[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí

Chương 73 : Làm kỵ sĩ phải đi solo với rồng

Người đăng: 

.
【 Từ bây giờ sẽ có hai nhiệm vụ hàng ngày. Hệ thống vừa thăng cấp nên khuyến mãi cho ngươi hai cái nhiệm vụ chính nghĩa. 】 【 Từ giờ trở đi, mỗi ngày phải hoàn thành ít nhất một nhiệm. Nếu không sẽ trừng phạt bằng cách khấu trừ điểm. Tuy nhiên, nếu hoàn thành cả hai thì sẽ có ban thưởng thêm】 【 Nhiệm vụ hằng ngày: Làm kị sĩ phải đi solo với rồng. Hãy đi solo và đánh chết một con ác long thành niên. Vì xét thấy ngươi giờ có chiến lực 500, phải đi solo một con rồng có chiến lực 10000(*) thì hơi quá, vậy nên thưởng đặc biệt 100 điểm vận mệnh nếu hoàn thành. Chú ý: nhớ kĩ từ ‘một mình’, khà khà, nếu ngươi mà dám tìm đám hay núp sau để nhờ giúp đỡ, phạt 1000 điểm】 Ác ý của hệ thống lộ quá rõ trong dòng giới thiệu nhiệm vụ này nên to bỏ qua luôn. Dù hiện tại ta đang rất thèm khát điểm vận mệnh để cường hóa bản thân nhưng cũng không định đi tìm đường chết. 【 Nhiệm vụ hằng ngày: Mỗi một cái anh hùng trong sử thi đều bắt đầu bằng việc tìm mèo giúp các bé gái. Đi tìm bé gái bất kì, à không, là tìm một con mèo bất kỳ, trả nó cho chủ liền hoàn thành nhiệm vụ. Khen thưởng: 3 điểm vận mệnh. Hai nhiệm vụ đều không hoàn thành, mất 100 điểm. 】 “Lừa bố mày à! Tại cái nơi hoang dã này bắt đi tìm mèo, lại còn là mèo đi lạc. Đây không phải muốn đè người ta ra trừ điểm sao. Ta đã quá ngây thơ khi cho rằng cái hệ thống này đổi tính.” “Nhưng nghĩ lại, mặc dù hệ thống rất khốn nạn nhưng nhiệm vụ nó bố trí không phải là không thể hoàn thành. Có lẽ, hướng suy nghĩ của ta đã sai lầm. Con hàng này luôn muốn khiến ngươi không thể dùng con đường chính quy để thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.” “Ừm. Có lẽ, chính là như vậy…..” Thế là, Klose hình như nhặt được một con mèo. Sự xuất hiện của con mèo này rất đáng ngờ. Thực sự rất đáng ngờ. Chưa nói đến việc một còn mèo làm sao có thể sinh tồn ở thế giới dưới lòng đất tàn khốc, cái năng lực mặc kệ lời kêu gọi của tên Beast Hunter bên cạnh mà chạy thẳng vào lòng người thiếu nữ đó đã đủ khả nghi rồi. Tiếng kêu ‘meo meo’ của con mèo nhỏ đáng yêu đã đánh thức mẫu tính trong lòng Klose, nàng liền chạy đến chỗ địa tinh mua bình sữa bò rồi nhử nhử cho mèo bú. “Tên địa tinh đáng chết. Sữa bò gì mà nhiều nước thế không biết!” Từ khi biến thành mèo, niềm oán hận Heloise chưa bao giờ dừng lại. Nào là”tôn nghiêm của nữ vương bị tổn thất nghiêm trọng”, rồi thì”rõ ràng là một thằng đàn ông trong lốt đàn bà mà dám đem mặt lão nương áp chặt vào bộ ngực đầy thịt thừa, thủ hạ của ngươi toàn là bọn biến thái. Ngươi thì là tên vua biến thái, không, thần biến thái.” Ta liền bơ đi, giả như không nghe thấy gì, xử lý hệt như những lần nàng oán thán khác. ‘Mèo’ có, ‘bé gái nuôi mèo’ cũng có. Tiếp theo chính là làm mất mèo theo yêu cầu nhiệm vụ. Nhưng vô duyên vô cớ mất mèo cực kì không logic. Thế nên, đương lúc thánh kị sĩ Rolahm chạy đến, tên Mening Herault với biệt danh ‘cực ác chi long’ đó đang chuẩn bị giở trò xấu xa với con mèo nhỏ ấy. Khi ‘người mất’ kéo đám tay chân chạy tới, ta dùng ánh mắt đầy đồng tình nhìn Mening. “Tuy lần này ngươi vô tội, nhưng ai bảo ngươi bình thường vẫn hay…” Nghĩ tới hành vi của hắn trước đây, một chút hổ thẹn lập tức hóa thành tức giận:”Klose! Đừng đề ý đến mặt mũi của ta, đánh mạnh tay vào.” “Hắn… hắn không phải vô tội. Chủ nhân, hu hu hu, may mà ngươi đến kịp, nếu không sự trong trắng của ta bị hủy mất rồi. Hu hu hu!” Bộ dáng sợ hãi của Heloise không giống đang giả vờ. Vừa rồi nàng thực sự rất sợ hãi, giờ đây, khi tìm được chỗ dựa, nàng lập tức khóc lóc nức nở kể tội. Sắc mặt ta trầm xuống trong nháy mắt. Trong sạch? Chưa nói đến việc vị nữ vương Heloise với lịch duyệt vạn năm còn thứ này không, rốt cuộc thì tên Mening kia đã làm gì để khiến kẻ kiêu ngạo như con mèo này ngoan ngoãn quỳ xuống gọi chủ nhân? “Quá ghê tởm, nhỏ như vậy mà ngươi cũng định hạ thủ!?”. Xét đến sự sai lệch hình thể của đôi bên, ta hơi tò mò không biết hắn sẽ xuống tay như thế nào. Nhưng sau đó, ta dừng lại không suy nghĩ nữa để tránh bị buồn nôn. 【 Nhiệm vụ hằng ngày: ‘Mỗi một cái anh hùng trong sử thi đều bắt đầu bằng việc tìm mèo giúp các bé gái. ’ hoàn thành. Thưởng 3 điểm vận mệnh, hi vọng ngươi tiếp tục cố gắng. 】 Bỏ qua tên Mening đáng tởm với cái lều tràn đầy các sinh vật kì quái của hắn, ta lặng lẽ mang Heloise rời đi. “Giờ sao đây, tiếp tục cố gắng đi giết rồng? Thế thì khác gì bảo ta chạy đi tìm chết!” Đột nhiên, sau khi nhớ tới các tình tiết của nhiệm vụ tìm mèo, ta nảy ra một ý tưởng mới. “Dựa theo tính cách của hệ thống, nếu nhiệm vụ là không thể hoàn thành thì nó sẽ đưa ra một loại khen thưởng cực kỳ giá trị để chọc ta chơi. Giờ mới thưởng 100 điểm, chẳng lẽ thực sự có cách?” Sau khi do dự một chút, ta cảm thấy suy nghĩ này là đúng. “Thất bại cũng không thiệt, cứ thử một lần đi.” Vì vậy ta tìm đến hỏi lão Carter, kẻ quen thuộc tuyến đường này nhất. “Cái gì? Thật sự có động rồng ác gần đây?” “Nó là một con rồng đen vị thành niên. Nó chuyên môn chạy ra cướp hàng hóa nên khiến rất nhiều người đau đầu. Vì có một thánh kị sĩ cấp truyền kỳ trong đội nên chúng ta không cần lo bị cái con vật giảo hoạt này tập kích, nhưng tuần trước đã có hai đội buôn bị nó lột sạch. Thành Sulfur cũng từng tổ chức đội ngũ đi tiêu diệt con vật kia vài lần nhưng đều để nó chạy thoát.” Nghe vậy, ta lập lức giơ cao thanh kiếm, dõng dạc phát ra lời thề. “Làm ác phải trả giá. Ta đây sẽ đại biểu cho thánh quang cùng chính nghĩa, giết con rồng đen tà ác kia trừ hại cho dân. Ta sẽ tự mình chém xuống đầu lâu của nó.” Carter và những người xung quanh đều nhìn ta với vẻ kinh ngạc và khó hiểu. Có vẻ họ cho rằng cái tên này đang tuyên bố đi tìm chết. Ta hô rất lớn, thế nên sợ là ít nhất có hơn nửa số người trong doanh trại đã nghe được. Sau đó, không có gì ngoài ý muốn, ta cảm giác được vòng xoáy chết chóc trên đám mây lại bắt đầu di chuyển chậm rãi. Ta gật đầu mãn nguyện rồi rời đi doanh trại trước ánh mắt”A, lại là một tên thánh kị sĩ ngốc nghếch hoang tưởng bị thánh quang tẩy não, thôi đi đi, không tiễn, chào thân ái và quyết thắng!” của mọi người! Chỗ con rồng đen ở cũng không xa, men theo dấu vết để lại, ta tìm đường rất nhanh. Còn việc ai lưu lại dấu vết thì không cần truy cứu… “Meo, Roland. Ngươi xem con Manticore bên kia, khắp người nó cháy đen, hình như bị điện giật nướng cháy. Chả lẽ gần đây có một con ma thú cực mạnh mang thuộc tính lôi điện?” “Ùm, thật sự có khả năng này.” “Này này, ngươi định đến thẳng chỗ con rồng đen đó à? Với chiến lực yếu như sên của ngươi hiện tại, nó chỉ cần phẩy tay cũng đủ giết ngươi đó.” “Yên tâm, ta biết chắc mình cần làm gì.” Sau đó, càng bước vào trong sào huyệt rồng, lòng tin của ta ngày càng kiên định. “Oa oa, những con e xui xẻo này đều bị tay không xé nát, bọn nó rốt cuộc gặp phải Titan hay là Behemoth khổng lồ.” “Bọn họ…. có lẽ gặp được Ngưu Ma Vương.” “Ta hiểu tại sao ngươi lại có thứ niềm tin khó hiểu kia rồi.” “Biết là tốt. Đừng nhiều lời. Chúng ta đang ‘một mình’ đi giết rồng.” Ta nhấn mạnh vào chữ ‘một mình’. “Phốc! Con hàng này là Ngưu Ma Vương hả? Đây chẳng phải tên đầu trâu đần thối tưởng dùng cái lá chuối tây cũng có thể che khuất mình sao? Kì quái, vì sao hắn lại khỏa thân vậy?” “Haizz. Ta càng lúc càng lo lắng cho pháp viện. Khục, Heloise, đừng nói mò, làm gì có con trâu trần truồng nào ở đây, chắc đó là một tên biến thái tốt bụng đi ngang qua thôi.” Cách nơi này không xa, một đàn cương thi đang đánh với đồng tộc của bọn chúng. Lũ cương thi này vừa nhanh nhẹn vừa không sợ chết, đã thế còn biết phối hợp đội nữa. Vì vậy, trận đánh này hoàn toàn là một cuộc giết chóc nghiêng về một phía. Đây rõ ràng là sản phẩm được một gã đại sư có sở trường triệu hoán tử vong gọi tới. Xem cách lũ cương thi kia bài binh bố trận thì có vẻ tên này còn là một gã tử vong kỵ sĩ cao cấp. “Chắc lại có một người tốt đi ngang qua. Yên tâm, bọn họ sẽ rời đi rất nhanh.” “Xoẹt xoẹt xoẹt. Một tia sét to đùng chớp qua. Nguyên một đám cương thi với quái vật do con rồng đen nuôi đều tan biến sạch, chỉ để lại một đống thịt bầy nhầy tại hiện trường.” “Này?” Heloise không biết mở miệng như thế nào. Thứ này rõ ràng là tia chớp của Titan. “Không sao! Đại khái là một gã Ultraman tốt bụng đi ngang qua ném một cái pháo ánh sáng thôi mà. Hôm nay người qua đường hơi đông. Ân… đừng để ý bọn làm gì, chúng ta đi giết rồng.” “Được rồi. Cho dù tí nữa có nhìn thấy một con rồng đen bị trói chặt thì ta cũng không kinh ngạc.” “Yên tâm, ta cũng không kinh ngạc” Ông trời quả nhiên có mắt, ở sâu tít trong hang rồng. Một con rồng đang nằm đó. Dù nó không bị trói, nhưng nó giờ còn thảm hơn bị trói. Khắp thân rồng cháy đen, một bên cánh bị xé toạc, tay chân thì bị ma thuật chói chặt, sức mạnh tử vong không ngừng ăn mòn khắp nơi. Có vẻ nó vừa bị một đám cường giả đánh hội đồng, dù ta không làm gì thì lát nữa nó cũng phải về với đất. Ta lặng lẽ lấy ra trường kiếm, vung mạnh xuống. “Vì thánh quang.” “Keng!” Không ổn rồi. Da rồng quá cứng. Thanh kiếm sắt nhặt được thì lại quá cùi bắp. Không thể đâm thủng nổi thì thôi lại còn bị bật văng ra ngoài. Không có việc gì. Chúng ta tới đâm mấy lần nữa. “Vì chính nghĩa!” “Keng!” “Vì danh dự!” “Keng!” “Vì….” Sau khi nhìn màn nay một lúc, Heloise cảm thấy chán. Nàng bắt đầu chạy vòng quanh đuổi theo cái đuôi của mình. Nếu không phải bận hô khẩu hiệu, ta thật sự muốn mở lòng tốt nhắc nàng một chút rằng mèo không làm vậy, chỉ có chó mới thế thôi. “Vì điểm số vận mệnh!” Đương lúc ta vung kiếm lần thứ ba mươi, ta chợt nhận ra… mình không còn khẩu hiệu để hô. Khuôn mặt con ác long thì tràn đầy oán niệm, biểu tình muốn khóc không thôi, có vẻ như nó muốn nói:”Ngươi có thể nhanh chút được không? Đừng dày vò ta nữa. Ta muốn lên đường sớm!” “Vì con chó của thầy giáo của ban trai của con gái nhà hàng xóm của cậu hai ngươi!“ Không biết đến cùng là nhờ tác dụng của câu khẩu hiệu tuyệt vời này, hay là do con rồng đen bị thương nặng không trị nổi, cổ nó cuối cùng cũng đứt lìa, chết ngắc. “Ha ha ha. Rốt cục giết rồng thành công!” Tiếng thở dốc không ngừng vang lên. Không phải vì vung kiếm mệt mỏi, mà là do hô khẩu hiệu đến khô cả họng… 【 Kiểm tra lúc kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chỉ có ma sủng Heloise cùng đồng hành, phù hợp với điều kiện ’một mình’. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày ‘Làm kị sĩ phải đi solo với rồng’. Thưởng 100 điểm vận mệnh. Hôm nay hoàn thành cả hai nhiệm vụ, thưởng thêm 100 điểm nữa. Hệ thống nhắc nhở: thế mà ngươi cũng phát hiện ra được, nhưng đừng mơ nhiệm vụ ngày mai còn đơn giản vậy.】 Được rồi, ta không muốn nhiều lời nữa. Hệ thống, phẩm hạnh của ngươi rất đáng giá. …. Trên mặt đất, tại doanh trại tạm thời, có một trận đấu giữa kị sĩ đang được tiến hành. Hai thanh kiếm lạnh lẽo chạm vào nhau rồi lập tức tách ra. Điều khiến người ta kinh ngạc là kẻ đang bị áp chế không phải là tên gà mờ vừa giết rồng kia, mà lại là cô nàng công chính kị sĩ ở đỉnh cao của bạch ngân giai. “Quả nhiên. Nếu chỉ xét mỗi lực lượng, cho dù có là sai lệch về đẳng cấp thì ta vẫn không kém bất cứ kẻ nào dưới hoàng kim giai.” Tuy ám tinh linh kị sĩ vẫn lấy lực lượng là thuộc tính chính, nhưng ta cũng không tin ám tinh linh với lực lượng yếu kém trời sinh lại có thể mạnh hơn kẻ có lực lượng 20 điểm như ta. “Chà, xem ra không phải một tên tiểu bạch kiểm bình thương nha. Sức mạnh không tệ lắm. Không biết kĩ xảo như thế nào. Chắc cũng không kém đâu nhỉ.” Cho dù ở chiếu dưới khi so kiếm nhưng ‘chó điên’ Momo vẫn không quên trêu chọc một câu thâm hiểm khiến nhiều người quan sát trận đấu khen hay. Hừ, cách châm chọc đơn giản như vậy thì đừng mơ ta bị dính chiêu. Lực lượng thì yếu mà vẫn dám cùng ta so kiếm, sao mà ta có thể bỏ qua cơ hội này!? “Ha ha. Chó trước khi chết hay sủa lắm!” Ta hét lớn một tiếng, hai tay chìm xuống, hai thanh kiếm chạm vào nhau. Sau đó, Momo bị đánh quỳ gối xuống đất vì thua kém sức mạnh. Nhưng nhờ trải qua vô sô huấn luyện thực chiến ở thành Sulfur, đối phương cũng không phải đèn cạn dầu. Momo lặng lẽ gia trì chú thuật. Không thể không nói, chủng tộc ám tinh linh với thuộc tính trí lực cao thích hợp với hệ luật pháp (lấy trí lực làm thuộc tính chính) hơn hẳn đám mục sư và thánh kị sĩ. “Yaa! Pháp chú: Chúng sinh bình đẳng!” “Đáng chết! lại là cái chiêu thức vô lại này.” Ánh sáng trật tự lấp lánh xuất hiện làm tình thế bị đảo ngược hoàn toàn. Momo đang quỳ nửa người lập tức bật dây, bắt đầu áp chế lại ta. 【 Một trong những hiệu năng của thần khí nguyên sơ pháp điển: chúng sinh bình đẳng trước pháp luật: Xác định nơi sử dụng pháp thuật, đem đẳng cấp, thuộc tính của mọi người trong đó đều hạ thấp xuống bằng với kẻ sử dụng. Mỗi lần sử dụng hiệu quả mười giây, hao tốn một điểm tín ngưỡng.】 Pháp chú [Chúng sinh bình đẳng] là phiên bản đơn giản hóa của [chúng sinh bình đẳng trước pháp luật], nó nổi danh là chiêu thức vô lại nhất của hệ luật pháp. Pháp chú bản đơn giản hóa tuy có hiệu quả kém hơn thần khí rất nhiều, chỉ có thể hạ thấp một thuộc tính của đối phương, thời gian chuẩn bị cần ít nhất sáu giây, hiệu quả duy trì nhiều nhất mười giây. Nhưng khi phóng thích nó thành công, đảm bảo rằng luôn khiến đối thủ khó chịu đến chết. Lực lượng của ta lập tức giảm xuống chỉ còn 16, với ưu thế chênh lệch gần 40 cấp, Momo dễ dạng chiếm lại ưu thế. “Cái này chính là tự làm tự chịu mà.” “Keng keng keng”, trọng kiếm của Momo chém xuống không ngừng. Tình thế giờ đã đảo chiều, ta liên tục bị ép lui về phía sau. “Đáng chết, sáu, năm, bốn, còn muốn chịu đựng ba giây nữa, hả?” Ta cố gắng chịu đựng đợi thời gian mười giây kết thúc, nhưng mới chỉ có bảy giây mà ta đã khôi phục trạng thái bình thường, ta chợt nhớ tới cái thiên phú mình vừa giành được. “Thân thể titan thế mà có tác dụng cả với chiêu này, không hổ là thiên phú cấp bậc kim cương.” 【 Thân thể titan (thiên phú cấp kim cương): thân thể của ngươi bao hàm lực lượng nguyên thủy của titan. Làn da có xu hướng biến thành kim loại. Giảm 30% sát thương cùng hiệu quả bất lợi phải chịu. Tất cả thương tổn phải chịu giảm 5 điểm.】 Đây là thiên phú ta thức tỉnh khi đột phá mốc 20 điểm thể chất, thuyết minh đơn giản, hiệu quả cực kỳ. 【 trường kiếm tinh xảo】 【 Lực công kích: 0-8】 【 Hệ thống nhắc nhở: thanh kiếm nát giá mười đồng hai cái mà còn đòi nhắc nhở của hệ thống? Kí chủ như ngươi chịu dùng thanh kiếm này khiến ta cũng thấy mất mặt. Kì thực ta còn vài thanh kiếm tốt, giá cả lại tiện nghi, tất nhiên, chỉ có một ít nguyền rủa phiền toái, tuy nhiên bảo đảm không làm khó được ngươi. Thật ra ta có chút bận tậm đối với việc ngươi không trở thành nữ. Hay là rút thưởng lần nữa? Chỗ ta có một đống lớn ‘nương nịch tuyền’ (*), không sử dụng quả thật lãng phí.】 Dạo này tần suất bị lừa quá cao khiến ta hiểu được sự trân quý của sinh mệnh và sự tất yếu của việc tránh xa hệ thống. Chúng ta bỏ qua đống nhắc nhở và oán niệm quỷ dị đó đi. Quay lại vấn đề chính, nếu không dùng lực lượng thì ta tự chém bằng thanh kiếm trong tay cũng chỉ tạo 2 điểm tổn thương là cùng, trong khi đó lại có đến 80% bị miễn dịch. Mà cho dù có lực lượng của đối thủ tăng thêm, bộ giáp kỵ sĩ của ta cũng cung cấp lượng phòng ngự xuất sắc, ta không cần sợ hãi gì cả. Dưới tác dụng của thiên phú, thời gian duy trì mười giây của pháp chú bị rút gọn còn có bảy giây. Trong chiến đấu, một giây cũng đủ quyết định tất cả nữa là ba giây. Vì thế, thừa dịp đối phương sơ hở, thanh kiếm trong tay ta bỗng đảo một cái, thanh trọng kiếm của Momo bị đánh bay lên trời, sau đó, khi lực chú ý của đối phương bị thanh kiếm bay đi hấp dẫn, ta xông tới đụng vào nàng. Một thánh kỵ sĩ mặc giáp đầy đủ với 20 điểm lực lượng chạy tới đụng, đây chả khác gì một đầu tàu cỡ nhỏ cả. Momo bị ta đụng bay. Dù nàng kịp thời với lấy kiếm cắm xuống đất để điều chỉnh cân bằng thì cũng đã bị choáng váng. Một tên kỵ sĩ bạch ngân giai bị mất cân bằng? Ha ha, một cái bia đỡ đạn đeo hộp sắt cứng ấy mà. Tiếp lấy cơ hội này, ta chuẩn bị dùng một cái chủng tộc thiên phú khác, có vẻ đây là một thiên phú có tính công kích rất mạnh. “Ánh sáng trật tự hàng lâm xuống kiếm của ta, xem chiêu, trật tự chi kiếm…” Lời còn chưa dứt, ta liền bị một luồng sức mạnh mạnh mẽ kéo bay, thanh kiếm trong tay bị kẹp chặt lại. “Đủ rồi, Momo, sau này chớ xem thường người khác, từ lúc bị buộc phải sử dụng pháp chú thì ngươi đã thua. Dựa theo ước định, đến xin lỗi Rolahm đi.” Được rồi, một tên kỵ sĩ thanh đồng như ta chả là cái gì trước mặt cường giả cấp truyền kì như Diana, tuyệt chiêu chưa ra đã bị chặn họng. Giờ này ta mới nhớ tới lúc trước Momo tuyên bố chỉ cần kiếm thuật cũng đủ thắng, không cần pháp chú. Thế nên quả thực từ lúc nàng dùng pháp chú thì ta đã thắng rồi. Nhưng dù thắng, ta vẫn cảm thấy rõ ràng rất nhiều thiếu sót của bản thân. Nếu chỉ xét về kiếm thuật cùng kinh nghiệm chiến đấu thì ta hẳn phải có ưu thế áp đảo mới đúng. Nhưng nhiều lúc, thân thể của ta không thể phản ứng kịp với ánh mắt và suy nghĩ trong đầu được. Đó không phải là vấn đề về việc các bộ phận kết hợp với nhau, mà là do thân thể còn nhỏ, thiếu hụt sự rèn luyện đầy đủ. Không ai không thông qua luyện tập mà có thể đem kiếm thuật khắc sâu vào bản năng. Cũng vì thế mà khi chiến đấu ta hệt như một ‘cao thủ gà mờ’. Ta mỉm cười nhận lời xin lỗi miễn cưỡng của Momo, tỏ vẻ không để ý. Sau đó đem đầu óc đi suy nghĩ những thứ khác. “Có vẻ dạo này hơi buông thả. Thôi thì lại luyện tập cơ bản đi, bắt đầu từ việc mỗi ngày vung kiếm một vạn lần, sau đó chậm rãi khôi phục.” Đêm đó, khi ta đang cố gắng tập vung kiếm, một vị khách xa lạ lại đến đánh gãy kế hoạch huấn luyện này. Kiêu Nguyệt kỵ sĩ Diana mang theo gương mặt đỏ như ráng chiều, lén chạy vào căn lều của ta. “Này…… cái này có phải tập kích ban đêm trong truyền thuyết? Phụ vương ở trên trời, Roland ta sống lại nhiều lần cuối cùng cũng có một ngày như vậy ư? Ha ha, không hổ là ám tinh linh, chủ động như vậy, quá may mắn!” Nhưng rồi ta lại nhớ thằng em tuổi nhỏ chưa ngỏng được đầu của mình, suýt nữa thì chảy ra nước mắt. “Ôi, bất hạnh nha! Còn có cái gì bất hạnh hơn việc này đây?” Tiếp đó, khi Diana mở miệng, ta biết cái mồm thối của ta lại phát tác, nữ thần vận rủi chưa buông tha việc bám chặt lấy ta. “Rolahm. À không. Vu yêu Roland. Vô Miên giả đại nhân, đã lâu không gặp.” (*) Nhại Dragon ball đi đánh giá chỉ số sức mạnh. (*) xem ‘nam nịch tuyền’ ở
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang