[Dịch]Nhân Thần- Sưu tầm

Chương 72 : Giết chóc

Người đăng: 

.
Màn đêm chầm chậm, dần lộ ra một vầng trăng tròn và bầu trời đầy sao. Thông Giang vào đêm giống như trẻ nhỏ nghỉ ngơi , không còn nóng nảy như ban ngày nữa mà trở lên dịu dàng ,điềm đạm hơn. Sóng nhè nhẹ vỗ vào bờ, ào ào ào, tạo thành nhịp điệu , tựa như nhịp hô hấp của tình nhân ở bên tai. Cạnh một đống lửa đang cháy hừng hực, Diệp Quân Sinh đang ngồi an vị, tay cầm lên một nắm cát mịn rồi thả xuống , nhờ cái này xác định hướng gió, sau đó hắn dùng một đống bùn khối mà chăm chú nhào nặn thứ gì đó. Hắn lấy những khối bùn này ở dốc ruộng gần đó, chúng có hình dạng không giống nhau. Cái thì giống như nắm đấm , cái thì dài mảnh. Giang Tĩnh Nhi ngồi một bên, hai mắt mở thật to nhìn có vẻ tò mò. Sau khoảng một nén nhang, một toà kiến trúc tinh xảo bằng bùn hiện ra trên mặt đất, thân tròn , đỉnh nhọn , phía dưới mở ra một cái cổng vòm nhỏ , mà ở giữa bùn khối có không ít lỗ thủng nhỏ. "Đây là cái gì" Giang Tĩnh Nhi không nhịn được, hỏi. Diệp Quân Sinh trả lời : " Bếp lò " . Cầm cành khô đã cháy , qua cái cổng vòm nhỏ bỏ vào trong lò. "Vây đây là đang làm gì ?" "Đốt lò" Giang Tĩnh Nhi im lặng :" Tên ngốc này có phải là ăn no rỗi việc...?Không đúng, cơm tối còn chưa ăn mà." "Giang tiểu thư, ngươi sang dốc ruộng bên kia đào một ít khoai lang về đây." Diệp Quân Sinh nói ra . Hắn vẫn thật không nghĩ tới cái thế giới này lại có khoai lang, lần đầu nhìn thấy , đã có cảm giác rất thân thiết. Xem ra thời không thay đổi, theo đó sinh vật cũng có thay đổi thật lớn . Giang Tĩnh Nhi trừng mắt nói : " Ngươi muốn bổn tiểu thư đi ăn trộm ?" Diệp Quân sinh cười ha ha : " Trên người cô có mang tiền không?" "Có một ít" "Vậy khi cô đào khoai lang , thì mang tiền gieo xuống đi, vậy thì không tính là trộm cướp rồi. Ta nghĩ, lúc người dân đến nhổ khoai mà đào được tiền chắc chắn là vui vẻ hơn." Giang Tĩnh Nhi cảm thấy biện pháp này không sai, vì vậy mang theo trường thương đi, rất nhanh cô ta đào được sáu bảy củ khoai lang, ném tới trước mặt Diệp Quân Sinh : " Ta nói tên ngốc này, đây là ngươi muốn nướng khoai lang sao ?" Trước kia nàng cũng từng nếm qua khoai lang nướng, nhưng chúng đều được nướng trực tiếp trên lửa than, mùi khói rất đậm , còn không bằng luộc lên ăn. "Xem là như thế đi." Diệp Quân Sinh lại bỏ thêm củi, lửa cháy rừng rực. Không mất bao lâu, những khối bùn kia liền bị đốt đến trắng đến đỏ rồi. Hắn lập tức dập lửa , cời tro, bới ra , lại đem khoai lang từng củ mà nhét vào, rồi dùng một nắm bùn khối chặn cửa , tay cầm một thanh côn gỗ hơi thô, trước tiên đâm vào mấy khối bùn nhỏ trên đỉnh lò, dần dần cả toà lò nhỏ đều bị đập vỡ để vùi lấp khoai lang. Bộp bộp bộp! Vung vẩy cây gậy, hắn đánh nát từng miếng bùn khối. Nhìn thấy như vậy, Giang Tĩnh Nhi cuối cùng cũng hiểu ra, thầm nghĩ : " Thì ra hắn chỉ dùng bùn đã được đốt nóng để nướng khoai , nhưng mà tên ngốc này không bước chân ra khỏi nhà , sao lại biết được cái này ? Trên sách có ghi lại chăng ?" Nàng làm sao có thể nghĩ tới, đây là kinh nghiệm sống đời