[Dịch]Nhân Tiên Chi Luyến- Sưu tầm

Chương 7 : Làm Loạn Ngự Thiện Phòng- Vui Đùa Cùng Vương Gia

Người đăng: 

.
Hoàng cung canh gác nghiêm ngặt, toàn thành cao lớn uy nghiêm, oai phong lẫm liệt mà ngự trị ở thành Trường An. Ngoài dự kiến, rất nhiều người đến tham dự tuyển nô tì, Tiểu Tú nắm tay Tú tâm chen vào hàng người kia, Tú Tâm lẳng lặng quan sát tất cả… Người phía xa xa đang cầm sổ sách gì đó, đôi mắt ông ta kĩ càng lướt qua từng người một, sau đó nói gì đó liền khiến cô gái kia khóc lóc bỏ đi. “Này, ông ta là ai vậy?”- Tú Tâm quay qua Tiểu Tú Tiểu Tú nói: “Ông ta là tổng quản thái giám nội cung, thuộc hạ thân cận của hoàng hậu nương nương, con người này nói ác cũng không ác nói hiền cũng không hiền, ông ta lúc này lúc khác, tính khí thất thường, hầu như nô tì trong cung điều phải nhìn sắc mặt của ông ta.” Tú Tâm gật đầu, sau đó quay lại nhìn tổng quản thái giám kia, lúc đang đánh giá thì bị Tiểu Tú đẩy một cái mới biết là đã tới lượt của mình rồi. Tú tâm hiên ngang đi đến trước mặt tổng quản thái giám, ông ta nhìn từ trên xuống dưới người của nàng, Tú Tâm bị nhìn đến mất tự nhiên nhưng vẫn to gan lớn mặt nhìn thẳng ông ta. “Hỗn xược, cuối đầu xuống.”- Giọng tổng quản thái giám vang lên rất chói tay. “Tại sao? Bổn cô nương muốn nguốc lên đấy?”- Tú Tâm không nghe theo lại còn làm ra bộ dáng ‘cây ngay không sợ chết đứng’ nhìn tổng quan thái giám. Tổng quản thái giám tức giận nhưng vẫn ra vẻ cao quý giảng bài: “Ngươi thân là người dưới tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mặt người trên, hiểu không?” Tú Tâm lười biếng gật đầu, thôi vậy, coi như là ‘lùi một bước trời cao biển rộng’ đi. Tổng quản thấy thế gật đầu hài lòng sau đó đánh giá một lượt Tú Tâm từ trên xuống dưới, hài lòng gật đầu. Con nha đầu này tuy là có hơi bướng bỉnh nhưng không có vẻ gì là khó dạy, ngoại hình cũng rất chuẩn, đánh giá xong một lượt rồi mới ghi vào sổ sau đó cho qua. Tú Tâm vui mừng bước vào tổng cung đại nội, trời ạ, dễ thế sao? **********Hoa lệ phân cách tuyến************** “Các ngươi nghe đây, bây giờ các ngươi đã chính thức trở thành nô tỳ phục vụ những nhân vật cao quý trong hoàng tộc, ta chính là tổng quản nội cung nay, nắm quyền quản lí tất cả mọi việc nhỏ nhặt, nếu các ngươi dám làm sai việc gì hoặc có hành vi cử chỉ nào bất kính ta nhất định sẽ trừng phạt nghiêm khắc. Rõ chưa?”- Tổng quản thái giám dõng dạt đứng giữa đám nô tỳ nói. Thấy tất cả gật đầu ông hài lòng, nhìn xung quanh một vòng, bây giờ bọn họ đang ở trong ngự thiên phòng của hoàng cung, mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ: “Các ngươi muốn làm nô tỳ thì phải biết làm việc, đầu tiên là nấu ăn, bây giờ hãy nhanh chóng nấu một món ăn mà mình ưa thích đến đây.” Những cô gái ở dưới nhanh chóng bắt tay vào xào nấu, Tú Tâm lại dửng dưng đi qua xem từng người một, nấu ăn? Nàng chưa thử, nhưng nhìn thấy cũng không khó, chỉ cần nêm nếm thôi mà, sao người thường lại phải tốn sức vì một bữa ăn nhỉ? Tú Tâm đến một góc sau đó niệm tâm pháp, ngay lập tức một bát mỳ gói hiện ra, thế chẳng phải tốt hơn sao? Không được, người ta làm toàn cao lương mỹ vị, mà nàng lại làm mì gói thì mất mặt chết nhưng… Với công lực bây giờ… nàng chỉ biến ra được mỳ thôi… Tú Tâm đi qua đi lại tìm kiếm cách ứng phó nào ngờ… “A….”- Dưới đất toàn là dầu ăn bị đổ, khiến Tú Tâm ngã về trước đúng người nào có khiến cho đồ trong tay cô ta rời rồi làm rơi luôn cái lò nấu. Tổng quản thái giám đứng ở cửa ăn hoa quả nào ngờ thấy lửa bốc lên liền tá hỏa tâm tinh: “Cháy, cháy rồi… người đâu, người đầu mau dập lửa...” Cả ngữ thiên phòng lâm vào hỗn loạn, đám nô tỳ sợ hãi tìm đường thoạt ra nên chen lấn xô đầy lên nhau,tiểu Tú đưa mắt tìm trong đám người hỗn loạn thì thấy Tú Tâm đang nằm dưới đất xoa xoa lại tay đang đau. “Bà cô ơi, còn nằm đây làm gì, muốn chết cháy sao?”- Tiểu Tú kéo Tú Tâm ra khỏi ngự thiên phòng. Rất nhanh những tiểu thái giám kia đã dập sạch lửa rồi ngồi một chỗ thở phào nhẹ nhõm. Khung cảnh ngự thiên phòng tan hoang, khắp nơi không bị cháy đen thì đồ ăn cũng rơi đầy cả nền, trời ạ, ông đúng là không sống nổi nữa rồi… Thấy tổng quản thái giám sắp ngất xỉu nên mọi người nhanh chóng đến đỡ. ***************Hoa lệ phân cách tuyến*************** Trong thư phòng sang trọng là một nam nhân chăm chú nhìn vào các công văn trên bàn, con ngươi lúc giãn ra lúc lại nhíu lại tạo nên một sức hút khó cưỡng lại, bộ long bào màu vàng càng làm nổi bật lên khí thái anh tuấn và cao quý của hắn. Đứng cạnh hắn là Tiểu Lâm, thái giám luôn ở bên cạnh hắn. Hiện giờ tổng quản thái giám đang run sợ mà quỳ dưới kia. Sau khi nghe tổng quản thái giám bẩm báo, Lãnh Thiên Kỳ rời mắt khỏi công văn, ánh mắt hờ hững và lãnh đạm nhìn ông ta: “Ngự thiên phòng bị cháy? Là ai làm?” “Khởi bẩm hoàng thượng, tạm, tạm thời chưa điều tra ra vì tình huống lúc đó khá hỗn loạn nên không thể phát hiện.”- Tổng quản thái giám sợ hãi đến không dám ngẫn đầu. “Tiểu Lâm, truyền lệnh của ta, phái một vài người đến sửa sang ngự thiên phòng, nếu không còn gì thì Hứa công công có thể ra ngoài rồi.” Ngữ khí nhàn nhạt nhưng lại khiến người khác khẩn trương, tổng quản thái giám nghe xong cũng khấu đầu rồi đi ra ngoài. Tất cả linh khí ông ta như bị rút hết ngay khoảnh khắc cửa thư phòng đóng lại, hoàng thượng trước giờ vẫn như vậy, tình khí thất thường, có lúc thì rất hòa nhã vui vẻ nhưng lúc mà hoàng thượng nghiêm túc thì lại vô cùng lạnh lùng khiến người khác khó nắm bắt. Cũng may là hoàng thượng lại không phạt ông ta, điều này cũng xem như hoàng thượng là một người tốt. Nhưng… Mấy ngày sau khi ông ta nhận được tin, bổng lộc tháng này của mình mất sạch thì… lúc đó sẽ biết thật ra hoàng thượng vô cùng ác độc. ************************ Buổi ối tại một gian phòng dành cho hạ nhân, các cô gái xúm lại bàn về đủ mọi thứ trên đời, còn Tú Tâm thì nằm trên giường ăn hoa quả, nằm bên cạnh cô là tiểu Tú. “Tú Tâm, cô nghĩ hoàng thượng là người thế nào?”- Tiểu Tú hỏi, ánh mắt ngưỡng mộ không che dấu. Tú Tâm vẫn nhai trái cây trong miệng, nghĩ ngời một lúc liền trả lời “Là một tên hôn quân, bụng bự miệng hô.” Tiểu Tú nghe thế thì lập tức bịt miệng Tú Tâm lại: “Cô muốn chết hả? nói vậy là khi quân đó.” “Khi quân thì đã sao? Tớ chỉ nói sự thật…um”- Chưa nói hết lại bị Tiểu Tú bịt miệng chặt hơn. “Cô không biết thì đừng có nói bậy, hoàng thượng là người rất tốt tuyệt đối không phải hôn quân.”- Tiểu Tú nhíu mày. Tú Tâm cũng không thèm cãi với cô ta, một ngày này mệt mỏi quá rồi, chỉ muốn ngủ thôi. ~Xoạt xoạt~ “Là ai?”- Tú Tâm bật dậy, nhìn về hướng cửa sổ, không nghĩ ngợi phóng nhan qua. Thân ảnh phía trước nhỏ nhắn, hơn nữa khinh công cũng không tệ à nha, xem chừng… còn lợi hại hơn nàng. “Đứng lại”- Vừa nói nàng vừa bắt lấy tay người phía trước khiến hắn quay lại. Ngay lập tức khiến nàng ngỡ ngàng, thích khách đây sao? Đây rõ ràng là một cậu bé. “Buông bổn vương gia ra.”- Cậu bé kia ung vẫy kịch liệt nhưng không thoát khỏi bàn tay của Tú Tâm. Nào ngờ… ~ Phịch~ Tú Tâm đột nhiên buông tay khiến cậu ta ngã nhào xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Nô tỳ kia, cô dám bất kính với bổn vương.” Thì ra đây là tam hoàng tử của An Tướng quốc, bây giờ là vương gia rồi sao? Thì sao chứ? Xui cho cậ ta là gặp phải người không biết trời cao đất dày là nàng: “Chẳng phải vừa rồi cậu nói buông ra sao? Giờ tôi buông ra cậu lại cáo lên, người gì kì thế không biết.” “Ngươi, người…”- Lãnh Thiên Tuấn tức đến hai hàm răng căn chặt lại, sau đó nhìn mấy cho dế nhảy ra từ giỏ của mình thì hoảng hốt: “Dế, dế của ta.” Tú Tâm lúc này mới hiểu ra, thì ra người này đến bụi có cạnh phòng nàng để bắt… dế. Khẽ thở dài nhìn cậu bé đáng thương bị mất hết đầu chơi kia. Tú Tâm có chút buồn cười nhưng vẫn giúp cậu. Tú Tâm bay lên không trung, xoay người một cái liền phát ra một luồn tiên khí màu đỏ, bàn tay như đang múa mà mềm dẻo lượn thành những đường cong tuyệt đẹp. Thoáng chốc, những đom đóm xuất hiện, theo đó là bươm bướm, dế cũng bay đến, vui vẻ nô đù đậu trên tay nàng, như là bị nàng thuần hóa, chúng ngoan ngoãn bay xung quanh nàng, Tú Tâm giống như chúa tể muốn loại có thể khiến vạn vật thần phục, lại xinh đẹp kiều diễm giữa một rừng bướm. “Hay, đẹp, đẹp quá.”- Lãnh Thiên Tuấn ngạc nhiên, đến nhảy cẩn lên, hoàn toàn quên việc bắt dế mà nhìn khung cảnh trước mắt. “Thế nào? Có muốn lên chơi không?”- Tú Tâm nhìn Lãnh Thiên Tuấn, ánh mắt đầy hàm ý hỏi. Lãnh Thiên Tuấn gật đầu: “Nô tỳ, cho ta lên với” Tú Tâm trừng mắt: “Người còn gọi ta như thế ta nhất định sẽ đánh vào mông ngươi.” “À… à không, tỷ tỷ xinh đẹp, cho đệ lên chơi với.”- Lãnh Thiên Tuấn bây giờ hoàn toàn mất đi dáng vẻ là một vương gia cao quý, lại không còn vẻ cao ngạo khi nãy, hiện giờ cậu chỉ giống một đứa trẻ ham chơi bình thường. Lời nói của cậu khiến Tú Tâm hài lòng, nàng vung tay, mảnh vải màu đỏ liền như có xương mà uốn quanh người Lãnh Thiên Tuấn khiến cả người cậu bay lên không trung. Tiếng cười đùa không ngớt làm tưng bừng cả một hoa viên.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang