[Dịch] Nhất Cá Thái Giám Sấm Hậu Cung
Chương 15 : Quỷ đồ.
.
Hoàng Xông mang theo mười mấy tên lính tuần tra, tại trên đường tuần tra,hắn suy nghĩ về sự việc sảy ra hôm nay.
Sự việc hôm nay, rõ ràng là Vạn Tử Đạt ỷ thế hiếp người, đáng tiếc hắn gặp phải một thiếu niên võ công cao cường, chính mình tiến lên cứu lấy mạng của hắn, lại tự mình đưa hắn về, tại nhà hắn lại uống ly trà, Ơn nghĩa này, Vạn gia ko thể ko báo đáp. Nghĩ tới đây, hắn trên mặt, không khỏi tươi cười.
Chính là nghĩ tới thiếu niên áo vải kia, Hoàng Xông không khỏi thấy lạnh người, mà chính hắn cũng không bít nguyên nhân tại sao.
Trong đêm tối, Hoàng Xông mang theo binh lính trên con đường tuần tra mỗi ngày, đột nhiên thấy một nỗi sợ hãi mạnh liệt dâng lên, làm cho hắn phải quay đầu lại phía sau xem có việc gì ko.
Nhìn tới con đường phía trước, Hoàng Xông phất tay ngừng đội ngũ, nhìn vào bóng đêm phía trước, thân thể có chút rung lên phảng phất ko bít địch nhân trốn nơi nào phía trước.
Hắn phất tay mệnh lệnh [một binh lính cầm cây đuốc tiến lên dò đường, tên binh lính kia nghi hoặc nhìn hắn một cái, phục tùng mệnh lệnh, giơ cây đuốc hướng bên kia đi đến.
Hỏa quang phát ra xua đi bóng đêm trước mặt, binh lính đi tới đ nơi đóa, quay đầu lại kêu lớn: "Tướng quân, nơi này không có cái gì! "
Hoàng Xông thở dài một hơi, âm thầm cười nhạo chính mình, làm đội trưởng tuần tra nhiều năm như vậy, nhưng lá gan nhưng lại càng ngày càng nhỏ, tự nhiên sợ hãi điều không đâu. Chẳng lẻ thật sự là ánh mắt thiếu niên kia làm cho hắn cảm thấy sợ hãi, tâm tính của mình cũng bị ánh mắt thiếu niên đóa làm cho rung sợ sao?
Trong bóng tối phía trước, bóng dáng tên lính bổng khẻ rung lên một cái, rồi không còn âm thanh nào truyền tới.
Hoàng Xông đột nhiên cảm giác được có chút bất an, nói vọng về phía trước: "Nếu không có cái gì, ngươi nhanh một chút quay lại đi. "
Tên binh lính tay cầm bó đuốc từng bước chậm chạp quay lại nơi Hoàng Xông đang đứng, rồi chợt bất động trước mặt Hoàng Xông.
Hoàng xông mang theo bộ hạ tuần tra đội đi qua, thấy [Thấy tên lính kai vẫn đứng che trước mặt mình, không khỏi ngạc nhiên nói: ngươi đang làm cái gì vậy, như thế nào còn không mau đi? "
Tên binh lính chậm rãi ngẩng đầu lên, hiện ra trước mặt Hoàng Xông, cũng là hé ra thất khiếu chảy máu, kinh khũng vô cùng đích thật là người đã chết.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của Hoàng Xông, hắn quát to một tiếng, từng bước lùi về phía sau, tay án chuôi đaohàm răng va vào nhau lập cập.
Không chỉ có mình hắn, tất cả những binh lính kia điều như vậy, thấ trên mặt tên lính kia, thất khiếu chảy máu, nhưng lại mỉm cười một cách kì quái, nụ cười như cười nhạo nói: các ngươi mỗi ngày chỉ biết, cậy quyền cậy thếức hiếp bá tánh mà thôi.
Hoàng Xông hung hăng cắn răng, cố gắng chế trụ nỗi sợ hãi trong lòng, trầm giọng nói: "Ngươi là người nào, rốt cuộc muốn làm cái gì? "
Trong thanh âm của hắn, nhịn không được có một chút run rẩy, hắn và bọn lính nhìn chằm chằm cái người chết kia, tay cầm đao thương, tùy thời chuẩn bị ứng nếu địch nhân gây khó dễ.
CÁi xác chết liền mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tuyết, từ họng phát ra âm thanh khó nghe: "Hoàng Xông, trợ giúp quyền quý khi dễ thường dân cảm giác đóa tốt lắm sao? "
Hoàng xông chỉ không ngừng kịch liệt run rẩy đứng lên, một hồi lâu mới từ trong miệng phát xuất một câu đầy đủ nói: Ngươi rốt cuộc là ai, là tên gian tế khi nãy sao? "
Một bóng dáng từ trong bóng tối đi tới, cây đuốc chiếu vào tên khuôn mặt tuấn tú của y, trên mặt hiện lên 1 nụ cười quỹ di., Lý Tiểu Dân chậm rãi nói: "Không sai, ngươi đoán được rồi. "
Hoàng Xông hít một hơi thật sâu, rút đao ra oai, quát to: "Giả thần giả quỷ, trốn ở phía sau người chết hù dọa mọi! Chúng tiểu nhân, bắt hắn cho ta, đầu đưa đến Vạn phủ lãnh thưởng! "
Toàn bộ binh lính mặc dù hoảng sợ, nhưng lại nghĩ chỉ là kẽ giã quỹ thần làm loạn, tự nhiên không còn hoảng sợ, giơ đao thương lên, liền vây quanh Lý Tiểu Dân tính phân thây hắn.
Chiếm cứ thân xác của tên binh lính chết đi Sa tướng quân mỉm cười nói: "Muốn đụng tới chủ nhân ta, hỏi huynh đệ ta có đồng ý hay ko! "
Trong bóng tối, đột nhiên nghe vô số âm thanh quỹ khóc, mười mấy tên lính nghe được không khỏi run rẫy giơ đao thương ra nhìn xung quanh.
Cuồng phong kéo tới, ùn ùn kéo đến. Mặc khôi giáp đích binh lính, đứng ở cuồng phong trong, cả người tuôn rơi phát run.
Đột nhiên, một một binh lính kiêu thảm thiết ngã xuống, bưng cổ, vẻ mặt thống khổ rồi ngã xuống, máu tươi từ cổ hắn chảy ra thành dòng, chảy ào y giáp rồi chảy xuống mặt đất tạo nên một khoảng đỏ lòm trên đất.
Còn chưa thấy bóng dáng địch nhân, thì đã chết hết một đồng bạn. Bọn lính càng thêm sợ hãi, cứ nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy gì cả, chỉ có gió đập vào mặt mình, gió thổi cơ hồ khiến cả bọn ko thể mỡ mắt được.
Vừa hét một tiếng phá tan bầu im lặng, thì từng tên lính chịu một kích mất mạng, từng tên từng tên một ngã xuống.
Bọn binh lính đều không thấy địch nhân nhưng từng tên mọt lại ngã xuống khiên cả bọn trỡ nên hoãng loạn, quay đầu lại chạy như điên. Mà ẩn thân trong cuồng phong lại là quỹ vệ, không có ý tứ nào tha cho bọn chúng, tại Lý Tiểu Dân cười lạnh nhìn kỹ, quỷ vệ môn giơ linh lực hội tụ hóa hình xuất quỷ đao, tại trong gió gào thét, nương phong lực về phía trước bay nhanh đuổi giết, từ sau lưng hung hăng chém tới, lấy vô hình linh đao, tướng sĩ binh môn hung hăng bổ xuống đầu lâu, để cho bọn họ té về phía mặt đất, co quắp mà chết.
Hoàng Xông không có chạy trốn, hắn đã sợ đến bất động cước bộ, ngơ ngác nhìn Lý Tiểu Dân phía trước, đột kiêu lên một tiếng, quỳ rạp xuống đất, trên mặt đã là mặt tái mét.
Lý Tiểu Dân chậm rãi đi tới trước mặt hắn, ngưng mắt nhìn kỹ hắn, cười lạnh không nói.
Hoàng Xông ngẩng đầu nhìn thiếu niên tuấn tú này, biết tính mạng mình nằm trong tay hắn, liều mạng đè nén nỗi sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói: "Tiểu nhân đáng chết, đắc tội đại gia, cầu gia gia tha mạng, tiểu nhân cắn răng ngậm cỏ lấy tính mạng này báo đáp đại gia! "
Lý Tiểu Dân khẽ lắc đầu, lạnh nhạt cười nói: "Ta bây giờ chưa muốn rời Kim Lăng thành, chuyện hôm nay ta không muốn bất cứ người nào biết, thả ngươi cũng được, nhưng ta có một điều kiện. "
Hoàng Xông ngơ ngác hỏi: "Cái gì? "
"Diệt khẩu! " thằng này ác quá, tha được mà ko tha)
Lý Tiểu Dân xoay người, hướng trong bóng tối chậm rãi đi đến.
Tại phía sau hắn, vang lên một tiếng sát, tiếp theo,là âm thanh cảu một vật nặng tơi xuống đất.
Tên binh lính được Sa tướng quân giết và nhập hồn vào, trong tay giơ đại đao, uy phong lẫm lẫm địa đứng bên cạnh thi thể của Hoàng Xông, véthuyết tích trên mặt đã khô lại, vẻ mặt là huyết đóa tạo ra bộ dáng thật kinh khủng, nhìn qua so với khi bị chiếm cứ càng thêm ghê rợn.
Vạn Tử Đạt nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy vết thương trên người làm cho đau đớn cùng cực, khiến cho hắn nhịn ko được lên tiếng thóa mạ, đémười tám đời tổ tong của Lý Tiểu Dân ra chữi.Hắn chỉ hận ko thể trừng trị Lý Tiểu Dân, bằng ko sẽ khiến y muốn sống không được muốn chết không xong.
Tại bên giường, một lão giả sắc mặt âm trầm, lạnh lùng nhìn trong bong tối tựa hồ đang kiếm một vật gì đóa. Lão này là cha của Vạn Tử Đạt cha của thái tử phi đương, trong triều Ngự Sử đại phu Vạn Hồng Phong chính là lão.
Lão trầm ngâm một hồi lâu, hướng Vạn Tử Đạt hỏi: ngươi có thấy rõ hình dáng, mặt mũi của người kia ko? "
Vạn Tử Đạt cắn răng kêu lên: "Thấy rõ.! Hắn ko cao lắm khoảng 14 đến 15 tuổi, hắn đi chung với Trần Đức Tu.! "
Vạn Hồng Phong lạnh nhạt nói: "ngươi nghĩ xem, có khi nào là đồng đãng Lý Hú tới ám toán chúng ta không? "
Vạn Tử Đạt lắc nói: "Ta xem thì không phải vậy! Hôm nay ta xuất môn cũng là ngẫu nhiên mới tới, đi cũng tạm thời chưa biết đi đâu, ai biết sẽ đụng tới cái lão già đáng chết đóa, đụng vào ta lập tức lai! Hơn lão già này khi bị đánh không thể kháng cự, một côn xuống đầu liền ra đi rồi, khiến cho ta không thấy hứng thú gì cả! CÁi tên tiểu tử kia tình cờ đi ngang qua đó, tình cờ thấy nữ nhân kia xinh đẹp, mới diễn màn anh hung cứu mĩ nhân. Nếu là Lý Hú, sẽ không lỗ mãng như vậy, cho dù ám toán, cũng phải có đầy đủ đích kế hoạch mới được. "
Vạn Hồng Phong hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Đã như vầy, là không có ân oán gì với tên áo vãi ấy, hắn chẵng biết đến uy nghiêm cũa Vạn gia ta, bởi vậy mới dám khiêu khích. Hừ, ta Vạn gia như thế nào cũng là quan trong triều, không thể để tên áo vãi ấy đến đây giương oai! [ngươi yên tâm, phụ than nhất định sẽ tìm cho ra tên áo vãi kia, giao hắn cho ngươi phát lạt.Muốn trúc giận thế nào thì tùy ngươi! "
Vạn Tử Dạt tinh thần rung lên, kêu lớn: "Hảo, chỉ cần bắt được hắn, ta trước tiên chặt hai cái tay hắn, tiếp nữa lột da hắn, cho hắn đi theo lão già kia! Được rồi, nếu muốn như vậy phụ thân nên tới chỗ mụi tữ xin được 1 đạo lệnh, đi đuổi bắt tên tiểu tử đóa? "
Vạn Hồng Phong lắc đầu nói: "Thái tử điện hạ làm người yếu nhược, mấy ngày trước lại bị người ám sát, kinh hù dọa đến thành bệnh, ngươi đi cầu hắn, chẳng phải là làm cho hắn càng thêm sợ hãi! không bằng ngươi trực tiếp đi tìm Cửu Thành binh mã ti nha môn, đem cái tướng mạo tên đóa miêu tả ra, để cho bọn họ giúp ngươi điều tra,Nể mặt thái tử họ sẽ giúp ngươi điều tra. "
Vạn Tử Đạt gật đầu kêu lên: "Vẫn ý của cha là tốt nhất! Hắc hắc, khi bắt được hắn nhức định ta phải lột da rút gân, tóm lại các cực hình điều phải cho hắn nếm qua! "
Đang nói cao hứng, bổng nhiên cửa phòng mở ra, một bong đen đứng im lìm trước cửa phòng.
Vạn Hồng phong hơi nhíu mày, trầm giọng nói: "là kẻ nào tới đây, mau báo tên, lũ gia nô đâu sao không ngăn lại? "
Người nọ cất bước chậm rãi đi vào phòng, lạnh nhạt nói Lũ gia nô của ngươi đang nằm cả bên ngoài, không ai có thể trả lời ngươi được.. "
Vạn Tử Đạt ngồi dậy từ trên giường, chỉ vào hắn hét lớn: "Nguyên lai là [là tên hỗn trướng vật này! Cha, chính là hắn đánh thương ta! Ây da! " cũng là do dùng sức quá mạnh, nên hắn phải ngã lại trên giường, chỉ bít dùng một đôi mắt tức giận nhìn kẻ thù giám tìm đến trước cữa nhà mình.
Vạn hồng phong đứng dậy, nương chúc quang, cẩn thận đánh giá tên này theo lời nói của con mình.
Ngoài dự liệu cũa lão, thiếu niên này nhìn qua cũng không cường tráng, ngược lại có chút gầy yếu, khuôn mặt trắng noãn, nhìn qua có chút tái nhợt trên vẻ mặt,lại không làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Điều này làm cho Vạn Hồng Phong âm thầm kinh nghi, hắn như thế nào lại xông vào được phủ mình, lại đến ngay tna65 đây, khiến bọn gia nô bất lực.
Mặc dù mặc áo vải, nhưng ở công hầu chi phủ nhưng lại tùy ý ra vào, hơn nữa lại tỏ ra không chút nào sợ hãi quan quyền, tự nhiên không phải người bình thường. Nghĩ tới đây, Vạn Hồng Phong không khỏi có chút hối hận, không nên xúi con mình tiếp tục trêu chọc người này.
Vạn Hồng Phong kinh nghiệm trong cuộc song đã nhiều, lập tức cũng không lộ ra sợ hãi vẻ, chắp tay nói: "Xin hỏi các hạ người phương nào, đến đây có việc gì? "
Lý tiểu dân lạnh nhạt mỉm cười, nhìn về phía ánh mắt căm tức của Vạn Tử Đạt nằm trên giường, lạnh lùng nói: "Lệnh lang bên ngoài giết nam đoạt nữ, giết người hại mệnh, người làm cha như ngươi, lẽ nào lại không biết hay sao? "
Vạn Hồng Phong trên mặt lộ ra xấu hổ vẻ, việc này hắn đương nhiên biết, chỉ là thân con nhà giàu, hắn biết những chuyện đóa thời trai trẽ việc xấu hắn làm còn nhiều hơn con hắn, lại không một ai dám nói hắn là làm không đúng cả. Tại hắn nghĩ đến, chỉ cần con mình tuổi lớn, việc này tự nhiên dừng lại như mình, nên không quản nữa.
Bất quá một người tùy ý tiến vào phủ mình, mà phủ lại có nhiều thị vệ nagn8 cản nhưng vẫn ngang nhiên vào được tới đây, đứng trước mặt hắn nói ra những lời như vậy, Vạn Hồng phong cũng không có thể không thận trọng lấy, đành phải chắp tay nói: "Đây là Bổn quan sơ ý, sẽ trông nom nghiêm trị y, ngày mai nhất định lão phu sẽ dung gia pháp ngiêm trị lấy tên tiểu khuyển này, nhằm cho hắn không gây họa tương lai. "
Lý Tiểu Dân trên mặt lộ ra một tia tiếu ý, lạnh nhạt nói: "Không cần.. tối nay ta sẽ tiễn đại nhân cùng lệnh lang ra đi. "
Vạn Hồng Phong sắc mặt biến đổi, lên tiếng quát: "Hảo lớn mật, dám trước mặt bổn quan xuất khẩu cuồng ngôn à! Người đâu, bắt hắn cho ta! "
Âm thanh của lão rõ vang to, nhưng lại ko có âm thanh nào đáp trả.
VạnHhồng Phong cẩn thận cẩn thận nhìn bên cạnh Lý Tiểu Dân, chạy đến cửa, lên tiếng kêu to, hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời phủ đệ như một nghĩa trang yên lặng, sự im lặng đến rung người.
Vạn Hồng Phong sắc mặt trở nên trắng bệch. Con ngươi tại hốc mắt vừa chuyển, Vạn Hồng Phong đột vội chạy nhanhvề hướng bong tối.
Một cổ cường lực xuất hiện, đem Vạn Hồng Phong đẩy ngược lại vào phòng. Nghe bịch một tiếng khiến hắn té ngã, đầu đập xuống đất, cơ hồ ngất xĩu đi.
Lý Tiểu Dân quay đầu lại nhìn Vạn Hồng Phong, lạnh nhạt cười, như đang nhìn một tên phỉ đồ không tự lượng sức mình.
Lúc này, Vạn Tử Đạt đã lặng lẽ xuống giường, cố nén cơn đau ở phần eo lại, giơ đoản đao để bên người, liền hung hăng chém vào đầu Lý Tiểu Dân!
Âm phong đột nhiên thổi tới, vạn khiến cả người Vạn Tử Đạt bổng nhiên te rần, một cái thiết chùy bổng dưng xuất hiện trước mặt, hung hăng nện tới hắn.
Trên mặt hắn đã trúng một chùy,khiến hắn cơ hồ chịu không thấu ngã xuống đất mà rên rĩ, huyết lưu đầy mặt, xương cốt rã rời, cơ hồ như sắp chết đến nơi.
Sa tướng quân xuất hiện từ không trung, dần dần xuất hiện ở trong phòng, cung tay hỏi: "Chủ nhân, chúng ta nên sữ lí những tên này như thế nào? "
Lý Tiểu Dân lạnh nhạt nói: "Giết người diệt khẩu! phàm là buổi tối hôm nay, ai thấy ta,điều phải thủ tiêu,không được lưu lại! "
Vì hắn mới phát triển tài năng ở Kim Lăng, không để người khác phát hiện than phận của mình, cũng chỉ có thể đại khai sát giói, đến tiêu diệt từng tên địch nhân một mà thôi!
Sa tướng quân gật đầu đáp ứng, lại hỏi: "còn phụ nữ thì tính sao? "
Lý Tiểu Dân do dự một chút, vẫn còn không muốn hạ sát những người xung quanh, than nhẹ một tiếng, nói: "lấy thân xác của tên nam nhân đóa, dung mê thuật để chúng tàn sát nhau, còn đám người còn lại thì để chúng tự sanh tự diệt đi! "
Té trên mặt đất phụ tử hai người nghe được cả người phát run, Vạn Tử Đạt cắn răng tức giận mắng chữi, Vạn Hồng Phong trong miệng phát ra những âm thanh cầu khẩn, đồng thời hướng Lý Tiểu Dân quỳ lại.
Lý Tiểu Dân lạnh lùng nhìn hai người một cái, xoay người đi ra khỏi phòng. Ngay sau đó, chỉ nghe tiếng hét thất thanh trong phòng, hai người ra đi một cách đau khổ.
Đứng ở trước cửa, Lý Tiểu Dân nhìn cho đã mắt,đồng thời dừng bước, nhất thời không biết nên đi nơi nào.
Nguyệt Nương tức thì xuất hiện tại hắn đích trước mặt, then thể mềm mại đã thực thể hóa đứng bên cạnh hắn, cười duyên nói: "Chủ nhân, nhân gia tại thu hồn ngọc bên trong tu luyện linh lực, ngài không có cảm giác được tịch mịch sao? "
Lý Tiểu Dân lúc này mới nhớ tới, hỏi: "linh lực của ngươi luyện tới đâu rồi.? "
Nguyệt Nương mỉm cười nói: "Nô tỳ từ chổ hồ ly kia, dã hấp thụ được không ích linh lực, đã luyện hóa chỉ còn một bộ phận là chưa thể tu luyện được mà thôi. "
Lý Tiểu Dân gật đầu nói: "Vậy ngươi đi tu luyện đi, không nên gấp gáp, ngàn vạn lần không nên để tẩu hỏa nhập ma.. "
Nguyệt Nương cười duyên nói: "Tạ chủ nhân quan tâm. Tu luyện cũng không cấp tại nhất thời, mời chủ nhân đi theo ta, có hảo ngoạn vật ở bên kia chứ"
Nàng nắm lấy tay Lí Tiểu Dân, kéo hắn qua mấy cái sân, đi tới một căn phòng thật lớn, liền búng tay một cái,tức thời căn phòng bị mở ra hoàn toàn.
Tại trước cửa, đã có mấy tên gia nô đứng thủ, trên người điều mang theo đao kiếm, cũng đã nằm té trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, nhìn không ra là đã chết hay vẫn còn còn sống.
Lý Tiểu Dân tiến lên dùng sức đẩy, đem đại môn đẩy ra, nhìn. một cái, không khỏi ngây dại.
Tại khố trong phòng diện, khắp nơi đầy vàng bạc, ngân đĩnh đôi tích cùng một chỗ, thả bắn ra quang mang khiến Lý Tiểu Dân thấy hoảng trong mắt.
Hắn chậm rãi đi qua, thân thủ cầm lấy hai đĩnh đại ngân, cùng một chỗ chạm vào nhau vài cái, nghe nó phát ra thanh âm, âm thầm gật đầu, liền thở ra một hơi,biết nới đây có thể giải quyết vấn đề quân phí làm hắn đau đầu bấy lâu nay.
Nguyệt Nương cười lôi kéo hắn khắp nơi đi thăm, bảo khố khác, thấy được vàng bạc tài bảo. Nhìn Nguyệt Nương đứng ở châu báo đôi dặm, bộ dáng mừng rỡ khi cầm trân trâu mã não, Lý Tiểu Dân khôn mặt không khỏi mỉm cười đứng lên.
Đống tài bảo này, bây giờ đã là tài sản của Lý Tiểu Dân. Nhưng bây giờ một vấn đề khiến hắn đau đầu là làm sao chuyển đống tài bảo này rời khỏi đây, nếu quay về huy động người thì khi quay lại không còn một đồng cho hắn nữa, và số tiền lớn vậy thì cất vào đâu đây.
Hắn lo lắng một chút, liền quyết định trong đêm đi tìm Trần Đức Tu, kiêu hắn kiếm một chỗ cất giữ đống châu báu này.
Đối với việc Lý Tiểu Dân đêm khuya ghé thăm, Trần Đức Tu mặc dù kinh ngạc, nhưng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn. Hắn thoáng lo lắng. một chút, nói cho Lý Tiểu Dân, trong nhà hắn có không ít phòng ốc, mặc dù chính mình không có quyền xử trí, nhưng thật ra có thể hướng bọn chủ nhân của nơi đóa mà thỉnh cầu, yêu cầu tô dụng bọn họ, hẳn là sẽ không quá khó khăn.
Lý Tiểu Dân muốn hắn sáng mai phải đi làm chuyện này, nhất định phải giải quyết chuyện này trong một ngày cho xong. Theo sau, hắn liền rời đi. khỏi chổ ở của Trần Đức Tư, hướng về chổ Sa Tướng Quân ra lệnh.
Tại Trần Đức Tu tìm được phòng mới chuyển tài sản đóa về, bây giờ tài sản còn muốn tạm thời đặt ở bảo khố của Vạn phủ. Vì làm cho người ta không phát hiện Vạn phủ có việc, Lý Tiểu Dân mệnh lệnh Sa tướng quân tại vạn trong phủ bố trí mê hồn trận, làm cho những ai còn sống trong đóa điều không thể kiếm được bảo khố đóa, và chỉ có thể di chuyển trong huyễn cãnh do Sa tướng quân tạo ra mà thôi. Mà bên ngoài người tới Vạn phủ sẽ đi thẳng mãi con đường mà không bao giờ vào được Vạn Phủ.
** *
Sáng sớm, Lý Tiểu Dân nằm trong phòng mình tại hoàng cung của mình mà suy nghĩ vài việc.
Trước khi về hoàng cung,hắn để Hàn Hinh Nhi tại căn nhà mới cũa hắn, trấn an Hàn Hinh Nhi vài câu, để lại cho nàng một ít ngân lượng, nói cho nàng chính mình đã thay nàng báo thù.Và chon cất thi thể của tổ phụ nàng, muốn nàng không cần lo lắng, và muốn nàng vạn lần đừng xuất hiện ở ngoài phủ, vì có một trường going bão sắp đến để tránh vạn điều bất trắc.
Sau đó, hắn quay về. hoàng cung, vào chính phòng mình ngã ngừời xuống đi ngủ. Như vậy, cho dù có người đến xem xét, cũng chỉ chứng kiến hắn đang ngủ, tuyệt đối nghĩ không ra hắn đã ra xuất ra ngoài cả đêm qua, gây nên một số việc kinh thiên động địa.
Ngay lúc hăn đang mơ mơ màng màng, trên mặt tự nhiên được một người nào đó dánh một bạt tay, cái thanh âm trong trẽo vang lên: "Tiểu dân tử, mau đứng lên, theo ta đi chơi đi! "
Lý Tiểu Dân miễn cưỡng mở mắt, thấy trước mắt mình là một hồng y thiếu nữ, khí chất bừng bừngnhìn hình dáng và dung mạo kẽ đã quấy rối giấc ngủ của mình, chính là tỷ tỷ họ của mình, Trường Bình công chúa.
Trường Bình công chúa hăng hái bừng bừng, kéo lỗ tay hắn kiêu lên: "Tiểu dân tử, mấy ngày nay ngươi không đi tìm tỷ tỷ, khiến cho tỷ tỷ buồn bực muốn chết! Hôm nay ngươi không được chạy trốn., theo ta đi chơi, nhất định phải chơi thống thống khoái khoái mới được! "
Lý Tiểu Dân vẻ mặt đau khổ,đứng lên, nhìn chính mình đang đang lõa thễ, không muốn Trường Bình công chúa phát hiện mình không phải là thái giám, liền lên tiếng năn nĩ: "Công chúa tỷ tỷ, ngươi xem như ta vậy, làm cho ta...trước mặc quần áo có được hay không? "
Trường Bình công chúa chú ý than trên hắn lõa thể, mặt ửng hồng lên, quay đầu đi ra khỏi phòng, trong miệng nói: "Có gì mà đẹp chứ, ta sao cần phài xem sao?"
Lý Tiểu Dân trong miệng lầm bầm, rời giường mặc quần áo, đi theo nàng đi ra ngoài.
Không có cách nào, nếu hắn còn muốn tại trong hoàng cung trụ đi xuống nói, cũng chỉ có thể theo nàng, rốt cuộc coi nàng như một điểm tựa của mình, để cho người khác không dám dễ dàng tìm hắn gây phiền toái.
Đi phía sau Trường Bình công chúa, nhìn nàng xuyên qua cung thất, càng chạy càng xa, Lý Tiểu Dân nhịn không được hỏi: "Công chúa, chúng ta rốt cuộc là muốn đi nơi nào a? "
Trường Bình công chúa cũng không quay đầu lại nói: "Đừng nóng vội, một hồi sẽ biết. Còn nữa, không nên gọi ta công chúa, cứ gọi ta là tỷ tỷ! "
Lý Tiểu Dân cúi đầu thở dài một hơi, ngẫm lại chính mình từ trước tại cái thế giới kia, như thế nào cũng là anh tuấn thanh niên, bây giờ đảo ngược lại mười lăm sáu tuổi phải gọi tiểu cô nương kia là tỷ tỷ, thật sự là thế giới thay đổi, người càng thay đổi.
Bất quá bây giờ chính mình, thật đúng là nhỏ hơn so với nàng, tiếng kêu tỷ tỷ cũng không có hại, huống chi ngay cả cái quý giá nhất cũng bị mình thống khoái cướp đoạt đi, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ có mất mát gì đâu?
Nghĩ tới đây, lập tức tâm lý Lý Tiểu Dân thanh thản lại, từ phía sau nhìn lén trường bình công chúa vóc người của nàng, nhớ lại lúc đầu tại trên giường y nỉ tình cảnh, không khỏi âm thầm nuốc nước miếng.
Bọn họ đi tới trước. Lý Tiểu Dân chưa bao giờ đi qua cung thất, đâm đầu một cô gái đang đi tới, chứng kiến Trường Bình công chúa, trước mắt sáng ngời, mỉm cười nói: "Muội muội hôm nay như thế nào lúc rãnh rỗi, nhớ tới ta mà tới nơi này thế? "
Tại sau lưng của nàng, các cung nữ đều hạ lạy, hướng Trường Bình công chúa hành lễ
Trường Bình công chúa cười nói: "Tỷ tỷ, ta hôm nay là muốn giới thiệu đệ đệ mới nhận của ta! "
Nàng quay đầu lại, kéo Lý Tiểu Dân, cười nói: "Đây là đệ đệ mới nhận của ta, tên là Tiểu Dân Tử! "
Cô gái cười nói: "ồ, vị kia chẳng phải là tiểu thái giám nổi tiếng gan dạ, đã xông vào quỷ điện đóa ư? Ngẩng đầu lên, cho ta xem mặt cái nào! "
Lý Tiểu Dân vẻ mặt đau khổ, thật tình không muốn ngẩng đầu lên, thương nhìn cô gái diễm lệ trước mặt.
Chứng kiến dung mạo thật của Tiểu Dân Tử, cô gái ngây người một chút, sắc mặt biến đổi, chỉ vào Lý Tiểu Dân phẫn nộ quát: "Nguyên nguyn6 lai là cái tên phá chuyện này, lúc này đây, nhìn ngươi trốn chỗ nào!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện