[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung

Chương 54 : Thu Hoạch Mỹ Nữ (Thượng)

Người đăng: 

.
Đại quân đi trong đêm, lặng lẽ hướng về doanh trại của quân địch. Hồng Tam Nương buộc vải bông vào vó chiến mã, nhẹ nhàng đi giữa đám quân, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía trước, nhưng chỉ thấy doanh trại quân triều đình tối thui, chỉ có vài chỗ đốt lửa, còn có bóng người đi lại bên trong, giống như là đang báo cáo tin tức bình thường vậy. Bình an vô sự, nữ nhi của mình, vẫn còn bình an vô sự sao? Nghĩ vậy, trên ngọc diện xinh đẹp thành thục của Hồng Tam Nương, không khỏi xuất hiện vẻ cười khổ đầy lo lắng. Dựa theo quy tắc giao chiến trong thời kỳ loạn thế, nữ tử một khi bị bắt trong chiến tranh, trước tiên sẽ bị binh lính của quân địch luận phiên cưỡng gian, chịu đủ mọi hình thức chà đạp, có khi là vài ngày vài đêm đều không được nghỉ ngơi, chỉ có thể chịu đựng sự phát tiết thú dục của nam nhân. Chỉ mong là chi quân kia còn nghĩ đến nàng là nữ nhi của mình, còn muốn lưu lại để uy hiếp, không để nàng bị sự giày vò kia. Lúc này, Hồng Tam Nương đang rất sốt ruột muốn cứu nữ nhi, sau lại nghe được thám tử báo lại tin tức là Tần quý phi bị trọng thương không dậy nổi, bởi vậy mới dám mạo hiểm, suất lĩnh theo đại quân, đi đến doanh trại địch, mong cứu lấy nữ nhi, đó là may mắn, dù là nàng bị quân địch luân gian, chà đạp đến không còn hình người, chỉ cần có thể cứu sống về là tốt rồi. Tại thời đại loạn thế này, chẳng lẽ còn muốn bảo vệ trinh khiết mãi sao? Đại đội nhân mã của Đại Thuận Quân, chậm rãi tiến về gần doanh trại địch, nhìn thấy bên đó toàn bộ đều yên tĩnh, trong lòng Hồng Tam Nương cũng mừng thầm, vì thế vội phất tay ra lệnh cho đám bộ hạ chuẩn bị xông lên. nguồn t r u y ệ n y_y Đột nhiên, trong doanh có vẻ như phát hiện bên ngoài có chuyện, vì thế lớn tiếng quát: "Bên ngoài là ai? Nhanh báo khẩu lệnh!" Hồng Tam Nương thấy địch quân đã phát giác, nhưng cũng may là đã đến thời điểm đột kích, vì thế liền nhảy lên chiến mã, lớn tiếng hô: "Tiểu đội, tiến lên theo ta, bắt lấy Tần quý phi, giệt sạch địch quân!" Đám quân binh Đại Thuận Quân đồng thanh hét lớn, ỷ vào người đông thế mạnh, hơn nữa lại có ưu thế xuất kỳ bất ý, vì thế nhanh chóng lao lên như bay, khí thế như sóng dữ lao về phía doanh trại địch quân, vén đám lều trải để chém giết đám quan binh còn đang kinh hãi, nhưng tất cả lại đều là khoảng không, trong trướng doanh đều trống rỗng, ngay cả đám tiểu binh vừa lớn tiếng quát cũng không thấy đâu cả. Đám quân binh Đại Thuận Quân hoảng sợ nhìn trung quanh. Mặc dù trong lòng Hồng Tam Nương cũng cảm thấy kinh ngạc, cũng đã đoán ra là mình rơi vào bẫy của địch, vì thế sắc mặt trắng bệch, quát lớn: "Mau chóng rút ra ngoài!" Bên ngoài doanh, trống trận ở bốn phương tám hướng đã nổi lên, âm thanh hò hét vang động. Từ các phương hướng đều có vô số quan quân cầm đao xông ra chém giết, khiến đám Đại Thuận Quân kinh hoàng, thất hồn lạc phách, nhanh chóng rơi vào tuyệt cảnh. Hồng Tam Nương huy động liễu diệp đao, chém giết tứ phương, chỉ nhìn thấy khắp nơi đều có quân binh bao vây, còn đám bộ hạ của mình thì kẻ bị giệt, jer chạy trốn, căn bản là không có lực hoàn thủ, vì thế không khỏi thở dài một tiếng, trong lòng biết đã trúng mai phục, bị địch nhân vây giết, trận này vậy là đã bại rồi! Sự tình đã như vậy, Hồng Tam Nương hiển nhiên đã hiểu là nữ nhi của mình đã được chuyển đi, đã không còn trong doanh nữa rồi, vì thế nàng nhanh chóng quyết định, rồi lớn tiếng quát: "Chúng quân binh! Quan quân thế mạnh, chúng ta cố giết ra ngoài, không thể làm tù binh để bọn chúng lăng trì xử tử được!" Đám lâu la sợ chết, nhưng mà lại càng sợ bị lăng trì xử tử hơn, bởi vậy đều cố nâng đao, nhanh chóng chém giết theo hướng Hồng Tam Nương. Bên trên cánh đồng, quan quân cũng hò hét lớn: "Đầu hàng sẽ được miễn tội chết!" Còn lại vẫn vây quanh đám tặc binh cứng đầu khác, tiếng chém giết hò hét vang lên liên tục, trong bóng tối, cũng chẳng biết là có bao nhiêu người bị chém chết, bởi tất cả đều đã bị bóng tối che dấu rồi. Đám tặc binh bị quân binh vây quanh, không thể không quỳ xuống xin tha, còn số khác thì vẫn không tin lời của quân binh, liều chết muốn tháo chạy ra ngoài cùng với Hồng Tam Nương, rốt cuộc cũng đã chém giết mở ra được một con đường máu, nhanh chóng bỏ chạy về phía quân doanh. Trốn được đến nửa đường, đã thấy đại doanh bên minh đang bốc cháy. Hồng Tam Nương vô cùng kinh hãi, dẫn tàn quân tiến lại gần, nhưng lúc này đã thấy Tần Nghi Phúc dẫn theo rất nhiều quan quân bao vây doanh trại, trong tay còn giơ cao một cái đầu đầy máu, lớn tiếng hô: "Thủ cấp tướng tặc ở đây, nếu không chịu đầu hàng, tất nhiên phải chết!" Hồng Tam Nương quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cái đầu đầy máu kia, dưới ánh lửa chiếu sáng mờ mờ, đúng là bộ tướng Tống Trung nhân lệnh ở lại đại doanh, trong lòng không khỏi càng thêm kinh hãi, thiếu chút nữa ngã ngựa. Nhưng mà ở trong đám loạn quân, tiếng chém giết nổi lên bốn phía rất nhanh đã đánh thức nàng, nghe thấy phía sau liên tục truyền đến tiếng kêu thảm, hình như là truy binh sắp đuổi tới, Hồng Tam Nương hung hăng cắn chặt răng, thúc ngựa chạy trốn. Đại Thuận Quân vốn định đánh lén, nhưng không ngờ lại bị trúng mai phục, thua thảm; mà tướng thủ trại lại bị Tần Nghi Phúc suất quân giết chết, thừa dịp đám chủ lực của Đại Thuận Quân không phòng bị, nhanh chóng giết đến doanh trại địch. Đám quan quân dũng mãnh như lang như hổ, chém giết khiến đám tặc binh kêu cha gọi mẹ, chạy trốn khắp nơi. Ở phía sau, Tần quý phi trang phục gọn gang, tay đặt trên đại đao, tự thân suất quân đuổi giết đám bại binh. Mà Lý Tiểu Dân, thân mặc ngân khôi ngân giáp, tay cũng cầm ngân thương, tinh thần hưng phấn, gắt gao đứng cạnh nàng, trong lòng luôn chú ý che chở cho nàng, hắn không muốn trước khi ăn nàng, nàng lại bị hương tiêu ngọc vẫn trong tay quân địch được. Tần quý phi thấy hắn trung tâm như vậy, trong lòng cũng thấy an ủi, vì thế một bên suất quân đuổi giết địch, một bên cố gắng nói: "Tiểu dân tử, lần này nhờ có ngươi, nếu ngươi không hiến kế, nói là quân địch chắc chắn sẽ đến đây cướp doanh, thế nên quân ta mới dễ dàng đánh bại quân địch như vậy! Chỉ tiếc là vị tử sĩ kia ở trong quân doanh, hơn phân nữa đã không may rồi." Lý Tiểu Dân thầm nghĩ: "Vị tử sĩ kia đã sớm chết 300 năm rồi, có chết nhiều thêm một lần cũng không sao, nhưng thật ra lại làm ngươi phí tâm rồi." Chỉ là ngoài miệng hắn lại nói: "Người kia vốn là tâm phúc của mạt tướng, người nhà đã bị tặc binh giết sạch, vì thế đã sớm có tâm đền nợ nước, nương nương chỉ cần ban thưởng thêm cho hắn một chút, vậy đã là an ủi trung hồn rồi." Tần quý phi gật đầu tán thưởng, đối với chí sĩ kia rất tán thưởng. Đôi mắt đẹp của nàng, hiện nhìn về phía đám bại binh đang tụ hợp, nhẹ nhàng cắn răng đáp: "Chỉ hận Hồng Tam Nương, thừa dịp loạn mà trốn mất. Nếu để nàng ta bỏ trốn, quay về Cự Sơn suất binh chống đỡ quân triều đình, lúc đó chẳng những khiến quân ta thêm khó khăn, hơn nữa càng khó tiết hết mối hận trong lòng ta!" Lý Tiểu Dân len lén nhìn bộ ngực sữa cao ngất của nàng, nghĩ lại một đao kia thiếu chút nữa làm mình không sờ được nữa, trong lòng cũng thấy rất căm phẫn, lớn tiếng nói: "Tặc bà nương kia, mạt tướng nguyện suất quân, đi trước truy bắt, tuyệt đối không thể để nàng ta chạy thoát dễ như vậy được!" Tần quý phi chém giết mot trận, chỉ cảm thấy trên người đều đầy mồ hôi, bệnh tình trên người cũng giảm bớt vài phần, chỉ là trên người vẫn còn có chút mệt mỏi, không thể đuổi thêm được, nghe thấy Lý Tiểu Dân muốn xin mình lên trước truy địch, trong lòng lại càng cảm kích và tán thưởng hắn hơn, vì thế gật đầu nói: "Ngươi nguyện đi cũng tốt, lấy bản lĩnh của ngươi, tặc quân cũng khó có thể làm gì ngươi được. Chỉ là bên trong chiến loạn, nguy cơ ở bốn phía, ngươi vân nên cẩn trọng!" Lý Tiểu Dân cung kính lĩnh mệnh, nhìn thấy đại cục đã định, đám tặc quân lại chỉ lo chạy trốn, không có cách nào phản kích, mà bên cạnh hộ vệ đều muốn bảo vệ nàng, vì thế cũng thấy yên lòng, suất quân đi tới. Trước lúc đi, hắn còn để lại vài quỷ vệ ở lại bên người Tần quý phi để âm thầm bảo vệ nàng, tuyueetj đối không để nàng xảy ra chuyện gì. Ở phía trước, Hồng Tam Nương suất lĩnh đám bại binh, cứ tìm đường hoang vắng mà đi, toàn lực chạy về hướng Nam. Phía sau vẫn luôn vang lên âm thanh truy kích, xem ra đám quan quân vẫn không buông tha chém giết. Bình minh rất nhanh đã tới, Hồng Tam Nương lúc này mới cho ngựa dừng lại, lúc này bên người chỉ còn lại hơn mười tên tàn binh, đều cưỡi ngựa, vì thế mới có thể theo kịp nàng được. Nàng nhanh chóng xuống ngựa, lúc này cũng vì chạy đã xa, tự nghĩ là quan quân đã không còn đuổi theo nữa, bởi vậy mới an tâm cho quân dừng lại, nhưng mà đang muốn xuống ngựa nghỉ ngơi, bên tai lại truyền đến âm thanh từ xa xa có tiếng vó ngựa. Hồng Tam Nương kinh hãi quay đầu lại, thấy xa xa khói bụi bốc lên, ở giữa đó lại có một lá cờ, trên có một chứ "Lý". Hồng Tam Nương vừa sợ vừa giận, nàng đã đoán được đó chính là tên thái giám đã bắt giữ nữ nhi của mình, mặc dù là trong lòng có ý liều chết, tiếc là địch đông ta ít, vì thế chỉ đnáh thúc ngựa phi nhanh, nhằm hướng Nam chạy trốn. Lý Tiểu Dân suất theo một chi kỵ binh, dựa theo phương hướng mà quỷ vệ chỉ, đuổi giết thẳng một đường đến, nhìn thấy bóng dáng Hồng Tam Nương ở xa xa, tinh thần càng thêm hưng phấn, nâng thương quát lớn: "Hồng Tam Nương, chớ mong chạy thoát! Xem Lý Tiểu Dân ta bắt ngươi đây!" Đám tặc binh ở phía sau Hồng Tam Nương, tất cả đều là đám tâm phúc của nàng, đã che chở cho nàng trốn đến đây, tiếc là vẫn bị quan binh đuổi theo, vì thế cùng không màng sinh tử, nhất quyết lưu lại ngăn cản bước chân quan binh. Lý Tiểu Dân phóng nhanh như gió, lao thẳng vào giữa đám tặc binh, ngân thương quay cuống, đánh bay một gã địch quân, xem ra đám này đều là nam tử hung hãn, cũng không có nữ binh xinh đẹp, vì thế hắn cảm thấy rất thất vọng, nên quay đầu quát lớn: "Giết hết, không lưu lại một tên giặc nào!" Hắn để lại thân binh ở đằng sau để vây sát địch quân, còn chính mình thì ỷ vào tài cao gan lớn, một mình nâng thương, thúc ngựa đuổi theo Hồng Tam Nương. Hồng Tam Nương cũng không hoảng sợ, cứ nhằm hướng doing dã mà chạy, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng vó ngựa đằng sau, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Nàng giật mình, thấy phía trước hoàn toàn là hoang dã, một mảng rừng rậm rất lớn xuất hiện. Hồng Tam Nương cũng căn chặt răng, trong lòng thầm nghĩ: "Chỉ cần vào trogn rừng, cũng không sợ hắn đuổi theo nữa!" Nàng vung roi ngựa, hung hăng đánh lên chiến mã, rồi chô ngựa chạy nhanh, lao thẳng vào trong rừng, lúc này mới chịu dừng lại thở dốc. Nhưng mà nàng quay đầu nhìn lại, đuổi theo sau lại chỉ có một người, hóa ra lại chính là gã thiếu niên anh tuấn mặc ngân khôi ngân giáp kia, nhìn thì chẳng qua chỉ khoảng 14, 15 tuổi, dáng vẻ anh vũ vô cùng, toàn thân đầy dũng khí, chính là thái giám phó soái Lý Tiểu Dân kia. Thấy hắn đuổi mãi không tha, lại nhân thù mới hận cũ, tất cả đều bừng lên trong lòng Hồng Tam Nương. Tâm niệm cũng biến đổi rất nhanh: "Một khi hắn đã không chịu buông tha cho ta, mà lại chỉ có mình hắn, vậy nếu có thể bắt được tên thái giám này, đem về đổi lấy nữ nhi của mình, đó cũng là chủ ý không tồi!"
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang