[Dịch]Nhân Thần- Sưu tầm

Chương 62 : Mưa to

Người đăng: 

.
Một con bồ câu đưa tin bay trên bầu trời, vỗ nhẹ nhàng đôi cánh, bay vào thành Ký Châu, cuối cùng bay vào trong một toà nhà, đậu trên tay Bành Thanh Sơn. Bành Thanh Sơn đưa ngón tay vân vê, liền gỡ xuống một ống trúc nhỏ buộc ở chân bồ câu, mở ra một tờ giấy. Nhẹ nhàng thả tay, bồ câu lại đập cánh bay đi lần nữa. Xem xong trang giấy, Bành Thanh Sơn lẩm bẩm: ''Hay cho một đôi cẩu nam nữ, thực sự dám đi chung với nhau rồi! Hừ hừ, đã như thế thì đừng trách ta lật mặt không lưu tình, giải quyết cả hai." Chỉ cảm thấy một cái gai đã sớm có trong lòng, lại đâm thật sâu vào, một loại tâm tình tên là "đố kị" bắt đầu lan toả, đau thấu tâm can. "Đứng đầu thi Huyện, thi Phủ sao? Nói vậy hiện giờ tất nhiên là đang hăng hái phấn chấn, đắc ý vô cùng lắm đây. Xem ra, con heo này đã nuôi béo, đến lúc nên giết thịt rồi. Giết một người trong lúc đang sung sướng nhất, đúng là một chuyện vô cùng vui sướng..." "Giang Tĩnh Nhi,con tiện nhân, uổng cho ta đối với ngươi một lòng si mê, đến nay chưa lập gia đình, không nghĩ tới ngươi lại dám phản bội ta, loại tiện nhân lẳng lơ(*) như vậy phải bị loạn đao phanh thây. (*)Nguyên văn: thử thuỷ tính dương hoa: đây là một câu thành ngữ, ý chỉ phụ nữ lẳng lơ dễ thay đổi như nước chảy và tơ liễu phất phơ. Dương hoa là tơ liễu. Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn lại càng hung ác. Bành Thanh Sơn luôn tự cho mình là rất thanh cao, phong lưu phóng khoáng, tuy cũng trải qua chuyện trai gái, nhưng với vị trí chính thê, hắn vẫn luôn để dành cho Giang Tĩnh Nhi. Nhưng mà hắn không thể nào ngờ, buổi tối đó ở đảo Ngao Đầu, trước mặt đám người Vạn Kiếm Sinh, Giang Tĩnh Nhi không một chút kiêng kị bảo vệ Diệp Quân Sinh, điều này làm cho Bành Thanh Sơn gần như mất hết mặt mũi, thật là so với giết chết hắn còn khó chịu hơn. Chính người con gái mình thích, lại cố bảo vệ người đàn ông khác, hơn nữa lại là trước mắt hảo hữu, nhục nhã lớn như thế, không thể nào nhịn nổi. "Keng". Bội kiếm bên hông được rút ra, khí thế dữ dội, giống như một con độc xà một khi đã nhe răng, là phải uống no máu người. "Vô độc bất trượng phu* toàn bộ nhân quả thị phi, từ nay tất cả chấm đứt bằng một kiếm này." (*)Không độc ác không phải đấng trượng phu. Nói xong, tay nâng kiếm chém xuống, chém rớt một góc bàn, dễ dàng như chém đậu phụ. Trên bàn, có đặt một phần công văn thiếp vàng. Nhìn lên tờ công văn, Bành Thanh Sơn mới lộ ra vẻ cười thích thú, hôm qua hắn mới nhận được công văn chính thức bổ nhiệm tới Võ Sơn Huyện, ngay bây giờ là có thể tới nhậm chức. Chỉ là trên đường nhậm chức, hắn muốn chấm dứt những lo lắng u sầu trong lòng, nhổ đi hoàn toàn cái gai trong bụng kia. Chỉ cần hắn làm sạch sẽ, gọn gàng, thử hỏi, ai sẽ nghi ngờ hắn? Ai dám nghi ngờ? ... Tiết trời đầu hạ, như tính khí trẻ con, thay đổi thất thường. Buổi sáng, ánh sáng mặt trời tươi đẹp, đến giữa trưa, mây đen cuồn cuộn, tiếng sấm rền vang dội, rất nhanh sau trời sẽ mưa tầm tã. Bước ra khỏi nhà, ghét nhất là gặp thời tiết xấu, hơn nữa lúc này đằng trước không có thôn làng, đằng sau không nhà trọ, thật khó để trú ẩn. "Mau tìm xem có chỗ nào tránh mưa không!" "Giữ chặt xe ngựa, tránh cho ngựa hoảng sợ mà chạy loạn!" "Đại tiểu thư, ta nhớ là ở khe núi phía trước không xa, có một miếu sơn thần có thể tránh mưa..." "Được, vậy chúng ta nhanh chạy tới đó" Sau một lúc hỗn loạn do trận mưa to bất ngờ, mọi người rất nhanh đã ổn định tâm thần, trong người bọn họ đều có mang theo áo tơi, nón mũ, các loại đồ che mưa, liền vội lấy ra mặc lên người. Diệp Quân Sinh chỉ mang theo một cây dù bằng vải thô, cầm trên tay, đi lại khó khăn giữa trời mưa. Không ngờ một cơn gió to ở phía trước thổi tới, người thì không việc gì, nhưng cái dù vải lại kêu rầm một tiếng, chia năm xẻ bảy, đúng là hàng kém chất lượng. Trong lòng than thở, lúc này cũng đành phải chấp nhận chạy trốn mưa theo đoàn người. Đi được khoảng chừng nửa dặm đường, vào trong một khe núi, đúng là có một toà miếu nằm ở bên trong. Mọi người vội vàng chạy tới, trước mắt là một toà miếu sơn thần hoang phế. Tuy rằng không đến mức đổ nát, nhưng không còn một chút dấu tích hương khói nào, không biết đã bao lâu không có người cúng bái. Trên mặt đất, tro bụi tích lại thật dày, cửa sổ tan tành, ngay cả đầu pho tượng thần cũng chẳng thấy đâu, chỉ còn lại thân thể, nhìn thật thê lương. Chẳng qua giờ phút này mọi người chẳng ai thèm để ý, tất cả đều giũ sạch sẽ nước mưa trên người, cởi mũ, áo tơi tránh cho quần áo bên trong bị ẩm. Còn ngựa thì cho trú dưới mái hiên, hai rương lớn hàng bảo hộ đều chuyển thẳng vào bên trong miếu. "Bà nội nó chứ, gặp trận mưa to này thật không may" "Đúng vậy, nói đến là đến, ông trời đúng là quá không nể mặt" Nhóm vận chuyện mắng vài lời oán hận. Trong đoàn người, Diệp Quân Sinh thì thảm nhất, chỗ nào trên thân cũng bị xối ướt sũng. Hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, vội vàng đưa tay vào trong ngực, mò mò, lấy ra bức "Linh Hồ Đồ", bức tranh này thế mà lại không thấm một giọt nước, không hư hao một chút nào, lúc này hắn mới thở phào. Vật mà Hồ Tiên ẩn nấp quả là phi phàm. Quần áo với hành lý, hắn vẫn để trên xe ngựa nên không bị mưa làm cho ướt nhẹp. Vội chạy đi lấy, ngó xung quanh, tìm một nơi kín đáo để thay quần áo. "Diệp công tử, người đến đằng sau pho tượng phật mà thay". Giọng nói trong trẻo của tiểu nha hoàn A Cách vang lên nhắc nhở hắn. Diệp Quân Sinh gật gật đầu, cầm quần áo đi tới đằng sau tượng phật, nhìn thấy nơi này có một khoảng trống, vừa hay có tượng phật che khuất, bên ngoài người khác cũng không nhìn vào được. Hắn lập tức cởi nhanh quần áo ướt sũng trên người, cởi hết ra trần như nhộng, sau đó mới mặc quần áo sạch sẽ, khô ráo vào. Chít chít! Đột nhiên một tiếng kêu thật to, thế mà doạ Diệp Quân Sinh giật mình, chỉ thấy một cái bóng mờ mờ chui ra từ cái hốc trong bệ tượng phật, là một con hồ ly nhỏ màu xanh. Hang ổ của nó ở bên trong bệ đá tượng phật, bị kinh hãi nên vội vàng chạy ra, không để ý bên ngoài mưa to gió lớn, nhảy vọt ra ngoài cửa sổ chạy trốn. Chờ Diệp Quân Sinh phản ứng lại, thì đã không thấy bóng dáng đâu cả: "Ôi chao, vừa rồi cởi sạch quần áo thế mà lại bị con thanh hồ thấy, cảnh xuân chợt lộ nha...." Tốc độ thanh hồ rất nhanh, bên ngoài mọi người không ai chú ý tới, ba chân bốn cẳng đốt lửa, để sưởi ấm, hoặc hong khô quần áo. "Đại tiểu thư, trận mưa này thật lớn, chỉ sợ trong thời gian ngắn sẽ không tạnh." Lão tiêu sư nói. Giang Tĩnh Nhi ừ một tiếng nói: "Nếu lâu quá không ngừng, chúng ta đành phải qua đêm ở miếu này." "Ha ha, không có việc gì, cũng không phải vội trở về. Vậy chúng ta đi chuẩn bị đun chút nước uống." Làm nghề bảo tiêu, vào Nam ra Bắc, màn trời chiếu đất, loại thời tiết tồi tệ nào mà chưa gặp qua? Về mặt này, kinh nghiệm của họ thật sự phong phú. Hơn nữa trên người đều có mang theo lương khô, sẽ không sợ bị đói. Ngay sau đó, có người mang ra một cái nồi sắt, đến ngoài miếu hứng một nồi nước mưa, mang về đun. Những kẻ lăn lộn mưu sinh như bọn hắn, mang theo nồi sắt cũng là chuyện bình thường. Mưa như trút nước, một khi mưa xuống sẽ không ngừng nghỉ, mãi đến lúc hoàng hôn, trời mưa mới có vẻ dần dần tạnh đi, nhưng dù sao chăng nữa, cũng không kịp lên đường, đành phải ngủ lại trong miếu, chờ ngày mai lại lên đường. Miếu sơn thần đã lâu không được tu sửa, nóc nhà nhiều chỗ bị dột, nước mưa tí tách nhỏ giọt trên mặt đất, nơi khô ráo cũng không nhiều. Nếu muốn đi ngủ, mọi người phải nằm chen chúc lại. Vừa làm thủ lĩnh lại là một nữ tử, Giang Tĩnh Nhi dĩ nhiên được chiếu cố đặc biệt, nàng với A Cách được nhường cho chỗ tốt nhất phía sau tượng phật. A Cách cần mẫn dùng một tấm vải cũ làm chổi, quét dọn sạch sẽ chỗ đó, xong xuôi mới lấy chăn ra trải. Sắc trời đã tối , màn đêm ùa đến, trong miếu ánh lửa bùng cháy, loáng thoáng ánh sáng lập loè. Người phụ trách gác đêm cũng đã được sắp xếp thay phiên nhau, những người nhàn rỗi cũng đã đi ngủ, phải tĩnh dưỡng đầy đủ tinh thần. Diệp Quân Sinh không cảm thấy buồn ngủ, nằm trên mặt đất cứng mà suy nghĩ ngơ ngẩn. Chít chít! Trong mưa gió râm ran, hắn mơ hồ nghe được có tiếng động vật kêu, từ bên ngoài truyền vào. Là con hồ ly nhỏ màu xanh kia. Tiếng mưa gió, tiếng hồ ly kêu, một khối âm thanh hỗn độn, có vẻ rất lãnh lẽo , quỷ quái.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang