiêu là ta, nó chắc chắn sẽ chọn hai kiện trang có chứa mảnh vỡ linh hồn lại ‘được coi là’ Vô Miên giả để trở thành một cỗ máy phục vụ thần lực phù hợp. Nhưng cũng giống như trong dự liệu của ta, dù không có nhân cách, căn nguyên trật tự cũng không dễ lừa. Cột trụ ánh sáng dẫn chân thần lên Heaven không ngó ngàng gì đến tên ‘người giả’ kia, ngược lại buộc chặt lấy thánh kiếm Roland. Thứ cần để thành thần là linh hồn, mà linh hồn ta thì ở trong mệnh hạp, cũng chính là thanh thánh kiếm này. Trong luồng sáng bạc vô tận, điều khiến ta lo lắng nhất đã phát sinh, lực lượng trật tự bắt đầu phục hồi cái mệnh hạp đã vỡ nát của ta. Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ hân hoan nhảy nhót vui mừng vì điều này đồng nghĩa với việc thực lực ta khôi phục lại, nhưng lúc này, nó chính là lá bùa đòi mạng. “Ta không muốn bị cưỡng chế thăng thiên, Eliza, làm theo kế hoạch đi!” “Nhưng…” “Không nhưng gì cả, ta vốn là tội đồ! Tội nhân cuối cùng phải bị thẩm phán!” Đúng thế, tội nhân cuối cùng phải bị thẩm phán, bất luận thân phận, bất luận nguyên nhân, chỉ bởi những tội mà kẻ đó đã phạm phải. 【Không cần biết tương lai ta làm gì, tội lỗi của quá khứ vẫn thuỷ chung đè nặng lên ta. Số lượng linh hồn vì ta mà chết đủ để lấp đầy Minh hà. Dù ta có cứu bao nhiêu người, làm bao nhiêu chuyện tốt, ngay cả lương tâm ta cũng không thể thừa nhận chính mình thì làm sao có thể khiến hệ thống thừa nhận là người tốt. Thứ có thể rửa sạch tội lỗi chỉ có thẩm phán công bằng và chế tài pháp luật, không có ai là ngoại lệ.】 Lời đó là đại biểu tín ngưỡng của ta đối với pháp luật, một kẻ tay nhuộm đầy máu như ta không có tư cách trở thành thần luật pháp. Có lẽ vì thế ta mới tránh tuyển hạng tự mình thành thần, cũng có thể tiềm ý thức của ta vẫn chờ mong được thẩm phán và cứu chuộc nên nguyên sơ pháp điển mới có đặc hiệu cuối cùng này. 【Hiệu quả 4: Tội nhân cuối cùng phải chịu thẩm phán (chủ động): Tiến hành chung cực thẩm phán đối với một mục tiêu, thẩm phán và rửa sạch tất cả tội lỗi của hắn. Điều kiện sử dụng: mục tiêu tự nguyện tiếp nhận 】 Nhìn ánh sáng trật tự càng ngày càng mạnh mẽ, Eliza cắn răng giơ lên cuốn pháp điển. “Tội nhân cuối cùng phải bị thẩm phán! Tội nhân Roland! Ngươi có nguyện ý tiếp thụ thẩm phán?” Nhìn vết máu tự nàng cắn ra trên môi Eliza, ta biết hành động của chính mình quá tàn nhẫn, bức nàng phải xử quyết người mình yêu thích… Lời xin lỗi cuốn một vòng trong miệng, cuối cùng, ta nuốt nó vào, đem nó hoá thành một câu than thở bất đắc dĩ. “Haizz…Ta có tội, nguyện ý chịu thẩm phán.” Ngay lập tức, ta bị dẫn tới một phiên toà trên tinh không, các anh linh cổ đại kiêm chức người quan sát và bồi thẩm đoàn đã sớm vào chỗ, còn Eliza, nàng đang ngồi tại vị trí quan toà, nguyên sơ pháp điển trôi nổi giữa không trung, vô số ký ức của ta được chiếu rọi lại trên đó, ấy là những sự kiện quá khứ ta nhớ hoặc không thể nhớ, lúc này, chúng chính là tội chứng. Một bức hoạ trong đó vẽ cảnh Vĩnh Dạ đại đế đang tuỳ ý giết chóc, đại quân vong giả tràn đến đâu thì thành trấn hoá thành đống đổ nát, người chết hoá thành binh sĩ mới, người sống chìm vào biển máu vô biên, oán niệm ngất trời dâng lên tận trụ thiên đường, chúng thần cũng vì thế mà nổi giận lôi đình. 【Tội nhân Roland, ngươi phạm tội khơi mào chiến tranh! Phán quyết: Tử hình! 】, sau khi phiên tòa bắt đầu thì kẻ cầm giữ sẽ chịu khống chế của pháp điển, vậy nên Eliza vẫn phải niệm tụng từng chữ từng chữ một để đưa ra phán quyết dù đã cố mím chặt môi. Chế tài ta phải chịu là tử hình, không có gì để bàn cãi. Nếu luận tội chế tạo thảm kịch và chiến tranh, ta còn ghê tởm gấp vạn lần Dath. Tội khơi mào chiến tranh là tội chết, không có ngoại lệ. “Ta nhận tội.” Thời không chuyển dời, ta xuất hiện trên một đoạn đầu đài màu đen, linh hồn và thân xác cùa ta đồng thời bị kẹp phía trên. Sau đó, lưỡi đao nhuốm máu rơi xuống, đầu lăn ra đất. “A a a a a a! ! !” Dù đã sớm chuẩn bị nhưng cảm giác thống khổ và trống rỗng của tử vong vẫn không phải thứ người ta có thể thừa nhận. Chiếu đầu lâu lăn dưới đất há hốc miệng gào thét trong im lặng, còn linh hồn thì kêu rên thảm thiết. Đau, đau muốn chết, sức sống trôi đi một cách điên cuồng, đầu lâu cũng không thấy, bản năng của sinh vật khiến ta rên khóc không ngừng. Sau một tiếng rên cuối cùng, linh hồn và thân xác của ta bắt đầu tiêu tán, hư ảnh của Minh hà đã lờ mờ hiện lên, vì ta không tín ngưỡng tên chân thần nào nên sau khi chết linh hồn ta phải vào Minh hà. Đúng lúc này, ánh sáng bạc hạ xuống, linh hồn tiêu tán của ta lại trở nên rõ ràng lần nữa. Căn nguyên trật tự cường hành đem ta sống lại. Ngẩng đầu nhìn cột ánh sáng trật tự trở nên hơi yếu đi đó, ta cắn răng nói rằng. “Tiếp tục thẩm phán! Chúng ta liều với nó!” Sau mệnh lệnh vô tình của tên nam nhân, dòng lệ của người thiếu nữ lặng lẽ rơi xuống, tiếng khóc thầm nàng buột miệng phát ra dưới hiệu quả của thần khí lại trở thành lời phán quyết băng lãnh mà uy nghiêm. 【Tội nhân Roland, ngươi phạm tội lừa dối ác ý! Phán quyết: Tử hình! 】 Lại thêm vài bức họa hiện lên trên không trung, chúng miêu tả những lời ‘nói dối chân thực’ của ta, mà bức vẽ lớn nhất thì tả cảnh ta đang chế tạo vĩnh dạ quyền trượng rồi đưa nó cho nhà đấu giá. Đúng vậy, lừa gạt với ác ý cũng là trọng tội, tử hình là trừng phạt thích đáng! Ta lại bị đẩy lên đài treo cổ, sau khi đầu ta chui vào thòng lọng, mặt đất dưới chân đột ngột tan biến, thay vào đó là hư không vô tận. Cổ bị buộc chặt, yết hầu đau đớn, sự ngột ngạt của linh hồn còn khó chịu gấp trăm lần thể xác, ta muốn kêu thành tiếng nhưng lại không có cách nào phát ra âm thanh, cuối cùng, hai chân ta khẽ đạp mấy cái rồi dừng lại. Khi linh hồn bắt đầu tiêu tán, lại một cột ánh sáng hạ xuống, ta…phục sinh… “Tiếp tục!” 【Tội nhân Roland, ngươi phạm tội giết người! Phán quyết: Tử hình! 】 Lần này ta bị tử hình bằng đầu độc, chất độc đó sôi trào trong huyết quản, bụng trướng lên, cảm giác băng lãnh và cảm giác nhói đau luân phiên thay thế, thứ còn lại sau cùng chỉ là một thi thể vô cảm. Ánh sáng hạ xuống…. “Tiếp tục, nó đã suy yếu rất nhiều!” Nước mắt đã chan đầy khuôn mặt Eliza, nhưng mà cuộc thẩm phán đã không thể dừng lại, một khi nó bắt đầu, chỉ khi nào tất cả tội mà ngượi thụ thẩm phán phạm phải bị phán quyết hết thì phiên tòa mới kết thúc, mà hơn ba trăm năm qua, số tội ta phạm phải đâu chỉ tử hình ba hay bốn lần là đủ. 【Tội nhân Roland, ngươi phạm tội phản sinh mệnh trí tuệ! Phán quyết: Tử hình! 】 Lần này hình phạt là ngồi ghế điện. Ánh sáng hạ xuống…. 【Tội nhân Roland, ngươi phạm tội phóng hỏa! Phán quyết: Tử hình! 】 Hình phạt là hỏa thiêu. Ánh sáng hạ xuống…. 【Tội nhân Roland, ngươi phạm tội đầu độc! Phán quyết: Tử hình! 】 Ta bị dìm chết. Ánh sáng hạ xuống…. Lần lượt từng tội lỗi của ta hiện lên trên bàn quan tòa, ta cứ thế chết lại sống, sống lại chết; linh hồn ta cũng tan rồi hợp, hợp rồi tan. Dù là ta thì giờ này cũng hận không thể nhanh chóng kết thúc mọi chuyện. Cuối cùng, sau khi chết không biết bao nhiêu lần, khi ta cũng bắt đầu tê dại và từ bỏ hi vọng, khi ánh sáng trật tự cuối cùng cũng có chốc lát gián đoạn. “Nhanh, nhanh, dùng thứ này!” Thứ ta chỉ chính là một thanh đại đao bên cạnh bàn quan tòa, thanh Đồ Long đao. Eliza buông ra pháp điển, cầm lên thanh đao dày nặng đó, bổ vào thánh kiếm Roland. 【Đặc hiệu: vô kiến bất tồi: tỉ lệ 100% chém đứt vũ khí phẩm chất dưới tinh xảo, 50% tỉ lệ chém đứt vũ khí phẩm chất tinh xảo, 30% chém đứt vũ khí phẩm chất sử thi, 1% chém đứt vũ khí dưới thần khí】 Đây là thuộc tính hữu dụng nhất của Đồ Long đao, tuy thánh kiếm Roland quả thực là một thanh thần binh hiếm có, thậm chí sánh ngang với á thần khí, vậy nhưng nó cuối cùng vẫn không phải là thần khí, Đồ Long đao vẫn có 1% khả năng chặt đứt nó, mà mệnh hạp của vu yêu nếu tan vỡ thì tất nhiên sẽ chết đến mức không thể chết lại. “Keng keng keng!” Đó là thanh âm đao kiếm tương giao, cũng là thanh âm đòi mạng ta, nhưng ta giờ này lại hi vọng nó tới nhanh một chút, bởi lẽ trên bầu trời, cái cột ánh sáng trật tự kia lại bắt đầu hội tụ. “Mau tránh ra! Loại ánh sáng trật tự này chính là thứ trí mạng với kẻ có huyết thống ác ma như ngươi!” Eliza làm bộ không nghe thấy tiếng gọi, tốc độ vung đao của nàng càng lúc càng nhanh hơn! Một chớp mắt sau, một đạo ánh sáng đột nhiên hạ xuống, không có bất kì dấu hiệu báo trước nào. Khi nó rơi xuống, ta cũng đã tuyệt vọng, bản thân ta thì không sao, lại nghĩ biện pháp khác là được, cùng lắm thì làm cái máy phục vụ cũng chẳng có gì, nhưng Eliza… “Đừng! !” Ta chưa bao giờ lại hối hận như vậy, hối hận vì làm ra quyết định này. Hối hận vì sau này sẽ không thể gặp lại người thiếu nữ ấy. Hối hận vì cố tình không nhìn những ám chỉ của Eliza. Hối hận đã không nói vài lời đó. “Lôi đình chi nộ!” Một cột sấm sét đột nhiên đánh về phía cột sáng trên bầu trời, mạnh mẽ va chạm với nó. Đáng tiếc, cột sáng chỉ tốn chút thời gian liền đánh tan sấm sét, tiếp tục rơi xuống. Lợi dụng thời khắc ngắn ngủi này, một thân ảnh bao trùm bởi sấm chớp đã đến ngăn lại tại phía đằng trước. “Adam!”, đúng thế, dù còn rất suy yếu sau cuộc phẫu thuật, nhưng giờ đây hắn lại đứng trên chiến trường. Hắn không hỏi vì sao phải đối kháng cùng căn nguyên trật tự, thứ được coi là chí thiện chí mỹ, hắn chỉ quan tâm vừa rồi bạn hắn rống giận và gào thét, vì vậy, hắn không do dự mang tính mạng mình ra để đánh cược. “Sấm sét, nghe lời kêu gọi của ta mà đến đây đi!” Sấm chớp vô tận lập tức tụ tập dưới mệnh lệnh của chủ nhân, người kiếm sĩ vung mạnh thanh kiếm trong tay về phía bầu trời, lần này, sấm sét và ánh sáng đồng quy vu tận, tiêu tán trong làn sương khói. Có vẻ căn nguyên trật tự đã bị chọc giận, chỉ chốc lát sau, một cột sáng càng lớn càng mãnh liệt lại hạ xuống, nếu bị đánh trúng, dù là Adam với huyết mạch titan cũng sẽ chết ngay lập tức. Tuy nhiên Adam không có chút ý nghĩ muốn tránh né nào, ngược lại giơ kiếm xông đến. “Thời quang hồi lang!” May mà một thanh âm vang lên kịp thời, dưới sự dốc sức của hiền giả cấp bán thần, thời gian xung quanh ánh sáng trật tự trở nên chậm rãi. “Tên đần này, chưa hết thèm chết à?” Đối mặt câu rống giận và chất vấn của thân ảnh màu lam đó, Adam chỉ có thể đứng cười ngây ngô tại chỗ. Cột sáng vẫn chậm rãi rơi xuống dù có đến hai tên bán thần hợp lực ngăn cản. Nhưng chính nhờ có đoạn thời gian này mà phía dưới lại có cơ hội thay đổi ván cục. Cuối cùng, tỷ lệ 1% đó bị xúc phát! “Rắc!”, sau một tiếng giòn vang, thánh kiếm Roland vỡ vụn, linh hồn màu xám bên trong bay tứ tán. “Tốt rồi!” Thanh âm của ta truyền ra, Adam tránh khỏi, Margareth cũng vội vàng hủy bỏ ma pháp, cột sáng trật tự nhanh chóng rơi xuống. Lần này cái mệnh hạp vỡ nát không còn hấp dẫn sự chú ý của nó nữa, nó đổi mục tiêu sang tên người giả bên cạnh. Còn ta thì nắm chặt thời gian khởi động mảnh vụn linh hồn bên trong á thần khí, cố gắng biến tên người giả thành một tên người thật hoàn chỉnh. Sau đó, nhờ sự bổ sung của căn nguyên trật tự, linh hồn khiếm khuyết này được phục hồi hoàn toàn, bắt đầu hành trình thuế biến từ phàm nhân thành chân thần. Ta an tâm nằm dài trên đất, trờ đợi lời triệu hoán của cái chết, thế nhưng, tại giây cuối cùng, ta nhìn thấy Eliza với đôi mắt đỏ rực và nét cười quỷ dị xách đao tiến về phía ta. 【Đặc hiệu: Phát rồ: tỉ lệ 1% sa vào trạng thái cuồng bạo lục thân bất nhận, ưu tiên khoá chặt thân nhân đuổi giết.】 Ta hẳn nên sớm biết rằng với vận may của ta thì cái 1% ấy phải trở thành 100%. Khi người thiếu nữ cầm đao bổ xuống, ta lại không cách nào động đậy được, chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ. “Ta nên vui mừng vì nàng thật sự coi ta là người thân sao? Đừng vậy nha! Kiểu chết này quá khó coi, cứ như thể một tên chồng lăng nhăng bị vợ bắt quả tang rồi xách đao băm thây! Ta không muốn chết kiểu này!” Đáng tiếc, một giây sau, mắt ta hoàn toàn chìm vào hắc ám, cuối cùng ta có bị băm thây hay không phụ thuộc cả vào Adam và Margareth, ta thực sự không biết. …… Hai tháng sau, dưới vực sâu hỏa diễm ở hạ vị diện, trên dòng Minh hà tĩnh mịch xuất hiện một cái linh hồn ồn ào khác hoàn toàn so với các tử linh im lặng xung quanh. “Ta yêu tắm rửa, làn da mềm mại, mặc quần áo đẹp, nhảy nhảy nhót nhót, nhân ngư chạy trốn, xông lên tắm rửa… hình như không đúng ở đâu đó, câu tiếp là gì nhỉ… thôi, quên thì bỏ qua. Haizz, đại ca, ngươi đến chậm thêm nữa thì cả tên ta cũng sắp quên rồi.” Linh hồn này mang dáng vẻ của một người thiếu niên, hắn đang hát một ca khúc nhi đồng của thế giới khác, tuy nhiên bài hát ấy cứ khiến người ta cảm thấy có chút không phù hợp. “…Mười tám vạn bốn ngàn sáu trăm hai mươi mốt, mười tám vạn bốn ngàn sáu trăm hai mươi hai…” May làm sao, trước khi hắn đếm đến hai mươi vạn, một con thuyền nhỏ màu đen lại xuất hiện trên dòng sông vốn không thể có con thuyền nào xuất hiện này. Người chèo thuyền là một thanh niên tuấn tú mặc áo đen, hắn không cao cũng chẳng thấp, cũng không có đặc trưng nổi bật gì, trường bào màu đen khoác lên thân hắn gây ra một cảm giác cực kỳ phù hợp, hệt như là đêm đen tĩnh mịch vậy. Còn ta thì vui chết đi được, ta trôi đủ lâu rồi! Dù là linh hồn từ dị thế cũng sắp không đỡ nổi nữa. “Hey, hey, bên này!” Nghe được tiếng kêu la, con thuyền nhỏ chuyển hướng, rất nhanh, ta được người chèo thuyền vớt lên. “Đai ca Aye, ngươi còn không đến, ta thật sự cho rằng ngươi đổi ý.” Đúng thế, người chèo thuyền ngồi trước mặt ta bây giờ chính là một trong những vị thần cổ xưa nhất, vị vương giả tối cao của nhân loại đời thứ nhất, tử thần Aye. “Ha ha, ngươi làm tốt đến thế thì sao ta lại đổi ý cho được. Phân thân Vô Miên giả của ngươi vừa thành thần luật pháp ngay lập tức đã trở thành đề thoại được nhắc tới nhiều nhất tại trong miệng các thần linh, vì triệt để bãi bình mấy cái pháp thuật điều tra, dù là ta cũng phải tốn khá nhiều công sức đó. Chẳng qua công sức này rất đáng. Ha ha ha!” Lời khen từ miệng tử thần là điều vô cùng hiếm có, ngay cả những ‘vị thần chí cao’ kia gặp hắn cũng chưa chắc được đẹp mặt. “Nếu thế thì cứ làm theo dự định, tiếp tục bước thứ hai đi.” “Đương nhiên, ta đã lên tiếng, ai dám động đến Vô Miên giả cũng tức là động đến ta, ngươi hoàn toàn có thể yên tâm về cái phân thân kia. Bước tiếp theo, ngươi phải khiến tín ngưỡng luật pháp khuếch đại hết mức có thể, đề thăng cấp độ thần lực thật nhanh.” “Ân, đúng vậy, phải khiến luật pháp trở thành tín ngưỡng đứng thứ nhất trong lòng các sinh mạng trí tuệ thay cho thánh quang, tuy việc này rất khó, nhưng không phải không có khả năng làm được, ta cũng đã có kế hoạch tốt về phương diện này.” Vị tử thần mặc áo đen nở nụ cười, lần đầu tiên hắn cảm thấy việc bỏ qua cho tên tiểu tử dẻo mồm trước mặt là một việc may mắn. “Rất tốt, chẳng qua, nếu muốn đem thần luật pháp hóa thân thành thần thẩm phán hay thậm chí chủ thần Minh phủ và kiến lập thần hệ mới thì ngươi còn phải đánh bại bốn, năm tên thần minh cường đại khác, đoạt lấy thần cách và thần chức của chúng. Con đường nay không dễ đi đâu nhé.” Đúng vậy, thần luật pháp chỉ là khởi đầu, muốn dùng nó để xoay chuyển cách cục hoàn toàn không đủ. Muốn thánh chiến dừng lại, tất phải khiến hệ thống Luân hồi này không tiếp tục truyền máu về hai trận doanh, dừng lại nhịp bước phục sinh của hai vị nữ thần tối cao. Đứng ra hét lên khẩu hiệu phản đối là vô dụng, nếu thấy hệ thống Luân hồi này không đúng, ngươi phải đề ra một hệ thống Luân hồi mới để thay thế. Nghĩ đi nghĩ lại, ta nhớ tới Minh phủ địa ngục. Ở thế giới cũ nơi ta từng sống, nếu nói đến thẩm phán giả, kẻ đầu tiên người ta nghĩ tới không phải là các quan tòa mà là Diêm La vương và phán quan địa phủ uy nghiêm trong thần thoại. Tại Ai Cập, tại Hy Lạp hay tại Nhật Bản cũng đều có những truyền thuyết tương tự về việc phán quyết tội lỗi của linh hồn sau khi chết. Đây chính là kỳ vọng về ‘thiện có thiện báo, ác có ác báo’ của mọi người, đồng thời cũng là lời cảnh cáo những ác nhân thời cổ đại kiềm chế mình. Trong quá khứ, lúc người người đều thờ phụng thần minh, lời hù dọa ‘không nên làm ác, nếu không ngươi sẽ phải xuống Địa Ngục’ quả thực có tác dụng. Nahri là nơi có chân thần tồn tại, đáng tiếc nó lại không có thứ gọi là Minh thần, kẻ có thần chức tương tự duy nhất là tử thần Aye lại chỉ có chức trách quản lý hệ thống Luân hồi. Ta muốn linh hồn không tiếp tục vì tín ngưỡng của mình mà tiến vào trụ thiên đường hoặc Minh hà mà là giao cho một thần hệ trung lập tiến hành thẩm phán, người vô tội tiếp tục luân hồi, kẻ có tội phải chịu tù đày ở địa ngục. Lúc đó, có lẽ người sống sẽ chịu đến ước thúc, thế giới này sẽ tốt hơn rất nhiều, hai vị nữ thần mất đi bổ cấp cũng sẽ không tỉnh lại. Nhưng chỉ nghĩ sơ sơ thôi mà ta đã thấy việc này là bất khả thi, chẳng qua, bước đầu tiên đã đạp ra rồi, việc khó tin như biến phân thân thành thần cũng đã thành công, ta còn do dự gì mà không dám thử. Vì vậy, ta cười sảng khoái, đáp: “Ha ha, lời kẻ mạnh nói thì mới có kẻ nghe, thế giới của thần cũng giống vậy, việc biến Vô Miên giả mạnh mẽ hơn là điều tất nhiên.” “Vậy ngươi định tự mình đi đến thế giới nhân loại?” “Ừm, việc này kẻ khác không làm nổi, sau khi sống lại, ta sẽ lập tức lên đường. Trạm thứ nhất dự định sẽ đặt tại công quốc Đông Lam, đó là quê cũ của ta nha.” “Quốc gia do hậu đại của thánh kỵ sĩ Roland Lam trong truyền thuyết kiến lập sao? Hậu duệ của Lam hả?” Ta lắc đầu, cái truyền thuyết này ta nghe qua, có điều ta không cho đó là thật. “Chắc là ai đó dùng danh tiếng của ta ấy mà, lúc ta chết mới mười bốn tuổi, lấy đâu ra hậu đại!” “Ngươi xác định?” “…Không xác định lắm, rất nhiều ký ức đã bị mất đi, nhưng mà theo thói quen của ta thì khả năng có hậu đại do ta lưu lại không cao. Chắc là hậu đại của Cavens, hắn vẫn luôn được rất nhiều phụ nữ yêu thích. Mà sao cả tử thần cũng thích chuyện đồn nhảm của thế gian thế?” “Không, ta chỉ hỏi giúp người khác thôi.” “Ai có thể nhờ ngài hỏi chút chuyện nhảm nhí này?” “Người yêu của ngươi.” “Chờ chút! Ta có người yêu bao giờ? Sao ta chẳng nhớ gì cả.” “Hai tháng trước, cái ngày ngươi thành thần đó, không nhớ à?” [Chủ nhân, ngươi còn nhớ cái điều kiện kia sao? Đáp ứng lời thổ lộ của ta, đây chính là điều kiện…] Hóa ra điều kiện không phải là phối hợp diễn trò trước mặt Adam mà là đáp ứng lời ‘thổ lộ’ này. “Eliza…. Ngươi lại lừa ta. Lấy giả làm thật? Lời này gọi là thổ lộ sao?” Lúc đó trí óc ta đang loạn tùng phèo, làm sao chú ý cái bẫy ấy. Cứ tưởng nàng muốn thế để cứu Adam, ai mà ngờ được nàng thật sự đang tỏ tình. “Đúng, đúng là vị thiếu nữ tên Eliza đó, nàng rất can đảm nha, dám đến trước Minh hà kêu to tên ta đòi ta đi với ngươi theo hiệp định.” “Thỉnh đại nhân bỏ qua cho nàng, nàng trẻ người non dạ.” “Ha ha, ta so đo với bé gái làm gì, ngược lại, ta còn thấy dúng khí và quyết tâm của nàng rất đáng khen, cho nàng chút lễ vật nhỏ. Chẳng qua có vẻ ngươi phải phiền toái chút.” Một dự cảm bất trắc lập tức hiện lên trong não, không hiểu sao ta bỗng muốn nhảy ra khỏi thuyền, dù rằng phía dưới là Minh hà tịch diệt. “E hèm… chúng ta… đang đi đâu?” “Đương nhiên đi gặp bạn gái nhỏ của ngươi nha, ta đáp ứng nàng rồi.” “Ta có thể nhảy khỏi thuyền sao?” “Cứ tự nhiên, nếu ngươi nghĩ có thể thoát khỏi tay ta!” Một linh hồn đòi thoát khỏi tay tử thần??? Ta bất đắc dĩ cười khổ! “Gia môn bất hạnh…” …………… (*) sáo trang: trang bị theo bộ.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang