[Dịch] Phong Vu Yêu Đích Thực Nghiệm Nhật Chí
Chương 46 : Tham lam
.
Gatling là công tử thành chủ của thành Darkiron, toà thành này thường niên đều nằm ở trạng thái chiến tranh, Gatling thường thường cũng bỏ ra một nửa thời gian trên chiến trường, vì vậy chức vị công tử của thành chủ thực tế cũng chẳng khác một chức nghiệp quân nhân cao cấp là mấy.
Gatling là một nhân loại phổ thông có thân hình không lớn lắm, hắn luôn đem mình bọc trong một bộ giáp màu xám đen cao hơn hai mét, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy một đôi mắt sáng ngời phía dưới chiếc mũ giáp quỷ dị.
Cho dù được phụ thân uỷ nhệm làm đại sứ toàn quyền tới toà thành đang trong trạng thái hoà bình như Vitein, Gatling vẫn không do dự mang theo toàn bộ số võ trang của mình, bộ giáp nặng vĩnh bất ly thân chỉ là phối trí cơ bản, sau lưng hắn còn có một thanh trường thương dài ba mét, hai bên eo gắn hai thanh kiếm và một khẩu súng của Dwarf, tất cả vũ khí đều đặt tại vị trí hắn với tay liền có thể lấy được.
Một tiểu vương tử mấy chục lần may mắn trốn thoát khỏi cái chết nên đã quen với việc vĩnh viễn nằm ở trạng thái chuẩn bị.
“Vương tử Gatling, trên thực tế ngài không cần phải cảnh giác như vậy, càng không tất yếu khiến người hầu bày ra trận hình chiến đấu, đây là Vitein, toà thành bạch kim, nơi này không phải vùng đất chiến tranh liên miên như quê ngài.”
Làm một người bạn đường, vị thương nhân tộc địa tinh tên Seerose này càng ngày càng bất đắc dĩ, hắn sớm đã hối hận tại sao lại tham một chút phí uỷ thác để bây giờ phải chịu đủ tố chất thần kinh và chứng rối loạn chiến tranh của vị vương tử này.
Cũng không nên trách tại sao Seerose khó chịu đến vậy. Vì ‘an toàn’ của mình, Gatling chạy đi chôn một vòng mìn xung quanh nơi nghỉ chân, chưa hết, hắn còn lắp đặt một đống dây dẫn nổ chi chít trong doanh trướng của mình; được rồi, người bình thường làm đến thế đã đủ thấy an toàn đi, thế mà hắn còn để một tên người rơm trên giường làm thế thân rồi đi trèo lên cây ngủ là có ý gì?
Mỗi buổi sáng lúc thương đội xuất phát phải tốn nửa giờ để tìm Gatling, khi tìm tới không khéo còn bị mấy cái bẫy xung quanh làm bị thương.
“Hôm qua vị tiểu binh trực đêm có lòng tốt đem thảm nhung phủ lên giường lại suýt bị ngài chặt, thần kinh ngài quá mẫn cảm, ta biết quê nhà ngài là nơi không ổn định, thế nhưng đến đây rồi thì ngài có thể an tâm chút đi, nơi này không có chiến tranh.”
Đột nhiên cái hộp sắt trước mặt Seerose vươn ra ngón trỏ hơi lắc lư tại không trung, sau đó đặt lên mồm.
“…Vị diêm tiêu! Nằm xuống!!”
Sau đó cái bộ giáp nặng nề đó trực tiếp ngã xuống đất, các tuỳ tùng của hắn cũng lập tức cúi xuống.
“Ngài… ngài…. Nơi này rất an toàn….”, tên địa tinh còn định nói gì đó, hai vòi lửa đỏ rực liền sượt qua bên người, sóng nhiệt chết người suýt nữa nướng chín nó, sau đó vòi lửa vươn dài ra, quần kiến trúc không xa đằng trước triệt để hoá thành biển lửa.
“Long tức!! Ít nhất là rồng đỏ trưởng thành, chuẩn bị tốt tác chiến!”
Gatling và các tuỳ tùng của hắn bắt đầu hành động, trải ra trận địa lâm thời, sử dụng vật phẩm trong hành lý tuỳ thân gây dựng rào cản… Còn vị thương nhân Seerose bên cạnh vẫn đứng im đó trợn tròn mắt.
Lúc này cũng không phải lúc đứng đó sững sờ, mấy giây sau hai con rồng đỏ gào thét bay qua trên đầu đã chứng minh nơi này hiện tại đang ở trong một cuộc chiến tranh có quy mô đáng sợ.
Tiếp đó, một tia sáng đen trí mạng bay thẳng lên trời, đánh trúng một con rồng đỏ. Một nửa thân thể con rồng nháy mắt hoá thành mưa máu, hoàn toàn tử vong.
“Ầm ầm!”
Vô số thịt vụn và máu rồng rơi xuống trước mắt vị thương nhân địa tinh đang hai tay ôm đầu, hắn cũng không bao giờ dám nói nơi này là an toàn nữa.
Tiếp đó, con rồng đỏ còn lại tựa như thấy được ác mộng, liều mạng bay lên cao chạy trốn, thế nhưng chờ đón nó lại là một tia sáng đen hệt như vừa nãy, đầu nó bị tia sáng này đánh trúng, máu tươi tung toé, cái xác rồng không đầu dựa theo quán tinh bay lên cao thêm một chút rồi vô lực rơi xuống.
“A a a!”
Tiếng kêu cao vút của lão địa tinh vừa ra khỏi miệng liền bị một cánh tay sắt bịt lại, còn Gatling thì cũng đang run rẩy nhìn vào phiến biển lửa đăng kia, bản năng của hắn mách bảo rằng ở đó có một thứ gì đó cực kì đáng sợ.
Tại biển lửa do long tức tạo thành, một con quái vật khổng lồ không coi ai ra gì chậm chạp đi ra, những binh sĩ người thú định ngăn cản hắn chỉ nhỏ bé yếu đuối như mấy con kiến.
Con quái vật cao hơn ba mươi mét, tám cái trụ xương cứng hơn cả sắt thép chống đỡ thân hình của nó, mỗi lần nó bước đi cả vùng đất xung quanh đều ầm ầm rung lên như động đất.
Con cự thú hé ra ba cái đầu, cả ba cái đầu đều là xương khô, một đầu là đầu người khổng lồ, một đầu là đầu rồng xương, cái đầu cuối cùng là một cái đầu dê ác ma. Quanh chiếc đầu ác ma vẫn còn có ánh sáng đen vờn quanh, miệng rồng xương ánh lửa nóng bồi hồi, còn chiếc đầu cự nhân hình như vừa kết thúc việc ngâm xướng lâu dài, chuẩn bị màn biểu diễn của mình.
“Cực địa phong bạo, cự nhân băng nguyên!”
Dưới mật chú của người khổng lồ sương, hoa tuyết bay bay, đất đai băng kết, băng nguyên mênh mông hoá thành hiện thực, quê hương của người khổng lồ sương được triệu hoán tới nơi này. So với thể phách cường đại và thiên phú mạnh mẽ có thể bỏ qua chút rét lạnh này của người khổng lồ sương, các người thú quá mức yếu đuối, bọn họ không có cách nào phản kháng sự đông cứng diện tích lớn, chết đi hàng loạt.
“Hài cốt ác thú Greenspan, con ác thú xương khô nguy hiểm nhất thế giới, chấp chính quan thứ sáu của đế quốc Ciro, vì sao nó lại ở nơi này!”
Hình thái chiến đấu cùng hung cực ác này chính là tấm danh thiếp tốt nhất của vị vong linh quân chủ Greenspan.
Con ác thú đi lại nhìn tưởng như chậm chạp, thực ra đó chỉ là ảo giác tạo thành do thể tích quá to lớn tạo thành, vài giây sau, nó đã đi đến trước mắt thương đội, cái đầu người khổng lồ thậm chí còn hé mắt nhìn họ một chút, thế nhưng nó chỉ tỏ vẻ khinh miệt đối với sự giới bị của Gatling và các cận vệ, không có chút ý tứ nào sẽ ngừng lại bước chân.
“Ầm ầm!” “Ầm ầm!” tại những tiếng nổ tung và địa chấn, Greenspan tiếp tục hướng về mục tiêu tiếp theo.
“….Bị khinh bỉ!”
“Là được bỏ qua! Mau đi thôi!”
Nơi xa, tiếng máy bắn đá của người thú đang nổ vang, trận chiến tranh một người đấu một quân đoàn này vẫn đang tiếp tục, không có ai nguyện ý tự nguyện chạy ra làm pháo hôi, Seerose cố gắng lôi kéo vương tử Gatling đào mạng.
Hơn mười phút sau, đoàn đại sứ từ thành Darkiron và đội thương buôn của Seerose cuối cùng cũng hoàn toàn thoát khỏi nơi nguy hiểm, mà lão địa tinh già cũng đã rõ ràng nguyên nhân kết quả.
“Vương tử điện hạ, hình như mấy ngày nữa sẽ có buổi đấu giá bán đi vĩnh dạ quyền trượng ở nơi này nên các vong linh quân chủ mới tới đây cướp đoạt. Ha ha, vận khí của chúng ta hơi kém, chẳng qua ngài cứ yên tâm, vừa rồi ta đi vào cửa đông, đó là lãnh địa của sư vương, quyền trượng hiện tại đang trong tay hắn thế nên ta mới bị cuốn vào phiền toái, các địa phương khác đều an toàn, ngài cứ yên tâm.”
Gatling lặng lẽ nhìn về phía Seerose, sau đó vươn tay chỉ về phía sau của nó, ở đó một quần dã thú gào thét chạy qua, số quầy phiến bị lật nhào nhiều vô kể.
Một tên thợ săn chủng tộc bán long nhân đang cưỡi trên lưng trâu làm nhiệm vụ dẫn đường, đằng sau hắn là vô số kẻ rượt đuổi.
“Khốn nạn, dám đến vườn bách thú và lãnh địa của druid đem toàn bộ động vật thả ra, ngươi ăn thuốc bổ mật tráng gan loại gì mà gan to vậy?! Đứng lại cho ta!”
“Ngươi dám nói mình là bác sĩ thú y, tên lừa đảo, mau đem sủng vật của ta trả lại đây!!”
Dẫu bị một đám người đuổi theo đằng sau, tên thợ săn chạy đầu vẫn dùng ánh mắt nhu hoà nói rằng:
“…Tiểu Tuyết, đừng đau lòng quá, ta biết chồng ngươi chết đi nên ngươi rất khó chịu, thế nhưng ngươi nhìn đi, ta cũng rất kiện tráng, giống hệt chông ngươi phải không? Để ta làm con sói đầu đàn của các ngươi đi, ta sẽ đối đãi với chị em các ngươi thật tốt!...”
Lời lẽ, biểu tình và động tác lừa goá phụ của tên này cực kì chân thành, hơi có chút khiến người ta rung động, nhưng mà hắn đang nói với một con sói cái, đám hậu cung hắn muốn tiếp nhận là một bầy sói….
Seerose lại lần nữa trợn tròn mắt, mãi lâu sau mới hồi phục tinh thần, xoa xoa mồ hôi trên đầu, nói:
“A ha, thỉnh thoảng đều có mấy tên biến thái xuất hiện ấy mà, số chúng ta hôm nay thật đen, có điều, phần lớn thời gian toà thành này vẫn an toàn.”
Gatling lại lắc lắc đầu, tiếp tục chỉ về một bên khác.
Nơi đó có một đám ác đồ đang bao vây hai vị thiếu nữ tinh linh, có vẻ chúng đang muốn làm cái gì đó.Tại một nơi hỗn loạn như địa hạ thế giới thì những sự tình thế này xảy ra rất nhiều, lão Seerose không có ý định quản, cũng không có thực lực đến quản.
“Đáng tiếc, hai vị này chắc là hai tiểu thư quý tộc nào đó lén trốn ra đi chơi, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như vậy, đáng tiếc.”
Thế rồi lão địa tinh nhớ ra hình như thực lực của Gatling không kém, hẳn đủ để cứu người, Seerose dùng ánh mắt mong mỏi nhìn người trước mặt, vậy mà đối phương lại lắc đầu không đồng ý.
“…Rất nhiều người, đó là cái bẫy, mồi nhử là nam!”
Seerose quay đầu nhìn, sau đó lại trợn tròn mắt. Nơi xa bẫy rập đã đến lúc được thu lại, một đám nữ kị sĩ ám tinh linh bỗng nhiên chui từ đủ các loại ngóc ngách đi ra.
“Pháp chú: Kết tội!”
“Pháp chú: Kết tội!”
Lúc này kế hoạch câu cá - chấp pháp đã đạt kết quả, ánh hồng hiện lên từng mảng từng mảng tại xung quanh, tuy vậy, các nữ công chính kị sĩ chỉ nhìn chằm chằm vào những kẻ phát ra ánh sáng rực rỡ nhất tại vì bọn chúng ngoại trừ có ý đồ phạm tội với ‘mồi nhử’ còn vác mấy tội danh khác trên lưng.
“Đại đại thu hoạch nha, ta đã nói để Cross và Victoria đi làm mồi nhử là chủ ý hay, xem, dù các ngươi mặc trang phục vũ nữ rồi đi dạo một vòng cũng không bắt được chục cái, bọn họ chẳng cần hoá trang, cũng không ném mị nhãn, chỉ cúi đầu đi dạo liền bắt được ba bốn trăm tên. Ngươi nhìn mấy tên nhìn tưởng nghiêm chỉnh đứng đắn đằng kia kìa, hồng rực lên rồi, đảm bảo là ác đồ lừa đảo cao cấp.”
“An ninh ở chỗ này thật kém, khắp nơi tràn ngập mấy tên khốn kiếp… Mấy tên tội đồ đằng trước đứng lại cho ta, ngươi hồng đến nỗi sắp thành màu tím rồi còn dám chạy, lão nương đếm tới ba, nếu không đứng lại lão nương chém, một… còn chạy, xem phá hài trảm của ta, nhầm, phá tà trảm, lại nhầm… xem trảm tội kích!!”
“Hừ, nói thật mị lực thua bởi đàn ông quả là làm người đau lòng, thế nhưng ta cảm thấy thua bởi họ thực đương nhiên, một người là đệ nhất mỹ nhân ngành tư pháp Cross, một người là mỹ nhân nghiêng nước đổ thùng Victoria, các ngươi đã gặp ai còn xinh đẹp, còn nữ tính hơn bọn hắn sao? Đúng rồi, lần này khẳng định là kỉ lục sa lưới nhiều nhất, ai lập kỉ lục ít nhất vậy? Nói ra để mọi người nghe chút nào!”
“Đội phó Amanda, 1 tên, đội trưởng Diana, 0 tên, khục, quả là hai đại tỷ, khí khái đàn ông ngập tràn. Những tên đó liếc mắt cũng không dám.”
“…Phụt, thật là thảm, đến Momo còn có mười sáu tên, chắc là do khuôn mặt chị cả hầm hố doạ người, lại thêm uy hiếp từ khí tức của cường giả cấp truyền kì và vũ khí cấp sử thi, thành tích này cũng bình thường. Thảm nhất vẫn là chị hai, nói chuyện giống đàn ông, dáng vẻ cũng giống đàn ông, khó trách được xưng là ‘chỉ làm bạn với đao’, hoá ra là cách nói khác của việc không có kẻ theo đuổi nha. Đúng rồi, chuyện cười này rất hay, về kể cho chị em để mọi người cùng cười mới được.”
“Momo…phó đội trưởng Amanda đang đứng sau lưng ngươi.”
“Ally, ngươi lại lừa ta! Chị hai, ta chỉ đùa thôi mà? Cười một cái đi, cười một cái đi mà. Ngươi lấy đao ra làm gì?!”
Nhìn ánh sáng bạc lấp lánh quanh thân các nữ kị sĩ, lão địa tinh sợ rồi, đó không phải là sức mạnh trật tự sao, chẳng lẽ những ám tinh linh tà ác có thể sinh ra được thánh kị sĩ à, thế nhưng thánh quang phải có màu vàng kim nha, cái này thật sự lật đổ thế giới quan của hắn.
Mà rõ ràng những nữ kị sĩ này rất khác biệt với các thánh kị sĩ, họ không để ý mấy ma duệ và vong linh pháp sư ven đường, đây là những kẻ mà nếu các thánh kị sĩ phổ thông một khi thấy là sống chết cũng phải xông vào đánh một trận nha.
Lần này cho dù là lão địa tinh cũng chỉ có thể nỉ non tự nói một mình:
“Biến hoá quá nhanh, xem ra có không ít cư dân mới tới, chẳng qua ít nhất các địa tinh còn bình thường chút.”
Lần này Gatling lại chỉ sang một bên khác, ở nơi đó, một đám Gnome và địa tinh đang vây lấy một chiếc xe được gắn ống phóng tên lửa ở trên lưng, một màn hài hoà này ở trong mắt Seerose lại hệt như một quả bomb nổ tung.
“Trò đùa đếu gì thế này! Địa tinh mà lại đi hợp tác cùng lũ lùn dở hơi đó à, lũ địa tinh phản đồ kia, để lão Seerose ta cho các ngươi biết tay!”
Thế nhưng hắn vừa định tiến lên khiêu khích đã bị người bên cạnh kéo lại… ừm, may mắn kéo lại. Bởi lẽ ngay sau đó chiếc xe kia bắt đầu xuất phát, tiếp lấy bay lên không trung, trực tiếp hoá thành một ngôi sao băng bay tít lên đỉnh nham bích.
“Bùm!”
Tiếng pháo hoa nổ vang, khung cảnh rất đẹp mắt.
“….Đều là tại tên đầu trâu ngu xuẩn đó quá nặng, chúng ta phải đem mã lực điều chỉnh vượt giới hạn, chúng ta cần gấp một đối tượng thử nghiệm trọng lượng thấp, ạch nhầm, người điều khiển.”
“Rowe, hiện tại không phải lúc địa tinh các ngươi thể hiện tinh thần hi sinh vì sự phát triển nền khoa học sao?”
“Sự sống sót của ta chính là cống hiến lớn nhất cho sự phát triển của khoa học kĩ thuật…. Đi đâu tìm một tên địa tinh ngu ngu nhỉ? A ha ha, vị bằng hữu đằng kia, xin hỏi ngài có hứng thú với xe phản lực không?”
Rất hiển nhiên nếu Seerose gật đầu thì ba mươi năm buôn bán của hắn vứt cho chó gặm.
Khó khăn lắm mới thoát được khỏi sự dây dưa của các cơ giới sư, lão Seerose buồn rầu ngồi tại bậc thang hút điếu thuốc.
“Thế giới này biến hoá quá nhanh, không khéo tí nữa còn có cả một đám cởi truồng chạy nhông nhông…”
Stormeagle và các anh em chạy ngang qua, bọn họ tới trong yên lặng, đi trong bình tĩnh, nhè nhẹ vẫy tay từ biệt những quan chúng đang kêu la sợ hãi, không mang đi chút bụi bặm, không để lại một mảnh… bọn họ đâu có mặc cái gì, có thể lưu lại cái gì chứ?
Lão địa tinh cố gắng xoa xoa tròng mắt, có chút si ngốc.
“Thật không thể tin được, nói cái gì đến cái đó, chẳng lẽ tiếp đó ta lại gặp vong linh chấp chính quan?”
Nơi không xa, tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên…
“A Đang, ngươi có cảm giác được hay không? Chúng ta đã tìm một tuần rồi, đại đế thực sự ở trong toà thành này à?”
“Cha ở đây, A Đang chắc chắn!”
Hai tên vong linh chấp chính quan tiếp tục đi xa…
“Đôi mắt… đôi mắt kia, là cốt long nữ vương sao?!? Ha ha ha, giờ kể cả titan xuất hiện trước mặt ta thì ta cũng không kinh ngạc…”
“Rầm!” sau một tiếng vang lớn, quầy bán nước trước mắt bị san bằng, một titan kim loại to lớn chạy ngang qua trước mắt chúng nhân, đằng sau nó có một tấm bản ghi mấy chữ ‘Roland titan’ đang lập loè phát sáng.
“Ta….”
“Câm miệng!” Lần này, đến vị vương tử trầm mặc ít nói như Gatling cũng đã không ngửi được mùi thối từ cái mồm của lão Seerose.
“Nhờ phúc của những tên chuyên gây phiền toái kia, đại bộ phận ánh nhìn đều bị hấp dẫn đi, việc giao dịch ngầm giữa chúng ta và những thành thị khác diễn ra rất thuận lơi, đã có hai mươi bảy thành thị đồng ý tại trên minh hội ủng hộ chúng ta. Xế chiều chúng ta sẽ tiếp tục tiến hành ba lần liên hệ, trong đó có Astranaar Alur mà ngài hẳn phải đích thân gặp mặt, còn có một vị vương tử tên Gatling khá có danh vọng cũng đã biểu lộ ra thiện ý với chúng ta, ngài tốt nhất cũng nên gặp trực tiếp.”
Ta gật đầu tỏ ý thừa nhân, cũng đến lúc gặp mặt Astranaar, còn thành Darkiron kia nghe nói cũng là một toà thành do nhiều chủng tộc hỗn cư, ta vốn khá hứng thú, gặp trực tiếp cũng không sao.
Một tuần vừa rồi, những biểu hiện của các ám tinh linh kị sĩ đã khiến sức mạnh luật pháp trở thành thứ kỳ trân dị bảo trong mắt các thành chủ khác, lấy đây là nước cờ đầu, việc ngoại giao của chúng ta khá là thuận lợi.
Thấy sự đồng ý của ta, Eliza tiếp tục báo cáo:
“Trong vòng một tuần, phủ sư vương bị phá mười hai lần, giờ nơi đó đã không còn kiến trúc gì. Tin tức mới nhất, chấp chính quan thứ sáu Greenspan xuất hiện, mà bạn nối khố của hắn ‘Kiến vương mục nát’ Ramstein cũng nên đến.”
“Vong linh quân chủ và các địa hạ bá chủ đã giao thủ?”
“Chưa trực tiếp giao thủ, xem ra hai bên còn đang trong giai đoạn dò xét. Greenspan diệt hai binh doanh của người thú, một đường rêu rao, thế nhưng chỉ có rồng đỏ dưới trướng Morel chi viện, lại chỉ là hai con rồng vị thành niên, cho nên…”
“Bị miểu sát chứ gì, bình thường, Greenspan là một tên vong linh thức tỉnh từ trước cuộc thần chiến kia, hắn vẫn tràn ngập dã tâm với vị trí vong linh đại đế, khá là khó đối phó. Chẳng qua sự dò xét của hắn chắc đã có kết quả, quyền trượng hiện tại đang ở trong tay long hậu, chính vì thế Morel mới nguyện ý để hai con rồng nhỏ ra làm pháo hôi.”
“Chúng ta có lẽ nên đánh giá lại mối quan hệ hợp tác giữa Dath và Morel, sư vương vậy mà có thể giao quyền trượng cho Morel nghiên cứu…”
“A ha, xem ra liên minh của bọn họ kiên cố hơn chúng ta tưởng. Nhưng không sao, yên tâm đi, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của ta.”
Ta cuồng tiếu nói, thế nhưng Eliza lại có chút ngập ngừng.
“Chủ nhân… có đôi lời ta không biết có nên nói hay không!”
“Ta là người hẹp hòi sao? Cứ nói đừng ngại!”
“Chúng ta hết tiền rồi, nếu ngài không nghĩ thêm biện pháp gì chúng ta sẽ phá sản mất!”
“Gì?!”
Nghe lời của Eliza ta kêu lên sợ hãi, ta nhớ lúc mới tới tư kim rất sung túc nha, ít nhất cũng đủ để chúng ta sinh hoạt ở đây tròn ba năm.
“Ngài bảo những gia hoả kia đánh không lại có thể gào chi viện, một tuần vừa rồi đã phải chi viện sáu mươi lần, lượng ma thạch tinh thạch tiêu hao, linh kiện thay thế, thậm chí còn cả số cơ khí mới mua thêm đều là lượng tiền không nhỏ, mà tất cả chỗ đó đều tính trên đầu ngài.”
Ta thở dài, kế hoạch ban đầu vốn không có đám ‘Roland’ này, việc chi tiêu vượt ngân sách là bình thường, mà cơ giới học vốn chính là đốt tiền, mấy cái gã khổng lồ đó càng là chuyên gia đốt tiền, mới mấy ngày đã cạn ngân khố.
“Hà, may mắn ta sớm có chuẩn bị, đến đến, để ta giới thiệu bảo bối mới của ta! Nó gọi là ‘tham lam’, rất đang yêu nha.”
Trên bàn thí nghiệm là một bình nhỏ trong suốt, tại đó, một ít dịch thể dinh dính đang sôi trào, nó có vẻ muốn vọt ra ngoài phong toả tại miệng bình, thế nhưng mỗi lần đều bị phong toả phản xạ bắn trở về.
“Thật…. thật buồn nôn! Trăng trắng, dinh dính, hệt như thứ mà ngài bình thường vẫn dùng để suy nghĩ.” Eliza vừa nhìn đã lập tức châm chọc ta.
Hừ, nàng nói xoáy ta là kẻ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ chứ gì, loại trình độ này ta đã không còn cảm giác sau khi những trân tàng ấy bị lộ ra ngoài ánh sáng. Ngược lại, ta bắt đầu đắc ý cười nói.
“Đó là do ngươi không biết diệu dụng của nó. Đừng xem nó nhỏ vậy thôi, chỉ cần đem thứ này hoà vào mạch nước ngầm của toà thành nó sẽ điên cuồng phồn thực, biến ra vô số phân thân, chỉ cần mấy giờ, loại Slime màu trắng sữa đó sẽ lan tràn cả hệ thống ống dẫn cung cấp nước của cả toà thành thị….”
“Quá kinh tởm! Xin ngài đừng nói nữa! Ngài cuối cùng định làm cái gì!”
“Hừ, thật không biết hàng, nó tên là ‘tham lam’, nó sẽ đi tìm kiếm vàng bạc theo bản năng, sau khi tìm thấy lập tức ngốn sạch tất cả, chuyển về cơ thể mẹ, cứ thế ta sẽ không thiếu tiền!”
Án theo lệ quen, dù có kỳ trân áp trục, hội đấu giá ít nhất muốn đưa ra vài món quý giá nào đó để làm nóng bầu không khí, ta không hi vọng gặp thần khí, thế nhưng chỉ cần sư vương không định ném mặt mũi mình đi, trên hội đấu giá nhất định sẽ có đồ tốt khác.
Nhớ tới hội đấu giá sắp tới, ta liền tính toán kiếm chút tiền mua tí đặc sản làm quà, mà giấc mơ lúc chế tạo Adamn đó khiến ta quyết định đem lực chú ý về thứ ta nắm chắc nhất – tạo vật vong linh.
【Slime biến dị: chủng tộc ‘tham lam’: Slime vong linh, toàn thuộc tính 1. 】
【Năng lực chủng tộc: cắn nuốt, tàng trữ, dịch ăn mòn, cực tốc phục chế phân thân. 】
【Đánh giá: cực kì nguy hiểm, xin nhanh chóng huỷ diệt cơ thể mẹ, đồ chơi này mà thất khống thì đừng nói toà thành thị này, cả địa hạ thế giới cũng sẽ tan biến. Thuận tiện nhắc nhở một chút, ngừng chế tạo mấy sự vật linh tinh này đi, điểm thiên phú ngươi click sai hết rồi, cứ tiếp tục như vậy không cần chờ đến hạo kiếp, chính ngươi đã huỷ diệt thế giới. 】
Hình như nghe có chút mâu thuẫn, rõ ràng năng lực thuộc tính rất cặn bã mà, tại sao hệ thống sẽ sợ hãi như vậy?
‘Tham lam’ là thứ tồn tại xen giữa sống và chết, đối với sinh vật, nhu cầu càng đơn thuần thì dục vọng do nó tạo ra càng mạnh mẽ. ‘Tham lam’ này là đại biểu cho sự tham lam vô tận, dưới thiết định của ta, những kim loại hiếm là ý nghĩa tồn tại của chúng nó.
Sinh vật càng đơn giản sinh sôi phục chế càng dễ dàng. ‘Tham lam’ là một loại sinh vật đơn bào, nó sẽ án chiếu thiết định của tạo vật chủ là ta điên cuồng phục chế chính mình, sau đó trộm cắp vàng bạc, nó không có năng lực công kích gì, chỉ có năng lực duy nhất là lẻn vào những bảo khố an toàn nhất, ăn mòn những chiếc bao đay bao chứa đồng vàng bên trong, đoạt lấy vàng bạc.
Có điều ta cũng lý giải sự lo lắng của hệ thống, nếu ‘tham lam’ mất khống chế, chỉ cần phục chế đến trình độ nhất định, vô số slime vẫn sẽ chiếm cứ lấy không gian sinh tồn của sinh vật sống, đó cũng là một cách để huỷ diệt thế giới.
Đương nhiên, tiền đề là phục chế vô hạn lần…
“Ngươi xem, cả cái bình này mới là mẫu thể, ta chỉ thả một phần mười, năng lực phồn thực và thể tích của phân thân cũng bị hạn chế chỉ còn một phần mười, mà thời gian sống cũng bị hạn chế, sau hai ngày toàn bộ sẽ tử vong, nhiều nhất chỉ là mấy tên trộm vặt ăn cắp vàng bạc thôi.
Vừa nói ta vừa cực kì cẩn thận nghiêng bình đổ ‘tham lam’ về phía nguồn nước, đột nhiên một cơn gió thổi qua, không hiểu sao cái mũi bằng xương của ta lại cũng cảm thấy ngứa…
“Ha ha ách…xì, ai đang nhắc tới ta?”
“Chủ nhân!!!! “
Tiếng kêu sợ hãi của Eliza làm ta hồi thần lại, lúc này đã có một nửa lượng mẫu thể ‘tham lam’ bị rót ra khỏi bình tiến vào cống ngầm, rất nhanh sau đó, chúng sẽ thuận theo hệ thống nước ngầm hoàn thiện của toà thành này, tự mình phục chế thành một bầy đàn, phủ đầy toàn thành.
“….Yên tâm đi, còn một nửa, chỉ là hiệu quả của ‘tham lam’ mạnh hơn một chút thôi.”
“Mạnh thế nào? Có đả thương người không?”
“Ừm, nó sẽ lớn hơn gấp năm so với thể tích được thiết kế, hẳn là hơi lớn hơn một người bình thường đi, theo thiết định trí năng của chúng thì chúng chắc sẽ sửa đổi hình thức tấn công một chút, có khả năng là: nuốt một người vào, hoà tan hết quần áo, mang đi tài sản kim loại… Yên tâm, ta làm có đảm bảo, ‘tham lam’ tuyệt đối sẽ không gây thương hại đến sinh mạng, nó ăn sạch y phục rồi sẽ đi…”
“Ăn sạch y phục? Toàn thành?”
Một bức tranh đáng sợ xuất hiện trước mắt Eliza, nó miêu tả vô số Stormeagle và Snowhoof đang nhảy nhảy vòng tròn, càng lúc càng nhiều biến thái khuếch tán khắp nơi…
“Chủ nhân! Xin ngài nhanh chóng nghiên cứu biện pháp trừ tận gốc loại ác ma này!!!!”
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện