[Dịch] Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 65 : Chém giết cửu phẩm.

Người đăng: 

Hứa Phong chạy khiến cho Lăng Dũng cực kỳ phẫn nộ, hét lên với cả đám gia đinh: “Đều tản cả ra, trái phải bao vây tiến lên. Bổn thiếu gia cũng không tin, hắn có thể chạy đằng trời. Hừ, không được cùng hắn chính diện giao thủ, các ngươi không phải là đối thủ của hắn, nhìn thấy hắn thì dùng tên bắn, để ta nhìn xem, tên gia đinh này có thể nghịch thiên hay không?” Lời nói của Lăng Dũng, khiến cho cả đám gia đinh bắt đầu điên cuồng phân tán sáng hai bên, hướng về phía Hứa Phong mà bao vây. Hứa Phong đang lẩn trốn hiển nhiên cũng phát hiện ra một màn này, trong lòng không khỏi phát lạnh. Nếu những người này bao vây lại, không thể nghi ngờ hệ số nguy hiểm của hắn cao lên rất nhiều. “Không thể tiếp tục như vậy! Bằng không sẽ bị bọn hắn bắt được.” Hứa Phong không khỏi bất đắc dĩ với tài bắn cung của hắn, nếu hắn cũng biết bắn cung, thì cũng không bị chật vật như thế này. Hứa Phong thầm nghĩ, nếu lần này an toàn trở về, nhất định phải học tập bắn cung. Mẹ kiếp, kiếp trước chỉ lo cùng đám cáo bằng cẩu hữu kia nghiên cứu tiện pháp, nếu mà đi trường đua nghiên cứu một chút tiễn pháp thì cũng sẽ không chật vật như bây giờ a. Ngẫu nhiên có một vài tên gia đinh bắn tên, khiến ánh mắt Hứa Phong ngưng trọng: “Thật sự nghĩ ta không có biện pháp hay sao, ta liền giết mấy tên cho các ngươi nhìn xem.” Trong lòng Hứa Phong tức giận, buông tha chạy trốn, hướng về bên trái cấp tốc chạy đến, đồng thời rút ra bảo kiếm hắn vừa lấy được. Ngay một khắc bảo kiếm được rút ra, có thể nghe được kiếm ngâm thanh thúy, ngân quang lóe lên cực kỳ chói mắt. “Kiếm tốt!” Đáy lòng Hứa Phong không nhịn được cảm thán, còn hơn cả thanh bảo kiếm kia của Chu Dương, thanh kiếm này hiển nhiên còn hơn mấy cấp độ. Một đám gia đinh thấy Hứa Phong lại chủ động chạy về phía bọn hắn, trong lòng mừng rỡ không thôi, lại cảm thấy tiểu tử này đầu có phải bị nhúng nước hay không, dám chủ động tiến vào phạm vi công kích của bọn hắn. "Bắn! Bắn chết hắn!" Cả đám gia đinh hưng phấn hô lên, đều nhanh chóng lấy cung tên, nhắm bắn về phía Hứa Phong. Hứa Phong nghiêng người trốn ở phía sau cây, từng đạo mũi tên ghim vào thân cây, Hứa Phong nương theo khe hở này, mạnh mẽ thoát ra khoảng cách vài mét, sau đó lại trốn ở sau lưng một gốc cây đại thụ. Mấy tên gia đinh thấy bọn hắn bắn vài lần tên cũng không thể làm gì được Hứa Phong. Thấy Hứa Phong càng ngày càng tới gần bọn hắn, trong lòng cũng càng hoảng sợ, nhanh chóng hô: “Chia ra làm hai nhóm, đừng cho hắn có cơ hội mượn khe hở.” Một câu nói kia, làm cho cả đám gia đinh phân tán ra, đều nhắm chuẩn vào Hứa Phong. Hứa Phong hít sâu một hơi, nhìn thanh kiếm có ngân quang chớp động trong tay, hít sâu một hơi đưa thanh lợi kiếm ra ngoài, quả nhiên Hứa Phong có thể nghe thấy được mấy đạo mũi tên bắn qua, mà đợi cho mũi tên bắn vào lợi kiếm xong, thân mình Hứa Phong mạnh mẽ thoát ra, một đội gia đinh khác vừa mới chuẩn bị bắn tên, lại bị hào quang chói mắt xuất hiện làm lóa mắt, toàn bộ tên bắn ra đều lệch vị trí. Không biết từ lúc nào, lợi kiếm của Hứa Phong dừng ở dưới mặt trời, chùm tia sáng chói mắt kia đúng là từ bảo kiếm phản xạ tới. Hứa Phong thấy hai đợt bắn tên đều thất bại, tăng tốc độ mạnh mẽ vọt tới, hướng về phía một tên gia đinh trong đó. Tên gia đinh kia thấy Hứa Phong vọt tới, sắc mặt đại biến, vừa đinh giương cung lên bắn Hứa Phong, nhưng mà hắn vừa mới bắn xong, ngay cả tên còn chưa đặt lên dây cung, làm sao có thể bắn kịp, bị một kiếm của Hứa Phong chặt xuống, đứt một cánh tay, lập tức kêu gào thảm thiết. Tiếng kêu thảm thiết này còn chưa vang lên bao lâu, liền dừng lại, không biết từ khi nào lợi kiếm của Hứa Phong đã chặt đứt cổ hắn. Cả đám gia đinh thấy một màn này, sắc mặt đại biến hết sức khó coi, không thể tưởng tượng được dưới tình huống như vậy, Hứa Phong còn có thể chém chết một tên gia đinh, cả đám bọn hắn vội vàng giương cung, mạnh mẽ bắn về phía Hứa Phong. Thân mình Hứa Phong vừa chuyển, nhanh chóng tóm lấy thi thể tên gia đinh đã chết kia, chắn từng đạo mũi tên bắn tới. Sau khi đối phương bắn tên xong, Hứa Phong vứt thi thể ra, lại trốn phía sau đại thụ, điên cuồng cười vang: “Cái chiến thuật bao vây của các ngươi cũng chỉ đến vậy thôi sao?” Lăng Dũng chạy tới nhìn thấy Hứa Phong giết chết một tên gia đinh, sắc mặt biến xanh, Hứa Phong làm như vậy bằng với hung hăng tát hắn một cái: “Tạp chủng! Người đừng đắc ý sớm, ta sẽ đem ngươi róc xương rút gân. Hứa Phong hừ một tiếng nói: “Vậy thì phải xem bổn sự của các ngươi!” Lăng Dũng vội vàng, hô lên với một đám gia đinh: “Bắn! Bắn tiểu tử này thành con nhím cho ta!” Bởi vì nguyên nhân Hứa Phong chém chết một tên gia đinh, khiến bọn gia đinh này có chút sợ hãi với Hứa Phong, tuy rằng mệnh lệnh của Lăng Dũng không thể không nghe theo, nhưng bọn chúng di chuyển hết sức chậm chạp. Hứa Phong trốn ở sau đại thụ, hít sâu một hơi rồi thu hồi bảo kiếm, khóe mắt nhìn thấy Lăng Dũng cùng Lăng bá đứng ở xa xa, hắn nghĩ thầm giết một hai tên gia đinh thì không thể làm bọn hắn kinh sợ hoàn toàn. Nếu có thể giết Lăng bá hay Lăng Dũng, tất nhiên sẽ khiến bọn chúng sinh lòng khiếp đảm, không dám tái chiến! “Xem ra! Phải nghĩ biện pháp giết một trong hai người này!” Trong mắt Hứa Phong chớp động hàn quang. Hứa Phong cũng không biết, cái ý tưởng can đảm của hắn nếu như bị mấy tên gia đinh này biết, tất nhiên sẽ hoảng sợ đến cực điểm. Hứa Phong lại có thể vọng tưởng muốn giết Lăng bá cùng Lăng Dũng? Hắn nghĩ mình là cái gì? Huống chi, hắn chỉ là một tên gia đinh nho nhỏ, dám giết một thiếu gia của thế gia quý tộc? Hắn chán sống rồi sao? Khóe mắt nhìn hai người này, phát hiện bên cạnh họ có không ít gia đinh, muốn chém giết hai người bọn họ hệ số khó khăn rất cao. Chẳng qua, Hứa Phong cũng sẽ không vì khó khăn mà buông tha cho ý nghĩ này của hắn. Giết một trong hai người này, hắn có xác suất tám phần giải trừ nguy cơ. Mà điều quan trọng nhất là, Hứa Phong rất khó chịu khi bị người đuổi giết, nếu không làm cho bọn hắn trả giá lớn một chút, thật đúng là nghĩ hắn dễ bị bắt nạt sao? Hứa Phong nghĩ thông suốt điểm ấy, bắt đầu điên cuồng chạy trốn về hướng xa xa, tốc độ phát huy đến mức tận cùng. Cả đám gia đinh thấy thế, bắn ra từng đạo mũi tên. Chẳng qua, dưới quỹ tích di chuyển của Hứa Phong, phần lớn mũi tên bị các loại cây cối chặn lại, không chạm tới được người Hứa Phong. So với Linh Thú, bọn hắn làm sao so sánh được với trí tuệ của con người. Hứa Phong chạy trốn, làm cho một cả đám gia đinh cấp tốc truy đuổi, Hứa Phong luôn thay đổi phương hướng chạy, làm cho lộ tuyến bao vây của bọn họ mất đi hiệu quả. Lăng bá thấy thế, cũng sợ Hứa Phong chạy trốn, dẫn đầu đoàn người đuổi theo Hứa Phong, nói với Lăng Dũng: “Thiếu gia, người dẫn bọn chúng nhanh chóng đuổi theo, ta đuổi theo trước ngăn hắn lại trong chốc lát.” Lăng Dũng gật gật đầu, nếu nói về tốc độ thì không nghi ngờ Lăng bá là nhanh nhất, để cho hắn đuổi theo Hứa Phong không còn gì tốt hơn. Hứa Phong nhìn thấy Lăng bá không người đuổi theo phía sau, hừ một tiếng: “Lão gia hỏa, ngươi cảm thấy có thể đuổi theo ta được sao?” “Một tên ranh con đến lông còn chưa mọc, chẳng lẽ còn có thể làm khó lão hủ sao, biết điều thì mau đem đồ đạc lấy được giao ra đây.” Lăng bá cười lạnh nói. “Nói đùa! Cho tới bây giờ đồ vật trong tay ta còn chưa bao giờ giao ra cho người khác. Nếu có bản lĩnh người cứ đến đây mà lấy!” Hứa Phong cười ha ha, tốc độ lại mạnh mẽ đề thăng lên chạy trốn. Lăng bá đuổi theo ở phía sau Hứa Phong, nhưng mà càng đuổi càng cảm thấy giật mình, tốc độ tiểu tử này cực kỳ nhanh, so với hắn còn không yếu hơn bao nhiêu thậm chí còn mạnh hơn vài phần, hắn chỉ có thể miễn cưỡng bám theo Hứa Phong, nhưng lại không thể chặn được Hứa Phong. “Chết tiệt! Chẳng lẽ thật sự tiểu tử này đạt tới cửu phẩm sao? Nhưng mà điều này làm sao có thể? Trước đó vài ngày hắn mới vào thất phẩm cơ mà.” Lăng bá hít sâu một hơi, hắn tình nguyện tin tưởng Hứa Phong có một loại thân pháp huyền kỹ rất hiếm thấy. Hai người một trước một sau chạy toán loạn ở trong núi, bởi vì Hứa Phong chạy trốn không có quy tắc, làm cho đám gia đính vốn muốn bao vây hắn bị kéo ra một khoảng cách rất xa. Thế nhưng, Hứa Phong cũng không có thả lỏng, mà chạy trốn càng thêm mau lẹ, lúc này hắn vẫn còn bị nằm trong lúc nguy hiểm. Rất có thể chậm lại một chút liền bị bọn hắn đuổi tới! Dọc đường chạy nhanh, sau khi Hứa Phong cảm giác đã kéo ra một khoảng cách cùng với đám gia đinh kia, hắn đột nhiên hướng về một phương khác chạy trốn. Tuy rằng Lăng bá kinh ngạc không hiểu vì cái gì Hứa Phong đột nhiên lại quay đầu, chẳng qua thói quen đổi tới đổi lui của Hứa Phong cũng khiến hắn không có suy nghĩ nhiều, đuổi theo Hứa Phong. Trong lòng Lăng bá cảm giác hết sức cao hứng, hắn thật không ngời Hứa Phong sẽ chạy đến vách núi bên cạnh hắn, hắn đã hoàn toàn không còn đường lui. “Lão gia hỏa, ai nói với ngươi là ta muốn chạy trốn?” Hứa Phong híp mắt nhìn Lăng bá, thấy đám gia đinh kia còn cách một khoảng xa mới có thể đuổi đến, hắn khẽ cười nói, “Giết ngươi xong, tự nhiên ta có thể chạy thoát.” Lăng bá sửng sốt, lập tức liền điên cuồng phá lên cười: “Giết ta sao?! Chỉ bằng ngươi?” Lần đầu tiên Lăng bá nghe được chuyện đáng buồn cười thế này, mao đầu tiể tử này lại vọng tưởng giết hắn. Đây không phải là đầu bị nhúng nước thì là gì? “Đúng chỉ bằng ta!” Hứa Phong hừ một tiếng, mặc dù trong thời gian ngắn giết lão già này có chút khó khăn, nhưng mà hắn cũng muốn thử một lần. Cái này không chỉ bởi vì có liên quan đến việc chạy trốn của hắn, mà quan trọng nhất là, chuyện tình khiến Lăng gia đau lòng hắn rất nguyện ý muốn làm. “Ta đây liền mở mắt nhìn xem ngươi có bản lĩnh gì.” Lăng bá hừ một tiếng, gỡ xuống bảo kiếm bên hông của hắn, đâm về hướng Hứa Phong. Đối thiếu niên nói khoác mà không biết ngượng này, hắn vô cùng chán ghét.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang