[Dịch]Nhân Thần- Sưu tầm
Chương 65 : Hiếm thấy
.
Không biết đã ngất đi bao lâu, Giang Tĩnh Nhi từ từ tỉnh lại, lúc này thì trời vẫn còn mưa, xung quanh cảnh vật lạnh lẽo u tối. Thử cử động cánh tay thì thấy tay vẫn đang nắm chặt Ô Mộc thương nhưng mà lại không thấy bóng dáng của Bành Thanh Sơn đâu.
“Đã có chuyện gì xảy ra?”
Nàng từ từ đứng dậy nhưng mà đôi mắt vẫn thất thần, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Bất chợt nhớ đến mọi người vẫn còn đang bị chôn sống trong ngôi thần miếu, trong lòng hốt hoảng vội vàng chạy tới bên đống đổ nát. Tay cầm Ô Mộc thương làm dụng cụ để đào móc cứu người.
Chợt trong bóng tối dưới đống đổ nát vang lên một tiếng ho khan, cho thấy vẫn còn có người sống sót.
Giang Tĩnh Nhi gắng chịu đau. Kiếm lấy một cây đuốc không bị thấm nước rồi châm lửa chiếu sáng, nhờ vậy tốc độ đào móc ngày càng tăng.
Khoảng chừng nửa giờ đống phế tích đã được đào gần xong, lộ ra người bị chôn ở bên dưới. Cả một đống người ngổn ngang ở dưới, nhiều người bị vỡ đầu chảy máu nhưng mà khi kiểm tra thì tất cả đều còn thở. Mà Diệp Quân Sinh và A Cách thì nằm hôn mê ở dưới chân một bức tường cũng không hề bị ngoại thương.
Tốt quá, không có người chết!
Giang Tĩnh Nhi bị dọa một trận choáng váng đầu óc, ngồi bệt xuống đất cố gắng nén không chảy nước mắt. Từ lúc làm áp tải đến nay lần này là sự cố lớn nhất nàng gặp phải.
Ngồi nghỉ một lúc, sau đó lấy ra Kim Sáng Dược bắt đầu chữa trị cho những người bị thương.
Người bị thương dần dần tỉnh lại, tiếng rên rỉ đau đớn vang lên khắp nơi. Nhưng mà vẫn còn sống vẫn tính là rất may mắn, nhớ lại lúc miếu sơn thần bị sụp thật giống như là trời sập vậy. Qúa đáng sợ.
Sau khi ổn định lại tinh thần đám tiêu sư liền quay qua hỏi Giang Tĩnh Nhi tên độc hành đạo tặc kia là ai? Đã bị đánh chạy hay là bị giết rồi..
Giang Tĩnh Nhi cũng không hề tiết lộ thân phận của Bành Thanh Sơn vì thân phận của hắn quá nhạy cảm. Nếu mà không khéo xử lý thì sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức. Huống hồ ngay cả chính nàng cũng không hề biết rõ Bành Thanh Sơn là còn sống hay đã chết, đành phải tìm bừa một lý do để gạt mọi người.
Nghĩ thầm, trong lúc mình hôn mê nhất định là đã xuất hiện người thứ ba tay cứu giúp. Người này chắc phải vô cùng lợi hại mới có thể ngăn chặn được Bành Thanh Sơn.
Vậy người đó là ai đây?
Vắt óc suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên trong đầu nàng chợt lóe lên một cái tên: “Giang hồ đệ nhất thần kiếm Tạ Hành Không!”
Đúng, nhất định là hắn.
Cuối cùng Giang Tĩnh Nhi cũng suy nghĩ thông suốt, từ đầu đến cuối đều liên kết lại với nhau. Nghe giang hồ đồn đại Tạ Hành Không tính cách vô cùng ngạo mạn, cao thủ tịch mịch. Nhưng mà có tính cách hào hiệp, gặp chuyện bất bình rút kiếm tương trợ, sau đó giũ áo bỏ đi. Đây chính là phong cách hành sự của y.
Mà lại trước đó vài ngày ở Vân Đài Trấn đã từng thấy y xuất hiện, òn dùng một kiếm đánh bại “Cuồng Kiếm” Vạn Kiếm Sinh.
Giang Tĩnh Nhi tập võ từ khi còn bé. Nếu như coi Bành Thanh Sơn như là một người anh trai, còn đối với Tạ Hành Không nàng coi như là một vị anh hùng, nhất là nghe thấy rất nhiều lời đồn từ giang hồ về Tạ Hành Không. Nàng thấy ngưới như vậy mới chính là một đại nhân vật, một đại hiệp khách.
Sau khi băng bó và nghỉ ngơi một lúc sau thì sức khỏe của mọi người đã tốt hơn, có thể đi lại được.
Bây giờ có một tiêu sư hỏi Giang Tĩnh Nhi: “Đại tiểu thư, thi thể của A Thiên xử lý như thế nào?”
A Thiên chính là người gác đêm tối hôm qua, bị một quyền đánh trúng ngực dẫn đến mất mạng. Ý định ban đầu của Bành Thanh Sơn là muốn bắt hết tất cả mọi người, sau đó tạo hiện trường giả là một vụ cướp hàng hóa, vì vậy lên hắn ra tay rất tàn nhẫn. Ý là sau khi giải quyết xong Giang Tĩnh Nhi sẽ quay lại xử lý đống phế tích kia, không để bất cứ người nào còn sống. Chỉ tiếc là “việc chưa thành đã chết.”
Giang Tĩnh Nhi cắn răng nói: “Đem thi thể hóa trang gọn gàng rồi đưa về Bành Thành đi, rồi xin tổng tiêu đầu cấp cho gia đình 50 lạng bạc tiền trợ cấp.
“Vậy chúng ta đi báo quan đi?”
“Tề thúc, ngươi nghĩ thế nào?”
Tiêu sư ho khan một tiếng, cười khổ nói: “Theo ý của ta thì việc này coi như thôi đi.” Trước mắt hàng hóa cũng không bị cướp mất mà kẻ cướp cũng đã chạy mất. Nếu chúng ta đi báo quan lại phải làm một đống thủ tục rất phức tạp, không khéo còn phải tốn một lượng lớn tiền nữa.
Không báo quan vậy không cần lập án ,chuyện này chúng ta có thể lặng yên xử lý rồi.
Giang Tĩnh Nhi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu bảo: “Được rồi,vậy thì không báo quan ”
Thật ra trong lòng nàng cũng khá lo lắng, nếu như Bành Thanh Sơn còn chưa chết có thể hắn còn quay lại. Nhưng mà hiện nay nàng cũng không có bằng chứng để tố cáo hắn, nếu vẫn cố đi nha môn để tố cáo không những không thành công còn có thể bị quan lại bao che cho nhau mà bị tố ngược lại.
Bây giờ chỉ hi vọng Tạ đại hiệp ra tay quyết đoán, trực tiếp giết chết Bành Thanh Sơn rồi hủy thi diệt tích vậy là tốt nhất không phái lo lắng gì.
Đến khi trời sang, đội ngũ chia thành hai nhóm. Một nhóm do một tên tiêu đầu dẫn đầu cũng với bốn tên tranh tử thủ bị thương hộ tống thi thể của A Thiên trở về Bành Thành Huyện.
Một nhóm khác thì do Giang Tĩnh Nhi dẫn đầu tiếp tục vận tiêu đi đến Ký Châu.Từ đây đến Ký Châu còn phải đi khoảng bốn ngày nữa mới đến.
May mắn là đám ngựa không có chuyện gì, tối hôm đó gặp phải hoảng sợ nên bứt cương chạy vào trong rừng, đến giờ đều đã tìm lại được.
Trải qua tai nạn tâm tình của mọi người đều chịu ảnh hưởng, tinh thần khá giảm sút. Bỗng nhiên Giang Tĩnh Nhi thúc ngựa chạy đến bên cạnh Diệp Quân Sinh, chần chừ một lúc cuối cùng nói: “Tên ngốc, việc lần này Giang gia có lỗi với ngươi.”