trước của Diệp Quân Sinh, hiện tại chỉ là ôn lại mà thôi. Chờ độ nóng không sai biệt lắm, Diệp Quân Sinh cầm cành cây nhỏ bắt đầu bới bùn đất ra, Giang Tĩnh Nhi thấy thế , cũng là " nhìn quả bầu mà vẽ cái gáo", cầm cành cây đến chọc. " Trời ơi, cẩn thận một chút, đừng cào nứt khoai lang, làm bẩn là không ăn được đâu." Hắn còn chưa dứt lời, một củ khoai lang đã bị Giang Tĩnh Nhi chọc thủng một lỗ hổng , bên trong thịt vàng lập tức bị nhiễm bụi đất đen sì. Thấy thế , nàng không khỏi yên lặng, lè lưỡi, giống như trẻ nhỏ khi làm chuyện sai trái. Sau khi bới tất cả khoai lang ra , bắt đầu ăn , bóc vỏ ra, mùi thịt của khoai bay ra. "A, ăn ngon." Giang Tĩnh Nhi vừa ăn vừa khen không dứt miệng, ăn quá vội vàng, gần như sắp nghẹn. "Tạ đại hiệp, khoai lang nướng rồi , nếu muốn mời tới ăn." Thì ra lúc này, Tạ Hành Không cũng đã ra ngoài Thần miếu , hai tay chắp sau lưng đứng trên bờ sông, hắn vẫn đội mũ rộng vành che lấp mặt như cũ, tỏ ra rất thần bí. Giang Tĩnh Nhi vừa gọi vừa nói : " Tạ đại hiệp, ngài cũng chưa ăn cơm chiều , khoai nướng này cũng rất thơm đấy." Tạ Hành Không hơi dừng lại ,sau đó đi tới, ngồi bên đống lửa , cầm một củ khoai lang bóc ăn. Diệp Quân Sinh chợt hỏi : " Tạ đại hiệp, ngươi chuẩn bị khi nào thì đi ?" "Giết Hà yêu rồi đi." "Ngươi biết rõ, ngươi không giết được." Lời này vừa nói ra, không khí bỗng nhiên xiết chặt, gió giống như lớn hơn , thổi vù vù, củi cháy phát ra tiếng độp độp giòn vang không dứt . "Giết không được, cũng muốn giết . " Giọng điệu của Tạ Hành Không rất kiên quyết. Diệp Quân Sinh thản nhiên nói : " Một người quá cố chấp , không thành si thì thành ma. Tạ đại hiệp ,chẳng lẽ ngươi không sợ ?" Bên cạnh Giang Tĩnh Nhi nghe ngóng , cảm thấy có chút bất thường : " Lời của Diệp Quân Sinh, câu nào cũng trực tiếp hỏi vào bản tâm , sắc bén mà khiến người suy nghĩ sâu xa , vốn tuyệt đối không thể do hắn nói ra mới đúng." Tạ Hành Không chầm chậm ăn khoai lang , nói từng chữ : " Trong lòng ta chỉ có kiếm, không có sợ hãi. " Diệp Quân Sinh lớn tiếng nói :" Nhưng mà ta sợ , sợ ngươi sẽ thành ma. " Ăn xong miếng khoai lang cuối cùng , Tạ Hành Không chậm rãi đứng lên : " Đồ vật đã từng bị mất , ta nhất định sẽ kiếm lại . Cho dù thành ma, cũng không hối hận . " Nói xong, hắn cũng không quay đầu, bước nhanh vào trong Thần miếu. Ánh sáng của trăng sao chiếu xuống, chiếu lên Huyền Thiết Kiếm trên lưng hắn, phát ra từng sợi ánh sáng âm u. Giang Tĩnh Nhi có chút mờ mịt : " Tên ngốc, rốt cuộc ngươi cùng Tạ đại hiệp đang nói cái gì ? Sao ta nghe không hiểu ? Diệp Quân Sinh trước tiên không có trả lời, lông mi nhăn lại , nghĩ thầm : " Nghe qua ý của Tạ Hành Không, chẳng lẽ lúc trước hắn cùng Hà yêu kia từng có liên quan ? Hoặc là Hà yêu cướp đi đồ đạc gì vốn thuộc về hắn? Buổi tối hôm đó tại Ngao Đầu đảo, hiện tượng lạ thường phát sinh lúc cuối : Thạch ngao nhả ra Ngọc phù, hấp thu ánh sáng Nhật Nguyệt , Tạ Hành Không xuất kiếm cướp đoạt , nhưng cuối cùng lại bị một con Trư yêu làm chim sẽ đằng sau , nuốt mất Ngọc phù. Trư yêu kia chính là Hà Bá Thông giang của hôm nay. Việc này, Diệp Quân Sinh đương nhiên không biết. Ngày hôm sau, Tạ Hành Không cùng Hà Yêu đại chiến một hồi, hắn "đại phát thần uy", chém cho Hà yêu một kiếm, máu nhuộm nước sông, Hà yêu chịu đau mà bỏ chạy. Giang Tĩnh Nhi xem trận đấu ở bên bờ, thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, Diệp Quân Sinh cũng cùng xem, nhưng vẻ mặt bình tĩnh ,thản nhiên. Ban đêm , Hà Bá báo mộng , nó vô cùng phẫn nộ, nó nói nếu như dân chúng không đuổi Tạ Hành Không đi, nó sẽ dời sông lấp biển , dìm nước trăm dặm, gà chó không tha. Sau khi tỉnh lại, người dân rất sợ hãi, trước đó, họ đã được chứng kiến sự lợi hại của Hà Bá, vốn tưởng rằng đại kiếm khách kia có thể vì bọn hắn trừ hại, vậy mà tình hình phát triển xa không theo tưởng tưởng, theo tình hình trước mắt, kiếm khách kia căn bản không giết được Hà Bá, mà chỉ làm mọi chuyện càng lớn hơn. Kết quả là, đại kiếm khách võ công cao cường, có thể tự bảo vệ mình, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Nhưng bọn họ thì thảm rồi, về sau Hà Bá tính sổ , nhất định sẽ trút lửa giận lên đầu bọn họ. Không được , không thể tiếp tục như vậy rồi. Cũng không biết là ai đi đầu , bắt đầu ồn ào, tính được quy mô hàng trăm thôn dân đi tới trước miếu Hà Bá, họ muốn Tạ Hành Không ra đi, họ muốn cải tạo tượng thần, nhằm thỉnh tội với Hà Bá. Tạ Hành Không đứng ở cửa miếu, đầu đội mũ rộng vành, không ai nhìn thấy thái độ của hắn. "Kiếm khách lão gia, mời ngươi đi nhanh cho." "Ngươi không đi , Hà Bá sẽ trách tội chúng ta..." Một mảnh âm thanh cầu khẩn. Thấy Tạ Hành Không hờ hững , sừng sững đứng im, có người không kiên nhẫn được liền mắng : " Ngươi có bản lĩnh thì giết Hà Bá , không có bản lĩnh thì mau cút ..." Xoẹt! Một cái đầu lâu bay lên trời, máu tươi phọt ra, máu tanh đến kì lạ. "Là hắn, là hắn đã giết A Thành!" Mọi người trông thấy kiếm trong tay Tạ Hành Không , máu nơi mũi kiếm, chảy xuống từng giọt. "Giết người rồi! Kiếm khách giết người rồi!" Dân chúng hoảng sợ mà hét lên chói tai, bọn họ lui từng bước một về phía sau, ánh mắt nhìn Tạ Hành Không như nhìn một ác ma. Một màn này, đúng lúc bị Giang Tĩnh Nhi cùng Diệp Quân Sinh nghe tin chạy đến nhìn thấy. Trong giây lát, trong đầu Giang Tĩnh Nhi bỗng nhiên trống rỗng , "Oanh" , trong lòng cô như có đồ vật gì đó bỗng nhiên bị đập nát. "Trong lòng ta chỉ có kiếm,không có dân tâm." Những lời này, bỗng nhiên nàng đã hiểu. *chú thích : -nhìn quả bầu mà vẽ cái gáo : chỉ hành động bắt chước Sự tích : Tống triều năm đầu, Hàn Lâm học sĩ Đào Cốc tự cho là hành văn cao siêu, mới có thể xuất chúng, nghĩ kỹ tốt biểu hiện một chút thăng chức, hắn khích lệ Tống thái tổ coi trọng công tác văn tự. Triệu Khuông Dẫn cho rằng công tác của hắn chỉ là sao chép mà thôi, nói là "y dạng họa hồ lô "(*đồ lên vật có sẵn mà ra hình vẽ). Đào Cốc mục đích không có đạt tới, ngay tại chỗ ở trên tường đề thơ: "Kham tiếu hàn lâm đào học sĩ, niên niên y dạng họa hồ lô" -đại phát thần uy : là thể hiện ra khả năng, uy phong cực lớn
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang