[Dịch]Nhân Thần- Sưu tầm
Chương 59 : Vận tiêu
.
Ở đời trước, Diệp Quân Sinh xem qua rất nhiều cảnh vận tiêu trên phim, lại còn lớn lên cùng tiểu thuyết kiếm hiệp, đương nhiên sẽ không xa lạ gì chuyện vận tiêu.
Bây giờ có cơ hội được tự mình tiếp xúc mở mang tầm nhìn một phen, tất nhiên là tràn đầy hứng thú.
Lúc sáng sớm, Diệp Quân Sinh thấy được đội ngũ của Giang Đằng tiêu cục. Một chiếc xe cùng mười ba người trong đó gồm hai tên tiêu sư*, chín tên tranh tử thủ*. Có một người một ngựa dẫn đầu, người này trên dưới mặc một thân màu xanh, khăn xanh buộc tóc, môi hồng răng trắng, mắt phượng mày ngài, hiên ngang oai hùng, nhìn qua giống như một tướng quân thúc ngựa tiến ra chiến trường.
(tiêu sư: người đi vận tiêu; tranh tử thủ: tên gọi chỉ người tuỳ tùng cho tiêu sư).
Nữ tướng quân!
Thì ra chuyến vận chuyển lần này Giang Tri Niên không đi theo mà để cho cháu gái Giang Tĩnh Nhi dẫn đội, đây không phải là lần vận tiêu đầu tiên của Giang Tĩnh Nhi, lúc mười lăm tuổi nàng đã cùng ông nội vào Nam ra Bắc, cũng gọi là làm ra một chút danh tiếng không tầm thường, người giang hồ gọi nàng là "Thương hoa Giang Tĩnh Nhi" (*thương là cây thương, vũ khí)
Ý tứ của "hoa" dĩ nhiên là miêu tả thương pháp của nàng không tệ, nhưng chỗ quan trọng hơn là biết được nàng là một nữ nhi.
Bên người Giang Tĩnh Nhi, đứng sát cạnh nàng là nha hoàn A Cách, một cô nương nhỏ khoảng mười ba mười bốn tuổi, cũng theo Giang Tĩnh Nhi giả nam, môi đào mắt hạnh, dáng vẻ vô cùng thông minh lanh lợi.
"Diệp công tử, mời lên ngựa."
A Cách dắt đến một con ngựa, thời đại này, trâu ngựa đều là súc vật cao quý, trâu chính là lực lượng chính làm nông nghiệp, mà ngựa chính là phương tiện giao thông vô cùng quan trọng. Trong dân gian, ngựa rất hiếm thấy, thứ nhất giá cả không rẻ, thứ hai nhà bình bình thường cơ bản nuôi không nổi. Bất quá đây là mở tiêu cục, trong tiêu cục hiển nhiên sẽ nuôi vài con ngựa, cái này cũng là tượng trưng cho sức mạnh.
Diệp Quân Sinh đeo trên lưng một bao vải nhỏ, đứng trước con ngựa này có chút thầm nghĩ: "Hắn chưa từng cưỡi ngựa, vốn là người hiện đại sống trong thành phố đều là xe hơi, trên trời đều là máy bay, được mấy ai biết được cưỡi ngựa?"
Không có cưỡi qua thế nhưng có ngồi qua. "Ngồi" ý thật ra là từng ở trong khu du lịch tốn hai mươi khối ngồi lên lưng ngựa chụp hình lưu niệm mà thôi.
Hắn do dự, Giang Tĩnh Nhi bên kia nhìn thấy nhất thời cảm thấy dở khóc dở cười: "Tên ngốc này biết rõ bản thân chưa từng cưỡi qua ngựa, nhưng tại sao vẫn cố chấp yêu cầu phải có ngựa cho hắn cưỡi?"
Thật tình không hiểu.
Đúng vậy, lần đi xa này Diệp Quân Sinh chủ động đến gặp Giang Tri Niên yêu cầu tiêu cục cấp cho hắn một con ngựa làm vật cưỡi, bởi vì hắn muốn học cưỡi ngựa.
Tại thời đại này, cưỡi ngựa thuộc về loại kỹ năng có hạng, có cơ hội đương nhiên phải nắm bắt.
Thở dài một hơi, hai tay Diệp Quân Sinh níu lấy yên ngựa, một chân đứng lên bàn đạp, hô, giống như động tác lên xe đạp để ngồi vậy, rất vững chãi ngồi trên lưng ngựa.
Thì ra có một số việc thật sự bắt tay vào làm thì không có khó khăn lắm như trong tưởng tượng. (kukhoai: tg chém quá @@)
Giang Tĩnh Nhi luôn một mực quang sát thế nào không khỏi ồ lên, lập tức phất tay nói: "Thời gian không còn sớm, mau đi thôi."
Diệp Quân Sinh quay đầu lại gửi cho Diệp Quân Mi một nụ cười xán lạn, sau liền vội thúc ngựa, không nhanh không chậm đi theo sát đằng sau đội ngũ.
Diệp Quân Mi phía sau vẫn nhìn chăm chú vào bóng lưng ca ca, mãi đến tận chỗ rẽ rồi biến mất...
Chặng đường từ Bành Thành Huyện đến Ký Châu không ngắn, bình thường phải đi mười ngày, đường đi có thể nói dài dằng dặc. Mới nghĩ đến đây làm Diệp Quân Sinh vô cùng hoài niệm những phương tiện công nghệ cao như máy bay phản lực vân vân, nhưng bây giờ cho dù xe đạp cũng là chuyện xa vời, muốn thay đổi đổi chỉ mong thần thông mình luyện thành, làm thần tiên cưỡi mây đạp gió.
Còn trước mắt hay vẫn là cưỡi ngựa trước đi a.
Qúa trình lần đầu tiên được cưỡi ngựa thật sự lại thuận lợi một cách kỳ diệu, một mặt bởi tính tình con ngựa so ra rất ngoan, kém xa những chiến mã trong quân đội; một mặt khác là bởi tố chất thân thể Diệp Quân Sinh đã không còn là con mọt sách mềm yếu như trước, thêm vào đầu óc linh động kết hợp thực tiễn, không cần lâu lắm liền nắm giữ được bí quyết cơ bản, rất nhanh sẽ có can đảm thúc ngựa chạy chậm.
Biểu hiện như vậy lọt vào mắt chủ tớ Giang đại tiểu thư, một đám tiêu sư, tranh tử thủ, bọn họ không khỏi cảm thấy kinh ngạc, vốn cưỡi ngựa cũng không tính là chuyện to tát, nhưng một mọt sách đi cưỡi ngựa thì nằm ngoài dự đoán mọi người.
Chẳng lẽ là hắn trước đây có học qua?
Lộc cộc lộc cộc!
Móng ngựa đạp tung bay một trận bụi đất, Diệp Quân Sinh cưỡi ngựa chạy rất phấn khởi, đột nhiên con ngựa đạp hụt một thoáng, đúng là điển hình cho "Mã thất tiền đề*". Hắn nắm cương không tốt, rầm một tiếng đã thấy té rớt trên đất.
(Mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước; cũng không phải là một câu thành ngữ, chỉ mang ý tự thuật, ý là móng trước của ngựa bị trượt rồi ngã.)
Mọi người đằng sau trông thấy liền kêu sợ hãi.
Trong lòng Giang Tĩnh Nhi không hiểu sao lại quýnh lên, phi ngựa chạy lên đã thấy Diệp Quân Sinh đang vỗ vỗ mông đứng dậy, bộ dáng như chưa từng té.
"Tên ngốc, ngươi không nên chạy loạn, chúng ta còn phải vận tiêu nữa này."
Diệp Quân Sinh cười nói: "Biết rồi."
Một lần nữa xoay người leo lên ngựa, lúc này đã vững vàng hơn, đi ngang hàng cùng xe ngựa.
Bên trong xe ngựa này chứa chính là tiêu hàng. Trên nóc cắm một cây cờ, trên mặt thêu một bức "Giang lãng phiên cổn đồ", là dấu hiệu của riêng Giang Đằng tiêu cục.
(Giang lãng phiên cổn đồ: chắc là bức vẽ hình con sóng.)
Tiêu cục, không khác gì là công ty hậu cần của thế giới này, chỉ là trong quá trình vận chuyển gặp được mạo hiểm không nhỏ, sợ nhất gặp phải trộm cướp. Gặp phải có người muốn cướp tiêu thì sẽ có đánh nhau, sẽ có thương vong, nếu cuối cùng vẫn bảo vệ được tiêu hàng thì sẽ không cần phải bồi thường cho chủ hàng, nhưng trợ cấp thuốc men cho thuộc hạ lại không nhỏ.
Bất quá con đường từ Bành Thành đến Ký Châu vô cùng quen thuộc đối với Giang Đằng tiêu cục, thường xuyên qua lại cũng chưa từng gặp phải sự cố, rất là an toàn, bằng không thế nào Giang Tri Niên lại đề nghị Diệp Quân Sinh đi chung?
Nên nhớ rằng Diệp Quân là người đọc sách nho nhã yếu ớt, nếu xảy ra chuyện sẽ gánh vác không tốt.
Đoàn người rời khỏi Bành Thành, tiến tới đường chính liền ngay ngắn có trật tự xuất phát đến Ký Châu. Dọc theo đường đi, Giang Tĩnh Nhi không nói chuyện cùng Diệp Quân Sinh, mà Diệp Quân Sinh lại tranh thủ cùng những tiêu sư, tranh tử thủ nói chuyện không tệ.
Ngược lại đây là một sự việc hiếm thấy, một bên là người đọc sách luôn nói đến "Chi hồ giả dã", một bên là con nhà võ trên đao luôn dính máu, xuất thân khiến tính cách sẽ có khác biệt lớn, Diệp Quân Sinh lại có thể cùng bọn hắn nói chuyện chung một đám vui vẻ, thật sự có chút khó giải thích.
"Tiểu thư, vì sao ta cảm thấy được Diệp công tử này một chút cũng không ngốc vậy?"
Bên kia, A Cách nói với Giang Tĩnh Nhi.
Giang Tĩnh Nhi bĩu môi: "Không ngốc mới là lạ."
"Tiểu thư ngươi xem nha, Diệp công tử tham gia hội thơ, liền đoạt đứng đầu, tham gia thi Đồng Tử, lại là đệ nhất hai cái thi Huyện, thi Phủ, hiện ở trong thành mọi người đều nghị luận nói Diệp công tử là đại tài tử đấy."
Con ngươi Giang Tĩnh Nhi đảo một cái: "A Cách, ngươi có phải hay không coi trọng hắn, ta sẽ giúp ngươi nói tốt." A Cách thuở nhỏ đã hầu hạ nàng, quan hệ hai người rất hoà thuận, căn bản không giống quan hệ chủ tớ bình thường, trái lại có điểm giống tình cảm tỷ muội.
Mặt A Cách đỏ hồng, nhăn nhó nói: "Tiểu thư, người ta là một lòng với ngươi đấy."
Giang Tĩnh Nhi bỗng thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Đại tài tử thì như thế nào? Còn không phải là con mọt sách trói gà không chặt..."
Đột nhiên nhớ tới tình cảnh nhấc hổ ngày đó, Diệp Quân Sinh này không thể dùng từ "văn nhược" để miêu tả.
A Cách không có nghe rõ ràng liền ngẩng đầu lên hỏi: "Tiểu thư, ngươi nói cái gì?"
"Chưa nói cái gì, chạy đi a, trước khi trời tối phải chạy tới thị trấn Vân Đài ở qua đêm."
Nói xong, hai chân dài khoẻ mạnh phát lực kẹp lấy bụng ngựa, tốc độ bỗng tăng lên, lộc cộc lộc cộc chạy lên phía trước để tuần tra.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
Bình luận truyện