Bỏ qua động cơ ra tay của Bành Thanh Sơn, chuyến đi đến Kỳ Châu lần này là do Giang Trí Niên dốc hết sức mời Diệp Quân Sinh đi cùng tiêu cục. Xét ở khía cạnh khác thì lần này Diệp Quân Sinh đều không may bị liên lụy vào, cũng may là cuối cùng đã thoát nạn không bị thiệt hại gì.
Nghe A Cách nói trước lúc miếu sụp thì Diệp Quân Sinh đã rất nhanh trí cảnh báo mọi người, còn lôi nàng trốn vào góc chân tường nên khi đó mới không nện trúng chì vì do tiếng va đập ảnh hưởng lên mới bị hôn mê bất tỉnh.
Vậy nên xem ra tên ngốc này vẫn không tính là quá ngốc.
Từ trước đến giờ rất hiếm thấy Giang Tinh Nhi mở miệng nói ra hai từ “xin lỗi” nên giờ Diệp Quân Sinh thấy có chút không quen, cười ha ha: “Không sao,có câu nói ‘Đại nạn không chết, tất có hậu phúc’, có lẽ là sau việc này ta sẽ có vận may lớn, không chừng khi thi có thể đạt đệ nhất đó."
Biểu hiện của tên này thật khiến cho người khác ngạc nhiên, nếu như một tên thư sinh bình thường sau khi trải qua nguy hiểm, may mắn thoát chết thì đã mặt xanh nanh vàng, nói chuyện đều không rõ ràng rồi.
Suy nghĩ thoáng qua Giang Tĩnh Nhi cắn môi nói: “Thi Huyện, thi Phủ với thi Viện đều hạng nhất, nghe nói cả Ký Châu từ xưa đến này chỉ có một người làm được.”
“Hả, là ai vậy?”
“Ký Châu đệ nhất tài tử tên gọi Quách Nam Minh”
Nghe thế, Diệp Quân Sinh cũng chỉ chép miệng, không bày tỏ ý gì.
Giang Tĩnh Nhi bỗng cười nói: “Nhưng mà ta tin tưởng ngươi cũng có thể đạt tam thi đệ nhất vì ở hội thơ Đạo An ngươi đã từng thắng Quách Nam Minh một lần, cuộc thi lần này có thể lại sẽ thắng hắn tiếp.”
Bộ dạng của nàng có chút hốc hác tiều tụy, nhưng mà khi nở nụ cười thì lại xinh đẹp quyễn rũ như một đóa hoa.
Diệp Quân Sinh cũng cười, bỗng suy nghĩ một vấn đề khác nói: “Giang tiểu thư, có ai đã từng nói với người rằng khi ngươi cười thì trông rất đáng yêu.”
Giang Tĩnh Nhi bỗng ngẩn ra, hai má từ từ hồng lên. Nhớ tới lần trước trên đường trở về từ Ngao Đầu Đảo, Diệp Quân Sinh cũng từng nói mình đáng yêu.
Bây giờ nhìn thấy bộ mặt cười xấu xa, mang theo điểm đùa cợt của tên ngốc này, trong lòng nàng có chút giận dữ. Nếu như là một người đàn ông khác nói với nàng như vậy thì chỉ sợ đã bị nàng “một thương treo đèn”. Nhưng mà bây giờ không tiện ra tay, chỉ có thể hầm hừ vài tiếng sau đó thúc ngựa rời khỏi.
Bời vì đi gấp, dáng vẻ lại như đang trốn chạy.
Đằng sau vang lên tiếng cười ha ha của Diệp Quân Sinh .
Dù cho cả ngày nhăn mặt nhíu mày nghĩ tới thù sâu khổ ải, hay là nói chuyện vui cười ung dung nhàn nhã, cũng đều là một ngày mà thôi.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện