[Dịch] Nhất Đẳng Gia Đinh

Chương 53 : Choáng váng.

Người đăng: 

Hứa Phong tiếp được một quyền này, thân hình chấn động lui về phía sau, ở trên lôi dài giẫm một dấu chân rất sâu mới có thể ổn định lại thân hình. Hứa Phong lắc lắc cánh tay tê dại, không khỏi thừa nhận công lực bản thân kém Lý Hạc Hiên rất nhiều, dưới một quyền này suýt chút nữa làm hắn trật khớp tay. " Hừ ! " Tuy rằng lúc này Lý Hạc Hiên chiếm thượng phong, nhưng Hứa Phong tránh được một nửa số công kích của hắn, hắn cũng không thoải mái chút nào. Đưa tay hướng về hông, rút ra một thanh lợi kiếm, hướng Hứa Phong đâm tới. Hứa Phong thấy hắn dám vận dụng binh khí, vẽ mặt biến sắc, thân hình lắc mạnh tránh sang một bên, không gian mang theo tiếng kiếm xé gió rít gào. " Hứa Phong ! Cẩn thận ! " Tiêu Y Lâm thấy Lý Hạc Hiên sử dụng vũ khí, kinh hãi hô to. Đám người Tiêu Lâm cũng sắc mặt đại biến, hiển nhiên Lý Hạc Hiên muốn giết chết Hứa Phong. Lý Hạc Hiên sử dụng binh khí khiến cho thực lực của hắn tăng lên vài phần, Hứa Phong đối mặt với hắn càng lành ít dữ nhiều. " Đối phó một tiểu gia đinh như ta mà vận dụng vũ khí, ngươi quả thực rất tôn trọng ta nha ! " Hứa Phong híp mắt nhìn Lý Hạc Hiên, toàn thân căng thẳng, cảnh giác nhìn Lý Hạc Hiên . Lý Hạc Hiên vung vẩy lợi kiếm trong tay, nhìn Hứa Phong nói :" Ngươi cũng có thể sử dụng binh khí " Lúc trước Chu Dương có tặng hắn một thanh kiếm, nhưng bởi vì chuyện Liễu Thiến Như rơi xuống vách núi, thanh bảo kiếm kia cũng không biết đánh rơi ở nơi nào. Lúc này làm sao có binh khí, bất quá lấy trình độ của Hứa Phong, cho dù có binh khí trong tay cũng không có tác dụng gì. Dù sao thì hắn cũng không có kiếm pháp ! Tiêu Lâm cũng nghĩ đến điểm này, vốn dĩ hắn chuẩn bị đem binh khí của mình ném cho Hứa Phong, nhưng rốt cuộc cũng nhịn lại được, hắn biết có ném qua cũng vô dụng mà thôi. " Lý Hạc Hiên thật đúng là không biết xấu hổ ! " Tiêu Lâm không thể đè nén lửa giận, tên kia muốn trước mặt mình giết người Tiêu gia. " Hứa Phong ! Ngươi mau xuống đây ! Không cần đánh với hắn !" Tiêu Y Lâm tức giận nói, càng lúc càng xem Lý Hạc Hiên không vừa mắt, trong lòng thầm nghĩ Hạ Phi Huyên bị hắn nói bậy bạ, không thể để cho nàng tiếp tục bị hắn lừa gạt. Hứa Phong nhìn Tiêu Y Lâm cười cười, ánh mắt chuyển hướng Lý Hạc Hiên, nhìn hắn khẽ cười nói : " Ta cũng không biết ngươi xài vũ khí có giết ta được không ?" Tiêu Lâm thấy Hứa Phong như thế, sắc mặt biến sắc, nhịn không được nói :" Hứa Phong ! Xuống ngay ! Đừng đánh với hắn ! Coi như ngươi dừng trận đấu ở đây, cũng không ai dám châm biếm ngươi ! " " Đa tạ thiếu gia quan tâm ! Ta muốn nhìn xem quý tộc Lý công tử có giết được ta hay không ! " Hứa Phong chắp tay với Tiêu Lâm, cũng không có ý định đi xuống . " Liều lĩnh ! " Lý Hạc Hiên hừ một tiếng, lợi kiếm trong tay di động với từng góc độ xảo diệu đâm tới các vị trí yếu hại trên người Hứa Phong. Hứa Phong cũng không dám coi thường, dựa vào nhãn lực bản thân điên cuồng né tránh, đồng thời tay nhanh chóng kết ấn, Hứa Phong có thể cảm giác được trong đầu của mình có một dòng khí đang ngưng tụ. " Có bản lĩnh ngươi đừng chạy ! " Lý Hạc Hiên thấy kiếm này của hắn thất bại, tức giận hừ một tiếng. " Dùng kiếm đối phó người tay không tấc sắt, người lại có thể nói ra lời vô sỉ không cho người ta tránh né. Quả nhiên là một tên đê tiện ! " Hứa Phong kinh thường nói : "Bảo ta đừng chạy, ngươi có bản lĩnh đừng di động nha ! Ngươi dám đứng yên, ta cũng không chạy trốn ! Ai làm không được là tiện nhân ! " Hứa Phong miệt thị, thiếu chút nữa làm cho Lý Hạc Hiên tức giận : Mẹ nó ! Đứng bất động ngắm nhìn ngươi sao ? Như thế mà gọi là ý nghĩ công bằng à, rốt cuộc là ai vô sỉ đây ! " " Hiện tại bổn công tử làm cho ngươi muốn tránh cũng không được ! " Thế kiếm Lý Hạc Hiên biến chuyển, tàn nhẫn đâm về Hứa Phong. " Ai nói với ngươi rằng ta phải tránh ?! " Hứa Phong cười ha ha, thân hình dừng lại, nhìn Lý Hạc Hiên hô to : " Địa phẩm thuật pháp Phong Hàn thuật ! " Một câu này làm cho Lý Hạc Hiên nhanh chóng thu kiếm lui ra ngoài, Lý Hạc Hiên băn khoăn nhất chính là thuật pháp này của Hứa Phong, lúc này thấy Hứa Phong thi triển, liền đại kinh. Bất quá sau khi Lý Hạc Hiên lùi ra, lại phát hiện không gian im lặng như lúc đầu, căn bản không có một thuật pháp nào thu triển ra, chuyện này làm cho Lý Hạc Hiên nổi lên lửa giận, một kiếm mạnh mẽ đâm tới. " Phong Hàn thuật ! " Hứa Phong lại phẫn nộ quát ta, ngón tay điểm về Lý Hạc Hiên. Lý Hạc Hiên đúng là còn sợ hãi thuật pháp này, nghiêng người né phương hướng Hứa Phong điểm tới. Chẳng qua hắn liền biết mình lại bị lừa ! " Chết tiệt ! " Lý Hạc Hiên tức giận mắng một tiếng, không chút nghĩ ngợi lại hướng về Hứa Phong đánh tới. Hứa Phong nhìn thấy lợi kiếm trong mắt hắn không ngừng lớn hơn, sắc mặt ngưng trọng, trong tay cuối cùng cũng kết xong đạo ấn cuối cùng, lấy một phương thức bí ẩn đánh về Lý Hạc Hiên. " Keng ... " Lý Hạc Hiên bị Hứa Phong đánh lừa Phong Hàn thuật hai lần, mà một lần bí ẩn này làm cho hắn không tránh được. Phong Hàn thuật ngưng tụ thành băng tiễn đánh lên cánh tay Lý Hạc Hiên, cho dù hắn vận công ngăn cản nhưng một đạo phong hàn thuật này làm chấn động bảo kiếm, bảo kiếm trong tay thoát khỏi bàn tay, đồng thời cánh tay của hắn bị đóng băng . Cả người bị lực lượng Phong Hàn thuật tác động, chấn động bay ngược về phía sau, khóe miệng trào ra vệt máu. Ngay lúc này, Hứa Phong nhanh chóng phi thân tới,thân hình như một mũi tên bắn ra, một quyền đánh về Lý Hạc Hiên. Lý Hạc Hiên thấy quyền này của Hứa Phong đánh lên lồng ngực của hắn, căn bản không có thời gian tránh được, một quyền trực tiếp đánh lên lồng ngực, cả người bay rớt phịch trên mặt đất. Sắc mặt trở nên trắng bệch, máu đỏ nhuộm một vùng đất. Hứa Phong cũng khụy xuống, sắc mặt tái nhợt, trong đầu tựa như có một cây đinh ghim vào, cực kỳ đau đớn. Bất quá khi nhìn thấy Lý Hạc Hiên bị mình đánh ngã, khóe miệng Hứa Phong tràn đầy ý cười. Lúc này hắn đã thành công ! Hứa Phong muốn dùng Phong Hàn thuật làm cho Lý Hạc Hiên bị thương nặng, sau đó dùng công lực đánh cho Lý Hạc Hiên càng thêm tổn thương. Hắn biết sau khi thi triển xong thuật pháp, khẳng định không thể dùng Liệt Phong quyền. Cho nên ngay từ lúc đầu hắn vừa thi triển Phong Hàn thuật, vừa thi triển Liệt Phong quyền. Chỉ có điều này mới làm cho Hứa Phong giống như một mũi tiễn bắn ra tấn công Lý Hạc Hiên . Sau khi Hứa Phong xuất ra Liệt Phong quyền, cảm giác toàn thân vô lực. Nhưng Lý Hạc Hiên cũng không thể đứng dậy được. Phong Hàn thuật cùng Liệt Phong quyền mười thành công lực của Hứa Phong, cũng đủ làm cho hắn nằm đó một thời gian . .... Một cảnh này làm cho mọi người mở to mắt nhìn chăm chú, thấy khóe miệng Lý Hạc Hiên không ngừng trào máu, mọi người không khỏi ngốc trệ. " Đây là chuyện gì ? Hứa Phong đánh bại Lý Hạc Hiên sao ? Một người thất phẩm đánh bại bát phẩm ?" " Bà nội nó ! Tiểu tử này sẽ không trâu như vậy a ?! " " Con bà nó, một thất phẩm gia đinh đánh bại bát phẩm quý tộc. Cái này không phải là lực lượng thất phẩm có được ! " " ... " Tiêu Lâm cũng vậy, tất cả mọi người đều choáng váng, hiển nhiên một cảnh này bọn họ không ngờ tới . Tiêu Y Lâm phản ứng đầu tiên, nhìn thấy Hứa Phong khụy gối trên lôi đài, nàng hưng phấn chạy tới : " Hứa Phong ! Ngươi thật là lợi hại ! " Tiêu Y Lâm ngồi xổm xuống ôm cánh tay Hứa Phong, bị Tiêu Y Lâm lắc lắc Hứa Phong chịu đựng không nổi, lăn ra hôn mê bất tỉnh, đầu ngã vào trong lòng Tiêu Lâm. Lúc đó, ý niệm cuối cùng của hắn : Nhị tiểu thư quả thực là mềm mại, ngực cũng lớn nữa ! Sau khi Lý Vĩ rúng động, cũng kịp phản ứng lại, trong mắt tràn đầy sát ý : " Hứa Phong ! Ta muốn giết ngươi ! " Nói xong, Lý Vĩ một quyền đánh về Hứa Phong đang nằm trong lòng Tiêu Y Lâm . Chẳng qua, một quyền này bị Tiêu Lâm cản lại. " Tiêu Lâm ! Tránh ra ! Ngày hôm nay ta phải đem tên nghiệt bộc này giết chết ! " Lý Vĩ phẫn nộ quát. Hắn dám không xem Tiêu Lâm vào mắt, làm cho Tiêu Lâm phẫn nộ hừ nói : " Hắn là gia đinh nhà ta, cũng không phải gia đinh Lý gia. Còn có đây chính là cuộc quyết đấu giữa Lý Hạc Hiên và Hứa Phong, chẳng lẽ ngươi cũng muốn nhúng tay vào sao ? Nếu ngay cả quyết đấu ngươi cũng dám nhúng tay, thì đừng trách ta ! " " Ngươi ... " Lý Vĩ bị Tiêu Lâm nói làm cho sắc mặt xanh mét, trong mắt mang thêm nhiều phần oán hận : " Ngươi muốn cùng Lý gia là địch sao ?! " " Chỉ sợ là ngươi muốn ! Huynh đệ các ngươi không cho Tiêu gia ta chút mặt mũi, ở Tiêu gia ta làm khách lại có thể muốn giết người Tiêu gia. Chẳng lẽ ngươi khinh Tiêu gia ta dễ ăn hiếp hả !!! " Tiêu Lâm hừ một tiếng. Lý Vĩ vừa muốn nói gì, thì âm thanh suy yếu của Lý Hạc Hiên truyền đến : " Lý Vĩ ! Trở về ! " Lý Vĩ thấy đại ca trách mắng, oán hận nhìn Tiêu Lâm một cái, sau đó xoay người đi đến trước mặt Lý Hạc Hiên, nâng hắn đứng dậy. Lý Hạc Hiên ho khan hai cái, nhìn Hứa Phong ở trong lòng Tiêu Y Lâm, trong mắt lộ vẻ không cam lòng. Hắn xem ra, bản thân bị trúng kế tiểu tử này cho nên mới bị thua. Nhưng hắn không cam lòng chính là, rõ ràng tiểu tử này té xỉu nhưng hắn cũng không còn một chút khí lực nào để đối phó. Chỉ đành trơ mắt nhìn hắn được một tuyệt sắc giai nhân ôm lấy. Huyết mạch trong bản thân Lý Hạc Hiên kịch liệt quay cuồng, cực kỳ đau đớn. " Dẫn ta đi ! " Lý Hạc Hiên nhìn chằm chằm Hứa Phong, sau đó liếc nhìn Tiêu Lâm một cái, nói với Lý Vĩ. " Dạ ! " Lỹ Vĩ đối với đại ca của mình không dám trái lời, cũng không nhiều lời ôm lấy đại ca rời khỏi lôi đài. Tiêu Lâm thấy ánh mắt của Lý Hạc Hiên trước khi đi, không khỏi thở dài một hơi, lập tức phất phất tay áo, kêu hai gia đinh đưa Hứa Phong rời đi . Sau khi hai người đưa Hứa Phong rời đi, tất cả gia đinh trong lòng rung động : Hứa Phong cùng Lý Hạc Hiên không còn một tia khí lực, coi như hắn do hôn mê nên không thể tính là thắng cuộc, nhưng cũng coi như chiếm thượng phong. Tên gia đinh từng yếu đuối như thế, lúc nào trở nên mạnh mẽ như vậy ?!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
www.tangthuvien.vn
 
Trở lên đầu trang