[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí

Chương 52 : Bi kịch a

Người đăng: 

.
“Trả lại cho ta, đây là đai lưng của ta nha!! U hu hu hu…! Vì nó, ta thậm chí còn đồng ý bán thân thể mình cho ác ma, vì sao lại đoạt hy vọng cuồi cùng khỏi tay ta.” Nước mắt của thiếu nữ ám tinh linh đã chảy như dòng sông, vậy nhưng nàng vẫn ôm chặt lấy eo Cross, ngực của đối phương cũng đã bị ướt đấm bởi nước mắt nàng. “Buông tay!”, Cross cũng muốn khóc, rõ ràng mình chỉ diệt một thể phân liệt của tham lam rồi nhặt được một cái đai lưng, sau thấy nó đẹp quá nên ướm lên người thử, vì sao lại trở thành kết quả như thế này… Bên cạnh, các đồng liêu thuộc bốn sảnh nhìn Cross đầy đồng tình… Được rồi, chúng ta nên lơ đi mấy tên đang chảy nước miếng, cứ coi đó là biểu hiện đồng tình đi. “Ngươi đoạt đi hi vọng sau cùng của ta, ta…ta liều mạng với ngươi.” Victoria dù gầy yếu chưa trưởng thành nhưng vẫn nắm chặt tay, ý định xông lên đồng quy vu tận. “Ta….ta còn thảm hơn ngươi nha, ta còn có hôn thê nha!! Hơn năm mươi năm nữa ta định về quê kết hôn nha! Hu hu hu!” Nhớ tới vị thanh mai trúc mã ở quê nhà, lại thêm tính cách cũng có chút mềm yếu, cuối cùng Cross ngồi bệt ra đất, khóc đến lê hoa đái vũ. “Hu hu… Vì sao chúng ta lại xui xẻo như vậy, chúng ta vốn nên là đàn ông mà, hu hu hu!” Hai kẻ đồng bệnh tương liên cuối cùng cũng bỏ xuống nắm tay. Thế rồi, hai vị ‘thiếu nữ’ vận mệnh khốn khổ ôm lấy nhau kêu gào khóc lớn. Ta bất đắc dĩ lắc đầu, tuy không phải do cố ý, nhưng việc này quả thực có quan hệ với ta, có lẽ nên tìm biện pháp kết thúc vở hài kịch này. “Thực ra pháp thuật vong linh trên thế giới này hữu hiệu hơn nhiều mấy cái phẫu thuật chỉnh dung hay ngoại khoa, mấy thứ như cấy ghép nội tạng còn không xứng được gọi là thủ thuật. Nếu các nàng không ngại dùng khí quan của người khác, ta có thể giúp các nàng làm một cuộc phẫu thuật miễn phí…” Suy nghĩ một lúc ta vẫn đành từ bỏ cái biện pháp trị ngọn không trị gốc này, ta cảm thấy, một khi nói nó ra miệng nhất định sẽ bị đánh, một ít tiết tháo và tôn nghiêm còn dư cũng mất sạch. “Tìm biện pháp khác đi…” Đúng lúc này, hệ thống lại nhảy ra tìm cảm giác tồn tại và gây phiền toái… 【Đinh! Người thứ… được rồi, đến hệ thống cũng không nhớ được có bao nhiêu người bởi vì ngươi mà gặp xui xẻo, thế nhưng hai ‘cô nương’ kia đã thảm đến mức ta cũng nhìn không nổi nữa, vì thế vẫn nên cho ngươi chút phần thưởng đi. Khen thưởng danh hiệu vinh dự: Thiên sinh tai tinh, danh hiệu còn phụ tặng kỹ năng hào quang ôn thần. Một khi nhận được danh hiệu sẽ không thể nào ẩn tàng hoặc dỡ bỏ, hào quang vĩnh viễn mở ra. 】 【Thiên sinh tai tinh: Trong sinh hoạt thường ngày, ngươi luôn nhìn đến sự xui xẻo của người khác, thậm chí ngươi bắt đầu cảm thấy người khác xui xẻo mới là chuyện bình thường. Tuy nhiên, có một ngày ngươi phát hiện tất cả ngọn nguồn xui xẻo của bọn họ đều bắt nguồn từ ngươi! Sau khi sử dụng danh hiệu, mị lực người sử dụng -10, tỷ lệ động vật nhỏ phát động công kích ngươi tăng gấp ba. 】 【Hào quang ôn thần: Không biết vì sao, sủng vật ngươi nuôi luôn chết không biết lý do, người ngươi gặp luôn cực kỳ xui xẻo. Nếu trên thế giới này có kẻ cảm thấy mình luôn thuận buồm xuôi gió hoặc đã thảm đến mức không thể thảm hơn, vậy thì hắn nhất định còn chưa gặp phải ngươi. 】 【Hiệu quả hào quang: Thuộc tính may mắn +10%, đúng, ngươi không nhìn nhầm, là tăng lên. Vậy nhưng nếu có khả năng gặp xui xẻo, cho dù tỷ lệ xảy ra chỉ có 1% thì vẫn chắc chắn sẽ có người gặp xui xẻo. Giá trị may mắn càng thấp càng dễ trúng đạn, nếu không có ai khác chịu tội, người xui xẻo sẽ chính là ngươi! Ps: Hào quang không có hiệu quả với thương binh(*) và nữ chính phim Hàn. Biết vì sao không? Bởi vì hào quang cùng thuộc tính không thể chồng chất, hào quang ‘thương binh và nữ chính nhất định xui xẻo’ của bọn họ còn lợi hại hơn hào quang ôn thần của ngươi nhiều…】 【Hiện tại hiểu vì sao nó tăng thuộc tính may mắn của ngươi rồi chứ, lên đường tìm kiếm mấy kẻ xui xẻo làm cột thu lôi đi. 】 Vâng, giờ ngay cả hệ thống cũng phán ta là tai tinh, thật đau lòng… Việc bị trừ 10 mị lực ta không để ý lắm, dù sao trước đó cũng -88 rồi, nếu đã có thể dùng mặt hù chết người, hù chết mấy tên với hù chết một tên không khác biệt là mấy… Có điều đây cũng là lần đầu tiên biết ở thế giới này có cái gọi là thuộc tính may mắn. Không hiểu sao, dù không hiển thị trên hệ thống ta cũng cảm thấy thuộc tính này của ta tuyệt đối thấp đến đáng thương. Nhưng trước mắt ta lại thấy khá hứng thú với kỹ năng hào quang ôn thần kia, một cường giả phải biết lợi dụng tất cả các nhân tố có thể lợi dụng, dù nhân tố kia nhìn qua có vẻ rất lừa đảo, nói không chừng lại có viên ngọc trong hòn đá cuội thì sao. “Vận may càng thấp càng dễ trúng chiêu sao? Nếu vậy… thử một chút đi.” Ta tiện tay nhặt lên ba viên đá nhỏ, sau đó chọn bừa một viên ném lên trời theo hướng thuận gió. Viên đá vừa bay được nửa đường liền bị cơn gió lớn quét đi, vạch trên không trung một đường parabol mỹ lệ, sau một tiếng “Phanh”, viên đá đập vào trên người con Roland II đang làm kiểm tra tu sửa rồi cứ thế thuận theo thân thể của người máy mà rơi xuống. “Keng, keng, keng.”, sau một chuỗi đàn hồi đổi hướng liên tục, nó cuối cùng cũng tìm đến mục tiêu của chính mình. “Ái! Đau quá!! Ai, là ai không có lương tâm như vậy!” Cục đá đó vừa vặn rơi trúng đầu vị tiểu thư Centaur Anleya đang làm đầu bếp nữ thực tập, thế rồi nó tiếp tục trượt xuống… “Ya a a a, canh của Anleya, khay của Anleya! Đừng, cái bình hoa đó rất quý. Đại thúc Henry nhất định sẽ giết ta!” Tảng đá bay nhảy lung tung giữa mấy món đồ sứ, “Ba ba ba!”, “Coong coong coong!”, từng tiếng va chạm giòn vang rộn rã, mà việc Anleya luống cuống tay chân cố gắng cứu lấy càng góp phần khiến tất cả biến thành đống vụn. Ta nhìn rất rõ ràng, nếu nàng đứng im đó bất động thì cùng lắm chỉ bị vỡ một cái khay là cùng, nhưng vì nàng vừa chạy loạn vòng quanh vừa cố dùng đôi tay vụng về nắm lại hòn đá nên mới khiến vô số bát đĩa khay bình vỡ tan tành. “Người xui xẻo nhất xuất hiện rồi sao? Đứa trẻ số khổ, hi vọng tháng tiền công đầu tiên đủ để bồi thường…” Ta dùng ánh mắt đồng tình nhìn thân ảnh đáng thương đang cố ghép lại mấy mảnh khay vỡ lại với nhau cùng với cái quỷ ảnh đang nhìn chằm chằm đằng sau lưng thân ảnh đó, cuối cùng ta quyết định giúp nàng một chút. “Diana đâu, đi giúp Anleya một chút, Mening đang vừa ngắm nàng vừa cười cực dâm ở chỗ cửa sổ kia kìa, đừng để hắn đắc thủ. Các ngươi không cần cho ta mặt mũi, cứ đánh mạnh tay vào, không cần lo lắng đánh chết, thợ săn hoàng kim giai cứng mạng lắm.” Đưa mắt nhìn tiểu đội thành quản xuất phát, lúc này vị trí số một từ dưới lên trong bảng xếp hạng giá trị may mắn đã được xác định, đó chính là vị tiểu thư Centaur xui xẻo từng vô số lần thất nghiệp – Anleya. “Người thứ hai….”, sau khoảnh khắc do dự, ta vẫn là muốn thử. Hiện tại rõ ràng vẫn có gió mà tảng đá lại vẫn bay thẳng lên một cách quỷ dị, sau đó tiếp tục rơi thẳng xuống. “Chẳng lẽ là ta…” Lúc hòn đá sắp rơi lên đầu ta, một cơn gió bay tới hướng nó về đúng chỗ cái đầu của một kẻ xui xẻo khác. “Au, đau!” Victoria trúng chiêu, hòn đá nhỏ kẹt tại trong mái tóc dài của nàng khiến nàng không thoải mái, vì vậy Victoria gắng sức quăng đầu làm hòn đá văng ra chỗ khác. “Bịch!” Tiếng khối thịt bị đụng nhẹ vang lên, hai ‘vật thể’ vốn không tồn tại dưới tác động của ngoại lực bắt đầu dập dờn không ngừng, sau cơn sóng cuộn trào, chiếc áo sơ mi vốn đã căng đến cực hạn cuối cùng báo hỏng, đôi gò bồng đảo trắng mịn bật tung ra, xuân sắc vô biên… Mặt Cross lập tức đỏ rực, thế nhưng còn chưa xong…. “Ya a a a!”, đám sói xung quanh bắt đầu hú hét không ngừng, tảng đá kia sau khi chạm ngực liền trực tiếp xuôi dòng xuống dưới, rớt vào trong nơi nào đó rồi tiếp tục hoạt động không ngừng, lập tức, Cross lại gấp đến mức sắp khóc… “Đừng động đậy, tỷ tỷ, để ta lấy nó ra giúp ngươi.” Vì vận mệnh tương đồng, hai ‘nàng’ vừa rồi đã ký kết bản hiệp nghị cách mạng vững chắc, tình ‘chị em’ cứng hơn thành đồng. Cho nên khi thấy Cross khó chịu, Victoria lập tức chủ động đưa tay mò vào trong quần đối phương tìm viên đá. “Đừng, đừng!!” Lúc này Cross đã như chim sợ cành cong, nơi đó của nàng giờ đây cực kỳ mẫn cảm, viên đá và tay của Victoria ngọ nguậy không ngừng làm vùng bắp đùi trong của nàng cứ ngưa ngứa tê tê, cả người nàng run lên, vội vã nắm chặt cánh tay tà ác ý đồ làm loạn kia. Cuối cùng, cả hai ‘chị em’ lại bắt đầu ‘chiến đấu’, đặc biệt là cảnh áo trên của Cross bung ra ấy càng khiến đàn sói càng lúc càng kích động, tiếng tru réo vang lên không ngừng. Được rồi, lỗi của mình chính mình đi thu dọn, nếu cứ để tình trạng này phát triển nữa thì quá nguy hiểm. Ừm, hai vị mỹ nhân siêu cấp cuốn lấy nhau, chỉ chút ít xuân sắc tràn ra cũng đủ khiến ta muốn tru lên… khục khục. “Amanda, đến đây đem đám khốn kiếp bị rối loạn nội tiết tố nam đi đến… đi đến phòng bếp tẩy sạch đi.” Đằng xa, chúng thành quản vẫn đang vây đánh tên Mening bởi ý đồ ‘đi săn’ của hắn, ngay cạnh đó, Anleya đang vừa xin lỗi đầu bếp chính Henry vừa dọn dẹp mảnh vụn. Thực ra thì nàng đang lo mình bị sa thải, vì vậy tay chân càng luống cuống hơn, sau đó nàng tiếp tục dấn sâu vào con đường phá hoại phòng bếp không có lối về. “Bang!” “Sao lại vỡ!? Anleya không cố ý mà, đại thúc đừng sa thải ta, ta sẽ cố gắng thu dọn… Ya a a a, sao lại vỡ tiếp.” “Ai đó nhanh cản nàng lại, nàng sắp huỷ sạch đồ ăn rồi, cứ như vậy tối nay không có gì ăn đâu!” Được rồi, hai hòn đá ném vu vơ liền dẫn đến hai vụ gió tanh mưa máu, nhìn hòn đá cuối cùng trong tay, lòng ta cảm thấy đây có lẽ là thần vật với uy lực còn mạnh hơn cả cây vĩnh dạ quyền trượng ta bỏ bao công tạo ra kia. “Ừm, thứ hai đếm ngược là Victoria hay Cross nhỉ, cả hai đều không chênh lệch nhiều, coi như cùng vị trí đi. Có ba cái cột thu lôi rồi, chỉ cần có các nàng ở bên người ta sẽ không phải lo lắng hiệu quả của hào quang ôn thần. Mà không, loại đồ vật như cột thu lôi tốt nhất là càng nhiều càng tốt…” Ta định tiếp tục công cuộc thăm dò, vì không muốn làm hại đến người xung quanh, ta phụ ma phép thuật lên hòn đá khiến nó bay nhanh hơn, bay xa hơn. “Đi đi máy trinh thám của ta, xem ai là tên xui xẻo tiếp theo nào!” Viên đá vừa bay đi liền mất bóng, nó cứ thế thuận gió bay lên, tiếp theo một tiếng gầm vang vọng trong đám mây truyền xuống. “Là tên khốn nào ném loạn đồ vật vào người khác!! Ta sẽ ^&%#R&…&$” Là tiếng của tiểu Hồng, gần đây bị người kéo đến đánh mấy lần, đã thế còn chưa thể đòi lại được mặt mũi nên tính khí của nàng có chút khó chịu. “Tiểu Hồng sao? Vận khí của nàng vẫn khá tốt mà. A ha, xem ra đồ chơi này không chuẩn xác lắm!” “Biết ngay là ngươi, tên khốn kia! Tất cả là lỗi của ngươi, gần đây ta xui thế chắc chắn bởi vì ngươi! Đã thế còn dám khiêu khích ta, ăn một chiêu Thái Sơn Áp Đỉnh!!!” Nhìn bóng đen đang nhanh chóng khuếch đại trên đầu, ta cuối cùng đã có đáp án. “Nga, hoá ra kẻ đứng thứ ba từ dưới lên là ta. Ân, sau này ít nhất phải mang theo một cái cột thu lôi bên người!” Chuyện ta làm cách nào trốn chạy khỏi đám hỗn loạn đó tạm thời không nói, từ sau sự kiện này, ta quyết định luôn phải dẫn theo một tên xui xẻo hơn ta ở bên cạnh. Mà Victoria và Cross dù sao cũng giúp ta ngăn cản không ít tai hoạ, bỏ mặc như vậy thì quá vô trách nhiệm, cuối cùng ta tìm đến một biện pháp có thể miễn cưỡng giải quyết vấn đề. “Nam nịch tuyền!”, thứ nước suối thần kỳ trong một truyện manga kinh điển (1/2 Ranma), nó có thể cải biến thể chất của phái nữ thành một loại thể chất kỳ lạ, nếu dính nước lạnh sẽ biến thành nam, còn dính nước nóng thì lại biến thành nữ. Vì rút được thứ trân bảo này, ta phải tốn không ít điểm số và cơ hội rút thưởng trong mấy tháng tới, mãi rồi cũng lấy được thứ trong sở nguyện, nhưng… Nam nịch tuyền… chỉ đủ một người dùng. Hai chị em còn thân hơn ruột thịt vì tranh giành cơ hội trở lại làm một nam nhân không hoàn chỉnh bắt đầu đánh nhau, đánh càng lúc càng hăng, cuối cùng dưới tác dụng hào quang ôn thần của tên nào đó, cái lọ nước suối kia bị đổ lên người một vị khách qua đường xui xẻo không biết tên… “Bi kịch! Bi kịch a!!” (*) Thương binh: ở đây chỉ nhân vật Lancer (Cú Chulain) trong Fate, một nhân vật có trị số vận may thấp đến nỗi không thể thấp hơn.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang