[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí

Chương 30 : NHỜ VẢ NHẦM NGƯỜI

Người đăng: spchjken

.
Chương 30: Nhờ vả nhầm người Tạc nổ nhà tắm, trộm quần áo từ tiệm y phục hoặc tủ gửi đồ, triệu hoán một trận mưa axit với tính ăn mòn cao, hay dứt khoát múc một bát nước cống dội lên người qua đường giáp nào đó… Tất cả những việc kể trên ta sẽ không làm, không nói những việc đó là hành vi phạm pháp, chúng còn vi phạm nguyên tắc tận lực cố gắng không ảnh hưởng kẻ vô tội của một thân sĩ, ân, ta chỉ tận lực… Ta hiện có một biện pháp tốt hơn! Một biện pháp hoàn toàn hợp pháp! Dù sao, số biến thái trong toà thành này không ít, ta không tất yếu phải tự thân phạm pháp… Liên minh phân bộ Druid dã tính thành Sulfur, gọi tắt là dã ngưu minh, là một tổ chức Druid trung lập và ôn hoà, ân, tất nhiên chỉ là tương đối ôn hoà thôi, tại không ít nơi, Druid chẳng khác nào những kẻ khủng bố. Vì sao? Druid không phải đứa con của thiên nhiên, loại sinh vật cộng sinh hài hoà, vô dục vô cầu, tự cấp tự túc sao? Chẳng lẽ họ không thân thiện? Ta muốn nói, có thể nghĩ như trên thì chắc chắn là kẻ chưa gặp Druid bao giờ. Mọi người đều biết, Druid tôn sùng tự nhiên, nói cách khác, cái gì tự nhiên là tốt, nhân tạo là xấu. Các Druid thuộc chủ nghĩa cấp tiến căm hận tất cả sản vật nhân công tạo thành, thậm chí xem đồ sắt là kẻ địch của thiên nhiên chứ đừng nói cơ giới học hay sản vật công nghiệp cận đại. Bọn họ còn coi thành thị là nhà tù bằng gạch đá và kim loại, tại lý tưởng của các Druid dạng này, tốt nhất là mọi người đều ăn lông ở lỗ… Thế giới trước của ta cũng có nhiều tổ chức cùng loại từng tồn tại, bọn họ tập kích thợ săn, đập phá nhà xưởng, dùng bạo lực để bảo hộ tự nhiên, trên thực tế họ không khác khủng bố là mấy. Các Druid có thể sinh sống hoà binh với các sinh mạng khác được gọi là phái ôn hoà, dã ngưu minh càng có thể coi là ôn hoà nhất trong phái ôn hoà, nếu không phải như vậy, thành Sulfur căn bản không cho phép họ sống tại đây. Cho dù là thế giới thần ma như Nahri, mọi người vẫn mong mỏi cuộc sống càng ngày càng tiện nghi chứ không phải thụt lùi về nguyên thuỷ, những giáo nghĩa Druid cấp tiến đọc ngược đọc xuôi cũng thấy không phù hợp với xã hội bình thường, trong Druid cũng không thiếu người bình thường, luôn có người có mong muốn được ăn ngon mà không phải đi nhai thịt sống dính máu dính lông. Vì thế, nội bộ Druid không ngừng phân liệt rồi trùng tổ, phân liệt lại trùng tổ. Cuối cùng, các tổ chức Druid hiện nay hầu hết đều thuộc phái ôn hoà, bọn họ bảo vệ môi trường chủ yếu bằng cách dùng biểu tình phản đối, tỷ như: “Chúng ta phản đối khai thác gỗ quá mức. (Đương nhiên chúng ta cũng phản đối cả khai quáng, bất quá chúng ta chỉ đề nghị ngoài miệng, sẽ không ngăn trở tập kích)!” “Chúng ta phản đối săn cá voi (phản đối cả săn bắt cá heo, sư tử biển nữa! Cua biển chúng ta không bảo vệ, còn hải mã thì đợi cuộc họp thứ ba tuần sau mới biết có bảo vệ hay không)!” Là phái ôn hoà trong phái ôn hoà, dã ngưu minh chỉ phản đối duy nhất một kiện chế phẩm nhân tạo, đây quả thật là ví dụ điển hình của việc xã hội và cộng đồng Druid ở chung hài hoà. Đáng tiếc, loại chế phẩm đó quá đặc thù, điều này khiến giáo phái dã ngưu minh chậm chạp không thể lớn mạnh, khuếch trương nhân số… Dù sao, không phải người nào cũng có can đảm bỏ hoàn toàn loại chế phẩm kia. Chắc có người đã đoán được loại chế phẩm nhân tạo mà họ cực lực phản đối là gì… Khục, bọn họ tẩy chay… y phục. Đúng vậy, giáo nghĩa của dã ngưu minh cho rằng, cơ thể sinh vật là tạo vật hoàn mĩ nhất của tự nhiên, che chắn nó là nguyên tội, các Druid chúng ta là hoá thân của tự nhiên nên hẳn phải rời xa mảnh sợi, phơi bày với mọi người nhục thể hoàn hảo trời sinh của chính mình. Liên minh này nguyên bản có tên là ‘Liên minh vóc người dã tính mới là đẹp tự nhiên, các Druid mặc đồ là tà đạo và dị đoan’, một cái tên tràn đầy khí tức ‘thân sĩ’ như vậy ta sao có thể cho phép được đăng kí tại thành Sulfur, thế là họ phải đem đơn về sửa chữa, sửa đi sửa lại, cuối cùng mới biến thành cái tên miễn cưỡng có thể tiếp thu: dã ngưu minh. Cho dù thế, họ vẫn là tổ chức biến thái người người hô đánh, thậm chí thanh danh còn kém hơn cả liên minh thân sĩ của ta, bởi lẽ không phải ai cũng có thể chấp nhận việc đột nhiên trước mắt mình hiện lên mấy tên đực rựa thả rông, con chim bay bay… Mợ, nghĩ đã buồn nôn, quả nhiên ta phải đá chúng ra khỏi thành thật sớm! Chẳng qua, vì hiện trạng nhiều chủng tộc quần cư, luật pháp lúc đầu cũng không xác lập tội ‘làm mất thuần phong mĩ tục’, dù sao thì tập quán sinh hoạt các tộc khác biệt rất lớn và rất dễ đưa đến hiểu lầm, ví dụ như thói quen uống ‘vú sữa’ của tauren, đối với các chủng tộc khác, điều này trăm phần trăm biến thái. Với cả, án chiếu pháp điển, biến thái thế nào cũng chỉ là vấn đề về mặt đạo đức và thần kinh, dùng pháp luật giải quyết có hơi thái quá, cho nên, cũng không có lý do cấm bọn họ nhập trú. Đương nhiên, rất nhanh, ta bắt đầu hối hận. Sau khi thành công nhập trú, dã ngưu minh liên tục cố ý mở rộng tuyên truyền giáo nghĩa của mình với các thị dân nhằm khuếch trương lực ảnh hưởng của mình, điều này khiến các cơ quan chấp pháp và tư pháp rất đau đầu. Nói thẳng ra là họ luôn lén tổ chức diễu hành khoả thân, làm các cấp dưới của ta phí rất nhiều tinh lực. Các chấp pháp giả phổ thông bó tay với đám trần trùng trục này, đánh không đánh được, bọn chúng không phạm pháp, cãi nhau thì chỉ tổ cấp cơ hội cho bọn chúng trình bày tuyên truyền giáo lí. “Cáp, như thế này mới là nét đẹp nguyên thuỷ, lúc mẹ tự nhiên tạo ra chúng ta thì chúng ta đã trong tình trạng trần trụi, việc trở về với thiên nhiên đi ngoài đường có gì không tốt?” Các chủng tà thuyết lệch lạc còn tự thành hệ thống, then chốt nhất là thực lực không kém, dẫn đầu dã ngưu minh còn là một tên Druid truyền kì, cực kì phiền toái, cực kì khó đối phó. Vạn hạnh, khi các thành quản ám tinh linh đến đây, loại tình trạng vấy bẩn xã hội này bị đả kích mạnh mẽ. “…Nhỏ như con sâu róm mà cũng khoe, đã bé thì chớ lông còn như rừng amazon, ngươi thật có dũng khí!” “Oa, trên mông tên kia có một cái bớt thật xấu, lại còn chân cao chân thấp, dị tật bẩm sinh còn học đòi bắt chước khoả thân giống người ta. Ồ, chạy kìa, a, hoá ra còn chỉ có một viên, thật là, gan quá lớn, mặt quá dày, ha ha ha…” “Con xú trùng ti tiện, cách xa lão nương ra, thối chết người ta. Ngươi đã bao nhiêu ngày không tắm rồi? Người rừng à!?!” “Đừng khóc, MoMo rất thông cảm với ngươi, hì hì, đúng là của ngươi hơi nhỏ thật, thậm chí còn không bằng một nửa cái roi của Momo. Khục, chắc không tính quá nhỏ, hì hì hì, nỗ lực sống tiếp đi, không chừng sẽ có người ưa thích! Khặc, nhất định sẽ có. Ha ha ha, Momo chết cười mất, Momo nhịn không nổi!” Đối với đàn ông, bị xem thường tại phương diện này sẽ khiến người ta rất khó chịu, nếu người xem thường là mĩ nữ, vậy thì tổn thương nhân đôi (damage critical!)! Dưới sự vây xem đánh giá của một đám mĩ nữ bưu hãn với truyền thống của thị tộc mẫu hệ. người của dã ngưu minh thụ thương nghiêm trọng, dã ngưu minh suýt nữa giải tán, Druid truyền kì Stormeagle tí thì nhảy sông tự tử…. Từ đó, thành quản trở thành thiên địch của dã ngưu minh, mỗi lần tổ chức hoạt động họ đều phải điều tra cẩn thận để tránh khu vực có khả năng xuất hiện thành quản. Trước mắt, ta viết một bức thư siêu dài diễn tả lê thê, sau đó để Eliza mặc pháp bào của ta đến diễn giảng trước mặt các nhân viên chấp pháp. Nhìn cái bản tháo đó ta cũng thấy… chán đến nỗi buồn ngủ, đã thế muốn đọc xong ít nhất mất ba giờ, vô sỉ nhất, ta còn muốn tất cả người nghe phải viết tòm tắt, tiếp đó đem bản tóm tắt nộp lại để kiểm tra tình trạng học tập, nếu phát hiện không chăm chú thì sẽ bị trừ lương… Nghĩ thôi đã thấy đây là một loại cực hình… coi như ta phát tiết chút oán khí khi bị một đống công việc khốn nhiễu đi, khà khà, ta rất xấu, ta rất xấu, oh yeah! A ha ha, hiện tại, ta chỉ muốn để lão ngưu Snowhoof thay ta đem tin tức thành quản bận rộn chuyển đến dã ngưu minh, dưới dụ hoặc này, bọn họ chắc chắn sẽ lập tức tổ chức tuần hành, mà khi các thành quản thoát khỏi khổ hình, hoạt động hẳn đã sớm kết thúc. Chẳng qua, do ta sớm nhìn dã ngưu minh khó chịu, giờ giấc được thông tri sẽ hơi ‘lệch’, đại khái lúc họ thu trống dọn cờ sẽ ‘bất ngờ’ bị thành quản bắt tận tay, sau đó chịu đủ các loại tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần, yên lặng liếm láp vết thương một hai tháng gì đó… Nói một chút, ta làm nhiệm vụ hàng ngày dễ dàng sao? Một cái nhiệm vụ hàng ngày còn phải sắp đặt đủ các thể loại âm mưu thủ đoạn, chẳng qua, giờ đã sắp đến mùa thu hoạch, mọi người chờ đợi xem kịch vui nha! “Phốc!” “Phốc!” Ngồi trong quán cà phê, nơi có thể nhìn bao quát toàn bộ đại quảng trường, ta không thèm để ý lũ đàn ông thả chim bay bay phía bên ngoài mà chỉ nhìn những kẻ xui xẻo vừa mới nhấp một ngụm cà phê vội vàng liền phải phun đi ra. Sau đó, ta mở tờ nhật báo đặt trên bàn ra đọc: “Hội huynh đệ bóng tối kiên quyết ủng hộ đại nhân Annie Levine lên làm hạch tâm thành Sulfur đời thứ hai… Xem ra, chủ sự của công hội đạo tặc hiện tại vẫn khá thông mình, nếu đã như vậy, tạm thời bỏ qua bọn họ…” “Phụt!!” Ta đã vui mừng quá sớm, Eliza ngồi đối diện bỗng nhiên phun một ngụm cà phê lên người ta, khiến ta mất hết cả mặt. “Eliza, ngươi cố ý phải không! !” “Xin lỗi! Thật sự không phải cố ý, chủ nhân!” Nữ bộc nửa ác ma vội vàng lấy khăn giấy thay ta chà lau, thế nhưng… “Không đúng! Eliza, sao ngươi lại ở chỗ này, hiện tại đáng ra ngưoi nên ở hội nghị thay ta diễn giảng chứ!? Ngươi…” “Ta quả thực đã định thay ngài diễn giảng, chẳng qua lúc pháp vương sảnh phê duyệt, Lilith tỷ tỷ nói rằng nếu đây đã là tài liệu dạy học nội bộ của chấp pháp sảnh, quan toà tối cao tự mình ra mặt thì có hơi quá, để sảnh trưởng tự phụ trách là tốt rồi.” “Úc, ra là vậy.”, ta tỉnh táo lại, chỉ cần có thể chế trụ thành quản, giao việc cho tiểu tử Snowhoof kia cũng không sao, thế nhưng ta đột nhiên lại phát hiện Eliza có chút do dự. “Sao vậy? Ở đâu không ổn à? À há, ha ha, không quan tâm ngươi độc miệng cỡ nào, cuối cùng ngươi vẫn là phụ nữ, nhìn thấy một đàn thả rông đi qua nên bị hù doạ hả!? Yên tâm đi, ta biết ngươi không phải cố ý, cứ về trước, đợi xem thu hoạch phong phú hôm nay của ta!” Ta cười đắc ý, thế nhưng Eliza lắc lắc đầu, trên mặt tràn đầy sự đồng tình: “… Đại nhân, nguyên nhân làm ta biến sắc ở phía sau của ngài, thử nhìn một chút xem!” “Sau lưng?” Quay đầu lại quả nhiên là tình trạng quần ma loạn vũ, tên Stormeagle mũi diều hâu và tên Snowhoof đầu trâu đang tay trong tay vừa nhảy vừa hát, kéo một đàn thả rông vây lấy hai tên thánh kị sĩ đang run rẩy. Bị một vòng nam tính khoả thân nhảy múa vây lại, cho dù là thánh kị sĩ, cũng chắc mới chỉ gặp lần đầu. Thậm chí có người đã bắt đầu cởi y phục bọn hắn, tính toán bắt bọn hắn nhập hội… “Khục, hình như là Tim và Lucas. Thật đáng thương, vậy mà gặp phải quần biến thái này… Hi vọng không lưu lại ám ảnh tâm lý nào, thặng kị sĩ đã đủ xui xẻo.” Ta đương nhiên nhớ hai tên khốn kiếp này, chúng còn nợ ta món nợ vụ đu quay khổng lồ chưa trả xong, chẳng qua, nếu bọn họ đã xui xẻo đến vậy, tâm tình hiện tai của ta cũng rất tốt, coi như bọn họ trong cái rủi có cái may được xoá một món nợ. “Chờ chút, không đúng! Sao tên tiểu tử Snowhoof kia lại ở đây! !” Lời chất vấn của ta chỉ nhận được ánh mắt đồng tình của Eliza, sau đó nàng ho một tiếng, mô phỏng thanh âm quen thuộc của ai đó: “Hoa hồng bạc đại nhân, sau này xin ngài đừng thay ca cho Vô Miên giả đại nhân nữa, tuy ngài mô phỏng rất giống, thế nhưng lỡ ai biết sẽ rất ảnh hưởng đến danh dự của cơ quan tư pháp. Đúng rồi, mời ngươi cho đại nhân biết, bởi vì không tìm thấy sảnh trưởng chấp pháp sảnh, buổi diễn giảng chiều nay bị lùi lại đến xế chiều ngày mai, nếu ngài ấy có hứng thú, mời đến bàng thính.” Eliza bắt chước dáng vẻ của Lilith giống như đúc, thế nhưng ta giờ không còn chút tâm tình hân thưởng nghệ thuật nào… “Nói vậy tức là buổi diễn giảng bị đổi thời gian? Các thành quản đang trong trạng thái bình thường, tuỳ thời đều có thể xuất động?!!” “Khốn kiếp! Lại là lũ biến thái các ngươi, thánh quang, nhầm, luật pháp, ban cho ta sức mạnh! Pháp chú: kết tội!” Sau lưng ta hỗn loạn tưng bừng, các thành quản đột nhiên hiện ra khiến dã ngưu minh và Snowhoof kinh ngạc tột cùng, lập tức, hắn nghĩ mình đã trúng bẫy rập. “Tên Roland khốn kiếp, ngươi lại lừa anh em, ta và ngươi thế bất lưỡng lập!!!” Lão ngưu gầm thét tưởng mình lại thụt chân xuống hầm do tên vu yêu dở hơi nào đó đào, hoàn toàn không biết mình trốn việc đi chơi mới là nguyên nhân chính dẫn đến thảm hoạ, hắn ngửa mặt bi thương thét lên thật dài, cứ như thể phải chịu sự uỷ khuất nào lớn lắm vậy. “Đáng chết, nơi đây không an toàn.” Ta ném xuống hai đồng vàng thanh toán, đang định xoay người rời đi, thế nhưng tại cửa quán, hai nữ ám tinh linh đang nhìn ta mỉm cười: “Hi, hắc thủ sau màn, quả nhiên, lại là ngươi.” Một người là đội trưởng Diana, một người là đội phó Amanda, lúc này, thanh Đồ Long đao dày nặng đến từ dị thế đang chống cạnh chân Diana. Nàng có thiên phú hoàn toàn miễn dịch ma pháp tinh thần nên ta mới dám đem thanh đao khiến người phát cuồng này cho nàng, nhưng lúc này, ta không cảm thấy chút vui mừng nào khi thanh ma đao tìm đến chủ nhân thích hợp, chỉ cảm thấy chân mình rất đau cứ như vừa bị đá rơi đập phải. Quay đầu, quả nhiên Eliza đã biến mất vô tung vô ảnh, thiên phú cửa không gian của ác ma thật sự là năng lực chạy trối chết tuyệt vời, dòng máu lạnh lẽo của ác ma lại đem nghệ thuật vứt bỏ bằng hữu nâng lên một tầm cao mới, còn ta, giờ đã bị [thứ nguyên toả] khoá chặt, muốn chạy cũng không được. Vì thế ta đành cười một tiếng, giơ hai tay… …Ôm đầu ngồi xuống. “Đừng đánh vào mặt! ! Sau này ta còn muốn lấy vợ sinh con!” Khi ta đang hưởng thụ sự chiêu đãi nhiệt tình của các thành quản, thanh âm quen thuộc của Eliza lại vang bên tai. “Chủ nhân, hôm qua chẳng phải ta đã nói ngài nên tìm giúp đỡ sao!?” “Ân?? Đừng nói nữa, mau tới cứu ta!” “…Kỳ thực, ý của ta không phải là tìm đến đám Druid kia, ngài hoàn toàn có thể tìm các vong linh dưới trướng ngài mà. Các cương thi, khô lâu, rồng xương… vốn dĩ hoàn toàn không mặc quần áo nha, ngài có thể mang bọn họ đi dạo từ mờ sáng đến chập tối, nhiệm vụ của ngài khẳng định thành công!” Ta đột nhiên như thể có khả năng nhìn xuyên không gian, thấy rõ một khuôn mặt xinh đẹp đang xụ lại giả trang thiếu nữ vô tội, chỉ có một nụ cười trộm nhếch lên nơi khoé môi tràn đầy đắc ý… “Eliza!! Ngươi lại ám hại ta! ! !”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang