[Dịch] Nhân Thần
Chương 66 : Bát quái
Người đăng: Nhân Thần
.
Diệp Quân Sinh cũng không phải loại người tính cách tỉ mỉ, nghiêm túc, mà hoàn toàn ngược lại, hắn là loại người luôn nhìn về hướng mặt trời .Ở đời trước, hắn thích nhất là Châu Tinh Tinh và các bộ phim của anh, khá là chịu ảnh hưởng của tư tưởng "Vô li đầu". Chẳng qua là do xuyên qua thời không, đi vào một thế giới hoàn toàn khác, bởi vì các nguyên nhân như lai lịch, hoàn cảnh, tính cách tất nhiên bị kiềm hãm, đây cũng là một loại tự bảo vệ bản thân.
(Vô li đầu : Phong cách phim của Châu Tinh Trì nên có thể dùng tên này gọi Châu Tinh Trì. Chỉ một người khi làm việc hay nói chuyện đều khiến người ta khó hiểu, nói chuyện không có trọng tâm, ngôn ngữ và hành vi không có mục đích rõ ràng, lời nói cử chỉ thô lỗ, nổi giận lung tung, nhưng không phải không có đạo lý.)
Nếu mà thể hiện ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta cho là phần tử dị đoan rồi đến xử lí.
Dần dần quen thuộc với tư tưởng nhân văn nơi đây, cộng thêm sự hiểu biết, thế giới nội tâm mới từ từ thoải mái, thỉnh thoảng có thể bộc lộ ra vài phần tính cách thực.
Hắnmong muốn trở lại là chính bản thân mình, nhưng vấn đề quan trọng nhất chính là phải có đủ thực lực.
....
Ký Châu là một trong chín châu ở Thiên Hoa Triều, lãnh thổ vô cùng lớn. Theo tri thức của Diệp Quân Sinh, khoảng bằng hai tỉnh thuộc hạng trung ở kiếp trước.
Ký Châu Thành, là trung tâm của một châu, đương nhiên là được xây dựng vô cùng huy hoàng hùng vĩ. So sánh với Bành Thành huyện, quả thật là "đại vu" gặp "tiểu vu".
(đại vu kiến tiểu vu. Vu: nghĩa như bà đồng, thầy pháp. Nguyên ý là tiểu vu pháp thuật nhỏ, đại vu pháp thuật lớn, tiểu vu nhìn thấy đại vu thì không thể thi triển pháp thuật. Sau này dùng cho so sánh, ý chỉ xa tít tắp không thể bằng. Còn nhiều thông tin nhưng mình lười dịch, các bạn search 大巫见小巫 để tìm hiểu thêm)
Khi tiến vào thành Ký Châu, Diệp Quân Sinh rất có cảm giác như là kiểu "Kẻ nhà quê vào thành" bị kinh ngạc. Trong lòng hắn càng kiên định ý muốn chuyển đến đây, nếu cứ mãi vùi mình ở Bành Thành Huyện, thì có tiền đồ gì?
Xuyên qua thời không, mưu cầu của hắn không chỉ là ấm no. Con người mà không có lý tưởng, thì khác gì một người chết?
Sau khi vào thành không lâu, Diệp Quân Sinh và Giang Tĩnh Nhi tách ra. Giang Tĩnh Nhi muốn đi giao tiêu hàng, mà Diệp Quân Sinh lại muốn đi khoa cử viện Ký Châu để báo danh.
Lần này từ biệt, muốn gặp nhau sợ là phải chờ khi trở lại Bành Thành.
Trước khi chia tay, tiểu cô nương A cách cố ý chạy tới, dặn dò một lúc, đây là do Giang Tĩnh Nhi sợ Diệp Quân Sinh lần đầu đi vào một thành phố lớn, lạ lẫm, không xác định được phương hướng.
Diệp Quân Sinh lắng nghe liên tục gật đầu, sau khi xác định được hướng đi, liền vác lên cái bao, bước vào dòng người nhộn nhịp.
Ở phía sau, Giang Tĩnh Nhi nhìn theo bóng dáng gầy yếu của hắn mà có chút thất thần, chốc lát sau mới tỉnh lại, tự giễu cười : "Ta bị sao vậy?"
Nàng vội vã dẫn người đi giao tiêu hàng.
Về phần Diệp Quân Sinh, trước tiên hắn đi vào trong khoa cử viện, làm xong một số thủ tục cần thiết trước khi thi. Lúc này, ở đây cũng có một số thí sinh nơi khác đang báo danh.
Thi Viện, thí sinh là tất cả những ai thông qua hai cửa ải là thi Huyện và thi Phủ ở Ký Châu, cho nên số lượng không ít, quy mô đến trăm người.
Diệp Quân Sinh không có người quen, hắn không để ý đến người khác làm gì, làm xong thủ tục thì ra ngoài, rồi tìm được một nhà trọ tên "Bộ Vân khách sạn" ở gần đó.
Từ "bộ vân" này, có hàm nghĩa "Một bước lên mây", là điềm tốt. Vì vậy, những năm qua, đa số các thí sinh đều chọn trọ ở một gian phòng trong đây.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Khi mà Diệp Quân Sinh đến nơi này, thấy được lầu một có nhiều thí sinh thân mặc nho sam, đầu buộc văn sĩ cân (khăn), tụ tập tốp năm tốp ba, hoặc đang uống trà, hoặc đang uống rượu, chuyện trò tràng giang đại hải, không khí thật là sôi nổi. Bọn họ người thì vì đồng hương mà kết bạn, người thì nhận biết bạn cũ, người kết giao bạn mới, cũng không phải là ít.
Cái này gọi là nhân tình.
Ai cũng không biết chính xác sau kì thi này, người nào có thể một bước lên mây, đạt được công danh tú tài, ổn định được bước đầu quan trọng. Nhưng trước đó, cứ giao tiếp xã giao một chút cũng hông phải chuyện xấu.
Diệp Quân Sinh đang đói bụng, chuẩn bị ăn cơm rồi mới lên nghỉ ngơi, tìm được một cái bàn không có ai bèn ngồi xuống, gọi một đĩa mì thịt bò lớn.
Hắn ngẩng lên nhìn xung quanh, quan sát được nhiều khuôn mặt thí sinh, nhìn tuổi thì giả trẻ trung niên đều có, tóm lại là thanh niên ít, trung nhiên chiếm đa số, số ít là tuổi già, tóc đã muối tiêu, râu dài phấp phới, đủ tuổi để đến vai vế ông nội.
Nhưng tinh thần bọn hắn vẫn hăng hái như xưa, nhiều người không thi được công danh, dáng vẻ đều là chết không nhắm mắt.
Khổ luyện đọc sách thánh hiền là vì cái gì?
Có lẽ không ngoài hai chữ "công danh" mà thôi.
"Ha ha, người tham gia thi Viện năm nay, chiếm đa số lại là người bản địa Ký Châu, có tới hơn bốn mươi lăm người, gần như chiếm một nửa".
"Điều này đương nhiên, mấu chốt này không thể thay đổi. Phủ, huyện cấp dưới có mấy nơi thật khó coi, không có cả một người."
"À mà này, nghe nói năm nay Bành Thành Huyện đi ra một nhân tài, gọi là Diệp Quân Sinh, thi Huyện, thi Phủ đều đứng thứ nhất."
"Vậy cũng không có gì ghay, trừ khi thi Viện hắn có thể lại đứng đầu."
"Chà chà, ba kì thi đứng đầu vẫn là ít thấy,từ trước tới nay Ký Châu của chúng ta, có thể tính đến nay mới có một người thôi."
"Quách Nam Minh sao?"
"Ngoài hắn ra còn ai."
"Thế nhưng nghe nói năm nay hội thơ Đạo An , Quách Nam Minh chính là bị Diệp Quân Sinh một kẻ không danh tiếng gì áp chế. Nghe nói, Quách Nam Minh còn tức giận đến ói ra máu."
"Thật sao? Sao ngươi biết?"
"Khà khà, sức khỏe Quách Nam Minh vốn không tốt, lại là người cực kỳ ngạo mạn, vốn tưởng rằng chiếm thơ khôi(đứng đầu hội thi thơ) dễ như trở bàn tay, không nghĩ đến lại xuất hiện Diệp Quân Sinh ? Đổi lại là ta, ta cũng hộc máu."
"Hội thơ hai người đều tham gia, ba hạng đầu đều viết từ, đều là "Niệm Nô Kiều", thật tình mà nói, Diệp Quân Sinh vượt xa những người khác, đoạt được thơ khôi không ai có ý kiến."
"Sao lại không ai có ý kiến, ngươi không nghe nói gì à? Sau đó cũng có thảo luận, không ít người đều cho rằng bài từ này lai lịch không rõ ràng, sợ là không phải do bản thân hắn làm."
"Đúng rồi, cũng thật là kì quái, Diệp Quân Sinh là người nơi nào, sao trước đây chưa từng nghe nói, chẳng biết tại sao mà danh tiếng nhanh chóng nổi lên."
"Chà chà, việc này nói đến thật có vài phần màu sắc truyền kỳ, hắn xuất thân vốn là dòng dõi thư hương (nhà gia giáo), nhưng mà gia cảnh lụi bại, bố mẹ sớm qua đời, tới đời hắn cũng chỉ lưu lại một phòng sách. Diệp Quân Sinh lại yêu sách như mạng , không có nghề nghiệp gì , lâu ngày thì thành một tên mọt sách. Buổi tối, nếu mà đèn hết dầu cạn thì bỏ ra ngoài mượn ánh trăng xem sách, đến khi không còn ánh trăng nữa mới thôi, còn ban ngày thì lại càng điên cuồng, nghe nói có một lần đi nhà cầu, vì không có giấy bản(giấy vệ sinh), lại luyến tiếc không dám xé sách, các ngươi đoán cuối cùng hắn làm thế nào?"
"Làm thế nào giải quyết?"
"Ngũ chỉ sơn thượng, tẫn kim hoàng hĩ." (dùng 5 ngón tay để ....)
Mọi người vừa nghe thế, lập tức cười vang.
Lại có người hỏi: "Hắn vùi đầu vào đọc sách, vậy ăn uống thì sao?"
"Hắn có một đứa em gái thật tốt, bớt ăn bớt mặc cũng phải cho hắn đủ no. Nhưng cuộc sống kiểu này, trước sau cũng không cách nào có thể duy trì lâu dài, khoảng vài năm bọn hắn đã nợ nần rất nhiều. Bọn chủ nợ không thể trì hoãn nữa, bèn đến nhà dọn sách trừ nợ."
"Tên mọt sách làm sao có thể đồng ý chứ?"
"Đương nhiên là không, vậy nên hai bên đã xảy ra xung đột , hắn bị đẩy ngã xuống đất, rồi hôn mê bất tỉnh. Mọi người đoán kết quả ra sao?
"Sau đó ra sao?"
"Cái này gọi là "Tái ông thất mã,yên tri phi phúc"(*) tên mọt sách bị đánh ngã, vậy mà thông suốt, những mê muội đều tiêu tán, vì vậy mới có sau này tham gia hội thơ đoạt giải nhất, đồng thời đứng đầu thi Huyện, thi Phủ."
(*)dịch nghĩa và sự tích Tái ông thất mã: 塞翁失馬
Tái: Vùng biên giới. Ông: ông già. Thất: mất. Mã: ngựa.
Tái ông là ông già vùng biên giới hai nước.
Tái ông thất mã là ông già ở vùng biên giới mất ngựa.
Sách Hoài Nam Tử có chép một câu chuyện như sau:
"Một ông lão ở gần biên giới giáp với nước Hồ phía Bắc nước Tàu, gần Trường thành, có nuôi một con ngựa. Một hôm con của ông lão dẫn ngựa ra gần biên giới cho ăn cỏ, vì lơ đễnh nên con ngựa vọt chạy qua nước Hồ mất dạng. Những người trong xóm nghe tin đến chia buồn với ông lão.
Ông lão là người thông hiểu việc đời nên rất bình tỉnh nói: - Biết đâu con ngựa chạy mất ấy đem lại điều tốt cho tôi.
Vài tháng sau, con ngựa chạy mất ấy quay trở về, dẫn theo một con ngựa của nước Hồ, cao lớn và mạnh mẽ. Người trong xóm hay tin liền đến chúc mừng ông lão, và nhắc lại lời ông lão đã nói trước đây.
Ông lão không có vẻ gì vui mừng, nói: - Biết đâu việc được ngựa Hồ nầy sẽ dẫn đến tai họa cho tôi.
Con trai của ông lão rất thích cỡi ngựa, thấy con ngựa Hồ cao lớn mạnh mẽ thì thích lắm, liền nhảy lên lưng cỡi nó chạy đi. Con ngựa Hồ chưa thuần nết nên nhảy loạn lên. Có lần con ông lão không cẩn thận để ngựa Hồ hất xuống, té gãy xương đùi, khiến con ông lão bị què chân, tật nguyền.
Người trong xóm vội đến chia buồn với ông lão, thật không ngờ con ngựa không tốn tiền mua nầy lại gây ra tai họa cho con trai của ông lão như thế.
Ông lão thản nhiên nói: - Xin các vị chớ lo lắng cho tôi, con tôi bị ngã gãy chân, tuy bất hạnh đó, nhưng biết đâu nhờ họa nầy mà được phúc.
Một năm sau, nước Hồ kéo quân sang xâm lấn Trung Nguyên. Các trai tráng trong vùng biên giới đều phải sung vào quân ngũ chống ngăn giặc Hồ. Quân Hồ thiện chiến, đánh tan đạo quân mới gọi nhập ngũ, các trai tráng đều tử trận, riêng con trai ông lão vì bị què chân nên miễn đi lính, được sống sót ở gia đình.
Sau khi kể câu chuyện trên, sách Hoài Nam Tử đưa ra luận điểm: Họa là gốc của Phúc, Phúc là gốc của Họa. Họa Phúc luân chuyển và tương sinh. Sự biến đổi ấy không thể nhìn thấy được, chỉ thấy cái hậu quả của nó.
Do đó, người đời sau lập ra thành ngữ: Tái ông thất mã, an tri họa phúc. Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc.
Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phước thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống)
Nghe vậy, tiếng ồn ào bàn tán nổi lên.
Trong nhóm người này, ngươi một lời ta một câu, giống như đang thay nhau kể chuyện, nói đến mức mặt mày hớn hở, nghe đến say sưa, sôi nổi lạ thường, đủ thấy được "bát quái chi hồn hằng cổ trường tồn"(*).
(*)ý nói sự tò mò, khả năng 8 chuyện đời đời đều có,đâu đâu cũng có, không bao giờ mất, không bao giờ thiếu
Diệp Quân Sinh ở một bên nghe được thì dở khóc dở cười, không tiện nổi giận, càng không thể xả cơn giận ra ngoài, hô to một câu "Đại biểu thiên đạo chính nghĩa" đến tiêu diệt bọn người kia.
Lúc này chợt có một thí sinh đi tới , chắp tay thi lễ nói: "Vị huynh đài này cũng đến đây để tham gia thi Viện? Ta trông rất lạ mặt, xin hỏi quý tánh đại danh là gì?"
Diệp Quân Sinh mặc quần áo nho sinh, lại xuất hiện trong Bộ Vân Khách Sạn, tám chín phần là thí sinh đến dự thi. Hắn tuổi còn trẻ đã có thể thi đến bước này đúng là " có tiềm lực", hiển nhiên phải qua lại tốt một chút, từ lâu đã có không ít người nhìn lại đây.
Diệp Quân Sinh hoàn lễ, hờ hững nói: "Kẻ hèn này là Bành Thành Diệp Quân Sinh."
Lời vừa nói ra, trong nhà trọ ngay lập tức lặng ngắt như tờ.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện